Ôn Nghi có chút chần chừ, “Lưu Tranh, Chí Khiêm quay về nhất định sẽ ầm ĩ.”
Nguyễn Lưu Tranh bỏ quần áo và sữa bột của bé con vào một túi lớn, quyết đoán không gì sánh được, “Mẹ! Lẽ nào mẹ không thấy sao? Hai tháng nay Chí Khiêm gầy đi bao nhiêu rồi? Anh ấy quá vất vả! Một tuần có thể có một ngày tan làm đúng giờ đã là may lắm rồi, thông thường đều làm ít nhất mười tiếng, rất nhiều lúc đều đến nửa đêm, làm xong phẫu thuật mệt đến nỗi tay không nhấc lên được, về nhà còn phải dỗ bé, cứ tiếp tục như vậy, con sợ anh ấy xảy ra chuyện!” Hai đứa nhóc phá phách này ban ngày đều rất ngoan, nửa đêm hai ba giờ tỉnh dậy một trận đều chỉ cần anh!
“Nhưng mà…”
“Mẹ, đừng nhưng mà! Con là đồng nghiệp với anh ấy, con hiểu anh ấy có bao nhiêu vất vả hơn ai hết! Tiếp tục như vậy tuyệt đối không được! Mẹ nhìn anh ấy đi, khoảng thời gian này bình quân mỗi ngày đều ngủ chưa đến hai tiếng! Một cơ thể anh ấy không chịu đựng nổi, lại một thời gian dài, con lo lắng anh ấy sẽ phạm sai lầm! Đều là máu thịt, không phải làm bằng sắt!”
Tâm ý cô đã quyết, mặc kệ Ôn Nghi nói như thế nào, đều sẽ không thay đổi.
Đồ đạc thu xếp ổn thỏa, cô gọi Bùi Tố Phân và hai người bảo mẫu, để cho tài xế đưa họ về nhà.
Ôn Nghi đuổi theo, vẫn lo lắng, “Nhưng mà buổi tối bọn trẻ khóc thì làm sao? Khóc lại không ngừng được!”
Nguyễn Lưu Tranh nghĩ đến tình hình đêm đó bé con khóc đến nỗi cổ họng khàn đi, trong lòng cũng đau, nhưng cô càng xót bố bọn trẻ, quyết tâm nói, “Mẹ, chỉ là một quá trình thôi, kiểu gì cũng phải quen, nhỡ đâu hôm nào đó anh ấy làm phẫu thuật cả đêm không về thì sao? Còn không phải không tìm được bố sao? Bé con dính anh ấy như thế không phải chuyện tốt, mặc kệ thế nào cũng phải điều chỉnh lại. Lúc nào chỉnh được, thì con quay về, hoặc là, đợi đến lúc buổi tối bé con không cần uống sữa, ngủ một giấc đến sáng thì đưa về cũng được.”
Nghĩ đến tính cách của anh, chắc chắn sẽ đuổi tới, cô lại bổ sung, “Mẹ, mẹ phải nói cho anh ấy, đừng đến nhà con tìm con, nếu như còn muốn mang bé con về, con thực sự sẽ mang bé con giấu đi, để anh ấy không tìm được!”
Ôn Nghi cũng không còn cách nào khác, bà cũng đau lòng con trai, chỉ có thể để mặc Nguyễn Lưu Tranh về nhà mẹ đẻ.
Không biết có phải đổi chỗ ở bé con không thích ứng được hay không, cả ngày đều không ngoan như khi ở Ninh gia, nhất là đến lúc buổi tối khi đi ngủ, “chứng luyến bố” của hai đứa bé lại đến giờ phát tác, vốn dĩ ở Ninh gia chỉ có hai ba giờ sáng mới không có bố không được, kết quả tám giờ đã bắt đầu khóc cùng nhau, giống hệt lần trước, sữa cũng không chịu uống, Nguyễn Lưu Tranh và Bùi Tố Phân mỗi người bế một đứa, không thể nào dỗ được, cuối cùng lại khóc mệt rồi ngủ.
Ngủ như vậy sao bé con ngủ an ổn được? Chưa đến một tiếng lại bắt đầu gào, lặp đi lặp lại như vậy, khóc đến cuối cùng, giọng khàn đến nỗi không phát ra tiếng được nữa, nghe như tiếng mèo kêu, từng tiếng từng tiếng cào vào tim người ta vô cùng khó chịu, hai gương mặt nhỏ cũng khóc tím cả lên, cơ thể nhỏ bé nức nở.
