Tiếng cười nói giữa người với người xen lẫn vào nhau không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nhẹ nhàng lắc ly rượu vang màu đỏ thẫm, Tô Thanh Lam lặng lẽ quan sát khắp phòng tiệc.
Cô đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Và rồi, bóng dáng ấy đứng dậy đi theo một người phục vụ.
Hàng lông mày vô thức nhíu lại.
"Hòa Hảo? Cô ấy định đi đâu?"
Tô Thanh Lam rất muốn đặt ly xuống rồi đuổi theo hai người kia, nhưng có vài người không để cô làm điều đó.
Họ tiến tới chúc rượu cô.
"Chị Thanh Lam, chúc mừng chị hoàn thành dự án một cách suôn sẻ! Nhân dịp tối nay, bọn em chúc chị thành công hơn và tiến xa hơn nữa trong tương lai."
Môi Tô Thanh Lam trong chốc lát cứng đờ nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ, cô mỉm cười, một nụ cười nhạt không chạm tới đáy mắt.
"Tấm lòng của mọi người tôi xin nhận! Do tối nay lái xe, thứ mọi người tôi không thể uống ly rượu này."
"Chị đừng từ chối thành ý của bọn em như thế chứ! Uống say có thể ngồi taxi mà, chị không uống là không nể mặt bọn em sao?"
Vốn là người tửu lượng kém, mấy bữa tiệc xã giao Tô Thanh Lam hầu như không uống hoặc tránh uống rượu. Bần cùng bất đắc dĩ cô sẽ nhấp một ngụm nhỏ coi như là ứng phó.
Nhưng bị ép trắng trợn như giờ... hẳn là lần đầu tiên.
Từ khi mang thân phận Tô Thanh Lam, chưa từng có tiền lệ.
Nhìn một loạt đám người nhao nhao trước mặt, sắc mặt Tô Thanh Lam trầm xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, ảnh lên cái nhìn chết chóc.
"Vậy các cậu đây là ép buộc tôi?"
Chục con mắt nhìn nhau ngầm trao đổi.
Đang yên đang lành, tự dưng trưởng phòng phát điên cái gì vậy?
Chỉ là mời chút rượu vang nhẹ, có cần thiết phải làm căng?
"Chị Thanh Lam, thành ý của tụi em... không bằng một ly rượu?"
Tô Thanh Lam nheo mắt nhìn kỹ người trước mặt, chăm chú thật lâu cuối cùng cô đã nhận ra thân phận của người này.
Thì ra là con trai cưng của một cổ đông trong hội đồng quản trị.
Bất quá... chức cổ đông này cần được thanh trừng càng sớm càng tốt.
Hoặc mua hết cổ phần cho xong chuyện!
Khỏi mất công lăn tăn lo nghĩ hậu quả về lâu về dài!
Nhưng giờ không phải là lúc để lo việc đó.
Thứ cô cần đấu tranh là ly rượu vang lắc lư trái phải trong tay mình...
Một là uống cạn, hai là úp thẳng lên đầu kẻ mang mác con ông lớn kia.
Cách nào cô cũng không chọn, nhưng nếu mà để chọn lựa thì...
"Được, chiều theo ý các cậu, tôi uống! Nhưng chỉ một ly thôi, không có ly thứ hai."
"Tuyệt quá chị Thanh Lam!"
"Phải như thế chứ!"
"Không uổng công chờ đợi!"
Thành ly va chạm nhau tạo thành tiếng lách cách leng keng, Tô Thanh Lam mặt không đuổi sắc ngửa đầu, uống cạn chất lỏng màu đỏ trôi theo thành lỵ.
Ngay sau đó cơn nóng bừng từ dạ dày cuộn lên, Tô Thanh Lam phản ứng nhanh, cô lấy tay bụm miệng ngăn cơn buồn nôn trước mặt đám đông.
Lấy cớ không khoẻ, cô thả vội ly xuống mặt bàn, đi thật nhanh trước khi đám người kịp trở tay.
"Ơ chị Thanh Lam! Chị Thanh Lam! Còn chưa xong mà!"
