Trong lúc tôi đang không ngừng hoài nghi trí nhớ của bản thân, Tô Thanh Lam đột nhiên áp sát tôi tự bao giờ, anh ta há miệng cắn một nhát lên cổ tôi.
Hít một ngụm khí lạnh, tôi hét thảm:
"Đau!!! Anh là chó à? Cắn đau thế?"
"Cô thật là một người phụ nữ vô tâm! Đã bao lần tôi ra tín hiệu, mà cô liên tục lờ đi là thế nào?"
Tôi đảo mắt.
Có à? Lúc nào cơ? Sao nghe anh ta nói tôi càng thấy mù mờ hơn thế?
"Tôi thật sự không nhớ gì hết! Mà việc tôi nhớ hay không nó quan trọng lắm à?"
Đôi mắt màu hạt dẻ tối sầm lại vì nén cơn tức giận không bộc phát ra ngoài.
Mà màu mắt kia tôi không chắc là màu mắt thật của Tô Thanh Lam. Ngay cái tên cùng lớp ngụy trang bên ngoài cũng là giả, vậy thì đôi mắt kia chắc có đeo lens rồi.
"Rất quan trọng! Có lẽ do lớp make up và mùi nước hoa quá nồng cô không nhận ra, nhưng... sau khi tẩy trang xong thì tôi không chắc.
Ồ? Anh ta nói vậy là có ý gì? Tôi vô thức lùi về sau vài bước, cách anh ta một khoảng cách nhất định.
Như để chứng minh lời đã nói, Tô Thanh Lam nhấc đôi chân đi giày cao gót không phù hợp với mình, ngày càng tiến gần tiến gần tôi hơn.
Cả phòng bao nhỏ hẹp bỗng chốc lâm vào trạng thái kỳ quặc. Tôi lùi, anh ta tiến. Trong nháy mắt gót chân tôi đụng phải vách ngăn tường di động.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông. Không biết anh ta có dùng thiết bị hỗ trợ hay không nhưng lúc "lộ nguyên hình" trước mặt tôi, giọng nói vốn thanh thoát nay nghe vào khá là trầm ấm. Thậm chí khiến tôi có chút... hơi rung động nhẹ.
"May cho cô đây là vách tường bằng gỗ, nếu là tường thật có phải gót chân cô bị đụng đau rồi không?" Tô Thanh Lam cười nhạo tôi, hai tay đều chống lên tường không cho tôi có cơ hội trốn thoát.
"Không liên quan tới anh." Tôi hậm hực trốn trái trốn phải đều không thành, mặt quay sang góc tường bên cạnh tỏ ý chớ lại gần.
Nụ cười trên môi Tô Thanh Lam còn sâu hơn.
"Sợ cái gì? Chỉ cần tôi chứng minh là cô thông suốt thôi."
Một dự cảm không lành bỗng xuất hiện, tôi sợ hãi càng vùng vẫy.
"Không không, tôi không cần anh phải chứng minh, cũng không cần anh làm tôi nhớ lại. Tôi đã hứa chuyện tối nay không có người thứ ba biết thì nhất định sẽ làm. Nếu tôi nuốt lời tôi sẽ bị sét đánh không toàn thây!"
Để đảm bảo lời hứa của mình trông thật đáng tin, tôi giơ tay năm ngón lên thề độc.
"Hòa Hảo!" Tô Thanh Lam hét lớn tên tôi.
Tôi hoang mang tột độ.
Chết rồi chết rồi! Anh ta thật sự bị mình chọc giận! Phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ tôi thề độc vẫn chưa đủ đáng tin à?
"Tôi không cần cô thề độc hay lời hứa hẹn hoang đường! Cái tôi cần, là chính cô!"
Là quỷ yêu gì thế?
Tôi mù mờ không hiểu ý Tô Thanh Lam.
Con người này chính là như vậy, khi không tự dưng thở một câu khó hiểu là mang ngụ ý không tốt lành gì rồi.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Vô tình va phải ánh mắt đầy tính xâm lược của anh ta, lần này là mối nguy hiểm thật sự.
Mới nãy đâu có như vậy, tại sao mọi thứ ngày càng đi quá xa tầm với của tôi thế?
Cảm nhận nơi này không nên ở lâu, tôi hô lớn đánh lừa Tô Thanh Lam:
"Ơ, có ai định đi vào phòng kìa!"
Nhân lúc anh ta dời sự chú ý ra ngoài cửa, tôi cúi người thoát khỏi sự kìm kẹp từ hai bàn tay đang chống lên tường, lách người tẩu thoát.
Nhưng dù tôi trăm tính vạn tính thế nào cũng không thoát khỏi người có lợi thế về chiều cao như Tô Thanh Lam.
Lợi dụng ưu điểm về ngoại hình, anh ta chỉ cần nhẹ nhàng nhấc vài bước chân là có thể dễ dàng túm lấy tôi như xách một con gà chờ người ta cắt tiết.
"Cô giỏi lắm! Dám giở thủ đoạn trước mí mắt tôi?"
Lần này hết đường chối cãi, tôi im lặng mặc anh ta muốn xử lý sao thì tùy. Đằng nào tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi, cứ xem như công sức mình bỏ ra là uổng phí.
Nhắm tịt hai mắt lại, tôi buông xuôi, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Hoặc giết tôi luôn cũng được!
Để tôi trở về với thế giới ban đầu thì càng tốt!
Trái với điều tôi mong đợi, Tô Thanh Lam không làm gì tôi cả, anh ta chỉ thở dài bất lực gọi tên tôi:
"Hòa Hảo!"
"Tôi không biết cô giả vờ ngây thơ hay không biết thật. Nhưng chúng ta từng gặp nhau là sự thật, thậm chí..."
Nói tới đây, ánh mắt Tô Thanh Lam lộ vẻ âm dương quái khí, anh ta cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên tai tôi mang theo chút sắc dục.
còn từng ngủ chung một chiếc giường...
Tuy đã có một vài suy đoán nhất định nhưng nghe chính miệng anh ta thừa nhận, cơ thể tôi không tự chủ run lên, chân không đứng vững. Trái tim đang đập trong lồng ngực như chìm xuống đáy sâu vực thẳm...
Sao lại thành ra thế này?
Ngàn vạn khả năng, tại sao Tô Thanh Lam cứ nhất quyết phải là người đàn ông đêm đó?
Tôi hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang trở nên hỗn loạn mất kiểm soát.
Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu lên, từ kẽ răng hàm thốt ra mấy từ bướng bỉnh:
"Không thể nào! Anh nói dối!"
"Có thể quên được sao người đã lấy đi trong trắng của cô?"
Câu nói trên thành công khiến tôi phẫn nộ, không kìm được cơn tức giận tôi chỉ thẳng vào mặt Tô Thanh Lam, vô tình quát lớn một cái tên:
"Âu Dương Thành! Anh là một tên khốn! Đi chết đi đồ khốn kiếp nhà anh!"
Sau đó vung nắm tay nhỏ bé đấm mạnh vào người anh ta cho hả giận.
"Cô làm loạn đủ chưa?"
"Hóa ra từ lâu cô đã sớm biết thân phận thật của tôi?"
Biết! Tôi biết chứ!
Ngay từ hôm trở về từ quán bar là tôi đã biết mình động phải người không nên động.
Nếu là một người qua đường khác thì không nói làm gì.
Nhưng lại là...
. Lại là Âu Dương Thành, nam chính của bộ tiểu thuyết boylove chết tiệt kia chứ!