Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 189: Nhớ Kỹ Bi Thương, Lại Quên Đi Bi Thương




Cô ngẩn ra, hóa ra cô tự cho rằng đó là mấy trò đùa nhỏ, anh đều biết hết…

Nhất thời trong lòng có muôn vàn cảm khái.

“Lưu Tranh, quay về ngủ một giấc thật ngon.”

Cô gật đầu, “Em xin lỗi thầy Ninh, em… sau này sẽ không như vậy nữa.”

Câu xin lỗi này là cho thầy Ninh, người có thể dung túng cho cô mãi mãi là cô bé gian xảo kia là Chí Khiêm, không phải thầy Ninh.

Anh mỉm cười, “Thầy Ninh chính là Chí Khiêm, Chí Khiêm chính là thầy Ninh, không có gì khác biệt.”

Chóp mũi cô chua xót, trong đêm cuối xuân, tình cảm ấm áp giống như hương hoa trong không khí, tầng tầng lớp lớp vây quanh cô.

“Hơn nữa, phản ứng của em rất bình thường, dù sao trải nghiệm của em còn ít, vẫn chưa thực sự nhìn thấy cái chết, tình cảm của Chu Vũ Thần với em khác với những bệnh nhân thông thường, mặc dù thời gian gặp nhau không dài, nhưng em thực sự coi cô ấy là em gái, đối với em mà nói, cô ấy giống như người nhà, tâm trạng kích động cũng là điều khó tránh khỏi. Bất kể là công việc hay cuộc sống, đều phải bồi dưỡng theo tuần tự, mỗi một bác sĩ ngoại khoa đều dần trưởng thành như vậy, điều em đang trải qua cũng là điều anh đã trải qua.” Anh tiếp tục nói.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh cũng đã từng sợ hãi sao?”

“Đương nhiên.” Ánh mắt anh dần ảm đạm, “Năm thứ hai anh mổ chính, trong khoa có một bệnh nhân nhỏ, là một cô bé, bảy tuổi, khối u trong đầu đã trải qua một lần phẫu thuật, tái phát, di căn, cô bé ấy cũng lạc quan vui tươi y như Chu Vũ Thần vậy, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thích ca hát, lúc đau đầu không chịu nổi liền hát bái hát vui vẻ nhất, cô bé ấy lặng lẽ nói với anh, ca hát không thể khiến đầu không đau, nhưng có thể lừa được mẹ, nhưng vậy mẹ sẽ không biết cô bé đau đầu. Thực ra, sao người lớn lại không biết chiêu trò của con bé chứ? Chỉ là giả vờ không biết thôi, mẹ cô bé ở sau lưng khóc sướt mướt, quỳ xuống cầu xin bọn anh, nhất định phải cứu con gái cô ấy, lúc đó tâm trạng của anh giống hệt em, nhưng mà, có vài chuyện, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ, một lần cuối cùng cô bé ấy kéo tay anh nói với anh, nó nói, chú ơi, nếu như con đi rồi, xin chú nói mẹ con đừng khóc, con sẽ biến thành một thiên sứ nhỏ chân chính, sẽ ở trên trời nhìn theo bà ấy…. Lưu Tranh, thời khắc đó, anh cũng khóc, anh cũng vô cùng căm phẫn, anh cũng muốn chất vấn ông trời vì sao lại muốn cướp đi một đứa bé đáng yêu như vậy.”

Nguyễn Lưu Tranh ôm lấy anh rất lâu, ôm thật chặt.

Cuối xuân, gió đêm, trầm mặc, thấu hiểu.

“Nhưng mà việc chúng ta có thể làm vẫn có ‘to cure, to relieve, to comfort’ , cho nên, nhớ kỹ bi thương, lại quên đi bi thương.” Anh vuốt ve mái tóc cô, “Nhớ kỹ bi thương, để chúng ta mãi mãi giữ gìn trái tim ban đầu, tiếc thương sinh mệnh, yêu thương mọi người, không suy thoái thành dụng cụ phẫu thuật như em nói, sau đó lại quên đi bi thương, việc chúng ta phải làm so với người bình thường có thể làm trừ bỏ bi thương còn có rất nhiều chuyện khác. Lưu Tranh, anh biết em sẽ làm được, bồi dưỡng lâu như vậy, phẫu thuật lớn nhỏ cũng đã có hơn trăm ca, mỗi một ca anh đều nhìn được, chính xác tinh tế, trầm ổn, tỉ mỉ, đều là ưu điểm của em, ngay cả phẫu thuật nhiều nhất hôm đó, em làm liền ba ca, ca nào cũng làm rất hoàn mỹ, em sẽ là niềm kiêu hãnh của anh.”

Cô yên lặng lắng nghe, nhẹ giọng đáp một câu, “Không phải anh nói, hoàn mỹ là yêu cầu cơ bản sao? Bây giờ lại lấy ra tuyên dương?”

