Người dưới thân đang khẽ run rẩy, Đoạn Khinh Trì cảm thấy rất thú vị, hỏi: "Sợ tôi à?"
Ai ngờ Phương Chi lại lắc đầu, chậm rãi nói: "Sợ ma."
Đoạn Khinh Trì là chồng cậu, không phải là cô hồn dã quỷ gì nên cậu không sợ. Chỉ là nhiệt độ trong phòng lúc này đang rất thấp, lạnh lẽo vô cùng nên cũng không dễ chịu gì. Khắp phòng tối tăm chỉ có đáy quan tài mà Đoạn Khinh Trì đang nằm phát ra ánh sáng yếu ớt làm nổi bật lên gương mặt anh tuấn của hắn.
Nhưng cái quan tài này cũng không phải nơi ấm áp gì, Phương Chi bị lạnh đến mức run cầm cập.
Trên người cậu bỗng nhẹ bẫng đi, Phương Chi đang chuẩn bị đứng dậy thì lại bị nắm lấy tay đẩy lên trên tường. Lưng cậu áp sát với mặt tường, Đoạn Khinh Trì đang chặn ở trước mặt cậu, đầu gối hắn chen vào giữa hai chân cậu lành lạnh cọ cọ miệng lồn cách một lớp quần.
Kể từ lần Đoạn Khinh Trì thủ dâm cho cậu trước kia thì đã rất lâu rồi Phương Chi không cảm nhận được dục vọng vừa nóng vừa ngứa kia. Giờ khắc này cơ thể căng cứng bị Đoạn Khinh Trì đè lên, tuy là có hơi khó chịu nhưng vẫn muốn tiếp tục làm cái chuyện thoải mái kia lần nữa.
Hơn nữa lần này cậu ngửi được mùi hương lành lạnh trên người của Đoạn Khinh Trì, mùi hương trong tủ quần áo, cũng là mùi hương mà cậu quen thuộc.
Phương Chi không còn chút sức lực dựa vào trên tường, hai chân cậu mềm nhũn ra, cả người gần như đang ngồi lên chân của người đàn ông. Cậu vô thức kẹp chân lại cọ cọ lên chân của Đoạn Khinh Trì, đầu gối vừa lạnh vừa cứng cách một lớp vải dán lên miệng lồn đang khó chịu không thôi, kích thích đến nước dâm của cậu không nhịn được chảy ra không ngừng.
Đoạn Khinh Trì cởi nút áo cậu ra, lần này Phương Chi không còn khóc lóc phản kháng nữa. Vì thế hai bầu vú căng tròn trắng nõn nảy ra khỏi áo, hắn cởi nút áo ngực của cậu ra khiến cái áo ngực màu kem rơi xuống, hai bầu vú rơi thẳng vào trong tay của người đàn ông. Lúc mới đầu hắn chỉ khẽ xoa nắn trong lòng bàn tay, nhưng càng ngày càng bóp mạnh hơn, ngón tay cái day day hai đầu vú cương cứng. Bầu vú bị năm ngón tay nắn đến không còn hình dạng ban đầu, chốc chốc hắn lại nắm nó kéo căng ra giống như muốn nặn sữa ra từ hai vú thơm mềm này.
"Đau quá....Ưm ngứa..."
Đoạn Khinh Trì đâm đầu gối cứng ngắc vào bên dưới cậu. Sau lưng Phương Chi ưỡn lên cọ vào vách tường, cậu không giữ nổi nên ngồi phịch xuống chân của Đoạn Khinh Trì. Người đàn ông lại nâng gối đỉnh lên trên, cậu lúc này trông cứ như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi, bị người ta đè lên tường bắt nạt không thôi.
"Aaaa...."
Quần lót ướt sũng bị đâm đến mức tiến sâu vào trong miệng lồn. Mảnh vải thuận theo động tác của người đàn ông ma sát cái lồn của cậu khiến cho nó dính đẫm nước dâm. Hột le cũng dán chặt lên vật lạnh lẽo kia, vừa lạnh vừa nóng.
"Đoạn Khinh Trì..." Phương Chi nhỏ giọng kêu, chỉ sợ sẽ gây náo động khiến người khác đến đây, mềm nhũn nói, "Ướt rồi...Nước chảy ra nhiều quá..."
Trong nháy mắt đó đột nhiên tất cả động tác của người chợt dừng lại.
Đoạn Khinh Trì buông cậu ra, Phương Chi không kịp chuẩn bị nên trượt xuống. Cậu hoang mang ngồi thụp dưới mặt đất. Đoạn Khinh Trì đi rồi sao? Cứ đi như thế luôn sao? Cậu...Cậu phải làm sao bây giờ? Sân sau cách phòng ngủ rất xa, cậu không dám đi về một mình.
