Phòng khám cuối tuần người đến khám bệnh siêu nhiều, Nguyễn Lưu Tranh chỉ nhớ cả buổi chiều mình không dừng tay lúc nào, không phải gõ bàn phím thì là viết chữ, lúc tan ca, ngón tay đã mềm nhũn, Đinh Ý Viên cũng không khá hơn cô là bao, còn thốt ra một câu, “Tôi đã sắp xếp hôm nay tham gia họp lớp hết cả rồi, đột nhiên thầy Ninh thông báo tôi tăng ca.”
“…” Cô muốn nói, số mệnh của cô giống Đinh Ý Viên, được không?
Đinh Ý Viên mau chóng đến bữa tối của hội lớp, Ninh Chí Khiêm đi lấy xe, cô đợi ở đại sảnh phòng khám.
Sau khi vào xuân, ngày dài hơn rất nhiều, lúc này mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, giữa trời đất trong hoàng hôn mờ tối, ánh tà dương vẫn nhàn nhạt.
Xe anh đỗ hơi xa, lúc xe còn chưa lái đến, điện thoại của cô vang lên, cô nghe máy, là chuyển phát nhanh, cô cũng không mua đồ trên mạng.
Bảo chuyển phát nhanh mang thẳng đến phòng khám bệnh, lại là hàng từ nước ngoài.
“Cảm ơn.” Sau khi ký nhận, cô kiểm tra một chút, hóa ra là bạn thân hồi trung học gửi từ nước ngoài về.
Mấy người bạn thân của cô, căn bản đều đã ra nước ngoài, vài năm nay liên lạc cũng ít, nhưng mấy người bạn này mặc kệ khoảng cách rất xa nhau, tình cảm vẫn như cũ không hề thay đổi.
Bởi vì tuổi tác của bố mẹ lớn dần, đặc biệt là cơ thể bố lại không tốt, nên khoảng thời gian trước cô có nhờ bạn ở nước ngoài mua hộ mấy thứ thực phẩm chức năng gửi bưu điện qua, bây giờ đã đến rồi.
Cô mở ra, phát hiện không chỉ có thực phẩm chức năng cô cần, bạn cô còn gửi tặng một hộp socola, nhãn hiệu giống với hộp sáng nay Tiết Vĩ Lâm cho cô mà cô lại cho Ninh Tưởng.
Bận rộn cả một buổi chiều, cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng, lập tức bỏ thực phẩm chức năng vào cái túi lớn bên cạnh, bóc hộp socola, ngậm một viên, đương nhiên, không quên gửi tin nhắn wechat cho bạn, báo đã nhận được, đồng thời cảm ơn người ta.
Lúc này, xe của Ninh Chí Khiêm cũng đã đánh tới, cô đeo túi xách cầm socola lên xe, đồng thời mở hộp đưa cho anh, “Ăn không?”
Cô thật sự đã suy bụng ta ra bụng người, nhất định anh cũng đói lắm rồi, nhưng anh vừa nhìn, lại chưng ra vẻ mặt ghét bỏ, cứng rắn nói một câu, “Không muốn!”
“….” Cô không biết mình lại sai chỗ nào, chiều nay cô biểu hiện không đủ tốt sao? Có tin nhắn wechat, có người gửi tin nhắn thoại, cô vừa nhìn, là bạn thân! Vì vậy không để ý đến anh nữa, mở tin nhắn ra nghe.
“Lưu Tranh cậu khách sáo quá, chúng ta là ai với ai chứ, chỉ đáng tiếc là bây giờ muốn gặp mặt nhau quá khó. Đúng rồi, nhớ là cậu thích ăn đồ ngọt, ăn socola chưa? Ngon không?”
Tay trái cô đang cầm một viên socola, cũng gửi tin nhắn thoại lại, “Ngon lắm! Mình đang ăn này! Cảm ơn cậu! Socala của nhãn hiệu này là loại mình thích nhất đó! Cậu hiểu mình nhất!”
Xe dần dần lăn bánh, giọng nói của bạn cô lại trả lời lại: Cậu thích thì được, Lưu Tranh, mình thực sự nhớ Bắc Kinh, thực sự nhớ các cậu! Cậu chưa về đến nhà sao? Tối chúng ta chat video?
Lưu Tranh nghe xong, lập tức trả lời: Mình cũng nhớ cậu! Được, đợi mình về nhà gặp cậu!