Anh cười nhẹ nhàng, hôn một cái lên trán cô, “Đó là thầy Ninh nói, nhưng ở chỗ Chí Khiêm em có thể kiêu ngạo một chút.”

Như cánh hoa lướt qua ấn đường, thời khắc chạm vào đó, càng khiến cô run rẩy hơn so với xâm nhập thân thể, chăm chú nhìn con ngươi sâu thẳm của anh trong bóng đêm, cô nhìn thấy hình bóng của mình, rất rõ rất rõ, ánh lệ lại dần dần hiện lên, cô dựa vào ngực anh, “Xin lỗi anh, em không nên nói anh máu lạnh, em sai rồi.”

“Biết sai thì phải phạt.” Giọng anh mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Phạt thế nào?” Anh đang vô hình trung khống chế và điều tiết lực, bầu không khí đã dần biến hóa.

Anh kéo cô từ trong ngực ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt cô, “Phạt em về nhà ăn một bữa no nê, rửa mặt thật sạch, tắm rửa thoải mái, sau đó ngủ một giấc thật ngon, bốn việc này mà không làm xong bất cứ việc nào là phải chép tay một trăm quyển bệnh án.”

Cô bật cười, nước mắt vẫn còn vương.



“Vào đi, anh nhìn em đi vào.” Anh đứng trong gió đêm, ánh đèn vàng mờ nhạt choàng lên người anh.

“Không, em nhìn anh đi cơ.” Cô ôm chiếc hộp đứng bất động.

Anh nhướn mày, đang tựa như hỏi cô vì sao.

“Em muốn nhìn anh đi!” Cô cố chấp.

Anh cười, “Được rồi.”

Cũng không hỏi vì sao nữa, anh xoay người lên xe, ánh đèn xe dần biến mất trong bóng đêm đen đặc.

Trước lúc đi, còn quay đầu nhìn cô một cái, sau cái nhìn đó, là cảnh xuân của nhân gian, tất cả gió mát, mưa phùn, ánh mặt trời mùa xuân, đủ các loại hoa đều lẫn trong đó.

Nguyễn Lưu Tranh đứng ở cửa, mỗi một góc trong lòng đều được nhét tràn đầy, không còn một chỗ trống.

“Ây ya, đây là ai nhỉ? Đứng thành ‘hòn vọng phu’ rồi à?” Một giọng nói vang lên.

Nguyễn Lưu Tranh nhìn qua, là Tiết Vĩ Lâm đã lâu không gặp.

“Tôi tự nguyện!” Ánh mắt cô quay về phía ánh đèn xe đã đi xa, không hề che giấu tình cảm của mình, chỉ là, lúc này ánh đèn xe đã hoàn toàn biến mất.

“Ai ya, ai ya!” Tiết Vĩ Lâm tiếp tục tấm tắc, “Tôi nói này, em có tiền đồ chút được không? Đã nói với em rồi mà, đừng để đàn ông dễ dàng chiếm được em, như vậy thì đàn ông mới quý trọng, sao em không nghe lời nhỉ? Nhìn cái bộ dạng trồng cây si của em, cứ đâm đầu vào như vậy hả? Có cho em nếm mùi đau khổ! Tôi nói này, em còn chưa nếm đủ sao?”

Nguyễn Lưu Tranh liếc mắt nhìn anh ta, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở!” Trong lời nói đã có ý thoải mái.

Tiết Vĩ Lâm lắc đầu, “Đúng là hết thuốc chữa! Người ta đều nói, người nào ngã vào cùng một cái hố hai lần chính là đầu đất! Ngựa khôn không quay đầu gặm cỏ! Sao em cứ một mực không chịu giác ngộ nhỉ?”

Ánh mắt Nguyễn Lưu Tranh sâu xa, “Tình hình của tôi với anh ấy không giống thế, anh ấy cũng không phải kiểu đàn ông như anh nói.”

“Cho nên nói, IQ của phụ nữ đang yêu bằng 0.” Tiết Vĩ Lâm lại lắc đầu thở dài, “Hy vọng đừng phải khóc mà nói về mười ba năm của em!”

Mặt mày Nguyễn Lưu Tranh hơi giãn ra, “Bất kể thế nào cũng cảm ơn ý tốt của anh, tôi về nhà trước đây, ngủ ngon, tạm biệt!”

“Ngủ ngon.” Tiết Vĩ Lâm nhìn cô cười, “Hai ngày nữa công ty tôi có việc phải ra nước ngoài một chuyến, mang quà về cho em nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Nói xong lại tiếp, “Hóa ra anh cũng phải làm việc, tôi còn tưởng anh nhàn rỗi suốt ngày chứ!”

“Thì ra hình tượng của tôi trong lòng em chính là như vậy?” Tiết Vĩ Lâm dở khóc dở cười, “Được rồi, ngủ ngon.”

