Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Alice

Beta: Táo

Lúc Hàn Thiên Âm về đến nhà đã là năm giờ chiều. Căn nhà đã vắng vẻ một tuần nhưng không có nhiều bụi lắm. Cô thu dọn hành lý rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Đang bận bịu thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Nhìn qua mắt mèo, Tư Phi bạn cô đang đứng ngoài cửa.

"Về rồi à?"

"Ừ."

Tư Phi đáp: "Vừa lên lầu thấy nhà cậu sáng đèn nên mình vào đây luôn."

Tư Phi sống trên lầu nhà Hàn Thiên Âm. Lúc mới về Trung Quốc, cô chẳng có chút manh mối nào về tương lai của mình. Sau này thấy chỗ ở của Tư Phi cũng khá tốt, còn gần viện nghiên cứu, tình cờ có một căn hộ hai phòng ngủ tầng dưới chuẩn bị đổi chủ nên cô mua luôn.

Sau này cô mới phát hiện ra cảnh vật xung quanh hay tiện đường đi làm chỉ là cái tốt số 2, số 1 chính là bạn cô nấu ăn rất giỏi.

Tư Phi vào nhà lười biếng ngả ra sô pha, Hàn Thiên Âm ngồi xổm bên cạnh bàn trà, lấy từ trong túi ra mấy món quà mua ở nước ngoài: "Sao, mời mình đến ăn cơm à?"

"Mơ đẹp đấy."

"Ồ, thế cậu tới đây làm gì vậy?"

"Đến xem không được à?"

Hàn Thiên Âm mỉm cười, lôi toàn bộ chiến lợi phẩm mua được ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay ra, nói: "Cậu tự chọn đi," sau đó vào phòng bếp lấy đồ uống cho cả hai.

Lúc đi ra, cô thấy Tư Phi đang nhìn đống chai lọ trên bàn, đôi mắt như phát sáng.

"Mình có thể muốn cả hai lọ nhỏ này không?"

"Để lại cho mình màu đen là được."

Tư Phi lại cầm một thỏi son môi ngắm nghía: "À, mình thích màu số 6 nhất."

Lúc nghe tin Hàn Thiên Âm ra nước ngoài, Tư Phi đã đưa cho cô một danh sách mua sắm dài dằng dặc, lúc đó còn bị coi thường cơ. Không ngờ mong ước của mình lại được thực hiện, cô nàng nhớ lại câu nói: "Cậu tự chọn đi" hờ hững của Hàn Thiên Âm, chỉ cảm thấy max đẹp trai, lực sát thương có thể sánh ngang với câu: "Quẹt thoải mái."

Hàn Thiên Âm thu dọn đồ đạc, sau đó lôi ra một chiếc hộp đóng gói rất đẹp từ vali: "Chuyển cái này cho ông ngoại cậu giúp mình."

Tư Phi quan sát một hồi: "Là gì thế?"

"Hải sâm."

"Ồ, vậy mình thay ông ngoại cảm ơn cậu nhé."

Hồi nhỏ ông của hai người chính là bạn tốt của nhau. Hai nhà cách rất gần. Vào mùa hè, hai ông cụ thường hẹn nhau đánh cờ trong hoa viên biệt thự dưới cái nắng như thiêu đốt. Tư Phi và Hàn Thiên Âm cũng quen nhau từ đó.

"Đúng rồi, tháng sau là đại thọ 70 tuổi của ông mình đấy, cậu có đến không?"

"Đến chứ." Hàn Thiên Âm uống một ngụm nước trái cây, nhớ lại lần trước đạo sư đã đến tìm mình, ông nói rằng đạo sư của đạo sư, tức ông ngoại của Tư Phi, nói rõ nhất định phải đưa Hàn Thiên Âm đến cho ông gặp mặt.

Ông ngoại của Tư Phi vốn là bậc đức cao vọng trọng trong ngành, thành tựu vô cùng nổi bật, nổi danh khắp giới. Nghĩ kỹ lại thì hình như từ lúc về nước đến giờ cô chưa đến gặp ông, đã hai năm trôi qua rồi.

Tư Phi cất kỹ đống chai lọ đi, ngồi trên sô pha một lúc, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, lần này đi chơi có tình yêu gì không đó...?"

"Không."

"Nói dối." Tư Phi cười như không cười: "Mình xem ảnh cậu với Giang Đồng trong vòng bạn bè rồi. Nói mình nghe, anh chàng đẹp trai đứng sau cậu là ai? Lúc chụp ảnh còn đứng gần cậu như vậy."

