Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 13: Viên kẹo thứ mười ba




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Từ Lạc Dương? Sao anh lại ở đây?”

Nghe Thạch Nguyên Hạo dùng giọng điệu ngạc nhiên để hỏi, tay bưng ly trà của Từ Lạc Dương cũng chẳng dừng lại, mà cậu vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà, ra vẻ bí hiểm nghĩ —— thật ra không dám giấu diếm, vấn đề này tui cũng rất muốn biết.

Nhưng nhìn thấy Ngô Tất và Thạch Nguyên Hạo cũng đến đây, và cả Hà tổng Vương tổng trước đó cùng ở đây, gộp đủ một bàn mạt chược, cậu đại khái hơi hiểu rồi. Trong chốc lát, giống như có dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, Từ Lạc Dương nhịn không được, ngón tay ở dưới mặt bàn, lại lặng lẽ chọt lên mu bàn tay của Thích Trường An. Kết quả mới khẽ chọt được hai cái, đã bị anh dễ dàng bắt được lần nữa.

Đối diện với ánh mắt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương chậm rì rì thu tay trái về —— biết rồi biết rồi, không nghịch thì không nghịch vậy.

Cậu để ly trà trong tay xuống, lúc này mới nhìn về phía hai người mới đi vào, nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó: “Tui tới ăn cơm.”

Lương Khưu nghiêng đầu nín cười, rồi lại nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy, Thích thiếu gia đặt tiệc ở đây, chủ yếu là cân nhắc đến việc, mấy món ăn đặc sản của Tiêm Đính đều khá phù hợp với khẩu vị của Từ tiên sinh.”

“Ừm.” Từ Lạc Dương tiếp tục bí hiểm uống trà, vừa phối hợp diễn, vừa nghĩ ở trong lòng —— vậy nên, sao món ăn còn chưa đưa lên nữa? Thật sự rất đói đó!

Biết Thạch Nguyên Hạo còn muốn nói gì đó, Ngô Tất liếc mắt ra hiệu —— câm miệng, tình hình bất thường rồi. Hắn liếc nhìn người ngồi bên cạnh Từ Lạc Dương, từ lúc bọn họ đi vào, người đàn ông đó chẳng có bất kỳ phản ứng nào, rồi lại nhớ lại lời Lương Khưu, hắn ta bắt đầu lo lắng.

Chào hỏi xong, Ngô Tất mỉm cười hỏi Vương Lâm Hiến và Hà Vĩ Phong: “Vương tổng, Hà tổng, vị này là?” Giọng điệu mang theo chút nghi hoặc thỏa đáng.

Hắn đương nhiên nhận ra Thích Trường An, nhưng thấy Vương Lâm Hiến và Hà Vĩ Phong cẩn thận tâng bốc, rất kiêng kỵ, với lại bữa tiệc này còn là do Thích Trường An tổ chức, liền biết chắc ở giữa đã xảy ra vấn đề, có tin tức gì đó mà hắn đã bỏ sót rồi.

Nếu đã biết mục đích của Thích Trường An, Vương Lâm Hiến đương nhiên muốn thuận theo, ông bèn đứng lên, giới thiệu hai bên với nhau: “Vị này là Thích thiếu gia,” ông không nhiều lời, mà trực tiếp chuyển qua Từ Lạc Dương: “Vị này các cậu chắc cũng khá quen rồi, nhân khí vô cùng cao, giờ lại đang tham gia diễn xuất trong phim mới của đạo diễn Trương, tiền đồ không thể đo được đó!”

Thạch Nguyên Hạo là một người nóng vội, Vương Lâm Hiến vừa dứt lời, cậu ta liền mở miệng hỏi: “Không phải đã nói ——” bọn họ nhận được lời mời của Vương Lâm Hiến nên mới tới đây, tưởng đối phương có chuyện liên quan đến vai diễn cần bàn bạc, nhưng xem tình hình này, vai diễn trong tay chắc sắp bị đoạt rồi!

Ngô Tất rất nhanh đã ngắt lời cậu ta, hắn nhìn về phía Từ Lạc Dương, vẻ mặt chân thành nói: “Nguyên Hạo của chúng tôi vẫn xem Từ tiên sinh như tiền bối và hình mẫu lý tưởng, muốn hợp tác với Từ tiên sinh để học tập, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, thật là khiến người ta tiếc nuối.”

Từ Lạc Dương thở dài với kỹ năng mở mắt nói dối của Ngô Tất, cũng tiếp tục giả ngu: “Vậy hả, nhưng mà tui không tiếc.”