Cô vừa mới gửi xong, xe đột nhiên phanh gấp, dây an toàn cô còn chưa cài chắc, suýt chút nữa đập vào cửa thủy tinh…
“Sao thế?” Cũng không có phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào mà? Cô ăn nốt viên socola còn dư trên tay trái, bắt đầu thắt dây an toàn.
Anh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, sau đó đột nhiên giơ tay, cầm lấy hộp socola cô đang để trên đùi, đồng thời mở cửa xe đi ra ngoài.
Cô không biết anh có ý gì, vừa túm dây an toàn vừa rướn cổ lên nhìn, kết quả, nhìn thấy anh ném hộp socola vào trong thùng rác…
Cô nhất thời tức giận, cởi dây an toàn, xông xuống xe chất vấn, “Anh làm gì đấy hả?”
Lại nhìn vào thùng rác, bên trong toàn cơm thừa canh cạn, bẩn không chịu được, socola của cô vùi sâu trong đó, lấy ra được cũng không dám ăn nữa…
“Anh bị bệnh à!” Cô giận dữ!
Một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, cô dùng sức đá lên chân anh một cái, xoay người rời đi.
Cổ tay chặt chẽ, lại bị anh túm về, sau đó dùng sức ném cô lên xe.
“Anh thả em ra! Thả ra…” Cô cố gắng giãy dụa, nhưng không thể lay chuyển được sức lực của anh, “Anh…anh mau thả ra! Để người khác nhìn thấy…”
Mặc dù phòng khám đã tan ca rồi, nhưng vẫn có người qua lại mà!
Mọi kháng nghị của cô với anh đều hoàn toàn vô hiệu, chỉ trách cô quá bé, sức chiến đầu trước mặt anh chẳng khác gì Ninh Tưởng, bị anh ném vào trong xe, còn cưỡng chế thắt dây an toàn cho cô.
Đợi lúc cô cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, anh đã phi nhanh lên, đồng thời nhanh chóng khóa cửa.
Cô mở khóa, lại bị anh giữ lấy cánh tay từ phía sau, cả người bị anh ôm vào trong ngực, sau đó còn quát khẽ bên tai cô, “Ầm ĩ đủ chưa?”
“…” Cô không hiểu! Rốt cuộc ai là người ầm ĩ? Cô qua đầu lại, uất hận mà nhìn anh chằm chằm, “Là em ầm ĩ hay là anh? Có thể không vô lý như vậy không? Anh thực sự đến thời kỳ mãn kinh à?”
“Tôi đến thời kỳ mãn kinh?” Dáng vẻ anh cũng tức giận sắp không nhịn được, “Nguyễn Lưu Tranh, tôi đã sớm nói rồi, không thể đối xử quá tốt với em! Bây giờ tôi nói cho em biết, tôi không phải một người tốt tính!”
“Tính tình anh không tốt em lĩnh ngộ lâu rồi được không? Cho nên mới nói anh mãn kinh! Biến thái!” Cô giãy dụa, bị anh siết chặt bấy giờ không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể đấu võ mồm.
“Nguyễn Lưu Tranh!” Anh nghiến răng gọi tên cô, “Không phải tôi chưa từng thả lỏng em, em không muốn quay lại, em tìm một người đàn ông ngay ngắn đoàng hoàng lấy họ không phải là không thể! Nhưng em có thể đừng tùy tiện như thế không?”
Lại còn nói cô tủy tiện! Cô quả thực tức đến nỗi muốn quay đầu cắn anh một cái! Cô đã yêu anh mười ba năm! Biết sai cũng không đổi! Anh lại còn nói cô tùy tiện!
Cô cáu giận trả lời anh, “Em lấy ai, em tùy tiện hay không! Liên quan quái gì đến anh! Anh là gì của em chứ!”
“Tôi nói chuyện liên quan đến tôi thì liên quan đến tôi!”
“…” Thực sự vô cùng ngang ngược! Ngang ngược đến nỗi cô không tìm được gì để nói, chỉ có thể tức giận thở hồng hộc.
“Tôi cảnh cáo em bao nhiên lần rồi, con người Tiết Vĩ Lâm đó không phù hợp với em! Gia đình anh ta không hợp với em! Chính em không phải không biết! Em còn u mê không tỉnh muốn tiếp tục tự rước lấy nhục sao?” Anh dùng sức siết lấy cổ tay cô, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Xương cô nhỏ, đâu có chịu nổi anh nắm như vậy? Đau đến nhíu mày. Nhưng cô đâu có u mê không tỉnh? Cô đã nói rõ ràng rành mạch với Tiết Vĩ Lâm rồi! Anh đang phát điên cái gì?