Trên màn hình điện thoại của Tư Phi là ảnh nhóm Hàn Thiên Âm chụp ảnh tập thể trước Universal Studious. Cô nàng chỉ tay vào vị trí của Đỗ Kiêu.

"À, là anh ta..." Hàn Thiên Âm chỉ nhìn thoáng qua rồi lại dọn dẹp tiếp.

Tư Phi nghe giọng điệu này, cảm thấy chắc chắn bên trong có biến: "Mình biết ngay, đẹp trai thế mà không tán, chẳng giống cậu chút nào."

Cho dù không tán đổ được, thì đùa giỡn một chút cũng chẳng sao.

Kết quả, Hàn Thiên Âm vẫn lãnh đạm dửng dưng, dường như không muốn nhắc tới chủ đề này nữa: "Mình cũng rất muốn có gì đó với người ta mà, nhưng người ta vốn là đóa hoa cao lãnh, muốn tán cũng chả đổ."

Uh, tán không đổ...

Tư Phi đen mặt lại.

Về phía Đỗ Kiêu, khoảng thời gian sau khi về nước của anh cũng chẳng thoải mái gì.

Sau hôm về nước, Đỗ Kiêu có ca trực cấp cứu buổi đêm, trong lúc cứu người vì động tác quá mạnh nên đã đánh rơi mất ví tiền để trong túi áo blouse. Trong ví ngoại trừ tiền mặt ra còn có thẻ ngân hàng và thẻ căn cước.

Lúc đi làm lại thẻ căn cước, dấu hôn trên cổ anh vẫn còn.

Đến khi cầm trong tay thẻ căn cước có hiệu lực 20 năm, trong ảnh, cổ bên trái của Đỗ Kiêu hiện lên dấu vết rõ ràng. Da của anh vốn trắng nên càng làm nổi bật dấu đỏ mập mờ kia, Đỗ Kiêu cảm thấy chán không còn gì để nói.

Có vẻ như dấu hôn này đã tỏa nhiệt trong cuộc đời anh theo một cách nào đó.

Trong lúc này, anh và bạn thân Doãn Dương có ra ngoài gặp nhau một lần.

Đỗ Kiêu và Doãn Dương là bạn từ tiểu học. Đỗ Kiêu rất thích chơi bi-a, mà hồi đó nhà trường lại cấm học sinh tiểu học vào mấy chỗ "ba phòng một sảnh" nên chẳng có bạn bè mấy. Sau đó, Đỗ Kiêu phát hiện ra Doãn Dương cũng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình nên hai người nhanh chóng trở thành bạn thân. Lên cấp hai lại có thêm một Trình Hải Lâm ra nhập, nhóm ba người của anh đã trở thành "Thiết Tam Giác của trường cấp 2" vang danh một thời, từng làm mưa làm gió ở hội quán bi-a gần đó trong thời gian rất dài.

Hai người hẹn gặp trong quán bar, dù dưới ánh đèn bar mờ ảo nhưng Doãn Dương vẫn tinh mắt phát hiện ra điểm khác thường trên cổ Đỗ Kiêu.

Anh ta hỏi thẳng thừng: "Này, Đỗ Kiêu, tôi không nhìn lầm đúng không, trên cổ cậu là dấu hôn à?"

Đỗ Kiêu không đáp, chỉ nhấp một ngụm nước trắng trong cốc để trước mặt.

Doãn Dương nhìn thằng bạn thân tỏa ra sát khí người sống chớ gần, nhớ lại những hiểu biết của mình về Đỗ Kiêu. Tổng kết lại, vị trước mặt này không thuốc, không rượu, không đàn bà. Có lẽ điều khác thường duy nhất anh làm trong cuộc đời chính là mỗi ngày tan học ở trường cấp 2 sẽ hòa mình trong hội quán bi-a. Còn nữa, đầu năm cấp 2 Đỗ Kiêu mượn được laptop của anh trai, thế là nhóm Thiết Tam Giác đã cùng nhau vụng trộm xem một bộ phim hành động Nhật Bản:)) Với tư cách là đàn ông, cuộc đời vốn nhạt nhẽo, có thêm chút dư vị này quả là muốn lên tiên luôn rồi.

Nhưng điều duy nhất Doãn Dương quan tâm là:

"Này, rốt cuộc người kia là nam hay nữ vậy?"