Thấy Thạch Nguyên Hạo tức tối trừng mắt nhìn qua, Từ Lạc Dương khiêu khích hất hất cằm, sau đó dịch dịch chỗ ngồi, tới gần Thích Trường An thêm một chút —— giờ tui cũng có anh đại che chở rồi, sợ cậu hả!

Thích Trường An nuông chiều mỉm cười, còn tiện tay rót thêm cho Từ Lạc Dương một chén trà nữa.

Ngô Tất dường như chưa chú ý tới, hắn chỉ nhìn Thích Trường An, nụ cười càng thêm chân thành, giọng điệu trịnh trọng nói: “Hôm nay có thể quen biết Thích thiếu gia, thực sự là vinh hạnh của Ngô Tất tôi.” Nói xong bèn giơ tay ra.

Họ Thích, hắn không chắc có phải là Thích gia mà mình biết hay không, nhưng cẩn thận một chút chắc cũng không sai.

Thích Trường An thu hồi nụ cười lại, lạnh nhạt gật đầu một cái, cũng chẳng thèm nhìn đến cánh tay mà Ngô Tất giơ ra.

Lương Khưu ở bên cạnh khoảng mấy giây sau mới đứng ra, lịch sự bắt lấy bàn tay hơi cứng ngắc của Ngô Tất, áy náy giải thích: “Thích thiếu gia của chúng tôi có bệnh khiết phích, thật sự rất xin lỗi.”

Ngô Tất tỏ ra đã hiểu, tuy vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt thì rất khó coi.

Mọi người ngồi xuống lần nữa, Lương Khưu xử sự khéo léo, nên bầu không khí cũng chẳng đến nỗi ngột ngạt. Chẳng bao lâu sau, món ăn đã được đưa lên, Từ Lạc Dương vừa nhấc đũa, đã thấy Thích Trường An để phật nhảy tường đến trước mặt cậu.

chapter content



(Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại súp vi cá trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.)

Người hiểu tui chính là Trường An! Từ Lạc Dương tặng đối phương một nụ cười rực rỡ, sau đó thật sự bắt đầu một lòng một dạ ăn cơm, chẳng thèm quan tâm đến những người đang dò xét nhau tới lui trên bàn tiệc.

Thích Trường An thỉnh thoảng giúp cậu múc thêm chén canh, hoặc là chuyển món ăn mà Từ Lạc Dương thích qua, ngược lại bản thân anh ăn rất ít.

Hà Vĩ Phong vẫn luôn chú ý đến tình hình, đương nhiên liền chuyển đề tài đến trên người Thích Trường An: “Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị Thích thiếu gia sao?”

Thích Trường An liếc mắt nhìn ông: “Lạc Dương thích ăn.” Ý của lời này chính là, Từ Lạc Dương thích ăn là được, tôi chẳng sao cả.

Không ngờ lại nhận được đáp án này, Hà Vĩ Phong cũng ngẩn người, rồi rất nhanh đã vừa cười vừa nói: “Tình cảm của Thích thiếu gia và Từ tiên sinh thật là tốt.”

“Ừm, đúng vậy.” Thích Trường An để đũa chung đang gắp thức ăn cho Từ Lạc Dương xuống, chợt làm khó dễ Ngô Tất: “Nghe nói, anh đã cướp được vai diễn ‘Tần Triều’ rồi?”

Trên bàn tiệc im lặng.

Không ngờ người mở lời trước lại là Thạch Nguyên Hạo: “Đúng thế thì sao? Tôi cạnh tranh công bằng đó!” Từ lúc vào đây cậu ta vẫn luôn kìm nén, nói xong, còn nhìn Từ Lạc Dương, mang theo chút ác ý và khinh bỉ: “Đừng có không chịu thua như thế.”

Từ Lạc Dương vốn đang chăm chú dùng bữa, nghe đến đó, bỗng lại cảm thấy đau răng thay Ngô Tất —— cái tên Thạch Nguyên Hạo này có phải bị đần không? Rất rõ ràng, Thích Trường An dẫn cậu tới đây dằn mặt, Vương tổng và Hà tổng cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, Ngô Tất càng không dám nhắc đến chuyện về vai diễn, thế mà Thạch Nguyên Hạo, câu nói đầu tiên đã trực tiếp xé rách tấm màn che mỏng này.

Giờ trong lòng Ngô Tất đã bốc lửa, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, lúc nãy hắn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, không kịp thời ngăn Thạch Nguyên Hạo, rốt cuộc lại trực tiếp bị vạch trần.

