Ồ, cô làm gì? Sao cô có thể yên tâm để anh mệt mỏi như vậy tự lái xe về nhà?
Ngồi ở ghế lái, đợi người kia chậm chạp lên xe, trong ánh mắt như cười như không của anh, cô nhìn thấy hình ảnh lúc cô mới đến Bắc Nhã, người nào đó ném chìa khóa cho cô, vẻ mặt nghiêm túc nói mệt, để cô lái xe đưa anh về nhà, lúc đó, sao lại không nghĩ ra, chủ nhiệm Ninh giả vờ nghiêm chỉnh căn bản là đang chơi xấu chứ?
Từ tối nay trở đi, Nguyễn Lưu Tranh hạ lệnh cấm cho anh, buổi tối sau tám giờ không được bước vào cửa lớn nhà họ Nguyễn nữa.
Mặc dù anh nhớ vợ con nhớ đến nỗi trong tim như có mèo cào, một tuần cũng chỉ có thể nhìn con hai lần, thời gian còn lại đều tan làm muộn, nghiêm chỉnh nhìn bé cưng và bà xã qua video, nếu như hôm nào quá muộn, vợ con đều ngủ rồi, ngay cả video cũng không có để xem…
Về điểm này, anh còn không bằng cả Ninh Tưởng, mỗi ngày Ninh Tưởng tan học về đều tới nhà họ Nguyễn chơi với em trai em gái, nhân tiện ăn cơm tối rồi về nhà cùng bà nội, đối với điều này, chủ nhiệm Ninh ước ao cực kỳ.
Cuộc sống như vậy vừa qua đã được chín tháng, kỳ nghỉ của Nguyễn Lưu Tranh kết thúc, khôi phục học tịch, đến Bắc Nhã tiếp tục học tiến sĩ, mà Ninh Tưởng, cũng chính thức trở thành một học sinh tiểu học!
Còn về hai hạt đậu giống nhau như đúc Ninh Ngộ và Ninh Hồi cũng dần bắt đầu có điểm khác biệt, trước hết là không còn tình trạng không phân biệt rõ nữa. Mặc dù vẫn còn là hai cục bột mì mềm mại, Nguyễn Lưu Tranh cũng bắt đầu cho Tiểu Ninh Hồi của cô vào con đường trở thành công chúa, cho nên, quần áo mặc trên người hai hạt đậu đã không còn giống nhau, hơn nữa, tính cách hai đứa cũng không tương đồng, rõ ràng Ninh Hồi hoạt bát hơn Ninh Ngộ rất nhiều, khi con bé thức dậy là sẽ ê ê a a từ sáng tới tối không ngừng nghỉ, còn Ninh Ngộ thì tò mò đối với tất cả mọi thứ, thường một mình chơi các loại đồ chơi mà cậu bé cho là thứ đồ chơi gì đó, cho dù là một tấm giấy nhỏ, cũng có thể khiến cậu cân nhắc rất lâu.
Ngày về nhà, đúng lúc Ninh Chí Khiêm có nửa ngày nghỉ, đã nói sẽ tới đón cô, nhưng trước khi đi lại bị một ca cấp cứu gọi đi.
Sớm đã quen với trạng thái công việc như vậy, Nguyễn Lưu Tranh liền cùng bé con và bảo mẫu theo Ôn Nghi về nhà.
Ở cổng, Ninh Thủ Chính đang mở cửa đứng đợi.
Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt khẩn thiết của ông đã thể hiện khát vọng đối với cháu trai cháu gái rất rõ ràng, trong mấy tháng Nguyễn Lưu Tranh rời nhà đi này, mọi người trong Ninh gia đều tới nhà họ Nguyễn thăm bé, ngay cả dì giúp việc cũng đi, cuối tuần Tiểu Niệm cũng đến cùng Ninh Tưởng, duy chỉ có Ninh Thủ Chính là chưa từng gặp.
Từ nhà mẹ đẻ về, mang theo rất nhiều đồ đạc, trong tay ai cũng xách không còn chỗ trống, Ninh Thủ Chính cũng tới giúp đỡ, giơ tay ra, đúng lúc bảo mẫu nhận lấy bé con từ tay Nguyễn Lưu Tranh trong xe.
Bảo mẫu mới được mời tới lúc bé con sắp sinh, cũng không biết chuyện Ninh gia, thấy ông chủ giơ tay, cũng tiện tay giao bé cho ông ấy.
Ninh Thủ Chính ôm lấy, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng thụ sủng nhược kinh.
Ôn Nghi đang bế Ninh Ngộ, chỉ liếc nhìn ông một cái rồi vào nhà.
Tiếp theo chính là, Ninh Thủ Chính bế không muốn buông xuống, ước chừng bế khoảng mấy tiếng, đến khi Ninh Hồi tỉnh ngủ, khóc đòi ăn, mới lưu luyến không nỡ giao cho bảo mẫu.
