Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 168: Người Trong Lòng




“Được rồi…được rồi…” Cô lập tức ngăn cản anh, “Tiêu nhị ca đã về rồi sao? Sao lại để anh ấy làm diều cho? Còn nữa, sao anh và Ninh Tưởng lại tham gia lễ hội diều?”

“Ninh Tưởng đến đại viện chơi, một đống trẻ con đều ở đó, Tiêu nhị dạy chúng nó làm diều chơi nên thiết kế cái này cho Ninh Tưởng.”

“… Tiêu nhị ca thiết kế? Vậy chữ LZ là ý gì?” Tiêu Y Đình sẽ không làm ra hai chữ Lưu Tranh đâu…

“LZ?” Ninh Chí Khiêm liếc nhìn con diều, “Cái đó phải hỏi Tiêu nhị! Nếu không tôi hỏi một chút?”

“Không cần…” Cô im một lát, bổ sung thêm, “Nhưng mà con diều này xấu thật đó, nói thật.”

“Khiếu thẩm mỹ của thầy trò ta giống nhau thật! Tôi quả là không có mặt mũi cầm đi thả, nhưng tôi lại không thể làm cho Ninh Tưởng một con diều khác, nên chỉ có thể mất cái mặt già này thôi…” Anh thuật lại mà tâm trạng đau khổ.

“…” Cô cảm thấy, cuộc nói chuyện có thể chấm dứt rồi…

Ánh mắt tìm kiếm bố, thấy ông đang đắp chăn mỏng, tâm trạng vui vẻ, điều dưỡng đặc biệt cũng đi theo không rời một bước, nên cô cũng thoải mái hơn.

Bên kia, Ninh Tưởng lại gọi, “Bố! Bố…”

Thì ra diều của cậu bé và con phượng hoàng của Tiết Vĩ Lâm mắc vào nhau, cậu người nhỏ, lực nhỏ nên không khống chế nổi.

“Tôi đi xem xem.” Ninh Chí Khiêm chạy qua.

Vốn dĩ Nguyễn Lưu Tranh cũng đã bước theo một bước, nhưng chợt nhớ tới Ninh Tưởng không còn là Ninh Tưởng luôn dính lấy cô trước đây, lại chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng là quá khứ rồi, chậm rãi đi tới.

Ninh Tưởng chăm chú nhìn anh giải cứu con diều, cũng không để ý cô đã đến gần.

Cô yên lặng đứng sau hai bố con, nhìn anh hý hoáy sợi dây giúp Ninh Tưởng, nhưng mà, cuối cùng cũng không có cách nào tách hai con diều ra, sau khi xoắn xuýt một hồi, dây của con diều phượng hoàng bỗng nhiên bị đứt, hình trái tim kia cũng theo đó mà đung đưa rơi xuống phía xa.

“Bố đi nhặt!” Ninh Chí Khiêm giao cuộn dây cho Ninh Tưởng, chạy về phía con diều rơi xuống.

Ninh Tưởng cũng yêu quý con diều bảo bối của mình, đôi chân nhỏ cũng chạy nhanh theo.

Tiết Vĩ Lâm cầm cuộn dây trống không trong tay đi qua, cười nói, “Em đã bị chồng trước của em cuốn đi rồi.”

“…” Nói gì đấy?

Tiết Vĩ Lâm cười ha ha, “Tôi nói con diều phượng hoàng đó là đại diện cho em, bị con diều của chồng cũ em cuốn đi rồi.”

Xa xa, thấy Ninh Tưởng đang cầm hai con diều đang quấn lấy nhau trong tay cùng đi với Ninh Chí Khiêm, vừa đi vừa rất ghét bỏ con diều phượng hoàng kia, muốn ném nó đi, chỉ có điều, mãi đến lúc đi đến trước mặt Nguyễn Lưu Tranh, vẫn không thể nào gỡ ra được.

Trước đó cậu không biết Nguyễn Lưu Tranh cũng tới, chợt nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, vừa muốn gọi gì đó lại ngậm chặt miệng.

Nguyễn Lưu Tranh tỉ mỉ phát hiện trên mu bàn tay của Ninh Tưởng có một vết sẹo nhàn nhạt, trong lòng áy náy, ngồi xổm xuống mỉm cười với cậu, “Ninh Tưởng, không quen cô sao?”

Ninh Tưởng nghiêng nghiêng đầu, lại lắc lắc, “Quen ạ.”

“Vậy sao không gọi cô?” Nguyễn Lưu Tranh lấy con diều trong tay cậu, kiên nhẫn gỡ dây giúp cậu.

