Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi

Chương 5




Phương Chi đã thay ga giường.

Cậu ngây ngốc nhìn vết máu ở giữa kia, thầm nhủ lần đầu làm tình đã bị Đoạn Khinh Trì chơi tới ngất đi...Mất mặt quá đi mất, nhưng mà cũng rất sướng. Chỉ cần nhớ lại hình ảnh cơ thể Đoạn Khinh Trì ướt đẫm mồ hôi là cả người cậu lại nóng bừng lên. Cậu cũng biết mồ hôi của Đoạn Khinh Trì rất lạnh, lạnh như muốn đông thành đá. Mỗi lần mồ hôi lạnh lẽo nhỏ lên trên ngực cậu là lỗ nhỏ của cậu lại bị kích thích đến siết chặt, sau đó lại bị Đoạn Khinh Trì thô bạo chịch mở ra khiến nó không thể khép lại được.

Phương Chi không nhớ rõ mình đã tắm rửa thế nào nữa, chắc là Đoạn Khinh Trì đã bế cậu đi. Nửa người dưới đã được cọ rửa sạch sẽ, miệng thịt vẫn còn hơi sưng, trên khắp người cậu đều in đầy dấu vết rõ ràng. Ở bắp đùi, vòng eo, mông thịt và cả bầu vú rải đầy dấu vết của người đàn ông để lại. Trên bắp chân của cậu còn có một dấu răng rất sâu, hình như là sau khi cậu ngất đi Đoạn Khinh Trì đã cắn thêm lên đó.

Lúc cậu đang ôm ga giường bị làm bẩn đem đến phòng giặt thì bắt gặp Đoạn Tiểu Lâu đang giặt tay một cái váy trắng. Nó là em của Đoạn Khinh Trì, cô gái với mái tóc xoã ngang vai, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền, nó ngẩng đầu lên chào cậu: "Anh dâu đến giặt đồ à?"

"Ừ." Phương Chi cuộn ga giường lại thành một cục rồi nhét vào trong máy giặt, cậu đổ bột giặt vào xong rồi đóng nắp máy lại đứng đợi ở một bên. Cậu phải đợi xem lát nữa ga giường giặt có sạch được hay không, dù sao thì vết máu cũng khá khó tẩy.

Đoạn Tiểu Lâu nhìn vết hằn xanh trên cánh tay cậu, thuận miệng hỏi: "Anh dâu, tay của anh đụng trúng chỗ nào hả? Bị bầm rồi kia, anh nhớ bôi thuốc nha."

Phương Chi lặng lẽ kéo ống tay áo xuống, vờ như không có gì nói: "Tối hôm qua lúc về phòng lỡ đụng trúng cửa, không sao đâu."

"Anh dâu à...Cái vết này trông chả giống như bị đụng trúng đâu." Đoạn Hứa không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, cậu ta đang chỉ vào dấu vết trên tay cậu, cố ý ra vẻ trầm tư, "Nếu không phải anh hai vẫn còn chưa tỉnh thì tôi còn tưởng là tối qua anh ấy thô bạo quá rồi ấy chứ."

Lời này rõ ràng là cố ý làm khó cậu. Đoạn Tiểu Lâu cũng phát hiện ra có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.

"Cậu nhìn lầm rồi, bị côn trùng cắn thôi." Phương Chi lạnh mặt, xoay đầu đi khỏi đó.

-

"Em trai anh bảo em ngoại tình đó."

Phương Chi ghé vào bên quan tài của Đoạn Khinh Trì mách lẻo. Cậu cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên là có thể nghe hiểu được Đoạn Hứa đang ám chỉ chuyện gì. Người trước mặt này đã ngủ lâu vậy rồi, không ăn, không uống cũng không già đi. Hắn cứ nằm đây cả ngày thôi mà cũng đã phá thân cậu, còn để cậu phải mang tiếng xấu thế này.

"Lúc nào anh mới tỉnh lại đây..." Phương Chi thở dài một hơi, "Làm ma rất vui sao?"