Ninh Tưởng nhàn rỗi chuyện đầu tiên làm chính là dắt Nguyễn Lưu Tranh đến vườn hoa.
Lúc cô rời đi vẫn chỉ là một khu vui chơi nhỏ mới có hình dạng ban đầu hôm nay đã làm xong, phòng nấm, phòng gốc cây, tường leo trèo, sân bóng rổ nhỏ đều đã hoàn thành, còn có đủ loại phù hợp cho trẻ em chơi, ngay cả Tiểu Niệm cũng có nhà mới ở đây. Nghe nói nếu không phải Ôn Nghi ngăn cản, còn có hồ bơi nhỏ.
“Mẹ, đẹp không ạ? Là con và bố còn có ông nội làm đó, ông nội là làm nhiều nhất!” Ninh Tưởng chỉ cho cô xem giống như đang dâng vật quý báu.
“Đẹp lắm.” Cô cảm thán từ trong thâm tâm.
Đây là một vương quốc cổ tích, chỉ có người thực sự yêu Ninh Ngộ Ninh Hồi từ trong trái tim mới dùng đôi tay của mình chế tạo cho hai đứa một vương quốc như vậy, đặc biệt nhất là Ninh Tưởng, cậu chưa từng nghĩ hồi nhỏ mình chưa từng được đãi ngộ như vậy, còn chuyên tâm cùng bố và ông nội làm phòng cho các em.
Nguyễn Lưu Tranh biết, chủ nhiệm Ninh nhà cô trông mong cả một tuần rồi, không, chính xác mà nói, là trông mong mấy tháng nay mới đợi được ngày này, cuối cùng vì công việc mà bỏ lỡ, trở về nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, biết anh đang làm phẫu thuật, cô cũng không gọi điện hỏi anh khi nào anh về, chỉ ngốc nghếch chờ đợi.
Nhưng mà cứ chờ như vậy, không bao lâu đã nghiêng người trên giường ngủ mất rồi.
Không biết là lúc nào, đang ngủ ngon, cảm thấy bị thứ gì nặng nề đè lên, không thở nổi, kinh ngạc tỉnh dậy, liền hiểu trọng lượng quen thuộc này là gì.
Mơ mơ màng màng, biết anh đang mút lấy chỗ ranh giới giữa tai và cổ cô, ẩm ướt nỏng bỏng, trên lưng quanh hông cũng lướt qua nhiệt độ nóng hổi.
“Anh về rồi à?” Xa cách lâu như vậy, mặc dù mỗi tuần cũng có thể gặp hai lần, nhưng mỗi lần đều rất vội vàng, hơn nữa người nhà cũng nhiều, đừng nói là thân mật, thời gian ôm một cái cũng không có, mỗi lần anh đến nhà họ Nguyễn chỉ mải ôm Ninh Ngộ Ninh Hồi thôi! Cho nên, lúc này bị anh ôm như vậy, lại còn đang mơ hồ, tâm tư cực kỳ triền miên, mỗi chữ đều ôn nhu mềm mại.
Anh nghe xong, trong lòng càng thêm ngứa ngáy không thôi, ngắn ngủi “ừm” một tiếng, càng nhiều thêm vài động tác.
“Mấy giờ rồi?” Cô cọ cọ gốc râu của anh, cảm thấy trong chăn vừa ấm vừa khô, nhất là hô hấp của anh, phun trên da thịt cô, trộn lẫn với mùi hương đặc trưng của anh, có chút hỗn loạn.
“Hừ…” Anh vội vàng bắt lấy môi cô, mập mờ nói, “Hơn hai giờ…”
Vốn dĩ đang mơ hồ, lại bị anh trêu chọc một phen càng thêm ngốc nghếch, nghe xong câu này ngược lại thanh tỉnh hơn chút, hai tay chống trước ngực anh, “Muộn quá rồi…nghỉ ngơi sớm một chút đi…”
“Ừm…” Miệng anh đồng ý, “Đây không phải đang nghỉ ngơi sao?”
“…” Cô suy nghĩ một chút, “Anh nhìn qua Ninh Ngộ với Ninh Hồi chưa?”
“Ừm, ngủ như hai con heo con…” Anh còn ác ý dùng râu cọ hai hạt đậu vài cái, hai nhóc cũng không tỉnh.
“Đợi lát nữa chắc sắp tỉnh rồi….” Hai đứa trẻ này vẫn rất có quy luật, chính là khi cần uống sữa.
“Vậy nhanh chút…” Anh nói nhanh, động tác càng nhanh, lập tức thẳng thắn gặp nhau.
Cô bị anh làm tỉnh hoàn toàn, muốn nói gì đó, môi lại bị anh ngăn lại, đồng thời thừa dịp cô không chuẩn bị, lại đạt đưuọc như ý…
Đây là lần đầu tiên sau khi cô sinh con có hành vi thân mật cùng anh, đau đến nỗi cô hừ thành tiếng, dùng sức cấu lên eo anh biểu thị kháng nghị.