Nguyễn Lưu Tranh đi vào nhà, Bùi Tố Phân nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô thì hiếu kỳ hỏi, “Đây là cái gì?”



“À, đồ của một bệnh nhân, nhờ con giữ hộ.” Cô đặt hộp xuống, đi nói chuyện với Nguyễn Kiến Chung trước, hỏi xem hôm nay ông cảm thấy thế nào.

Nguyễn Kiến Chung luôn vui vẻ, dù là khoảng thời gian trước mới làm xong phẫu thuật cũng sẽ không để lộ bất kỳ khó chịu nào trước mặt Nguyễn Lưu Tranh.

Cho nên, lúc này cũng chỉ cười ha ha, trêu chọc con gái, “Chọn xong rồi hả?”

“Chọn cái gì vậy bố?” Nguyễn Lưu Tranh không hiểu ý ông.

“Chí Khiêm với Tiểu Tiết, chọn xong rồi à?” Nguyễn Kiến Chung lại hỏi.

“Bố!” Cô bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Từ trước đến giờ con với Tiết Vĩ Lâm không có bất cứ khả năng nào!”

“À, vậy chính là chọn Chí Khiêm rồi!” Nguyễn Kiến Chung cười nói.

Kỳ thực đây là chuyện mọi người gần đây đã biết rõ trong lòng, nhưng lần đầu tiên Nguyễn Kiến Chung làm sáng tỏ thôi. Nguyễn Lưu Tranh cũng không giải thích thêm nữa, vừa đúng lúc Bùi Tố Phân gọi cô ăn cơm, cô liền giả ngốc đi ăn.

Bùi Tố Phân ngồi xuống cùng cô, bắt đầu nói với cô mấy chuyện vặt trong nhà, phí an ninh, tiền điện, họ hàng ai kết hôn ai mừng thọ cùng với bao nhiêu lễ nạp, hôm nay Nguyễn Lãng gọi điện về, đủ thứ.

Nguyễn Lưu Tranh vừa ăn vừa nghe, sau đó trả lời mẹ từng câu một, cuối cùng nhắc nhở Bùi Tố Phân đừng quên đưa bố đi bệnh viện kiểm tra lại, đồng thời lấy một ít tiền trong túi ra, lấy nhiều hơn trước đây một chút, “Mẹ, đây là chi phí trong nhà tháng này.”

Bùi Tố Phân từ chối không cần, Nguyễn Lưu Tranh thì cố chấp không buông, “Mẹ cầm lấy đi, bố con đi bệnh viện phải mất tiền, phí an ninh, tiền điện, hơn nữa lễ nạp tháng này cũng nhiều, ngày nào con cũng ở bệnh viện, cũng không có thời gian tiêu tiền, mẹ cầm đi.”

Bùi Tố Phân thở dài, “Tranh nhi, con gánh vác quá nhiều chuyện trong nhà rồi.”

“Mẹ, con là con gái bố mẹ, là áo bông nhỏ của mẹ mà, mẹ nói gánh vác với không gánh vác cái gì ạ?” Nguyễn Lưu Tranh cười cười, đã hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của bi thương lúc trước, “Đúng rồi mẹ, sáng mai mẹ chuẩn bị cho con chút đồ ăn nhé, mềm một chút mẹ ạ, để con mang đi.”

“Mai có ca phẫu thuật lớn sao?” Bùi Tố Phân hỏi.

“Vâng.”

Một ngày kết thúc bằng mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, cô ôm hộp Chu Vũ Thần giao cho lên lầu, cô cũng không còn dũng khí đọc lại một lần nữa, cất xong, liền nhìn chăm chú vào chiếc hộp xanh nổi bật dưới đóa hoa màu trắng mà đờ đẫn.

Nhớ đến khuôn mặt cười như hoa dành dành, trong lòng vẫn nặng nề như cũ, bên tai đồng thời vang lên giọng nói của anh: Nhớ kỹ bi thương, lại quên đi bi thương. Lưu Tranh, em sẽ là niềm kiêu hãnh của anh.

Tắt đèn, ánh lệ biến mất trong đêm tối, chỉ mong, sáng mai thứ nhô lên không chỉ là mặt trời, mà còn có hy vọng.

Phẫu thuật của Chu Vũ Thần, Ninh Chí Khiêm dẫn theo ba trợ lý gồm cả cô và Đinh Ý Viên.

Nguyễn Lưu Tranh biết, ca phẫu thuật này lại là một trận chiến tốn thời gian, vốn dĩ việc cắt bỏ khối u của Chu Vũ Thần đã rất khó khăn, Ninh Chí Khiêm còn muốn cắt bỏ toàn bộ, thách thức cao đối với kỹ thuật, tẩy rửa từng chút một, bước đầu đoán chừng phải mười mấy tiếng.