Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 14: Điểm báo




Tô Thanh Lam nóng nảy ngắt lời tôi, trên gương mặt xinh đẹp thể hiện rõ sự kiên nhẫn đã bị tôi làm cho bào mòn hết.

"Từ nãy đến giờ cô không hiểu ý của tôi à?"

Miệng tôi ngậm lại, không có ý định giải thích như Tô Thanh Lam đã yêu cầu trước đó.

Chị ta còn muốn thế nào? Chị ta hỏi gì tôi đã trả lời đúng vào trọng tâm vấn đề rồi còn muốn sao nữa?

"Cô Hoà Hảo, hình như cô đang bất mãn về những điều tôi vừa nói?"

Tôi giật thót, đầu ngẩng lên mắt trân trối nhìn người phụ nữ băng lãnh trước mặt.

Tô Thanh Lam là một người phụ nữ rất đáng sợ!

Không nói đâu xa, ngay trong ngày đầu nhận việc tôi đã được dịp chứng kiến chị ta chuyên quyền và thét ra lửa như thế nào.

Nhận được tin bản thảo thiết kế nội thất bị rò rỉ ra bên ngoài còn người chịu trách nhiệm chính lại đầu quân sang công ty đối thủ thì thử hỏi, cấp trên nào chịu được chứ?

Ngay lập tức, một tổ thiết kế mới được lập ra và phải hoàn thành bản thảo chỉ trong một buổi sáng.

Và kẻ tiếp tay tuồn bản thảo ra ngoài cũng được nhanh chóng tìm ra rồi xử lý trong nội bộ.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể hoàn thành được không?

Vậy mà... điều tưởng chừng như không thể đó lại do đích thân Tô Thanh Lam hoàn thành.

Đương nhiên chị ta là trưởng phòng nên không ai nghi ngờ gì. Nhưng người giúp đỡ chị ta... lại là tôi và Nhi!

Trọng tâm vấn đề chính là nằm ở chỗ đó đấy.

Tuy tôi và Nhi đã cứu cánh cả phòng một phen nhưng Tô Thanh Lam không hề tiết lộ chi tiết ra bên ngoài.

"Đến giờ cô vẫn bất mãn tôi hả?"

Tô Thanh Lam vẫn tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này mà không có dấu hiệu chịu buông tha cho tôi.

"Em không có lá gan đó ạ!"



Tôi cố gắng trả lời thành khẩn nhất có thể mong sao chị ta sẽ bỏ qua. Nhưng không, ngay từ ban đầu mục đích của Tô Thanh Lam là gây khó dễ lên tôi rồi.

Chẳng lẽ một màn cứu nguy đó không đủ để chị ta đối xử hòa hoãn với tôi sao?

Rõ ràng tôi không có làm gì sai, nhưng cuối cùng tại sao người bị mắng bị ăn bạt tai vẫn là tôi?

"Hòa Hảo, cô có tài năng tôi không phủ nhận..."

Tô Thanh Lam khoanh tay đi đến chỗ tôi đứng, chị ta cầm lấy tập bản thảo tôi đang cầm, lật giở xem từng trang một với biểu cảm vô cùng hứng thú.

"Nhưng lòng tự trọng của cô quá cao, chính vì lòng tự trọng quá cao nên cô không chịu hạ mình xuống đi pha coffee giúp tiền bối. Cho nên, cái tát này không tính là oan uổng."

Tôi không thể tin vào những điều mình vừa nghe thấy, mắt vẫn không ngừng mở lớn nhìn Tô Thanh Lam cao cao tại thượng trước mặt kia.

Nói vậy tức là chị ta biết hết nhưng vẫn muốn tôi không được yên ổn?

"Thục Loan quá đáng với cô thật nhưng suy cho cùng cô ta là người vào công ty trước, cô không thể tỏ ra chút ngoan ngoãn phục tùng chút nào sao?"

Tôi phiền lòng lắc đầu, miệng không phục:

"Chị ấy giao việc cho em thì được, nhưng đằng này bắt em làm mấy việc không đúng chuyên môn... thì em chỉ còn cách phản kháng lại thôi ạ."

"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, kinh nghiệm sống của cô được mấy năm? Nếu cô vẫn cứ giữ lối suy nghĩ cố chấp thế này, không chỉ ở đây mà những nơi khác..."

Tô Thanh Lam xem xong trả lại tập bản thảo cho tôi, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm nghị và phán xét.

"... cô không tồn tại được lâu đâu."

Cái gì cơ? Chị ta có biết mình vừa nói gì không đấy? Chị ta nói người sống qua hai kiếp người như tôi không tồn tại được lâu trong môi trường công sở?

Trong lòng tôi vô cùng tức giận và cảm thấy mình như đang bị sỉ nhục, môi chỉ biết bặm lại, không dám nói nổi một câu phản bác nào.

Ừ, cứ cho là chị ta có kinh nghiệm sống hơn tôi, nhưng chị ta lấy quyền gì để dạy đời tôi chứ?

Đúng là ăn nói ngông cuồng mà!



"Ngày hôm nay coi như là một bài học, cô về tự suy ngẫm lại về những điều tôi nói đi. Tránh hôm sau tiếp tục bị ăn bạt tai oan."

Quay trở lại bàn làm việc, tôi tức giận quăng tập bản thảo tâm huyết lên bàn, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết người.

Nhi từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy bộ dạng tức tối tìm đường xả giận của tôi bèn tốt bụng hỏi han:

"Sao thế? Tao rời đi có lúc mà đã xảy ra chuyện động trời gì vậy?"

"Nó thì có chuyện gì? Bị dạy dỗ có tí liền tỏ thái độ với cấp trên chứ làm sao. Cho ăn một cái bạt tai còn nhẹ nhàng chán." Thục Oanh cầm theo tách cafe đi qua, bĩu môi nói.

"Là sao?" Nhi hoang mang, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Thục Oanh.

Tôi vùng vằng ngồi xuống, nói bằng giọng điệu hờn dỗi không giống mình chút nào.

"Thôi mày im đi, đừng tọc mạch hỏi nhiều làm gì."

"Không ai giải thích làm sao tao hiểu tình hình, còn mày nữa... tự dưng dở chứng, đến tháng à?"

Đang không có gì để phát tiết tôi tức giận đá vào mông nó một phát đau điếng.

Đã bảo im miệng là im miệng, nó thấy tôi sống không tốt nên cố tình chọc ngoáy thêm hả?

Có con bạn cây khế như nó đúng là... có ngày bị bán đi lúc nào cũng không biết.

Tôi xoa nhẹ lên huyệt thái dương, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Một buổi sáng tốt đẹp cứ như vậy mà bị phá vỡ. Cả ngày mang theo tâm trạng nặng nề khiến tôi làm việc gì cũng thấy không nên hồn. Thậm chí còn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi nữa...

Và ngay trong đêm tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng hoang đường.

Đây không phải một giấc mơ thông thường, mà là một giấc mơ phản ánh hiện thực.

Người tôi căm ghét nhất tính tới thời điểm hiện tại là Tô Thanh Lam đã xuất hiện trong mơ dưới hình dáng của một con sư tử cái.

Ôi có lẽ mọi người không biết cảm giác đó nó tệ tới mức nào đâu!

Làm sao có thể hiểu được khi bị một động vật ăn thịt vừa đuổi giết vừa dí mình tận mõm chứ?