Ninh Tưởng nhìn bố một chút, lại nhìn cô một chút, cuối cùng khó xử nói, “Con không biết gọi là gì mới tốt….”

Nguyễn Lưu Tranh sững người, cô cũng chưa nghĩ tới vấn đề này…



“Trước đây con gọi là mẹ, nhưng mà ngài không phải mẹ con, con còn có thể gọi là mẹ không?” Ninh Tưởng rất nghiêm túc hỏi cô.

Cái này lại làm khó cô, trước đây gọi mẹ có thể là vì Ninh Tưởng luôn coi cô thành mẹ bé, bây giờ lại gọi là mẹ, vậy cảm giác phải là vợ của người nào đó mới được…

“Không thể.” Tiết Vĩ Lâm ở một bên chen miệng vào, “Cháu có thể gọi là dì hoặc là bác sĩ Nguyễn.”

Ánh sáng trong mắt Ninh Tưởng chìm dần xuống, lại trở về dáng vẻ xa lánh Nguyễn Lưu Tranh trước kia.

Nguyễn Lưu Tranh đã giúp cậu tách diều xong, trả con diều hình trái tim cho cậu, “Cho con.”

Ninh Tưởng giơ diều ra hỏi cô, “Ngài có thích con diều này không?”

“…” Nguyễn Lưu Tranh vừa mới phê bình con diều này thiếu hụt IQ! Nhưng mà sao có thể đả kích tâm hồn bé bỏng của cậu bé chứ? Cô cố gắng cười chân thành một chút, “Thích…”

Ninh Tưởng hài lòng cười, “Thì ra bác Tiêu nói đúng.”

“…” Cô nhớ đến cái người thiếu hụt IQ đó, “Bác Tiêu nói gì?”

“Bác nói là ngài nhất định thích con diều này! Vì trên con diều này viết tên ngài mà, ngài xem, bác Tiêu nói ý là Lưu Tranh.” Ninh Tưởng chỉ chữ trên con diều.

Nguyễn Lưu Tranh ngẩng đầu nhìn Ninh Chí Khiêm, anh đang làm biểu cảm hoang mang vô tội.

“Bác Tiêu nói, đây gọi là người trong lòng…chính là một người trong trái tim…” Ninh Tưởng còn khoa chân múa tay trên ngực mình, “Vốn dĩ con muốn bác Tiêu vẽ một hình mẹ lên trên…không không không….là vẽ một bác sĩ Nguyễn, nhưng mà bác Tiêu vẽ quá xấu…”

“…” Không biết Tiêu Y Đình nghe thấy sẽ có cảm giác gì, nhưng mà cái ngụ ý người trong lòng này…

Khuôn mặt Ninh Tưởng nghiêm túc, “Mẹ bác sĩ Nguyễn…” cuối cùng Ninh Tưởng đã tìm được cách gọi thích hợp của mình, “Vậy rốt cuộc cái gì gọi là người trong lòng ạ…”

“Cái này…Bác Tiêu con không giải thích rõ ràng cho con sao?” Nguyễn Lưu Tranh cũng rất khó khăn…

Ninh Tưởng lắc lắc đầu, “Con nghe không hiểu, bác Tiêu nói, chính là bạn gái con thích nhất trong nhà trẻ mà mỗi ngày con đều mang kẹo ở nhà đi cho, bạn gái đó chính là người trong lòng con…”

“….” Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy, đến lúc phải cho Ninh Tưởng cách xa Tiêu Y Đình ra một chút rồi, nghe nói lịch sử phong lưu của Tiêu Y Đình bắt đầu từ mẫu giáo…

“Mẹ bác sĩ Nguyễn, mẹ là người trong lòng ai?”

Cậu nhóc không lớn không nhỏ Ninh Tưởng này, nửa ngày còn chưa hiểu mối quan hệ phức tạp của người lớn.

“Cái này…” Nguyễn Lưu Tranh lúng túng vô cùng, “Cô cũng không biết ai luôn mang kẹo trong nhà cho cô nữa…”

Lúc này, một tiếng nói khác xông ra, “Tôi! Tôi hận không thể lấy hết kẹo trên toàn thế giới này cho em.”

Tiết Vĩ Lâm…

“Tặng cho em.” Đúng lúc Tiết Vĩ Lâm cầm ra một hộp socola.

Ninh Tưởng cảnh giác nhìn anh ta một cái, kéo tay Nguyễn Lưu Tranh qua một bên, “Mẹ bác sĩ Nguyễn, vậy ai là người trong lòng mẹ? Mẹ muốn cho ai kẹo?”

