Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 12: Viên kẹo thứ mười hai




Toàn bộ gian phòng cực kỳ yên tĩnh, bên tai là tiếng “xì xì” do tủ lạnh nhẹ nhàng phát ra.

Nhìn chằm chằm câu “Cậu ấy không ở đây, tôi sẽ rút lui” rất lâu, giống như muốn khắc từng nét chữ vào trong mắt, Từ Lạc Dương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy thật sự rất phạm quy đó…”

Yêu quái đều biết mê hoặc lòng người như vậy ư?

Cậu không tự chủ được nghiêng đầu nhìn về phòng ngủ Thích Trường An, cửa không đóng chặt, có chút ánh sáng nhỏ vụn từ khe cửa đổ xuống sàn nhà, từng tia sáng đều hóa thành từng cái móc nhỏ, đem từng chút từng chút tủi thân mà cậu đã cất giấu thật kỹ ở trong lòng câu ra ngoài.

Từ khi ba mẹ lần lượt qua đời, bầu trời của Từ Lạc Dương cũng theo đó mà sụp đổ, khi đó cậu mười bảy tuổi, lần đâu tiên biết cái gì gọi là tử vong.

Cậu dùng thời gian nửa năm, để nhận rõ sự lạnh lùng của thế giới này và sự hiểm ác đáng sợ của lòng người. Rồi lại tốn thêm ba tháng nữa, giữa những ngày tháng vô tri vô giác không biết lúc nào đêm khi nào ngày, khiến vết thương đầm đìa máu me trên người từng tấc từng tấc kết thành lớp vảy cứng rắn, cuối cùng biến thành khôi giáp.

Sau cùng, cậu tự mình đứng dậy, một lần nữa chống bầu trời đã sụp đổ của mình lên.

Cậu biết, trên thế giới này, cậu đã lẻ loi một mình rồi, sẽ chẳng còn một người được cậu gọi là mẹ, giả vờ tức giận trừng cậu, nói: “Náo Náo ngoan chút nha, mẹ viết thêm 300 chữ nữa rồi sẽ cùng con đọc sách truyện được không?”nữa.

Cũng chẳng còn một người được cậu gọi là ba, dùng hết tất cả khí lực cuối cùng của cuộc đời, kéo tay cậu, nói với cậu rằng: “Lạc Dương, ba hy vọng về sau con sẽ khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc. Giờ ba phải đi tìm mẹ con rồi, lòng đất lạnh lắm, một mình bà ấy chắc chắn sẽ sợ hãi…”

Hai người đi cả rồi, để lại con một mình, nhưng con cũng sẽ lạnh, sẽ sợ, sẽ từ trong cơn mơ nửa đêm khóc mà tỉnh lại.

Nhưng về sau, cậu chậm rãi bắt đầu tập thành thói quen, lúc khó khăn hơn nữa, cắn chặt răng rồi cũng sẽ qua thôi.

Cổ họng nghẹn ngào đến mức vừa chát vừa đau, Từ Lạc Dương hít hít mũi, muốn tiếp tục sắp xếp đồ đạc trong ngăn mát của tủ lạnh, nhưng tay mới vừa duỗi tới, tầm mắt lập tức trở nên mơ hồ. Những ngón tay của cậu siết chặt lấy mép khay chứa đồ, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Mình không nên khóc, nhưng thật sự không nhịn được.

Có người ở sau lưng cậu cúi người xuống, mùi hương quen thuộc bao quanh cậu, đốt ngón tay rõ ràng của đối phương phủ lên mu bàn tay cậu, từ từ tách ngón tay dùng sức quá mạnh của cậu ra, giọng nói giống như làm tan cả bóng đêm: “Lạc Dương, ở đây lạnh lắm.”

Lắc lắc đầu, Từ Lạc Dương không dám nói gì cả, cậu sợ vừa nói chuyện, sẽ để lộ tiếng khóc nức nở của mình.

Thích Trường An đóng cửa tủ lạnh lại, trực tiếp ngồi xuống phía sau Từ Lạc Dương, anh nhìn xoáy tóc của đối phương nói: “Tôi đoán, chắc cậu vẫn chưa nhìn thấy bình luận dưới weibo của tôi, tôi đọc cho cậu nghe nhé?”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, chọn mấy cái trong số đó bắt đầu đọc lên.