"Đoạn Khinh Trì?" Phương Chi rất sợ hãi, nhưng lúc Đoạn Khinh Trì có ở đây lại cho cậu cảm giác an toàn một cách khó hiểu.
Cậu co người lại ngồi ở đó, bên dưới vẫn còn đang rất ướt. Quần cậu đã ướt hết từ lâu, dương vật cũng đã cương lên, suýt chút nữa đã bị Đoạn Khinh Trì cọ đến cao trào, thoải mái đến mức cậu chẳng còn nhớ bản thân là ai, đây là đâu.
Lần trước, trước khi rời đi Đoạn Khinh Trì còn hôn cậu đó! Vậy mà lần này không nói tiếng nào đã đi mất như vậy, thậm chí còn chẳng thèm mặc lại quần áo cho cậu.
Phương Chi cúi đầu cài lại nút áo. Cửa sổ lúc này đột nhiên bị mở toang ra, từng cơn gió lạnh ùa vào cùng với từng tiếng kẽo kẹt vừa dài vừa điếc tai tựa như có ai đang cố gắng mở khung cửa bị rỉ sét đã lâu ra.
"Đoạn Khinh Trì?" Giọng của Phương Chi run cầm cập, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm khung cửa sổ, "Anh, anh..."
Chợt có tiếng cười vang lên.
Phương Chi lập tức sởn hết cả da gà lên, tai cậu như ù đi....Cái giọng cười yêu kiều kia vừa nghe đã biết là một cô gái, tuyệt đối không thể là Đoạn Khinh Trì.
Phương Chi bị doạ đến mức khóc thút thít, người cậu không còn chút sức lực nào, áo ngực cũng cài không nổi. Cậu không dám kêu cứu sợ làm kinh động đến đối phương, không biết cô ta sẽ làm gì cậu. Phương Chi cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh lại, cắn chặt răng nhẹ giọng gọi: "Chồng ơi..."
"Á!"
Hình như cậu nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên một chút. Đúng lúc này, Phương Chi gom hết sức lực bò dậy xông thẳng ra ngoài cửa. Nhưng cậu chưa đi được hai bước đã ngã vào một làn sương mù, mùi hương lành lạnh que thuộc khiến cậu như được sống lại trong nháy mắt, cậu như oà lên nói: "Chồng ơi! Có ma!!!"
....Chồng của em là ma đây.
Đoạn Khinh Trì vỗ vỗ lên lưng của Phương Chi đang hoảng sợ an ủi cậu. Hắn lau nước mắt trên mặt cậu đi rồi cài lại nút áo cho cậu. Phương Chi ngoan ngoãn đứng yên cho hắn làm, cậu hơi xoắn suýt nói: "Chồng ơi, em...em không dám đi về...Anh đưa em về có được không ạ?"
Đoạn Khinh Trì nhéo nhéo lòng bàn tay cậu rồi dắt cậu vòng qua con đường gập ghềnh ở sân sau đi về lại phòng ngủ. Tuy là xung quanh đều rất yên tĩnh, rất tối, trên trời ngay cả sao cũng không có nhưng Phương Chi lại không cảm thấy sợ. Thậm chí cậu còn cảm thấy tay của Đoạn Khinh Trì cũng không hề lạnh chút nào.
Phương Chi cởi giày ra bò lên giường. Cậu cởi cái áo bị mồ hôi thấm ướt và cả cái quần dính đầy nước dâm kia ra. Mới nãy chỉ mới làm được có phân nửa với chồng nên Phương Chi vẫn còn thấy hơi khó chịu, nhất là trái tim bị ma nữ kia doạ sợ lúc này vẫn còn đập thình thịch liên hồi.
Cậu không mặc gì trên người, loã thể chui vào trong chăn, nói với Đoạn Khinh Trì: "Anh phải đi ngủ rồi sao?"
Vẫn không có ai trả lời lại cậu như cũ. Trên mắt Phương Chi có một luồng hơi lạnh khẽ lướt qua, tựa như là lời tạm biệt của Đoạn Khinh Trì dành cho cậu.
-
Mẹ biết chuyện cậu đến thăm Đoạn Khinh Trì rồi. Mẹ vẫn dịu dàng xoa đầu cậu rồi thở dài một tiếng, nói với cậu: "Chi Chi, đừng buồn nhé."
Phương Chi nắm lấy tay kia của mẹ rồi nói: "Mẹ ơi, đừng buồn ạ."
