Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Alice

Beta: Táo

Cả đoàn trả xe ở công ty thuê xe gần sân bay rồi ngồi xe bus đến đó.

Trong xe không bật đèn, ánh sáng le lói từ ngọn đèn đường xuyên qua cửa sổ. Hàn Thiên Âm lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Xe chạy không được êm lắm, thân thể cô nhẹ nhàng lắc lư, thỉnh thoảng lại đụng khẽ vào người bên cạnh.

Đỗ Kiêu cúi đầu nhìn cô vài giây, cuối cùng rời mắt nhìn lên những dãy núi đen kịt phía xa.

Đến sân bay rồi mà Hàn Thiên Âm vẫn còn mơ màng. Cô ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy càng buồn ngủ hơn. Nghĩ lại thì lời giải thích duy nhất cho việc cô ngủ cả quãng đường chính là... rượu vang buổi tối uống thật sự tác dụng quá chậm.

Vợ chồng giáo sư vì vội lên máy bay nên vừa đến sân bay đã nói lời từ biệt, chạy về hướng cửa an ninh. Cuối cùng chỉ còn lại Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu.

Hàn Thiên Âm hỏi: "Bao giờ hội giáo sư Chu mới tới?"

Đỗ Kiêu nhìn đồng hồ, còn 5 tiếng nữa.

"Còn lâu."

Hai bên hẹn gặp nhau ở sảnh sân bay. Hàn Thiên Âm hơi mệt mỏi, cô tìm một chỗ ngồi xuống, để mặc Đỗ Kiêu đợi ở đại sảnh. Hai mươi phút trôi qua, Đỗ Kiêu cảm thấy không có việc gì nên quay lại nhìn Hàn Thiên Âm ngồi cách đó không xa. Cô hơi nghiêng đầu tựa vào ghế, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Anh tiến lại gần mới phát hiện ở chỗ trống cạnh cô có hai lon bia, một lon trống không.

Dường như cô nghe thấy động tĩnh nên cố mở mắt ra, giọng nói có phần mơ hồ, sắc mặt còn kém hơn vừa nãy: "Anh đến rồi à?"

Đỗ Kiêu nhíu mày: "Chuyện này là sao?"

Cô cười với anh: "Vừa rồi tôi hơi khát nước...nên đến tiệm bên kia mua đồ uống. Đúng rồi, để phần cho anh một lon đấy."

Đỗ Kiêu im lặng hai giây.

"Cô uống bia giải khát?"

Cô hơi bất ngờ, cầm lon rỗng lên dí sát mắt vào nhìn, lúc này mới bắt đầu chăm chú đọc dòng tiếng anh bên ngoài bao bì: "Là rượu sao? Rõ ràng tôi mua nước trái cây mà."

"Là bia."

"À...đúng là bia thật...nhưng sao bên ngoài lại vẽ một quả dứa to như vậy." Cô tự lẩm bẩm, lấy một lon khác quan sát một hồi, đưa cho Đỗ Kiêu xem: "Cái này vẽ quả táo."

"..."

Anh giúp cô ném lon bia vào thùng rác gần đó, sau đó ngồi xuống, cúi đầu đọc điện thoại.

Một lát sau, người bên cạnh chọt chọt anh.

Anh ngẩng mặt lên, thấy cô đang dùng khăn tay bịt mũi lại.

"Này... tôi chảy máu mũi."

Đỗ Kiêu im lặng.

"Chắc do hôm nay uống nhiều rượu quá rồi."

Đỗ Kiêu đưa Hàn Thiên Âm đến toilet, phát hiện tất cả bồn rửa tay đều ở trong toilet. Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ đi vào toilet dành cho bậc trung lưu.

Đóng cửa lại, tiếng ồn cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, bốn phía yên tĩnh trở lại.

"Chắc tôi sẽ chết vì mất máu trước khi lên máy bay quá."

Nét phiền muộn trên mặt cô đều được biểu hiện rõ ràng, chẳng giống chút nào với cô nàng một tiếng trước còn giương nanh múa vuốt.

Đỗ Kiêu chỉ nhếch khóe miệng lên, không nói gì.

Hàn Thiên Âm nửa tỉnh nửa mê, thấy biểu cảm khinh thường của anh, có chút bất mãn: "Này... anh nhếch cái gì?"

Ngọn đèn trên đỉnh đầu phản chiếu đôi gò má cô ửng đỏ, đôi mắt phong tình vạn chủng phủ một tầng sương mù, bộ dạng khiến người ta ngứa ngáy.

Đỗ Kiêu không hề khinh thường cô, nhưng anh không có ý định giải thích. Anh cúi đầu mở vòi rửa tay, thấy Hàn Thiên Âm phía sau đang cố gắng ngước cổ lên: "Đừng ngửa đầu."