Một cánh tay chợt khoác lên vai cậu, Đoạn Khinh Trì nắm lấy eo cậu nhẹ nhàng bế cậu xuống khỏi nắp quan tài. Hắn ôm cậu vào lòng rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Phương Chi bị doạ đến giật bắn người nhưng miệng đã bị Đoạn Khinh Trì bịt chặt lại.

Một giây sau cửa phòng bị đẩy ra, mẹ đi từ ngoài vào. Trời lúc này đã sập tối, bà đang tâm trạng nặng nề nên cũng không chú ý đến Phương Chi đang đứng ngoài cửa sổ.

Mẹ chỉ đứng nhìn người nằm trong quan tài, một lúc sau không nhịn được rơi nước mắt. Bà nhỏ giọng tâm sự với hắn vài chuyện lặt vặt trong nhà.

"Khinh Trì, con đã hôn mê lâu lắm rồi. Cha con lại đi xa để tìm bác sĩ chữa trị cho con, mấy hôm rồi vẫn chưa về nhà. Mọi chuyện trong nhà đều được sắp xếp ổn thoả hết rồi nên con không cần phải quá bận tâm. Nhưng con cũng phải biết nhớ đến mọi người trong nhà, mau tỉnh dậy để gặp gặp bà già như mẹ một lần đi..." Mẹ cười cười, "Vợ của con ngoan lắm, con sẽ thích nó thôi. Đợi khi con tỉnh lại, mẹ còn đang chờ để được bồng cháu đó."

Người nằm đó vẫn không có chút phản ứng nào. Mẹ khẽ lắc đầu, không nỡ rời đi.

Hai mắt Phương Chi ửng đỏ, hỏi: "Sao anh vẫn còn chưa chịu quay lại nữa?"

"Phải điều tra rõ một số việc, chuẩn bị quay về rồi." Đoạn Khinh Trì hôn lên vành tai cậu, "Khoan hãy nói cho mẹ biết, tôi sẽ cố gắng xong nhanh thôi."

-

Phương Chi giữ Đoạn Khinh Trì ngủ lại qua đêm, nhưng hắn nói âm khí trên người hắn càng ngày càng nặng rồi nên không thể ở bên cậu quá lâu. Mỗi tối chỉ có thể nằm cùng cậu một lúc, không đến hai tiếng đồng hồ thì đã tự giác rời đi.

"Tay...Ưm chồng ơi mút vú đi...."

Lại vào một đêm khuya, Phương Chi mặc áo sơ mi của Đoạn Khinh Trì quỳ gối trên giường. Vạt áo sau che khuất hết một nửa cái mông tròn trịa, hai chân cậu tách ra để lộ cái lồn xinh đẹp ở bên dưới. Cậu ưỡn thẳng nửa người trên, hai bầu vú tròn trịa khẽ run rẩy, nảy ra khỏi áo sơ mi đang được phanh rộng. Hai tay cậu đặt trên đỉnh đầu tựa như bị một sợi dây thừng vô hình trói lại ở giữa không trung.

Trong lồn vang lên từng tiếng nhóp nhép, Đoạn Khinh Trì đang đâm rút hai ngón tay vào trong. Hắn trêu chọc hai mép lồn rồi nắc mạnh vào trong vách thịt mềm mại. Chỉ một lúc sau nước dâm đã tràn ra chảy xuống ga giường sạch sẽ.

"Lạnh quá..." Phương Chi bị ép ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn mạnh bạo của Đoạn Khinh Trì. Người đàn ông không chịu buông tha cho cậu, mút đến lưỡi cậu tê dại, nước bọt chảy hết ra bên khoé môi. Cậu khó khăn thở dốc từng hơi.

"A...Ha...Chồng lâu lắm rồi chưa có chịch bé dâm...Ngứa khó chịu quá...."

Đoạn Khinh Trì cắn lên xương quai xanh cậu, bên dưới nhét thêm một ngón tay để chơi Phương Chi, cả tay hắn đã dính dầy nước của cậu.