“Cái gì gọi là vì xung đột lịch trình với Từ Lạc Dương nên phải đổi người hả? Lạc Dương của tụi này gần như là trì hoãn tất cả các hoạt động trong nửa năm gần đây, để đi quay bộ phim này đó, xung đột chỗ nào hả? Đưa một ví dụ ra coi!”

“Aaaaaa nhìn thấy câu nói này không cẩn thận liền bật khóc, Lạc Dương, tụi tui cũng giống Thích tiên sinh vậy, mãi mãi ủng hộ cậu, bộ phim này không có cậu, tụi tui sẽ không xem!”

“Hic hic hic thương Lạc Dương quá! Xắn tay áo lên tận khuỷu tay rồi, nhưng vẫn tức giận đến mức nổ tung tại chỗ!”

“Gào, tui ship Cổ Thành cp, khả nghịch bất khả sách.”

(Khả nghịch bất khả sách: câu này nghĩa là khi ship cp AB có thể đổi chỗ công-thụ thành BA, nhưng cp không thể tách ra; trái lại cũng có câu “khả sách bất khả nghịch”, nghĩa là có thể tách 2 người A và B ra ship với người khác, nhưng nếu là cp AB thì tuyệt đối không thể lật thành BA)

“Lạc Dương vẫn chưa update weibo, chắc chắn đang lặng lẽ khổ sở, hic càng nghĩ càng đau lòng! Thích tiên sinh kính nhờ anh nhất định phải cố gắng an ủi cậu ấy, đừng để cậu ấy một mình khóc thầm nhé.”

Nghe Thích Trường An còn muốn đọc tiếp, Từ Lạc Dương không nhịn được mà quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ, nhưng lại không thể nhịn cười được: “Thích tiên sinh có thể đừng trịnh trọng đọc ‘hic hic hic’ và ‘gào’, còn cả ‘aaaa’ được không?”

“Được.” Thích Trường An để điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cười là tốt rồi.”

Dù sao lén khóc cũng bị phát hiện rồi, Từ Lạc Dương chẳng cần mặt mũi nữa, cậu ngồi xuống sàn nhà, cầm một gói thịt xông khói cắt mỏng mà Thích Trường An mang về, xé ra bắt đầu ăn —— hey, vị thiệt là ngon!

Lúc cậu mở tiếp gói thứ hai, thì nghe thấy Thích Trường An hơi nghi ngờ hỏi cậu: “Tôi biết ‘ship Cổ Thành cp’ là gì, nhưng cái câu ‘khả nghịch bất khả sách’ phía sau có nghĩa là gì thế?”

Từ Lạc Dương hít thở không thông, thịt xông khói suýt chút nữa nghẹn trong cuống phổi, vừa chảy nước mắt vừa sặc ho khù khụ. Cậu hò hét ở trong lòng —— chẳng lẽ tui phải giải thích, “khả nghịch” chính là hai chúng ta ai ở trên ai ở dưới cũng được hả? Đậu móa, giải thích như thế cảm thấy rất đồi trụy rất dữ dội đó!

Nhưng chắc thấy cậu ho nhìn thảm quá, Thích Trường An đứng dậy lấy nước giúp cậu, cái chủ đề này coi như bị bỏ qua.

Thật vất vả mới ngừng lại được, cảm xúc đau khổ của Từ Lạc Dương cũng biến mất hoàn toàn, cậu thả lỏng nằm vật xuống sàn nhà, ngón tay không an phận mà chọc chọc mu bàn tay của Thích Trường An, lo lắng hỏi: “Nói nè, anh post cái weibo này, quản lý của anh liệu có trách anh không?”

Dù sao thì bất kể lúc nào, đắc tội nhà đầu tư cũng chẳng phải chuyện gì tốt, cho dù vì lý do gì đi nữa. Đặc biệt là Thích Trường An đã cầm được giải thưởng trong tay, nhưng tính đi tính lại thì cũng mới chỉ có hai tác phẩm, nền móng vẫn chưa ổn. Ảnh nói giúp mình như thế, rất dễ ảnh hưởng đến tiền đồ của chính ảnh.

Từ Lạc Dương càng nghĩ càng lo lắng, không nhịn được mà nằm nghiêng lại, tiếp tục chọc chọc mu bàn tay Thích Trường An: “Nói mau nói mau, quản lý của anh liệu có nổi trận lôi đình không? Sau đó gọi điện thoại qua mắng anh không?”

