Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 15: Tiệc chiêu đãi




"Sao thế?"

Nhi hỏi khi thấy bộ dạng phờ phạc lúc mới tỉnh dậy của tôi.

Tôi dụi mắt trả lời nó một cách qua loa:

"Tao mơ mình vừa bị đuổi giết vừa suýt bị ăn thịt mày ạ."

"Mơ gì hoang đường vậy? Thế mà mày cũng tin được à?" Nó bĩu môi.

"Ai nào biết, nhỡ đâu là thật thì sao? Mày không nghe người ta nói à? Giấc mơ về đêm hầu hết phản ánh những gì xảy ra ngoài đời thực đấy thây." Tôi cố lý sự cùn.

"Được được mày nói gì cũng đúng! Bảo kể lại chuyện ở công ty nhất quyết không chịu kể cho tao nghe cơ. Mày không kể, tao sẽ đi hỏi anh ba tao là biết ngay ý mà."

Cái gì vậy hả bà nội? Không cãi lại được tôi bèn lôi chuyện tôi giấu mình bị bạo lực ở công ty ra so đo hả? Con bé này cũng thâm thật đấy!

Tôi bị đuối lý, bèn đứng dậy chống chế:

"Thôi không nói chuyện nhàm chán này nữa, sắp đến giờ phải đến công ty làm việc rồi còn không mau đứng dậy chuẩn bị cơm nước?"

"Biết rồi mày không phải nhắc." Con bé bực bội đứng dậy, xuống giường đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Không biết người khác ở trọ như thế nào chứ tôi với Nhi ở trọ sống vô cùng tiết kiệm, cái gì tận dụng được điều không bao giờ có chuyện lãng phí bỏ đi. Hai đứa ở ghép sống chung một phòng, tiền trọ tiền sinh hoạt dồn vào chia đôi. Nên trong cuộc sống thường ngày có cái gì đều chia sẻ với nhau.

Tuy không đến mức ''có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu'', nhưng mà... tôi là đứa sống rất kín miệng, việc không quan trọng tuyệt không hé răng nửa lời. Còn cái Nhi, tính nó có hơi bốc đồng thẳng thắn, ăn nói chua ngoa chẳng thèm nể nang ai bao giờ nên dễ ghim thù với người ta.

Tôi biết tính nó như vậy cũng không ít lần khuyên bảo, là con gái nên nhẹ nhàng một chút. Mà nó, chẳng chịu nghe tôi bao giờ... Khuyên không được, tôi hết cách đành từ bỏ.

Với tính cách của Nhi, nó mà biết chuyện sẽ làm ầm lên mất thôi.

Nghĩ tới đây, tôi mở điện thoại soạn một đoạn tin nhắn.

Người kia nhanh chóng trả lời: "Ừ anh biết rồi, anh sẽ không kể hết cho con bé biết đâu."

"Em cảm ơn."



Nhấn nút send, tôi tắt điện thoại nhìn Yến Nhi cầm khay bưng hai tô mì từ trong bếp đi ra.

Ngàn vạn lần ngăn không để Yến Nhi biết tôi bị bắt nạt, bằng không, với tính cách của cậu ấy... đảm bảo sáng hôm nay Thục Oanh sẽ bị túm tóc cho mà xem!

Tôi thở dài, một tương lai thật đáng quan ngại.

"Hòa Hảo! Nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Nhi đặt hai tô mì xuống bàn, khẽ lay người tôi.

"Không có gì, tao chỉ đang nghĩ tiệc chiêu đãi tối nay có nên tham gia không ý mà."

"Đi chứ sao không đi! Bọn mình là thực tập sinh nhưng được phép tham gia đấy thôi."

Tôi lắc đầu không cho là đúng. "Nhưng phức tạp lắm, tao thì lại không thích dây vào mấy chuyện rắc rối. Ngộ nhỡ bắt buộc phải uống rượu thì sao?"

Nhưng đứa bạn thân của tôi vô tâm vô phế, cũng không biết sự tình, nó chép miệng nói: "Mày thì lo lắng cái gì? Có phải hồng môn Yến đâu mà sợ?"

