Nghe Nói Chồng Cậu Ta Chết Rồi

Chương 2




Sáng hôm sau, mẹ Đoạn hỏi Phương Chi nghỉ ngơi thế nào, cậu gật gật đầu nói ngủ rất ngon.

Thật ra cậu đang nói dối, nhưng cậu cũng không có bằng chứng nào chứng minh tối qua suýt chút nữa đã bị ma lột đồ hết. Nếu như đó thật sự là Đoạn Khinh Trì thì lại càng không có lý do gì để nói nữa, đêm tân hôn chồng cậu đến để làm chuyện thân mật với cậu mà cậu còn đi mách mẹ thì nghe quá vô lý rồi.

Phương Chi ăn xong thì về phòng sắp xếp đồ đạc. Cậu treo đồ của mình lên cạnh đồ của Đoạn Khinh Trì nhưng cũng chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ. Bản thân cậu cũng không có nhiều quần áo, mấy bộ này toàn là mẹ mua cho cậu mấy hôm nay. Ngoài ra còn có một ít đồ dùng hằng ngày và mỹ phẩm, trước đây cậu chưa từng thấy những chai lọ này nên cũng không dám dùng bừa, chữ viết trên đó cậu không hiểu được chữ nào, lỡ như dùng nhầm thì phiền to.

Đồ của Đoạn Khinh Trì cậu cũng không dám đụng vào. Quả nhiên cậu ngửi được mùi hương trên người Đoạn Khinh Trì trong tủ quần áo của hắn, mùi hương lành lạnh khiến cậu có hơi hoài niệm, cậu lại chợt thấy hơi khó chịu. Cậu đã hỏi mẹ Đoạn Khinh Trì đang ở đâu nhưng mẹ chỉ bảo cậu tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này, tự chăm sóc bản thân mình thật tốt là được rồi.

Cậu gấp đồ cưới gọn gàng xong cho vào túi, mẹ đã mang đi giặt rồi.

Phương Chi vẫn rất sợ phải ngủ một mình. Cảm giác bị giam giữ trong đêm đầu tiên kia làm cậu sợ hãi không thôi, tuy là sau đó không còn xuất hiện cảm giác đó nữa nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.

Quá chân thật, quá....đáng sợ.

Nửa đêm tỉnh lại, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống đầu giường, Phương Chi nửa mơ nửa tỉnh kẹp chăn vào giữa hai chân. Người song tính bình thường đều có ham muốn rất cao, nhưng Phương Chi không biết phải giải quyết thế nào. Mỗi lần bỗng dưng có cảm giác cậu đành kẹp chăn vào giữa hai chân cọ cọ, ma sát mặt vải thô ráp vào miệng huyệt cách lớp quần lót. Dục vọng càng ngày càng lớn hơn, cũng càng ngày càng khó giải quyết hơn nhưng cậu vẫn không dám dùng tay để chạm vào nơi đó.

Miệng lồn bên dưới dương vật yếu ớt.

"Ưm...Ưm..."

Cậu khẽ rên rỉ từng tiếng đứt quãng đầy giọng mũi, hai mắt nhắm chặt đạp chân loạn xạ. Ống quần đã bị cậu cọ lên đến trên đầu gối, bắp chân xinh đẹp lộ ra giữa không khí.

"Ngứa quá..."

Phương Chi thở dốc ôm chặt góc chăn vào lòng, hai vú mềm mại cũng bị cái chăn cọ cọ. Cậu đang rất buồn ngủ nhưng cũng rất khó chịu, mơ mơ màng màng cởi quần ngủ ra, đè ngón tay lên miệng huyệt bên dưới. Một chút nước dâm trào ra dính lên đầu ngón tay, quần lót màu trắng cũng bị dính ướt.

"A hưm..."

Trong nháy mắt luồng hơi lạnh kia lại đè lên người cậu, chỉ là lần này dường như còn nặng hơn mấy ngày hôm trước. Cơ thể nóng hổi của Phương Chi dường như rất thích luồng hơi lạnh này, cả người cậu nhịn không được khẽ động đậy, mặt nóng hổi lẩm bẩm: "Đoạn Khinh Trì...Anh đến rồi..."

Trong lúc mơ màng dường như cậu nghe thấy có tiếng người "Ừ" một tiếng, rất nhỏ, rất nhẹ, một tiếng rất trầm rồi nhanh chóng biến mất trong không trung. Phương Chi thậm chí còn tưởng là mình nghe nhầm rồi.

Lần này hắn không làm khó Phương Chi, cũng không giữ tay chân của cậu lại. Hắn cẩn thân đẩy hai chân của cậu ra rồi vuốt ve cái lồn cách một lớp quần lót kia. Lành lạnh, man mát, còn có một chút ươn ướt.

Phương Chi cảm nhận được đó là tay của Đoạn Khinh Trì, là cái tay đã nhét bánh ngọt vào trong túi của cậu.