"Chi Chi, chồng là ma đó." Đoạn Khinh Trì hôn chùn chụt lên bầu vú cậu, ngậm cắn núm vú vào trong miệng. Hắn kéo núm vú căng ra rồi nhả miệng khiến nó bắn nảy về, rung lắc một cách dâm đãng.

Phương Chi nhỏ giọng cãi lại: "Chồng em không phải ma đâu..."

Đoạn Khinh Trì bật cười, cũng không tốn thời gian để tranh luận chuyện này với cậu. Hắn sờ vòng eo thon gầy của Phương Chi, gương mặt lạnh buốt áp vào giữa hai bầu vú của cậu.

"Chồng muốn uống sữa của Chi Chi, có không nào?"

"Hưm, có, có....Nhưng bây giờ vẫn chưa có." Phương Chi ủ rũ lắc đầu.

"Vậy thì khi nào mới có đây?" Đoạn Khinh Trì kiên nhẫn hỏi cậu.

Phương Chi nghiêm túc nói: "Chồng phải thường xuyên ngậm nó mút, mút mạnh vào. Mút nó mở ra thì sẽ có thôi."

Đoạn Khinh Trì hôn chụt lên vú cậu một cái rồi quỳ xuống sau lưng cậu. Hai tay hắn trêu đùa bầu vú, Phương Chi run rẩy thở gấp. Côn thịt to bự cắm vào giữa hai chân cậu từ phía sau, lạnh đến mức khiến cậu kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.

Đoạn Khinh Trì áp vào sau gáy cậu bật cười, hắn nâng người dậy đâm rút vào giữa hai chân cậu. Bên dưới của Phương Chi vốn đã ướt đẫm rồi, bây giờ bị dương vật cọ sát cũng không đau mà chỉ cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Côn thịt lạnh lẽo cọ vào giữa hai mép lồn, ma sát ở trước miệng thịt nho nhỏ, thỉnh thoảng còn đâm trúng hột le bên trên. Lỗ dâm đói khát vô cùng, phun ra một đống nước dâm tưới đầy đồ vật to bự kia nhưng nó vẫn không chịu đâm vào.

"A ha...Ưm ưm...."

Phương Chi sướng đến mức rên lên một tiếng, đột nhiên cậu bị Đoạn Khinh Trì bịt chặt miệng lại.

Một vài giây sau chợt có người gõ cửa phòng cậu, cả người Phương Chi cũng run lên theo.

"Anh dâu? Ngủ chưa?"

Là Đoạn Hứa.

Lầu một là chỗ của cha và mẹ ở, lầu hai là chỗ của Đoạn Khinh Trì, lầu ba và lầu bốn lần lượt là chỗ của Đoạn Hứa và Đoạn Tiểu Lâu. Vốn dĩ Đoạn Khinh Trì kết hôn xong thì sẽ dọn qua phòng tân hôn, nhưng bây giờ hắn đang bất tỉnh nhân sự nên đành phải ở lại chỗ cũ.

"Trả lời nó đi." Đoạn Khinh Trì buông tay bịt miệng cậu ra.

"Anh dâu?" Đoạn Hứa lại gõ cửa.

Dương vật giữa hai chân vẫn đang cọ xát rất nhanh, nó tựa như không nghe thấy có tiếng người đang ngoài cửa, vẫn phình to lên đâm đến mức thịt mềm của cậu bị căng biến dạng. Phương Chi đè nén hơi thở lại, cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tôi có thể vào không?" Đoạn Hứa hỏi.

Phương Chi chậm rãi nói: "Khuya lắm rồi...Hưm."

Quy đầu của Đoạn Khinh Trì bất cẩn đâm vào trong miệng lồn, cảm giác thoả mãn khiến cả người cậu căng cứng trong nháy mắt, miệng nhỏ biến dưới cắn chặt lấy đối phương không buông. Đoạn Khinh Trì đẩy eo của cậu lên, rút ra khỏi miệng lồn. Hắn buông hai tay đang giơ lên của cậu ra, đặt cậu xuống đắp kín chăn lại.