Không đợi Thích Trường An trả lời, cậu lại bắt đầu nghiêm túc nghĩ kế: “Ảnh có thể sẽ trách anh tự ý hành động, lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn, quá kích động. Đến lúc đó… đến lúc đó anh cứ kéo tui ra đội nồi đi, nói cái weibo này là tui cầm điện thoại của anh post, anh về quá mệt, nên trực tiếp đi ngủ, chẳng biết gì cả.”

Hiểu Từ Lạc Dương đang lo lắng cho mình, Thích Trường An kiên nhẫn đợi cậu nói xong, mới mỉm cười trả lời: “Không đâu, quản lý của tôi xưa nay đều sẽ không can thiệp đến những chuyện này.” Anh dứt khoát nằm xuống sàn nhà theo cậu, nghiêng đầu qua nhìn Từ Lạc Dương: “Chuyện này, lúc trước cậu đã biết rồi hả?”

Vai và cánh tay của hai người kề sát nhau, nên có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, Từ Lạc Dương theo bản năng mà nhích người, trả lời câu hỏi của Thích Trường An: “Ừm, mấy ngày trước quản lý của tui từng nhắc tới, ảnh nghe nói Ngô Tất muốn cướp vai diễn, nhưng lúc đó vẫn chưa xác định được tình hình thế nào.”

Từ Lạc Dương đem những chuyện lúc sau tóm tắt lại cho anh: “Trước lúc đi đón anh, tui mới vừa ăn cơm với đạo diễn Trương, đạo diễn Trương nói sẽ giúp đỡ. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, chắc là Thạch Nguyên Hạo đã lấy được tin chính xác, nên đi trước một bước mà thả tin tức ra.”

Nói xong, cậu hít sâu một hơi, giữa chừng lại từ bỏ, làm động tác giơ chân lên đạp: “Làm sao đây tui vẫn tức quá à!”

Thích Trường An thấy cậu xù lông, nên vỗ về nói: “Đừng gấp, tôi có cách rồi.”

****

Thành phố B.

Hai người ăn mặc kín đáo đi ra khỏi sân bay, Từ Lạc Dương nhìn đông nhìn tây, lo lắng sẽ bị người ta nhìn ra. Cậu đến gần Thích Trường An nói chuyện: “Chúng ta lặng lẽ chạy đến đây như thế này, không sao chứ?”

Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt cậu vừa kích động vừa hưng phấn, hận không thể nhảy cẫng lên cao cả mét, giống như lúc học cấp ba lén lút chạy ra ngoài chơi bóng rổ, luôn sợ bị giáo viên chủ nhiệm túm được rồi bắt viết bản kiểm điểm vậy.

Thích Trường An cười nói: “Đi theo tôi.”

Từ Lạc Dương vội vã đuổi theo, cũng chẳng hỏi xem phải đi chỗ nào —— dù sao thì Thích Trường An cũng sẽ không hại cậu, loại trò chơi này còn rất kích thích nữa!

Một mạch theo Thích Trường An leo lên một chiếc xe Aston Martin có biển số là 111, Từ Lạc Dương bèn nhìn thấy người ngồi ở ghế lái quay đầu lại: “Chào Từ tiên sinh, tôi là Lương Khưu, là quản lý kiêm trợ lý sinh hoạt của Thích thiếu gia.”

Mất vài giây, Từ Lạc Dương mới gắn được hai cái xưng hô “Từ tiên sinh” và “Thích thiếu gia” này lên đúng người, cậu vội vã lên tinh thần: “Chào anh, tui là Từ Lạc Dương.” Cậu liếc nhìn Thích Trường An đang ngồi bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi chân thành nói: “Sóng gió lần này, Trường An trực tiếp đứng ra nói giúp tui, tui đều ghi nhớ ở trong lòng, sau này nếu có gì cần tui giúp đỡ, có thể giúp được tui chắc chắn sẽ giúp, hy vọng anh đừng trách Trường An.”

Lương Khưu nâng gọng kính màu vàng lên, mỉm cười ôn hòa nói: “Thích thiếu gia xem trọng mối quan hệ hữu nghị với cậu, mới có thể nói giúp, tôi đương nhiên là ủng hộ rồi.”