Socola của Tiết Vĩ Lâm ở bên cạnh, Nguyễn Lưu Tranh lấy qua, mỉm cười đưa cho Ninh Tưởng, “Cô muốn cho Tưởng Tưởng ăn!”

Ninh Tưởng lại liếc Tiết Vĩ Lâm lần nữa, ôm lấy socola, cười híp mắt, “Cảm ơn mẹ bác sĩ Nguyễn!” Sau đó qua đầu vui vẻ nói với Ninh Chí Khiêm, “Bố, con là người trong lòng của mẹ bác sĩ Nguyễn đó, mẹ không ghét con đâu!”



Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi trầm xuống, “Tưởng Tưởng, ai nói là cô ghét con?”

Ninh Tưởng có chút xấu hổ, cúi đầu, “Tưởng Tưởng cho rằng mẹ bác sĩ Nguyễn không thích Tưởng Tưởng…”

“Đứa bé ngốc…” Nguyễn Lưu Tranh ôm lấy cậu, “Sao không thích con được, cô còn cho rằng Tưởng Tưởng không thích cô, không muốn nói chuyện với cô.”

“Mẹ bác sĩ Nguyễn, mẹ…” Ninh Tưởng ôm cổ cô, mắt ướt ướt.

Nguyễn Lưu Tranh dùng sức bế cậu, “Tưởng Tưởng… nói cho cô một chút, Phạn Phạn đến nhà con có ngoan không?”

“Ngoan ạ! Bây giờ nó tên là Tiểu Niệm! Rất nghe lời ạ, cũng không cắn con nữa.” Ninh Tưởng giơ mu bàn tay cho Nguyễn Lưu Tranh xem.

“Xin lỗi con Tưởng Tưởng.” Cô nhẹ nhàng vuốt lên dấu vết trên mu bàn tay Ninh Tưởng.

“Mẹ bác sĩ Nguyễn, đã không đau lâu rồi ạ…” Cậu nắm tay Lưu Tranh, “Chúng ta cùng nhau thả diều được không ạ?”

“Được chứ!” Nguyễn Lưu Tranh đứng dậy, giúp cậu giơ diều lên.

Ninh Tưởng chợt nhớ tới gì đó, chạy lại hỏi, “Đúng rồi, bác Tiêu muốn con hỏi mẹ một vấn đề.”

“Vấn đề gì nào?” Cô không phòng bị.

“Mẹ còn yêu bố không ạ?” Ninh Tưởng ngây ngô hỏi.

“….” Nguyễn Lưu Tranh bị hỏi đến á khẩu không nói được.

“Ninh Tưởng…” Ninh Chí Khiêm ho nhẹ một tiếng.

“Con hỏi sai sao ạ? Bố?” Ninh Tưởng gãi gãi đầu nhỏ, hoang mang hỏi.

Tiết Vĩ Lâm cười lớn, “Lưu Tranh, đang hỏi em đó?”

Nguyễn Lưu Tranh nghiêm mặt nói, “Tưởng Tưởng, con có yêu cô giáo ở nhà trẻ không?”

Ninh Tưởng không chút do dự gật đầu, “Yêu ạ.”

“Vậy thì đúng rồi nha, bố con là thầy giáo của cô, đương nhiên cô cũng yêu rồi.” Cô sờ sờ đầu Ninh Tưởng.

Ninh Tưởng gật đầu, “Con hiểu rồi, chúng ta thả diều thôi!”

Tiết Vĩ Lâm cười lớn, “Này nhóc con, cháu hiểu cái gì mà hiểu?”

Ninh Tưởng đã chạy ra xa, hét to với Lưu Tranh, “Mẹ có thể chạy rồi, chúng ta cùng chạy!”

Nguyễn Lưu Tranh cười, giơ diều chạy theo.

Chơi ở quảng trường trong tiểu khu cả một buổi sáng, Ninh Chí Khiêm và Ninh Tưởng ở lại nhà họ Nguyễn ăn trưa, mặc dù lần đầu tiên ăn cơm ở đây, nhưng Ninh Tưởng thoải mái lại tự nhiên, lớn tiếng chào ông ngoại bà ngoại, làm cho Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân như mở cờ trong bụng.

Cuối cùng, Ninh Tưởng còn ngủ trưa ở nhà họ Nguyễn, Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh thì phải đến phòng khám làm việc, Ninh Chí Khiêm chỉ có thể gọi điện cho tài xế, bảo anh ấy hai giờ chiều đến đón, đưa Ninh Tưởng đến lớp năng khiếu.