Một giây sau cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Phương Chi không có thói quen khoá cửa, Đoạn Hứa cũng không thèm đợi cậu đồng ý đã bước vào trong. Trong phòng không có mở đèn, Đoạn Hứa đứng ở trước cửa quét mắt khắp phòng một lượt, không phát hiện ra có gì kì lạ.

"Đoạn Hứa." Cơn giận của Phương Chi bốc lên trong nháy mắt, cậu chống tay lên giường ngồi dậy nhìn cậu ta, lạnh giọng nói, "Cậu có biết phép tắc là gì không?"

Bình thường Phương Chi lúc nào cũng dịu hiền, Đoạn Hứa đã đoán được chắc chắn cậu sẽ nổi giận nhưng không ngờ lúc Phương Chi giận sẽ có phản ứng thế này. Cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cậu ta ngây ra chốc lát.

"...Tôi ở trên tầng ba nghe có tiếng động nên mới xuống đây, cứ tưởng là có trộm vào trong chỗ của anh dâu." Đoạn Hứa bình tĩnh lại, "Anh dâu, không thì anh đi kiểm tra thử với tôi đi. Xem thử có phải có trộm lẻn vào trong này, trốn trong tủ quần áo hay không."

Phương Chi nắm chặt chăn che trước ngực, gằn từng chữ một: "Cậu có biết là cậu đang lục soát phòng của anh hai cậu hay không?"

"Tôi đang lo lắng cho sự an toàn của anh dâu thôi mà, anh hai sẽ không trách tôi đâu." Đoạn Hứa cười nói, "Huống hồ bây giờ anh ấy...cũng không trách tội được tôi nữa rồi."

Đèn trong phòng được bật sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến Phương Chi phải nhắm tịt mắt lại. Đoạn Hứa cứ thế hùng hổ xông vào trong phòng mở tủ quần áo ra kiểm tra, ngay cả rèm cửa và gầm giường cậu ta cũng không bỏ qua.

"Có khi trộm đã nhảy ra khỏi cửa sổ chạy mất rồi." Đoạn Hứa đứng ngoài lớp màn giường nhìn cậu, cánh tay trắng nõn mờ mờ lộ ra ở bên trong.

Cậu ta đi đến bên cửa, ngả ngớn cười một tiếng, nói với Phương Chi trong phòng: "Anh dâu à, đêm vừa dài vừa lạnh, nếu mà khó ngủ quá thì cứ lên lầu tìm tôi. Tôi rất sẵn lòng bầu bạn."

Cửa đóng lại, đèn cũng tắt rồi.

Phương Chi bĩu môi, vẻ lạnh lùng trong mắt như được phủ lên một tầng sương mù. Cậu vừa tức vừa bực gọi: "Chồng ơi..."

Không lâu sau, trong hành lang vang lên tiếng ầm ầm, kế đó là tiếng rên rỉ đau đớn của Đoạn Hứa. Phương Chi mở hé cửa ra, nghe thấy tiếng mẹ sốt sắng gọi cho bác sĩ nói là Đoạn Hứa không cẩn thận ngã cầu thang, bây giờ chân đang rất đau. Bà mời bác sĩ Tạ mau qua khám cho cậu ta, một mình người phụ nữ như bà không thể bế nổi cậu ta đi được.

Phương Chi bình tĩnh cúi đầu nghe, Đoạn Khinh Trì ở bên cạnh hôn lên cổ cậu một cái.

"Lần sau nhớ khoá cửa phòng, nếu không thì chồng em sẽ bị bắt gian tại giường đấy."

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 3 là Tiểu Đoạn đã có thực thể rồi nha (Có thể nhìn thấy được), vì ổng rất mạnh nên có thể biến ra đủ loại nguyên hình. Nhưng vẫn khác so với cơ thể thật là không có nhiệt độ.