Anh ta không dám nói, post một câu lên weibo thì có gì ghê gớm chứ? Thích thiếu gia thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng, nếu ai dám đổi cậu thật, người ta sẽ đuổi hết những nhà đầu tư đó đi, trực tiếp quăng tiền mình vào quay phim đó!

Lái xe lên cầu vượt, Lương Khưu rất tò mò về Từ Lạc Dương, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh ta nghe Thích Trường An khen người khác, người được khen chính là Từ Lạc Dương, lần đầu tiên phá lệ đó! Vì thế vẫn luôn chú ý tình huống ở ghế sau.

Sau đó anh ta liền nhìn thấy, có lẽ là do Từ Lạc Dương không nghỉ ngơi tốt, mắt dần dần khép lại, được một lát đã trực tiếp ngủ thiếp đi. Trọng điểm là, ngủ thì ngủ đi, đầu vậy mà lại kê trên vai Thích Trường An!

Đợi chút! Lần này dựa đã bao lâu rồi, Thích thiếu gia lại không ghét bỏ chuyển vị trí? Hoặc là trực tiếp đẩy người ra hả? Thậm chí còn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, để Từ Lạc Dương dựa được thoải mái hơn nữa chứ.

Lương Khưu cảm thấy mắt mình sắp mù luôn rồi, chẳng nhẽ, trong một tháng anh ta không theo bên cạnh này, bệnh khiết phích và tật xấu bài xích tiếp xúc tứ chi với người khác của Thích thiếu gia, đã khỏi rồi hở?

Xe dừng lại, Từ Lạc Dương mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn buồn ngủ mà nhìn Thích Trường An: “Đến rồi hả?” Tóc cậu cọ qua cọ về hơi lộn xộn, nên mặt trông càng nhỏ hơn.

“Ừ, đến rồi, xuống xe đi.”

Từ trên xe bước xuống, nhìn rõ xung quanh, Từ Lạc Dương lập tức hết buồn ngủ. Cậu nhìn cánh cửa lớn chạm nổi, dùng khuỷu tay đụng đụng Thích Trường An: “Đây không phải là câu lạc bộ Tiêm Đính sao?”

Cậu từng tới đây một lần, là kiến trúc Gothic điển hình, khiến người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhưng mà, sao Thích Trường An phải dẫn cậu tới đây? Chẳng lẽ vì an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu, nên đặc biệt dẫn cậu tới đây ăn một bữa no nê hả?

Băng qua hành lang ngoằn ngoèo và trang trí lộng lẫy, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa khảm pha lê. Từ Lạc Dương nghe thấy Thích Trường An nói: “Vào đó gặp người ta, toàn bộ hành trình cậu có thể không cần nói chuyện, chuyên tâm ăn đồ ăn là được, vị đồ ăn ở đây chắc cậu sẽ thích.”

Mặc dù không biết Thích Trường An muốn làm gì, nhưng Từ Lạc Dương lựa chọn tin tưởng đối phương, nên gật đầu: “Ừ” một tiếng.

Cửa lớn phòng riêng được mở ra, bên trong đã có ba người mặc âu phục giày da, độ tuổi trung bình khoảng chừng bốn mươi ngồi ở đó. Từ Lạc Dương cảm thấy nhìn hơi quen, nhưng không nhớ ra được rốt cuộc là ai, nên dứt khoát im lặng đi theo sau Thích Trường An.

Sau đó cậu rất nhanh đã phát hiện ra, hóa ra Thích Trường An cũng không quen bọn họ.

Người hai bên đang chào hỏi nhau, Lương Khưu đại diện cho Thích Trường An đi lên bắt tay. Từ Lạc Dương nhìn qua, phát hiện không có chuyện của mình, lại xác định không có ai chú ý đến mình, bèn muốn ngấm ngầm làm mấy chuyện —— cậu lén đưa tay, mục tiêu rõ ràng mà dùng ngón tay chọt chọt sau eo Thích Trường An, không ngờ bị đối phương dễ dàng bắt được ngón tay.

Thích Trường An dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Lạc Dương, đừng nghịch.”

Ngón tay nhẹ nhàng giãy ra, Từ Lạc Dương nghĩ thầm, có lẽ anh không biết, tui tên Náo Náo thiệt đó. Nhưng thôi nghỉ đi.

(Tên mẹ Lạc Dương hay gọi cậu là Náo Náo – 闹闹, 闹 có nghĩa là nghịch.)