Quả nhiên, Vương Lâm Hiến lập tức trầm mặt, khuôn mặt tươi cười hiền lành trước đó hoàn toàn biến mất: “Vai diễn ‘Tần Triều”, từ đầu đến cuối đều thuộc về Từ tiên sinh, hơn một tháng trước, chúng tôi cũng đã ký hợp đồng với Từ tiên sinh rồi. Vậy nên, xin chú ý cách dùng từ.”

Thạch Nguyên Hạo sắc mặt trắng nhợt, cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Ngô Tất ngăn lại. Cậu ta chậm chạp từ trong thái độ của nhóm người Vương Lâm Hiến, mà đọc ra gì đó.

Nhưng rõ ràng không phải thế này! Hai ngày trước lúc cùng nhau ăn cơm, đối phương còn lời thề son sắt mà tỏ ý, một vai diễn mà thôi, có nhiều năm giao tình với Ngô Tất, đương nhiên không thành vấn đề, đến lúc đó còn có thể dùng tin tức thay đổi diễn viên, tuyên truyền thêm độ hot cho bộ phim.

Nghĩ tới việc có thể đạp Từ Lạc Dương xuống, trong lòng Thạch Nguyên Hạo bèn cảm thấy sảng khoái. Nhưng giờ, quản lý cậu ta ở dưới mặt bàn, liều chết đạp chân cậu ta, khiến cậu ta không dám nói thêm câu nào nữa.

Ngô Tất rót đầy một ly rượu, đứng lên nói với Từ Lạc Dương: “Lúc trước tôi suy nghĩ không chu đáo, có điều đắc tội, hy vọng Từ tiên sinh tha thứ cho tôi.” Nói xong, một ngụm uống cạn ly rượu trắng đầy tràn.

Từ Lạc Dương không lên tiếng.

Ngón tay Thích Trường An nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ, bỗng nhiên nói: “Suy nghĩ không chu đáo như thế nào?”

Bàn tay vốn buông xuống bên người của Ngô Tất liền nắm chặt, hắn biết Thích Trường An thật sự muốn giúp Từ Lạc Dương xả cơn giận này.

“Tôi dùng đủ mọi cách, muốn cướp vai diễn Tần Triều về trong tay.”

Lương Khưu ở bên cạnh, nghe hắn nói xong, tự mình bưng bình rượu trắng, đem ly rượu của hắn rót đầy một lần nữa.

“Ừm.” Tiếng gõ tay ‘cốc cốc’ vẫn không ngừng lại, Thích Trường An lạnh nhạt nói: “Còn gì nữa không?” Anh giương mắt nhìn Ngô Tất, mặt không hề có cảm xúc, nhưng khí thế cực kỳ kinh người.

“Tôi nhìn trúng độ hot của Từ Lạc… Từ tiên sinh, nên tìm người đóng giả Từ tiên sinh, còn chụp ảnh, lập kế hoạch việc hẹn hò của Từ Lạc Dương và Vân Thư, muốn thông qua cách này, để Vân Thư nổi tiếng trở lại.”

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Thích Trường An, sau lưng Ngô Tất đổ một tầng mồ hôi lạnh, bị hơi lạnh của máy điều hòa trong phòng thổi một hơi, cảm giác lạnh lẽo trực tiếp thấm vào tim. Hắn tiếp tục nói: “Tôi… còn chụp ảnh nóng giả, định tìm cơ hội thích hợp sẽ thả ra ngoài.”

“Sau đó phỉ báng Lạc Dương?” Giọng nói Thích Trường An giống như kết băng, mang theo ý lạnh thấu xương, anh lùi ra sau tựa lên ghế, hỏi: “Nguyên nhân?”

Ngô Tất im lặng.

“Hừ,” Thích Trường An cười khẩy, không hỏi lại nữa: “Lương Khưu, anh nói đi.”

“Vâng.” Lương Khưu gật đầu trả lời: “Vân Thư debut không lâu, thì gia nhập vào đoàn phim của đạo diễn Từ Quần Thanh, đóng vai nữ chính.”

Nghe thấy tên cha mình, Từ Lạc Dương hơi ngạc nhiên dừng đũa lại.

“Sau khi vào đoàn làm phim không lâu, Vân Thư liền tỏ tình với đạo diễn Từ Quần Thanh, bày tỏ mình bằng lòng cùng đối phương duy trì quan hệ ngoại tình, bị đạo diễn Từ trực tiếp từ chối.” Lương Khưu lại lật qua một tờ khác, tiếp tục nói: “Khoảng năm năm trước, Vân Thư hủy bỏ hợp đồng với Giải trí Dữu Lê, gia nhập Truyền thông Hải Ánh, đồng thời ký kết với Ngô Tất. Lúc đó, Vân Thư và Ngô Tất vẫn yêu đương trong bí mật.”