Cô nhịn đau đáp lại anh một câu, “Vậy cũng không cần anh quản!”
“Tôi không muốn quản em!” Anh cũng đã tức giận, “Chỉ có điều trước giờ không biết em là người hai mặt như vậy đó! Gặp người nói tiếng người! Gặp quỷ nói tiếng quỷ! Em được lắm, Nguyễn Lưu Tranh!”
“Em nói cái gì? Sao em lại thành người hai mặt?” Đến bây giờ đầu óc cô vẫn mơ hồ được không?”
“Em còn giả ngu? Rốt cuộc em đã nói với bao nhiêu người đàn ông, socola hắn tặng là ngọt nhất hả? Rốt cuộc em muốn bao nhiêu người? Gấp gáp về nhà là muốn đi gặp ai?” Anh không ngừng nã pháo về phía cô.
Cô bị mắng đến nỗi sững sờ, rốt cuộc anh đang nói gì?
“Nguyễn Lưu Tranh, tôi cảnh cáo em, tôi nói lời giữ lời, tốt nhất em đừng gặp lại Tiết Vĩ Lâm! Càng đừng có nhận đồ của hắn! Socola của hắn!”
“…” Rốt cuộc cô cũng đã hiểu rồi, hóa ra nãy giờ anh cho rằng socola trong tay cô là của Tiết Vĩ Lâm tặng! Cô tức giận cúi đầu dùng sức cắn một cái lên mu bàn tay anh, “Anh không chỉ mãn kinh! Anh còn là ông già ngu ngốc! Socola của Tiết Vĩ Lâm em cho Ninh Tưởng lâu rồi! Căn bản em không mang theo!”
Anh cũng ngớ ra, khí lực nhất thời rút đi, “Vậy cái vừa nãy…” Cúi đầu nhìn chỗ bị cô cắn trên mu bàn tay, một vòng dấu răng…
“Đó là của bạn thân em gửi cho em! Anh đền cho em!”
Anh đằng hắng một tiếng, “Không nói sớm?”
“…” Cho nên vẫn phải trách cô? Cảm giác được cánh tay anh buông lỏng, cô dùng sức đẩy anh ra, “Vì sao em phải nói cho anh?”
“Được rồi, về nhà, đừng loạn.” Anh bình tĩnh ngồi lại chỗ mình, chuẩn bị lái xe.
“….” Bây giờ muốn cô đừng loạn? Lẽ nào là cô gây loạn!? Cô vẫn còn lửa giận chưa bộc phát đâu! “Ninh Chí Khiêm! Xin anh đừng có đắc tội với người ta xong vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì như thế!”
Xe đã khởi động, anh nhìn chăm chú về phía trước, dường như người vừa mới nổi giận lúc nãy không phải anh, “Tôi đắc tội em rồi? Vậy em nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”
“Nhận lỗi đi!”
“Xin lỗi em.”
“….” Cảm giác quá đơn giản rồi, socola của cô bây giờ đang nằm khóc trong thùng rác! “Bồi thường socola cho em!”
Anh mới vừa lái đi mấy bước, lại dừng lại, “Muốn tôi bồi thường?”
Đó là đương nhiên? Còn phải hỏi à?
Tranh cãi om sòm một hồi, dáng chiều càng nặng, xe dừng trong chỗ tối, anh tắt máy, đột nhiên áp xuống, hôn trên môi cô.
“…” Cô muốn chửi người được không?! Giơ tay lên đấm vào bả vai anh, hai tay lại bị anh giữ lấy, nụ hôn càng dày đặc mà ép xuống.
Trong miệng cô mùi socola còn nồng đậm, lúc trước anh không muốn ăn socola, bây giờ hương vị toàn bộ tràn vào khoang miệng anh, hôn càng triền miên.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, trong ánh hoàng hôn mờ tối, ánh mắt sáng rực.
“Ngọt không?” Anh hỏi.
“….” Hỏi cô ngọt không? Ngọt không! Đây là cái ý gì? Coi như đền cô socola sao? Cô nổi giận, “Anh lăn đi!”
Sự dịu dàng nhàn nhạt tràn ra nơi nào đó trong anh, “Chưa thỏa mãn? Vậy làm lại…”