Bùi Tố Phân ôm bé con đau lòng chảy nước mắt dòng dòng, làm sao Nguyễn Lưu Tranh không đau lòng? Cũng chỉ có thể cố cứng lòng.
Bùi Tố Phân thở dài, “Con với Chí Khiêm…thật là! Nhà người khác chỉ cãi nhau vì oán trách người đàn ông không quan tâm bé, đến nhà hai đứa thì ngược lại!” Càng thêm cảm khái con rể nhà bà là người đàn ông tốt thắp đèn lồng cũng không tìm được, nghĩ đến hai chữ “cai sữa” Nguyễn Lưu Tranh nói, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhà người khác cai sữa là đưa bé xa mẹ, mấy ngày không gặp sữa cũng cai xong, cũng chỉ có hai đứa này, cai sữa bố…
Bé con ầm ĩ như vậy, cả nhà kể cả hai bảo mẫu cũng không thể ngủ yên, qua nửa đêm, ngủ gật được chút, điện thoại của Nguyễn Lưu Tranh lại vang lên.
Cô biết ai gọi tới, vừa nhìn, quả nhiên là anh, hơn ba giờ sáng. Có lẽ tan làm về nhà không thấy người lập tức đánh xe qua.
Dứt khoát tắt máy không nghe!
Anh tiếp tục gọi!
Cô lại tắt!
Mấy lần như vậy, anh nổi giận, gửi một tin nhắn qua: Nguyễn Lưu Tranh! Em to gan rồi phải không? Mau mở cửa!
Cô không để ý, quay ra cửa sổ nhìn, nhìn thấy xe anh dừng ngoài cổng, quả nhiên vẫn đuổi tới!
Cứng lòng gửi tin nhắn trả lời anh: Hôm nay em sẽ không mở cửa, cho dù anh phá nhà em cũng sẽ không mở! Về nhà đi!
Nguyễn Lưu Tranh!
Anh chỉ trả lời lại ba chữ. Cô có thể tưởng tượng, anh đã tức giận đến mức nào, có lẽ thực sự có lòng muốn phá nhà.
Mà lúc này, bé con lại bắt đầu khóc.
Tiếng khóc khàn đặc, giống như chú kim cô, chấn động khiến trán cô căng lên từng hồi, đau đớn từng trận.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng khóc của hai bé con một xướng một hoạ càng thêm cao vút, xuyên qua rèm cửa và lớp thủy tinh dày cộp, quanh quẩn bên ngoài tiểu khu.
Ninh Chí Khiêm đứng ở cổng, bị tiếng khóc này làm cho trái tim như bị dây thừng buộc chặt, ấn chuông cửa hết lần này tới lần khác, gào lớn, “Nguyễn Lưu Tranh! Em mở cửa! Bé con muốn anh!”
Bên trong không nghe thấy tiếng gọi của anh, chỉ có tiếng đập cửa rồn rập, phối hợp với tiếng khóc này, càng khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Bùi Tố Phân hoang mang nhìn cô, “Là Chí Khiêm tới!”
“Không được mở!” Cô quả quyết nói, “Mẹ đưa bình sữa qua con thử xem!”
Bảo mẫu xông tới pha sữa mới, âm ấm, đưa tới tay Nguyễn Lưu Tranh.
Chuông cửa ngừng, điện thoại trong nhà lại kêu không ngừng, Bùi Tố Phân không thể kiên trì tiếp nữa, đi nghe điện thoại, giọng của Ninh Chí Khiêm ở trong điện thoại như tiếng sấm, “Mẹ, mở cửa!”
“Chí Khiêm….” Bùi Tố Phân khó xử nhìn Nguyễn Lưu Tranh.
“Không được mở!” Nguyễn Lưu Tranh không cho phép mình mềm lòng.
“Mẹ!” Ninh Chí Khiêm ở đầu kia nóng nảy, “Mẹ, nếu còn không mở cửa, con ném gạch đập vỡ thủy tinh!”
“Thằng bé…muốn đập thủy tinh….” Bùi Tố Phân bất đặc dĩ chuyển lời.
“Để anh ấy đập! Tốt nhất là bị bảo vệ bắt đi!” Cô quyết tâm nói, dùng miệng bình sữa thấm bên cạnh miệng Ninh Ngộ, không dám nhét vào lúc thằng bé đang khóc, sợ bị sặc.
Có lẽ là quá đói, Ninh Ngộ cũng không kén người nữa, cái miệng nhỏ vểnh lên, di động trái phải theo núm vú cao su.