Cậu rất muốn nuốt nó vào vì bên trong lồn của cậu đang rất nóng, muốn dùng thứ gì đó lạnh lạnh để giảm bớt cơn ngứa này. Nhưng hơi lạnh kia chỉ mãi dừng lại ở bên ngoài, chậm rãi vuốt ve miệng huyệt đang động tình. Nếu nói là an ủi thì lại giống như đang trêu chọc hơn, trêu đến miệng nhỏ đáng thương kia phun ra một đống nước dâm thơm ngọt.

Cậu hoàn toàn không cảm thấy thoả mãn. Phương Chi nắm quần lót kéo xuống đầu gối rồi giẫm lên giường, tách hai chân ra, để lộ hết môi lồn ở thân dưới ra. Cậu vừa an ủi mình đây là Đoạn Khinh Trì, là chồng của cậu nên không có gì phải sợ, vừa run rẩy hai chân nắm chặt ga giường không biết phải làm sao.

"Anh, anh còn ở đây không?" Phương Chi lí nhí hỏi.

Cậu không biết tại sao Đoạn Khinh Trì không nói chuyện với cậu. Chắc có lẽ là không nói được, hoặc là đã nói rồi nhưng cậu không nghe được, nhưng mà giữa bóng tối thế này cậu vẫn cảm thấy phải có người trả lời mới có cảm giác an toàn được.

Luồng hơi lạnh kia lại chạm vào miệng huyệt mẫn cảm của cậu, lần này do không có mảnh vải che chắn nữa nên nó vuốt ve lên xuống tại miệng huyệt, bỗng dưng lại ấn lên hột le mềm mềm. Hột le trước giờ chưa từng được ai chạm qua bị xoa nắn như thế, cảm giác tê dại tràn lên từ dưới thân khiến Phương Chi không nhịn được cong eo lên thở dốc, nước dâm chảy ra từ trong lồn trượt dọc theo đùi xuống dưới ga giường.

"A...Lạnh quá...Sướng quá..."

Cậu vừa nghĩ xem ngày mai phải giải thích với mẹ thế nào về chuyện chưa đến một tuần đã phải thay ga giường, vừa bị khoái cảm xa lạ này hấp dẫn đến cả chuyện hai chân bị đè lên trên giường lúc nào cũng không hay biết.

"Vào sâu thêm một chút...Có được không?"

Phương Chi vô thức nắm chặt lấy hai vú đang rung lắc. Đoạn Khinh Trì quả nhiên thuận theo lời cậu đâm sâu thêm một chút, miệng lồn sưng tấy bị đâm mở, dường như có thứ gì đó đang chầm chậm tiến vào, đâm tới đâm lui ở miệng lồn. Chỉ một lúc sau Phương Chi đã cảm nhận được có thứ khác cũng đang đâm vào, dựa theo hình dáng thì hình như là ngón tay.

Đoạn Khinh Trì dùng ngón tay chơi cậu.

Hắn cũng không đâm quá sâu, chỉ đâm rút khắp nơi ở bên ngoài. Tuy là rất dịu dàng nhưng cũng đã đủ khiến cho Phương Chi thoả mãn. Cậu cắn chặt ngón giữa để ngăn cho mình không sướng quá mà rên lên thành tiếng, vừa lắc eo vừa ôm lấy hai vú mình.

Lồn của cậu bị sờ hết một lượt, Đoạn Khinh Trì dùng tận mấy ngón tay để cùng đâm rút một lượt. Phương Chi không chịu nổi chống vai xuống giường ưỡn thẳng eo lên, ngón tay đùa bỡn càng lúc càng nhanh cuối cùng cũng khiến cậu lên đỉnh, hột le bị xoa nắn đến cao trào, một đống nước dâm chảy ra từ khe thịt. Phương Chi thả phịch eo xuống, mệt mỏi thở dốc, cái trán đầy mồ hôi bị gió lạnh thổi qua khiến cậu thanh tỉnh lại trong chốc lát.

"Anh phải đi rồi sao?" Phương Chi vừa sướng xong nũng nịu hỏi.

Không có ai trả lời.

"Em sợ lắm..."

Hình như cậu đã quên mất Đoạn Khinh Trì bây giờ cũng đang là hồn ma, mà bản thân cậu thì vừa bị con ma này chơi tới cao trào phun đầy nước.

Trên môi của Phương Chi bỗng cảm thấy lành lạnh.

"Đoạn Khinh Trì?"

Hắn đi rồi.

-

Phương Chi không biết phải nói thế nào với mẹ về chuyện cậu hình như đã gặp được hồn ma...của Đoạn Khinh Trì, không những gặp được mà còn phát sinh vài chuyện khó nói với hồn ma của hắn nữa. Cậu yên lặng đảo cơm trong chén, ăn cơm xong thì ra ngồi ngoài xích đu để hóng gió.

"Anh dâu." Có người gọi cậu.

Phương Chi đang mơ màng sắp thiếp đi, nghe thấy có người gọi mới chầm chậm tỉnh lại. Đoạn Hứa đang đứng bên cạnh cậu, trong tay cầm một bình nước lớn hình như là đang tưới hoa.

"Hưm." Phương Chi dụi dụi mắt, "Có chuyện gì?"