Vài giọt máu chảy xuống miệng, Hàn Thiên Âm bị nuốt phải vài ngụm.

"Khụ khụ, tôi phải làm gì bây giờ?"

"Đứng thẳng, đầu hơi nghiêng về phía trước."

"Ồ." Hàn Thiên Âm làm theo.

Đỗ Kiêu cầm khăn tay xấp qua nước rồi tiến lại gần.

Thời điểm anh đứng trước mặt cô, Hàn Thiên Âm chỉ cảm thấy bóng anh sừng sững giống như ngọn núi. Sau đó anh giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt mũi cô.

Có lẽ vì anh vừa rửa tay nên ngón tay lạnh buốt, chờ đến khi ngón tay ấm lên thì cảm giác đau cũng kéo đến.

"Đau quá, anh nhẹ chút."

Đỗ Kiêu phớt lờ lời cô, lực trên tay cũng chẳng giảm đi chút nào.

Hàn Thiêm Âm mơ hồ nghĩ, người này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"May cho anh mà mũi của tôi không phải đi sửa nhé, bằng không sẽ bị anh bóp lệch mất." Giọng nói của cô nghẹn ngào.

Đỗ Kiêu không lên tiếng, tay buông lỏng mũi cô. Hai giây sau, máu mũi lại ồ ạt trào ra. Anh nhíu mày, thấm ướt khăn tay bằng nước lạnh rồi lại áp lên mũi cô.

Tay phải của anh nắm lấy gáy cô, mũi bị khăn tay ẩm đè lại. Hàn Thiên Âm nhất thời không dám thở mạnh, trên mặt là biểu cảm có chết cũng sợ.

"Đừng căng thẳng."

Cô rầm rì: "Phương pháp của anh...hơi khác với những gì tôi biết."

"Bình thường cô xử lý thế nào?"

"Dùng nước lạnh vỗ bốp bốp bốp vào gáy." Hàn Thiên Âm cảm thấy mình miêu tả không ổn lắm: "Ừm... bốp bốp bốp là từ tượng thanh..."

Đỗ Kiêu giật giật khóe miệng: "Trước kia từng chảy máu mũi à?"

"Lâu lắm rồi không chảy lại, khi còn bé có tính không?" Hàn Thiên Âm lại nghĩ: "Khi còn bé lúc đánh nhau có chảy mấy lần. Đúng rồi... ngày đầu đến Mỹ cũng chảy, khí hậu Los Angeles khô hanh quá mà."

Thấy Đỗ Kiêu không nói gì, cô giương mắt nhìn anh mới phát hiện biểu cảm của anh giống như cười mà không phải cười. Cô nhịn không được lẩm bẩm: "Cuối cùng thì anh cười lạnh cái gì hả?"

Lúc này Đỗ Kiêu thả tay ra, máu mũi không còn chảy nữa rồi.

Ánh đèn toilet rọi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Với Đỗ Kiêu, cô vốn đã nhỏ bé, khuôn mặt trắng nõn còn mũi hơi ửng đỏ, ánh mắt mơ màng vì men rượu. Sau một hồi giày vò, đôi mắt đã đẫm lệ mông lung, thoạt nhìn thật đáng thương.

Liên tục bị hỏi một vấn đề không biết đáp lại thế nào, Đỗ Kiêu ngẩn người, anh xâu chuỗi những hành động nảy sinh với cô trong mấy ngày qua, trong lòng đột nhiên dậy lên thứ cảm giác mà chính anh cũng lạ lẫm. Cảm giác đó có chút phức tạp xen lẫn chút lo lắng, lại mơ hồ làm cho người ta quyến luyến khôn nguôi.

Sự thừa nhận này khiến anh cảm thấy chán ghét.

Vì vậy, sau một hồi im lặng, anh nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cười cô ngốc đấy."

Hàn Thiên Âm dừng lại, dường như không tin vào tai mình, hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

Đỗ Kiêu không lên tiếng.

Cô nhíu mày: "Anh lặp lại lần nữa?"

Đỗ Kiêu lạnh nhạt nói: "Cười cô ngốc đấy."

Cô sững sờ nhìn anh, mấy giây sau mới phản ứng lại, anh nói cô ngốc ư.

Cô sống 24 năm rồi, đã từng bị nói đủ kiểu, nhưng đây là lần đầu tiêu bị chửi là ngốc.

Hàn Thiên Âm vốn đã bất mãn với Đỗ Kiêu, lại thêm men rượu xúc tác, chỉ cảm thấy hận cũ chồng lên hận mới.

"Ngài Đỗ, anh... dựa vào cái gì?"

Đỗ Kiêu nhìn cô từ trên cao, thản nhiên nói: "Chẳng dựa vào cái gì hết."

Hàn Thiên Âm ngẩng đầu nhìn anh, bị biểu cảm chảnh cún của anh làm cho tức giận đùng đùng.