Câu chuyện đằng sau thế mà lại đặc sắc như vậy! Thìa canh của Từ Lạc Dương đều rớt vào trong bát, cậu lập tức não bổ ra một vở tuồng thật lớn.

Vân Thư mới debut, muốn dựa hơi đạo diễn lớn để nổi tiếng, vì thế mới tự tiến cử làm ấm giường, tình nguyện làm tiểu tam. Nhưng ba cậu Từ Quần Thanh yêu vợ như mạng, ngay cả con trai mình cũng ghen được, thì hoàn toàn không có khả năng mắc sai lầm, thế nên trực tiếp cự tuyệt, mà cái chuyện tổn thương lòng tự trọng này, có lẽ đã bị Vân Thư ghi nhớ trong lòng.

Lúc Vân Thư đoạt được chức ảnh hậu, cảm thấy Giải Trí Dữu Lê và Trịnh Đông hạn chế sự phát triển của cô, nên mới hợp tác với Ngô Tất. Chắc là biết Ngô Tất thích cô, nên dứt khoát đồng ý hẹn hò với đối phương, nhưng chỉ có thể bí mật yêu nhau, chứ không thể công khai.

Sau đó Vân Thư dựa vào mạng lưới quan hệ giao thiệp của Ngô Tất, thành công thượng vị, tiến vào hào môn. Nhưng hào môn phá sản, hôn nhân tan vỡ, Vân Thư lại quay về tìm Ngô Tất, mà Ngô Tất vẫn chưa dứt tình với Vân Thư, nên tận tâm tận lực giúp Vân Thư hot trở lại.

Nghĩ tới đây, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng hiểu, địch ý của Vân Thư và Ngô Tất đối với cậu rốt cục là từ đâu tới.

Nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Ngô Tất, Từ Lạc Dương cũng chẳng tức giận mấy nữa, chỉ đặc biệt muốn gọi một suất dưa hấu lên, làm một quần chúng ăn dưa hợp lệ.

Ngô Tất tiếp tục im lặng.

Thích Trường An đưa thìa canh mình chưa dùng cho Từ Lạc Dương, rồi lại nói với Ngô Tất: “Tôi mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, nguyên nhân gì, nhưng anh chớ nên dùng thủ đoạn này trên người Lạc Dương.”

Ngô Tất trắng mặt, biết đối phương đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Sau khi nói xong, Thích Trường An nghiêng đầu nhìn Từ Lạc Dương: “Ăn no chưa?” Giọng điệu trong nháy mắt dịu dàng xuống tám lần.

Từ Lạc Dương gật đầu: “No rồi.”

“Ừm, vậy chúng ta đi thôi.”

Từ trong câu lạc bộ Tiêm Đính đi ra, sắc trời đã trở tối, về trấn Tần Lí chắc chắn không kịp nữa, Từ Lạc Dương nói, “Buổi tối anh ở đâu?”

Thích Trường An nghĩ một lát rồi nói: “Ở thành phố B tôi không có chỗ ở, chắc sẽ bảo Lương Khưu đặt khách sạn giúp tôi.”

Lương Khưu ở bên cạnh vừa nghe xong lặng lẽ cách xa mấy bước, anh cảm thấy hành động của Thích thiếu gia nhà mình quả thật không tệ —— còn đặt khách sạn nữa chứ, khách sạn Blyton thuộc gia sản của Thích gia, căn hộ trên tầng cao nhất ở đó, quanh năm đều giữ lại vì Thích Trường An, mà cũng chưa thấy ở được mấy lần.

Nhưng mà Từ Lạc Dương không hề biết, cậu không quá yên tâm việc Thích Trường An ở khách sạn một mình, cậu lo Thích Trường An sẽ giống như lần trước, nửa đêm té xỉu thì phải làm sao đây?

Thế là cậu xoắn xuýt cỡ năm giây, sau đó đưa ra quyết định, nghiêm túc hỏi Thích Trường An: “Anh có muốn tới nhà tui không, thăm bồn tiên nhân chưởng tui nuôi năm tháng nay.”

Thích Trường An mỉm cười, “Được.”

chapter content



(Tiên nhân chưởng)

=======

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tiên nhân chưởng —— loại cây duy nhất tui có thể nuôi sống QAQ