Anh đang đắc ý, cắn lỗ tai cô khàn giọng nói khẽ, “Bà xã, thương hại anh một chút đi, anh đây đã ăn chay bao lâu rồi! Nhịn một chút nha…”
Cô tức không chịu được, dùng sức cắn một cái trên vai anh, ngược lại càng kích thích anh, chuẩn bị tư thế của một trận đại chiến, nhưng mà, lúc anh đang hăng hái, một tiếng khóc của trẻ con đã phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cũng cắt đứt sợi dây đang căng chặt trong cơ thể anh, sau đó, cứ ào ạt nộp vũ khí như vậy…
Anh có chút ngốc. Ngây người một lát mới hiểu xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Lưu Tranh cũng ngây người, nhìn biểu cảm kinh ngạc của anh trong bóng tối, lẩm bẩm nói, “Quả nhiên rất nhanh…”
“….”
Hai vợ chồng mắt lớn trừng mắt bé, nhất thời quên mất cách vách còn có bé con đang khóc.
Đợi khi hai người đồng thời phản ứng lại, luống cuống tay chân mặc quần áo chuẩn bị đến phòng trẻ em, tiếng khóc bên kia đã dừng rồi.
“Anh đi…” Anh vẫn định đi qua đó.
Nguyễn Lưu Tranh kéo tay anh lại, “Không cần qua nữa rồi, khó khăn lắm em mới cắt được thói quen của chúng nó, anh đừng đi làm loạn thêm.”
Bùi Tố Phân và Ôn Nghi đều vô cùng thương xót hai người họ, hai vợ chồng có công việc giống nhau, sau này sớm muộn cũng không chăm lo bé con được nhiều, cho nên ở nhà họ Nguyễn Bùi Tố Phân gánh vác trách nhiệm chăm sóc bé buổi tối, về đến Ninh gia thì Ôn Nghi và bảo mẫu cùng ngủ ở phòng trẻ em, Ninh Ngộ và Ninh Hồi mấy tháng nay ở nhà họ Nguyễn cũng đã quen có sữa là mẹ.
Hai người dọn dẹp một chút, lại một lần nữa đi ngủ, chỉ là ngủ thôi.
Ninh Chí Khiêm kéo cô vào lòng, vẫn đang hồi tưởng lại chuyện vừa nãy.
Cô tỉnh rồi nhất thời không ngủ luôn được, thấy anh cũng không buồn ngủ, liền thảo luận cùng anh, “Em cũng sắp bận rộn rồi, cũng không biết có bao nhiêu thời gian có thể ở cùng con, khi Ninh Tưởng còn nhỏ, anh nuôi thằng bé như thế nào? Dường như thằng bé còn rất thân với anh.”
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai mảnh khảnh của cô, vứt bỏ chuyện luôn nghĩ trong đầu, “Trừ lúc làm việc ra, tất cả thời gian đều dùng ở nhà, dùng các loại hình thức để liên kết với thằng bé, không phải em biết mỗi ngày bọn anh đều để lại lời nhắn sao? Dù không có thời gian, cũng để bọn trẻ biết chúng ta yêu chúng, bận rộn không có nghĩa là bỏ mặc, có tinh thần trách nhiệm này tự nhiên sẽ nghĩ ra cách khiến bọn trẻ cảm nhận được bố mẹ sẽ không bỏ qua chúng. Yên tâm đi, anh sẽ làm một người bố tốt.”
“Nhưng lần đầu tiên em làm mẹ….” Cô lẩm bẩm một câu, chỉ có thể nói để mặc theo tự nhiên thôi, như lời anh nói, nếu đã sinh bé con được, thì sẽ gánh được trách nhiệm này.
Anh ôm sát cô hơn, “Ừm, sẽ có lần thứ hai.”
“…”Còn muốn sinh nữa? Cô bấm một cái lên lưng anh, cảm giác thịt trên lưng anh vẫn không dày, cô rời đi mấy tháng nay, số thịt anh sụt đi vẫn chưa trở lại, xuất phát từ sự quan tâm, cô hỏi, “Khoảng thời gian này có phải vẫn không nghỉ ngơi tốt không?”
“Hửm? Rất tốt…” Anh trả lời qua loa, thầm suy đoán xem bà xã hỏi vậy là có ý gì.
“Vậy sao lại thế? Có phải cơ thể khó chịu không?”
Thực sự cô chỉ tiện miệng hỏi một câu, ai biết lại hỏi đến điểm mẫn cảm của người nào đó, một màn sỉ nhục vữa nãy ở trong đầu nhục nhã quay lại, anh tức giận lật người phủ trên người cô, “Em có muốn thử lần nữa không!?”