Tôi im lặng, còn hơn cả hồng môn yến nữa ấy chứ.

Thử động não nghĩ mà xem, đây là bữa tiệc chiêu đãi đích thân Tô Thanh Lam chuẩn bị, nhất định sẽ có mặt. Mà người ở công ty tôi luôn muốn tránh đụng mặt nhất là chị ta, à còn có cả Thục Oanh, người luôn thích gây sự với tôi.

Tất nhiên khi đã vào công việc không thể tránh khỏi những lúc phải gặp mặt trao đổi, nhưng tôi ấy à, tránh mặt được lúc nào thì hay lúc đó vẫn hơn.

Đỡ mất công thấy khó chịu trong lòng.

Còn đây là bữa tiệc riêng tư của phòng ban, tôi không muốn đi, càng ép càng không đi.

"Tóm lại, mày muốn đi thì chuẩn bị dần đi là vừa, tao không thích mấy nơi ồn ào nên không đi với mày được đâu." Tôi làm ra vẻ không quan tâm, cầm đũa lên gắp mì bỏ vào miệng.

Nhi mắt trừng lớn như không thể tin nổi, nó rống lên hệt như cái hôm nó rủ tôi tới quán bar giải sầu.

"Mày lại nhẫn tâm để tao một mình?"

Tôi khó khăn nuốt mấy cọng mì xuống thực quản, phức tạp nói:

"Nhi à, đừng trẻ con nữa được không? Tao không thể kè kè suốt bên mày được, có một số việc tao có thể nhượng bộ vì chúng ta là bạn bè, lại còn chơi thân với nhau suốt mấy năm. Nhưng lần này tao thực sự không đi được, mày biết là buổi tối tao còn học tiếng nữa mà, mày quên rồi à?"

"Nhưng nghỉ một hôm không chết ai được..."



Nó lại bĩu môi, nói bằng giọng rất nhỏ. Mà tôi, ngồi bên cạnh vẫn còn nghe thấy được.

Thế là tôi từ chối thẳng thừng. "Thôi đi cô nương, mới bắt đầu học rồi bỏ một buổi coi như đứt gánh giữa đường, tao không dại!"

Việc học thêm tiếng, tôi không nói dối vì đúng là có chuyện này thật.

"Mày thì... học học học! Suốt ngày chỉ nghĩ tới học! Mày cứ thế này không thằng nào nó yêu đâu!"

Tôi cười phá lên.

"Ờ chắc vậy. Có lẽ Dương bỏ tao vì lý do này..."

Mặt Nhi lập tức tái đi trông thấy. "Hảo à, tao không có ý đó."

"Ừ tao biết mà, tao có trách mày câu nào chưa mà đã cuống lên thế? Mà sau đợt này, tao thấy không yêu đương cũng tốt, đỡ mất công lại rối loạn việc học của tao."

"Mày lại thế nữa rồi..."

"Thôi mau ăn nhanh đi, chúng ta sắp trễ giờ rồi đó."

Tôi gật đầu, tay đảo đầu đũa gắp miếng trứng ốp bỏ vào bát của Nhi. Còn cái Nhi, nó cười hì hì không khách sáo nhận lấy.

Cảm giác an bình này, thật tốt!

Nhưng mà... thực sự để mà nói, mọi chuyện liệu có an bình như tôi nghĩ không?

...***...

Cuối cùng, điều tôi lo lắng đã trở thành sự thật...

Mới đầu giờ sáng, khi cả phòng ban bắt đầu vào làm việc với khí thế hừng hực thì Tô Thanh Lam bước vào. Trên mặt vẫn là gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng cố hữu ấy bỗng nhếch lên một nụ cười khó tả.

Chị ta chống hai tay lên bàn làm việc, ánh mắt sắc sảo quét qua mọi người một lượt rồi bỗng dừng lại chỗ tôi, thâm thuý nói:

"Như mọi người đã biết, vào cuối giờ hôm nay phòng ban chúng ta mở tiệc chiêu đãi..."