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh vui vẻ, thử đem bình sữa bón vào miệng thằng bé, cậu lập tức ngậm lấy, bắt đầu dùng sức mút, vừa mút vừa hừ hừ hức hức, còn thỉnh thoảng trợn mắt nhìn cô một cái, dường như đang oán trách.
Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, trong lòng cuối cũng cũng an ổn chút, tỏ ý bảo Bùi Tố Phân qua đây, giao Ninh Ngộ đã ngoan lại cho mẹ, tự mình ôm lấy Ninh Hồi đang khóc không ra hơi trong lòng bảo mẫu.
Hai anh em này cũng rất kỳ lạ, lúc muốn làm loạn là đồng loạt ầm ĩ, lúc dừng cũng dừng đồng loạt, sau khi Ninh Hồi khóc đủ rồi lại không có anh trai “chi viện”, cũng ngậm lấy núm vú cao su, bắt đầu hừ hừ hức hức ăn giống anh trai.
Lần này, hai nhóc con uống hết sữa trong bình không còn một giọt, cuối cùng bình yên đi ngủ.
Trái tim lo lắng của Bùi Tố Phân cuối cùng cũng buông xuống được, thở dài, “Chính là đói nha! Còn cố chấp không chịu ăn! Thật là!”
Sau khi hai nhóc con ngủ say, Nguyễn Lưu Tranh đặt chúng lên giường, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không quan tâm người bên ngoài bây giờ thế nào, dù sao cũng không thể mở cửa, nếu không anh đi vào, nhỡ đâu một lát nữa hai đứa lại khóc ầm ĩ lên thì tất cả nỗ lực đều uổng phí, Ninh Ngộ và Ninh Hồi cũng khóc phí một ngày.
Trông coi hai nhóc con, cô nằm bò cũng gà gật được nửa tiếng, Bùi Tố Phân gọi cô dậy, bảo cô lên giường ngủ.
Cô mơ màng nhớ tới anh, nhẹ giọng hỏi, “Người đi chưa mẹ?”
Cô không cho mở cửa, Bùi Tố Phân cũng không dám mở, chỉ ở trong cửa sổ nhìn thấy xe vẫn ở đấy, liền nói, “Còn chưa.”
Cuối cùng cô khoác quần áo xuống lầu. mở cửa ra, kết quả có thứ gì đó theo cánh cửa ngã về phía sau, dựa vào hai đầu gối cô.
Ban đầu còn sợ nhảy dựng, nhìn kỹ lại, là anh…
Cái tên này, mệt đến nỗi có thể ngồi trên bậc thềm ngủ mất rồi, còn cố chịu đựng cái gì?
Trong lòng cô dịu dàng xoay chuyển, đóng cửa lại, ngồi xổm xuống đỡ anh.
Vừa chạm vào, anh đã tỉnh, đôi mắt đỏ bừng, trừng cô, “Em to gan lắm!”
Cô không nói gì, ngồi xổm trước mặt anh, cười hì hì nhìn anh.
“Nhìn anh cười ngu ngốc? Cho rằng như vậy anh có thể tha thứ cho em?” Mặt anh càng đen hơn, cộng thêm đôi mắt đỏ ửng, thực sự có cảm giác xơ xác.
Kiểu vuốt lông này, chỉ có một loại bệnh pháp có hiệu quả nhất, giải thích nhiều cũng vô dụng!
Cô tiến lên trước, ôm lấy cổ anh, tốc độ nhanh như chớp, hôn lên môi anh.
Giữa hai người họ rất lâu rồi không thân mật, nhiệt tình như vậy, anh chỉ cảm thấy như có luồng điện chạy từ môi đến toàn thân, tê dại từng hổi.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, không khách khí ấn cả người cô vào trong lòng, hôn như trừng phạt.
Cuối cùng, cô dựa vào vai anh, dịu dàng làm nũng, “Về nhà đi, được không?”
Làm tất cả như vậy là vì cái gì, hai người hôm nay đã hoàn toàn không cần giải thích, sao anh không biết dụng ý của cô? Xoa tóc cô, không nỡ, “Em trông con suốt ngày đêm, sẽ rất vất vả.”
Cô có vất vả thế nào cũng không vất bằng anh! Lười nói lý với anh, chỉ vuốt ve rái tai anh, nũng nịu lặp lại câu nói kia,”Về nhà đi.”
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, “Có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh.”
“Ừm, đi thôi.” Cô cầm lấy chìa khóa của anh, dù sao thì cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh.
“Em làm gì?” Anh đi theo cô hỏi.