Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 190: Người Đàn Ông Đổ Máu Vì Bạn Mà Rơi Lệ




Chu Vũ Thần chỉ có một mình, tất cả chữ ký của ca phẫu thuật đều do cô ấy ký.

Lúc ký tên, mặt cô ấy sát rất gần, chữ cũng rất to, nhưng viết từng nét một nên cũng rất rõ ràng.

Không có ai đi cùng cô ấy, từ phòng bệnh đến phòng phẫu thuật, đều do y tá đưa, y tá đón.

Giống như Chu Vũ Thần đã tự mình cam kết, cô ấy mỉm cười tiến vào phòng phẫu thuật, câu nói sau cùng nói với họ chính là, “Anh chị, lát nữa gặp lại.”

“Lát nữa gặp lại nhé Tiểu Vũ.” Tất cả mọi người đều nói với Chu Vũ Thần như vậy.

Bàn phẫu thuật tựa như có một loại ma lực, người ta chỉ cần đứng trước đó, là tất cả tâm tình đều sẽ lặng đọng trong nháy mắt, thứ duy nhất thống trị suy nghĩ của bạn chỉ có phẫu thuật.

Thời điểm Nguyễn Lưu Tranh khoác lên bộ đồng phục phẫu thuật thật dày là cô đã hoàn toàn nhập vai vào đó, đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, đối mắt vào Ninh Chí Khiêm trong không khí.

Cô gật đầu, biểu thị trạng thái của mình đã rất tốt, Ninh Chí Khiêm cũng gật đầu, còn giơ ngón cái với cô.

Đường vào của ca phẫu thuật, họ đã thảo luận nhiều lần, trong tất cả những phương án khác nhau đã xác định một kiểu, Ninh Chí Khiêm đích thân mổ chính, ba người khác làm trợ lý cho anh.

Bọn họ hợp tác lâu như vậy, nên đã tương đối ăn ý, một ám thị liền biết Ninh Chí Khiêm muốn làm gì, nhất là Nguyễn Lưu Tranh, không biết có phải vì nguyên nhân họ là vợ chồng hay không, cô càng thông minh sắc xảo hơn so với người khác, cô phối hợp với anh, thật sự là không nói cũng hiểu.

Vốn dĩ ban đầu Nguyễn Lưu Tranh dự tính thời gian phẫu thuật phải dài mười năm mười sáu tiếng đồng hồ, nhưng mà cô đã quá lạc quan, ca phẫu thuật này tổng cộng dùng mười chín tiếng, chín giờ sáng vào phòng phẫu thuật, hơn bốn giờ sáng hôm sau mới kết thúc toàn bộ.

Nhưng mà, cuối cùng phẫu thuật cũng thành công!

Thời khắc này, cô thở phào một hơi, tất cả mọi người đều thở phào, trong ánh mắt nhìn nhau cũng toàn là mừng rỡ.

Bốn bác sĩ, đồng phục phẫu thuật toàn là mồ hôi, giây phút cởi đồng phục ra, hai nữ bác sĩ là Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên toàn thân dường như đã mất đi chống đỡ, hai chân như nhũn ra, đồng thời giơ tay muốn đỡ đối phương, cuối cùng đưa mắt nhìn nhau, vào giờ khắc này dĩ nhiên lại ôm lấy nhau, chống đỡ cho nhau.

“Nguyễn Lưu Tranh, hôm qua sinh nhật Chu Vũ Thần, lúc thổi nến tôi đã cầu nguyện giúp cô ấy, hy vọng cô ấy có thể mạnh khỏe sống tiếp, cô ấy nhất định có thể!” Trong giọng nói của Đinh Ý Viên lộ ra sự uể oải, nhưng lại kích động đến run rẩy.

“Phải, nhất định có thể!” Cô và Đinh Ý Viên chính là kỳ diệu như vậy, chưa bao giờ thân thiết, nhưng mỗi ngày lại cùng chiến đầu trên một chiến hào, họ có mục tiêu giống nhau, ôm ấp sự nhiệt tình giống nhau, vì cùng một ca phẫu thuật mà nỗ lực, kiểu lấy hợp tác làm phương thức của tình đồng chí này, ngược lại thực sự rất chân thành.

Sau khi xử lý xong những việc tiếp theo, bốn người họ mệt mỏi đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Rạng sáng, khu chờ đợi yên lặng như tờ, Nguyễn Lưu Tranh lại nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế – Thẩm Quy.

Ngồi thẳng lưng, khuôn mặt nghiêm nghị.

Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Quy quay đầu qua, thấy là họ, anh ấy liền lập tức đứng dậy.

Nguyễn Lưu Tranh thấy, hùng ưng mạnh mẽ nhất trong mắt Chu Vũ Thần lúc này sắc mặt trắng như tro tàn, khóe môi hơi run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.