Mấy người đồng loạt gọi với theo nhưng đáp lại họ là bóng lưng kiều diễm dứt khoát rời đi.
Cậu ấm cô chiêu duy nhất trong đám là người tiếc hận khi để lỡ mất cơ hội chuốc rượu người đẹp, cậu ta chép miệng, nở nụ cười khinh khi.
"Chị ý gấp cái gì chứ? Gấp đi đầu thai à? Cơ hội chỉ có một lần mà cứ thế bị vuột mất... Chậc! Thật đáng tiếc!"
***
Đi nhanh vào phòng vệ sinh dành cho khách, Tô Thanh Lam có hơi lưỡng lự.
"Men và Woman? Nên đi vào cái nào bây giờ? Mình là đàn ông mà!"
Rõ ràng nhờ cảm giác bó chặt của việc siết eo siết cơ khiến người đàn ông trong sức vóc phụ nữ tỉnh táo trở lại.
Giờ nhận thức vấn đề giới tính có coi là muộn không?
Tô Thanh Lam, thời gian qua mày làm phụ nữ đến nghiện luôn rồi!
Ngày trước mày trong vai của một người phụ nữ thì vào vệ sinh nữ, sao nay còn phải lăn tăn nhỉ?
Đúng! Không việc phải xấu hổ! Cứ mọi lần mà làm!
Suy nghĩ đi liền với hành động, Tô Thanh Lam hướng thẳng buồng vệ sinh nữ mà xông đến.
Nhưng vừa vào tới cửa, cô đã va phải người cô không muốn gặp nhất: Hoà Hảo!
Đôi môi cô ấy khẽ mấp máy như là muốn nói gì đó... nhưng lại hé mở như đang mê hoặc cô phạm tội...
Tô Thanh Lam không kịp phán đoán thêm, hạ mỗi xuống, hôn mạnh lên môi cô gái mình đã khao khát từ lâu.
***
Đầu óc tôi mờ mịt như lạc vào một không gian tràn ngập sương mù, hoang mang tìm đường thoát.
Tôi nhắm tịt mắt cố vùng vẫy...
Nhưng đối phương ôm tôi rất chặt, dù tôi có cùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát ra.
Là ai? Là ai chứ? Là ai đang hôn tôi không dứt?
Hay là nhầm lẫn tôi với một ai đó?
Đúng vậy không?
Nghĩ tới loại khả năng trên, không hiểu sao trái tim tôi bỗng dưng đau nhói.
Chứ còn gì nữa!
Hòa Hảo, mày là cái thá gì mà đi mơ mộng viển vông?
Hay là mày chê bản thân có nhiều mạng để người ta mặc sức đùa giỡn trong tay?
Càng nghĩ càng thấy tức, tôi há miệng cắn mạnh vào mỗi người đó.
Máu tươi rỉ ra, vị tanh tràn ngập trong khoang miệng... Nhưng kể cả thế, người kia không hề có ý buông tha tôi.
Tôi tuyệt vọng, hai hàng nước mắt rơi xuống gây cảm giác châm chích ngừa ngáy hai bên má.
Có lẽ không nghĩ tôi sẽ khóc, người kìa thoáng đờ người một vài giây sau đó buông tôi ra.
Lờ mờ ngước lên nhìn, tôi hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Người vừa cưỡng hôn tôi tại sao lại là... Tô Thanh Lam?
"Chị...? Chị làm gì ở đây?"
Tôi vừa hôn môi với một người phụ nữ hả?
Nội tâm không ngừng gào thét, không ngừng dậy sóng... tôi lắp bắp:
"C... chị... vừa... h... hôn tôi hả???"
Tô Thanh Lam mặt mày tỉnh bơ không cảm xúc, thản nhiên liếm môi, chỉnh trang lại đầu tóc váy áo.
"Thế nào? Được tôi hôn một cái khó chịu lắm à?"
"Nhưng chị là phụ nữ!"
"Phụ nữ thì sao? Bây giờ yêu đương đồng giới không phải chuyện hiếm, tôi không ngại sao cô ngại?"