Ngồi xuống được mấy phút, Từ Lạc Dương liền hiểu rõ tình hình. Trong ba người ngồi đối diện, có hai người Thích Trường An mời tới ăn cơm, một người khác là người trung gian, quen Lương Khưu. Nhưng ngoài lúc ngồi xuống, Thích Trường An gật đầu nói câu “Chào mọi người” ra, cũng chẳng thèm nói gì nữa, tất cả đều là Lương Khưu nói chuyện.

Cậu đang uống trà, bỗng nghe thấy Lương Khưu gọi tên mình.

“Lạc Dương, vị này là Vương tổng – Vương Lâm Hiến, vị này là Hà tổng – Hà Vĩ Phong, bộ phim mới của đạo diễn Trương mà cậu tham gia diễn xuất, hai vị này là nhà đầu tư chính.”

Nghe Lương Khưu nói xong, Từ Lạc Dương lập tức phản ứng lại, cậu không khỏi liếc mắt nhìn Thích Trường An đang rủ mắt uống trà, suy nghĩ một lát, rồi khách khí giơ tay ra: “Vương tổng, Hà tổng, lần đầu gặp mặt, tôi là Từ Lạc Dương.”

Đúng mực, chẳng mang theo chút ý tứ nịnh nọt nào.

Đối phương cũng rất nể mặt, trên mặt đều là nụ cười: “Vẫn luôn nghe nói Tiểu Từ diễn xuất rất tốt, lần này có thể hợp tác, thực sự là vinh hạnh đó!”

Vị Hà tổng khác khoa trương hơn, “Từ tiên sinh đúng là rồng phượng trong loài người, tuổi trẻ anh tài nha!”

(Rồng phượng trong loài người: nguyên văn là 人中龙凤 – nhân trung long phượng, ý chỉ những người có tài, xuất chúng. Thời xưa, rồng phượng được coi là những vật phi thường, chỉ hoàng thượng mới được mặt long bào, hoàng hậu mới được mới được mặc phượng bào. Vậy nên “nhân trung long phượng” là chỉ những người kiệt xuất, hơn người.)

Từ Lạc Dương cũng mỉm cười khen lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy hình như có chút không giống với tình huống mình đã dự đoán.

Người hai bên đều ngồi xuống, Thích Trường An vẫn luôn không mở miệng quay qua nói với Lương Khưu: “Mang món ăn lên đi, Lạc Dương đói bụng.”

Lương Khưu vẻ mặt cung kính gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Thiếu mất một người, trên bàn tiệc hơi yên tĩnh. Từ Lạc Dương lơ đãng nhìn lướt qua, luôn cảm thấy ba người ngồi đối diện, hình như hơi sợ Thích Trường An, không dám mở miệng nói chuyện trước.

Bọn họ không nói, Thích Trường An cũng lười đối phó, chỉ tự mình rót cho Từ Lạc Dương thêm một chén trà, rồi còn dặn dò: “Hơi nóng, uống chậm một chút.”

Hai người một tháng qua đều ăn cơm cùng nhau, anh giúp tôi châm trà tôi giúp anh xới cơm, đã thành thói quen rồi, Từ Lạc Dương tự nhiên mà bưng ly trà lên, từ từ uống một ngụm.

Cậu cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lại không biết ba người ngồi đối diện, trong lòng đã ầm ầm dậy sóng.

Nhị thiếu gia nhà họ Thích, em trai của Thích Trường Ân, lại cứ như vậy tự nhiên bưng trà rót nước cho người khác ư? Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ hoàn toàn không tin đâu! Nhưng sự thật lại diễn ra trước mắt, Vương Lâm Hiến và Hà Vĩ Phong liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ —— cuối cùng cũng biết, bữa tiệc này dùng để làm gì rồi.

Bọn họ chèn ép Từ Lạc Dương, Thích thiếu gia này liền đem người tìm đến đây dằn mặt.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị mở ra, Lương Khưu dẫn theo hai người đi vào.

Từ Lạc Dương vốn đang nghiêm túc uống một ngụm trà nhỏ, bỗng nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt vô cùng mãnh liệt, nên theo bản năng nhìn sang ——

Ngô Tất và Thạch Nguyên Hạo? Sao bọn họ lại ở đây?

==========

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Đồ ăn thiệt là ngon, lần sau lại tới nữa!