Đỗ Kiêu hiếm khi văng tục: "Đĩ mẹ mày."

Rất nhanh đã đến một tháng sau.

Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông ngoại Tư Phi, Hàn Thiên Âm đến hội sở tổ chức từ rất sớm. Cô mặc váy voan màu hồng nhạt, đi thêm đôi cao gót màu đen. Lúc đến nơi, trong sảnh đã có không ít khách khứa. Nhìn từ xa đã thấy Tư Phi mặc bộ lễ phục màu vàng tươi, cô đang đứng đón tiếp các vị khách, dáng vẻ vô cùng trang nhã, toát lên phong thái của tiêu thư khuê các.

Tư Phi nhìn thấy cô thì rảo bước tới.

"Sao cậu không trang điểm đẹp vào?"

Hàn Thiên Âm cảm thấy hơi vô tội, rõ là cô đã trang điểm mà... Nhưng nghĩ lại trong mắt Tư Phi, nếu không đánh khối mũi, không dán lông mi giả, chỉ đánh kem nền với kẻ mắt thì không được gọi là trang điểm đẹp.

Hàn Thiên Âm hỏi: "Cậu muốn gì đây?"

Tư Phi nhìn cô khinh bỉ: "Cậu biết chỗ này có bao nhiêu thanh niên ưu tú đến tuổi lập gia đình không?"

"Mình biết mà...," Hàn Thiên Âm nói hùng hồn: "Đấy mới là mục đích của mình."

Tư Phi bật cười: "Không biết xấu hổ."

"Ha ha."

Tư Phi dẫn Hàn Thiên Âm đến chỗ giáo sư Trương rồi rời đi tiếp khách khác.

Giáo sư Trương đang nói chuyện với một ông cụ tóc hoa râm. Có thể thấy hôm nay ông rất vui, thấy Hàn Thiên Âm đến liền dẫn cô đi một vòng để giới thiệu với những người có máu mặt trong giới học thuật. Một vài người trong số họ cũng giống như giáo sư Trương, là học trò của viện sĩ Hoàng, ông ngoại Tư Phi.

Hàn Thiên Âm đang trò chuyện với mọi người thì đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng. Giáo sư Trương bên cạnh quay đầu lại nhìn người mới đến, lên tiếng chào hỏi.

"Đỗ Kiêu."

Hàn Thiên Âm hơi sững sờ khi nghe thấy cái tên đó, cô còn nghĩ mình nghe lầm. Khi cô quay lại mới thấy người đó bước đến từ ánh đèn.

Hôm nay anh mặc lễ phục màu xám nhạt, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang. Lại gần hơn một chút, gương mặt đó, bóng hình đó mới trở nên rõ ràng, anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ khác là trên môi anh nở nụ cười nhàn nhạt, trông dịu dàng hơn hồi ở Mỹ.

Hàn Thiên Âm không ngờ sẽ đụng mặt ở chỗ này, trong đầu hiện lên câu nói lần đó của mình: "Cẩn thật tôi lột sạch anh đấy."

Cô hơi lúng túng, suy nghĩ xem lát nữa phải chào hỏi thế nào, có nên giả vờ không quen không?

Đỗ Kiêu đã bước tới, hơi thở êm dịu nam tính gần cô trong gang tấc, cô mỉm cười với anh tự nhiên nhất có thể.

Giáo sư bắt đầu thân thiện giới thiệu:

"Vị này là Đỗ Kiêu, cũng là học trò của viện sĩ Hoàng, làm bác sĩ khoa ngoại tổng hợp."

Giáo sư Trương lại nhìn Hàn Thiên Âm: "Còn vị này là Hàn Thiên Âm, nghiên cứu sinh của tôi."

Đỗ Kiêu nhếch miệng với cô, vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa.

Hàn Thiên Âm cố gắng khiến giọng mình thật lễ phép, gật đầu chào hỏi một cách hào phóng.

"Chào anh ạ."

Giáo sư Trương nghe xong: "Con bé này sao lại gọi thế. Cậu ấy là học trò của tôi, sao em có thể gọi anh được? Gọi là chú."

Hàn Thiên Âm sững sờ, đầu tiên cô nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Kiêu, sau đó cảm nhận được ánh mắt của quần chúng xung quanh đổ dồn vào mình, đột nhiên nhớ lại ngày đó ở sân bay, Đỗ Kiêu nói: "Cười cô ngốc đấy."

Hàn Thiên Âm: "..."

chapter content