Ninh Chí Khiêm dừng chân lại, gật đầu với anh ấy, “Phẫu thuật thành công rồi.”

Phút chốc, Thẩm Quy bước nhanh tới, môi càng rung kịch liệt, vẫn nói không nên lời, cuối cùng chợt ôm chầm lấy Ninh Chí Khiêm, rất rất dùng sức, quần áo Ninh Chí Khiêm đều biến dạng dưới cánh tay anh ấy.

Nguyễn Lưu Tranh đứng bên cạnh Ninh Chí Khiêm, thấy khóe mắt Thẩm Quy ánh lên chất lỏng.

Cô chưa bao giờ cảm thấy đàn ông nhất định phải kiên cường không được khóc, có người nói, trên đời có hai kiểu đàn ông đều đáng để cảm động, một kiểu là người đàn ông rơi lệ có thể chảy máu vì bạn, một kiểu khác là người đàn ông đổ máu có thể vì bạn mà chảy nước mắt.

Thẩm Quy là kiểu phía sau, yêu đến tận cùng, đau đến vô hạn, mới có thể chảy nước mắt.

Thẩm Quy đến, chưa nói một chữ, nhưng đã khiến Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên bên cạnh cô ướt hai tròng mắt.

Lúc Đinh Ý Viên rời đi chỉ nói một câu, “Hóa ra, anh ấy là bạn trai của Tiểu Vũ.”

Không có cô đơn, chẳng hề đố kỵ, Nguyễn Lưu Tranh chỉ thấy trong mắt Đinh Ý Viên là vui mừng và bừng tỉnh.

Chu Vũ Thần phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bốn giờ sáng, không phải thời gian thăm nom, nhưng Thẩm Quy không muốn đi.

“Tôi chưa từng ở bên cô ấy một cách tử tế…” Thẩm Quy chỉ nói câu này.

Mọi người đều không làm công việc của anh ấy, nếu đã chưa từng tử tế ở bên, lúc có thể ở bên thì ở bên đi, cho dù cách vách ngăn của phòng chăm sóc đặc biệt, chí ít, Thẩm Quy biết, tình yêu của anh ấy đang ở bên trong, chí ít, vẫn gần hơn nhiều so với khoảng cách từ Nam Hải đến Bắc Kinh.

Ninh Chí Khiêm thương lượng với phòng chăm sóc đặc biệt, mở video cho Thẩm Quy xem một chút.

Video mở ra, xuất hiện hình ảnh Chu Vũ Thần đang nằm yên lặng.

Phút chốc, hai mắt Thẩm Quy đỏ ửng, khàn giọng kêu từng tiếng, “Thần Thần, Thần Thần….”

Đáng tiếc, Chu Vũ Thần lại không thể trả lời anh ấy.

“Thẩm Quy.” Nguyễn Lưu Tranh nhớ đến Chu Vũ Thần muốn cô chuyển lời, “Tiểu Vũ bảo tôi nói với anh, cô ấy chưa từng khiến anh mất mặt, cô ấy là người kiên cường nhất, cô ấy đã mỉm cười bước vào phòng phẫu thuật…”

Cô còn chưa nói xong, Thẩm Quy đã đau đớn đấm một cú vào vách tường.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn Ninh Chí Khiêm, hy vọng anh nói gì đó an ủi Thẩm Quy.

Ninh Chí Khiêm hiểu ý cô, nhưng chỉ lắc đầu với cô.

“Anh nói là cắt bỏ toàn bộ rồi phải không?” Thẩm Quy hỏi anh.

Ninh Chí Khiêm hơi suy nghĩ, “Cái nào nhìn thấy được đều đã cắt.”



“Cái gì gọi là nhìn thấy được? Chẳng lẽ còn có cái không nhìn thấy?” Ngũ quan của Thẩm Quy đều vặn vẹo.

“Sẽ làm kiểm tra bệnh phẩm trước, xác định là lành tính hay ác tính, nếu là lành tính thì đã cắt hết rồi.” Ninh Chí Khiêm nói.

“Chí Khiêm.” Hô hấp của Thẩm Quy trở nên dồn dập, “Với tư cách là anh em, anh nói cho em biết, rốt cuộc là lành tính hay ác tính? Bây giờ em muốn biết!”

Ninh Chí Khiêm trầm mặc.

Thẩm Quy đã hiểu, trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng, “Nếu như là ác tính, thì thế nào?”

Ninh Chí Khiêm ngừng lại vài dây ngắn ngủi, “Cái nào nhìn thấy đều đã cắt bỏ, nhưng, nếu như vẫn còn sót lại trong máu và hệ bạch huyết, thì vẫn có khả năng tái phát và di căn, vẫn nên đợi kết quả kiểm tra bệnh phẩm trước đã.”