Vẻ mặt của mẹ quá đau buồn nên Phương Chi nhịn không được nói: "Thật ra...Thật ra con cảm thấy, Đoạn Khinh Trì sẽ quay về thôi ạ."
Mẹ chỉ xem như cậu đang nói vài câu dễ nghe để dỗ dành mình, cũng không xem đó là thật. Mẹ hỏi cậu chìa khoá sân sau đâu rồi, Phương Chi lại ấp úng không biết nói gì. Mẹ thấy vậy bèn nói: "Thôi vậy, con cứ giữ chìa khoá đi."
-
Nửa tháng sau đó Đoạn Khinh Trì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa. Lúc Phương Chi thay đồ nhìn hàng áo sơ mi thẳng tắp bày trong tủ đồ kia, cuối cùng cậu cũng không nhịn được lấy một cái xuống giấu vào trong chăn. Tối đó lúc đi ngủ cậu ôm chặt nó vào lòng, ngửi mùi hương lành lạnh trên đó rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó trời đổ mưa.
Trong bầu không khí ẩm ướt đó lại nhuốm lên một tia tình sắc. Phương Chi cau mày chìm sâu vào trong giấc mơ. Cậu mơ thấy mình nằm dưới thân của người đàn ông, bị hắn nắm lấy mắt cá chân tách ra. Nửa người bên dưới của cậu không mặc quần, cái lồn ở giữa sưng đỏ lên như vừa bị ai giày vò, vừa ngứa vừa đau. Người đàn ông đâm dương vật nóng hổi vào miệng lồn đang khép kín của cậu, quy đầu to lớn đâm từng chút một vào bên trong, vừa trướng vừa khít. Phương Chi không biết phải làm sao, cậu rên rỉ nhìn chằm chằm gương mặt của Đoạn Khinh Trì, kêu dâm: "Chồng, chồng ơi...Nóng quá...Ô..."
Cả người của Phương Chi run lên một cái, dương vật bắn ra một ít tinh dịch dính lên đồ của Đoạn Khinh Trì. Cậu bừng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài nhưng vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ quá đỗi chân thật kia.
Cậu đã quên mất mình cởi đồ ngủ ra từ lúc nào, áo ngực cũng đang gỡ ra treo trên cánh tay, quần lót thì không biết đá đi đâu rồi. Miệng lồn đói khát đang chảy đầy nước dâm, bên trong đang siết một chút vải của cái áo sơ mi khiến nó ướt sũng.
Một luồng hơi lạnh ập đến, Phương Chi đang ngồi ngây ra trên giường bị đè xuống trong chăn mềm mại. Một giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng kề sát bên tai cậu hỏi: "Mơ thấy cái gì rồi?"
Phương Chi hoàn hồn lại, chầm chậm nói: "Mơ thấy....Anh, anh sống lại rồi?"
Người đang đè trên người cậu đúng thật là một thực thể, còn có trọng lượng nữa. Phương Chi mới đầu còn tưởng là mình đang nằm mơ, cậu đưa tay lên véo véo gương mặt của Đoạn Khinh Trì. Đây chính là gương mặt vừa xuất hiện trong giấc mơ của cậu đây mà.
Xúc cảm lành lạnh, không phải là thân nhiệt bình thường của một cơ thể sống.
"Chỉ duy trì được một lúc thôi." Đoạn Khinh Trì sờ sờ gương mặt cậu, "Nghe thấy em gọi tôi."
Phương Chi có hơi ngượng ngùng, Đoạn Khinh Trì chắc là tưởng cậu mơ thấy ác mộng nên mới cố ý đến đây thăm cậu. Thật ra cậu chỉ vừa mới mơ thấy mình và Đoạn Khinh Trì làm tình với nhau mà thôi.
"Em không sao." Phương Chi vẫn còn đang kẹp áo sơ mi của Đoạn Khinh Trì, hai tai cậu đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi, "Chồng ơi, anh có thể chơi em lại lần nữa không, giống như lần trước ấy ạ."
Đoạn Khinh Trì lấy cái áo ra, nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn người đang mềm nhũn dưới thân mình, khẽ cười: "Tôi sẽ xem như em mơ thấy bị tôi ăn nhé. Thì ra là mơ thấy tôi chơi em đến chảy cả nước ra à."
Phương Chi ôm chặt lấy hắn, gương mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên.
Đoạn Khinh Trì hôn lên tai cậu rồi sờ sờ lồng ngực cậu. Giọng nói lạnh lẽo kia giờ đây còn vương theo một chút lửa dục vọng. Đoạn Khinh Trì kề sát vào tai Phương Chi khẽ nói: "Chi Chi, để chồng phá trinh cho em nhé."