Đoạn Hứa cũng không buồn nhìn cậu, xoay người sang chỗ khác tưới nước nhưng vẫn nói chuyện tiếp với cậu: "Anh dâu, anh có muốn đi xem cơ thể của anh tôi không?"

Phương Chi không biết phải trả lời cậu ta thế nào.

Lúc Đoạn Hứa đứng dậy thì nhét một cái chìa khoá vào trong tay cậu.

Cậu đang định cảm ơn người em chồng không quá thân quen với mình này một câu, nhưng lúc này chợt nhìn thấy Đoạn Hứa cúi đầu nhìn cậu trào phúng, cười nói: "Chỉ là một người chết thôi mà."

Phương Chi cảm thấy hơi giận nên cũng chẳng thèm cảm ơn cậu ta nữa.

-

Mãi đến lúc trời sập tối thì Phương Chi mới cầm chìa khoá đi ra sân sau được. Lúc nãy mẹ giữ cậu lại nói chuyện một lúc lâu, lúc đi ra thì trời đã tối mất rồi. Vốn dĩ cậu định là đợi hai ngày nữa mới đến xem thử, nhưng lại không kìm được nỗi hưng phấn nho nhỏ trong lòng mình.

Trên chìa khoá có dán một tấm nhãn ghi hai chữ sân sau, cậu không nghĩ là Đoạn Hứa sẽ lừa cậu. Tuy là không phải không thể xảy ra khả năng đó nhưng mà cậu vẫn đi. Cậu muốn đến để xem thử xem sao.

Ở sân sau chỉ có một cái nhà nhỏ. Chìa khoá kia mở được cửa thật, Phương Chi khẽ đẩy cửa ra. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi vào một cái quan tài trong suốt được đặt ở giữa phòng.

Người đang ngủ trong đó chính là Đoạn Khinh Trì.

Trông hắn dường như chỉ là đang nghỉ ngơi một lúc. Trên gương mặt hắn không hề có vẻ tái nhợt của một người chết, cơ thể cũng không có dấu vết bị phân huỷ mà chỉ yên tĩnh nằm trong quan tài vậy thôi.

Phương Chi kề sát vào trên quan tài lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt của Đoạn Khinh Trì một cách cẩn thận. Bộ dáng của hắn rất đẹp, là kiểu đẹp mà toát ra từ trong xương cốt, ngũ quan cũng rất dễ nhìn, rất dễ thu hút người khác.

"Nếu mà em sớm biết anh đẹp trai thế này thì em đã ngắm anh nhiều hơn một chút rồi." Phương Chi lẩm bẩm, ngón tay dán lên trên mặt quan tài vuốt ve hình dáng của Đoạn Khinh Trì. Tuy là có hơi không nỡ nhưng ở đây thật sự quá tối, cậu cũng không mang đèn nên không thể không quay về được.

Lúc cậu đang định đứng dậy thì bỗng có một cơn gió lùa qua sau lưng cậu, cảm giác quen thuộc kia lại ập đến áp lên lưng đè cậu lên trên quan tài.

Tay...

Lần này không phải là cậu suy đoán mơ hồ nữa mà là thật sự cảm nhận được hình dáng của bàn tay. Dường như mỗi lần cậu gặp được hắn thì năng lực hoá hình của hắn mạnh hơn một chút. Thế chẳng lẽ là trước kia Đoạn Khinh Trì quá yếu nên không thể câu thông được với cậu, bây giờ hắn đã càng ngày càng mạnh hơn rồi sao?....Nhưng liệu đây có phải là chuyện tốt hay không?

Vậy chẳng phải có nghĩa là âm khí của Đoạn Khinh Trì càng ngày càng nặng rồi sao?

Phương Chi không kịp suy nghĩ thêm gì khác thì đã có một người đàn ông áp vào sau lưng cậu.

"Đoạn Khinh Trì?"

"Ai đó?"

Lúc Đoạn Khinh Trì nói chuyện, một luồng hơi lạnh lẽo lướt qua cổ của Phương Chi, lạnh đến mức cậu phải rụt cổ lại. Lúc này cậu chợt nghe thấy hình như đối phương đang bật cười.

"Chi Chi...Là Chi Chi." Phương Chi bị đè đến mức thấy hơi khó chịu, lồng ngực dán lên nắp quan tài cứng rắn không thoải mái chút nào. Lúc cậu rũ mắt xuống còn nhìn thấy được gương mặt lạnh lùng quyến rũ kia của Đoạn Khinh Trì.

"Chi Chi." Đoạn Khinh Trì ngửi ngửi bên cổ cậu, tựa như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó, "Là ai?"

Hắn không nhớ ra cậu, hoặc có lẽ là chưa từng nhớ đến sự hiện diện của cậu. Chóp mũi Phương Chi bỗng có chút chua xót, hai mắt cũng rưng rưng khó chịu. Gương mặt trắng nõn khẽ nhăn một cái, cậu trừng mắt nhìn gương mặt Đoạn Khinh Trì trước mắt, đáng thương nói: "Anh đè em đau quá, chồng ơi."

-----------

Tiểu Đoạn: Làm ma cô đơn quá nhưng mà may là vẫn bắt nạt vợ yêu được ( •︠ˍ•︡ )