Thấy được sự hoảng loạn và tuyệt vọng của Thẩm Quy, Nguyễn Lưu Tranh hoàn toàn bị cảm động lây, hôm qua, cô cũng đã suy sụp giống anh ấy, thời khắc này vẫn không nhịn được nói, “Thẩm Quy, anh không thể yếu đuối hơn Tiểu Vũ được, anh biết Tiểu Vũ đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ không? Mỗi ngày cô ấy đều bị đau đớn hành hạ đến thống khổ không chịu đựng nổi, nhưng lần nào nhìn thấy cô ấy, cô ấy đều tràn ngập nụ cười, cô ấy nói cô ấy phải sống, phải cố gắng sống, bởi vì cô ấy luyến tiếc anh, anh là toàn bộ hy vọng và chỗ dựa của cô ấy, nếu như cô ấy tỉnh lại, nhìn thấy anh đau khổ như vậy, anh bảo cô ấy phải tiếp tục chiến đấu với bệnh tật như thế nào đây?”

Thẩm Quy nhìn cô, ánh mắt ngưng đọng lại.

“Tiểu Vũ đã viết một quyển nhật ký, toàn là chuyện của hai người ở bên nhau, mỗi chữ đều do cô ấy chịu đựng đau đớn mà viết xuống, mai tôi sẽ đưa cho anh, sau khi anh xem xong sẽ biết cô ấy yêu anh bao nhiêu, biết cô ấy có bao nhiêu dũng cảm.” Mắt cô ngấn lệ, khàn giọng nói, “Bởi vì căn bệnh này, nên cô ấy bắt đầu quên dần mọi chuyện, cô ấy sợ cô ấy sẽ quên mất anh, cho nên mỗi lần viết, là một lần nhớ, như vậy cô ấy mới không quên! Mà lúc cô ấy viết nhật ký, đã sắp không nhìn thấy gì nữa, anh biết không?”

Trong mắt Thẩm Quy có gì đó co rút kịch liệt.

“Cô ấy nói, anh là hùng ưng mạnh mẽ nhất trên bầu trời, là niềm kiêu hãnh của cô ấy, anh phải xứng đáng với niềm kiêu hãnh của cô ấy!” Nguyễn Lưu Tranh lớn tiếng nói.

Thẩm Quy không muốn đi, hai người họ cũng đành chịu, chỉ tìm cho anh ấy chăn mỏng, phá lệ cho anh ấy ở ngoài chờ.

Trên xe trở về, Nguyễn Lưu Tranh hỏi Ninh Chí Khiêm, “Anh gọi Thẩm Quy về sao?”

“Anh chỉ nói chuyện của Chu Vũ Thần nói với cậu ấy thôi.” Anh đang lái xe, thấy sắp đến tiểu khu, anh đánh tay lái.

“Anh cảm thấy nói cho anh ấy có thích hợp không? Tiểu Vũ hy vọng giấu anh ấy.” Hơn nữa còn vì đại nghĩa mà giấu diếm anh ấy.

Ninh Chí Khiêm khẽ nói, “Anh hiểu suy nghĩ của Chu Vũ Thần, nhưng mà, mọi người có nghĩ đến cảm nhận của Thẩm Quy không? Chuyện này không giấu Thẩm Quy được cả đời, sau này để Thẩm Quy biết được, lúc người con gái cậu ấy yêu cần cậu ấy nhất, cậu ấy lại không hề biết gì cả, cậu ấy sẽ đau lòng và áy náy bao nhiêu? Anh đứng trên góc độc ủa người đàn ông để suy nghĩ, đàn ông có quyền biết người phụ nữ của anh ta đang làm gì, cho dù không thể xuất hiện bên cạnh che mưa chắn gió cho cô ấy, thay cô ấy nhận lấy đau đớn khó khăn, nhưng vẫn phải biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí sắp xếp công việc như thế nào, lựa chọn như thế nào, đều là chuyện của anh ta, bảo vệ đất nước tuy quan trọng, nhưng bảo vệ người phụ nữ của mình cũng quan trọng không kém.”

Nguyễn Lưu Tranh không nói gì nữa, xe cũng đã chạy đến dưới nhà.

Lúc này cô mới phát hiện ra bất thường, vội nói, “Ấy, em còn phải về nhà lấy quyển nhật ký nữa, em đã nói mai đưa cho Thẩm Quy rồi.”

“Mai bảo tài xế đi lấy.” Anh nói ngắn gọn rồi mở cửa xe.

Nguyễn Lưu Tranh không nói thêm gì nữa, muộn như vậy còn lái xe về, chắc về đến nhà không cần ngủ nữa, trực tiếp đi làm luôn!

Hai người cùng nhau xuống xe, lúc vào cửa, vốn dĩ Ninh Chí Khiêm đi trước một chút, nhưng nhớ ra gì đó, lại dắt tay cô, dẫn cô vào thang máy.