Cô nhớ tới những bức thư trước kia của anh... chính là nhằm vào tập san của cô, lại nhớ tới dáng vẻ cao ngạo mấy ngày qua đối với mình, càng nghĩ càng cáu mà.

Trước kia là gián tiếp khinh bỉ thành quả của cô, còn bây giờ là khinh bỉ trực tiếp cô luôn rồi.

"Ngài Đỗ, lần này anh khiến tôi rất tức giận."

Lúc nói chuyện, Hàn Thiên Âm tiến về phía trước một bước, cả người gần như dán trước ngực Đỗ Kiêu.

Đỗ Kiêu mặt không đổi sắc nhìn cô, dưới khuôn mặt đỏ bừng là cơ thể đẫy đà được bao bọc bởi áo sơ mi trắng. Anh thậm chí còn cảm nhận được độ mềm mại trước ngực mình.

Mà cô gái này lại chẳng phát hiện ra có điều không ổn.

Cô chọc chọc vào ngực anh, biểu cảm rất nghiêm túc: "Tôi, Hàn Thiên Âm, chưa bao giờ bị người ta mắng là ngu ngốc, anh là người đầu tiên."

"..."

"Đỗ Kiêu đúng không, được lắm... tôi ghim anh rồi."

Đỗ Kiêu còn chưa kịp định thần lại thì người trước mặt đã vươn tay ôm lấy cổ anh dán sát mặt vào hơn nữa. Cô siết chặt chân mình, vùi đầu vào cổ anh, hương hoa diên vĩ thoang thoảng từ mái tóc cô chợt khiến anh ngây dại. Không kịp chuẩn bị trước, vùng cổ bên trái truyền đến cơn đau nhói, cô thế mà cắn anh một cái.

"..."

Anh không nhịn được nhíu mày. Lúc này, cô gái trong ngực anh đang ngửa đầu, ánh mắt mê ly, biểu cảm chẳng có chút hổ thẹn, thậm chí còn thấy hãnh diện cơ.

Có lẽ vì thực hiện được ý đồ nên Hàn Thiên Âm đã nguôi giận một chút. Cô chỉ thấy toàn thân vô lực, mơ hồ ôm chặt anh hơn một chút, dùng thân thể anh làm chỗ dựa.

"Sau này đừng kiêu ngạo nữa, nếu không cẩn thận tôi," cô nghĩ một hồi: "Cẩn thận tôi... lột sạch quần áo anh đấy."

Vài giây sau Đỗ Kiêu mới hồi hồn lại. Trong lòng anh rất giận, nhưng nhìn cô gái đang mơ màng leo lên người mình lúc này, lại cảm thấy không có chỗ phát tiết.

Suy cho cùng cũng phải tự trách mình không nên so đo với phụ nữ say rượu.

Tự làm thì tự chịu.

Cuối cùng hội Chu Nghiêm Minh cũng đến.

Đỗ Kiêu sau khi giao Hàn Thiêm Âm đang ngủ mơ màng cho Giang Đồng mới có cơ hội vào toilet kiểm tra vết cắn trên cổ. Vì lực cô dùng không lớn lắm nên chỉ để lại dấu răng rất nông, mặc dù không bị rách da nhưng vẫn ửng đỏ. Vấn đề là, xung quanh dấu răng có một vòng nhỏ màu hồng hơi bầm tím, thoạt nhìn giống như là...dấu hôn?

Đỗ Kiêu chau mày, tay dùng khăn lau chỗ đó, còn trong lòng thầm phỉ nhổ.

Thật không biết trong đầu cô gái kia chứa cái gì nữa.

Bởi vì chuyến bay khởi hành sớm hơn hai tiếng nên không lâu sau, anh tạm biệt Giang Đồng, chuẩn bị lên máy bay.

Trên máy bay về nước, Đỗ Kiêu đã mơ một giấc mơ rất kì quái.

Trong mơ, anh đang đứng trong một khu rừng rậm. Hình như là vào sáng sớm, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua tán cây rọi xuống, làm tan đi sương mù trong rừng. Bốn bề đều tĩnh lặng, gió làm lá cây khẽ đung đưa, trên mặt đất chỉ có lá vàng xanh, không hề có đường.

Trong thoáng chốc, anh nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên lá cây, âm thanh truyền tới từ phía sau. Anh quay đầu lại thì thấy một bóng dáng ở phía xa, giống như đang lao tới từ rừng thẳm.

Anh đuổi theo bóng dáng đó, tới lúc khoảng cách được rút ngắn, anh mới mơ hồ nhận ra là một cô gái.

Không biết đã đi bao xa, bên tai anh vang lên tiếng nước chảy róc rách. Anh đi xuyên qua bụi cỏ thấp bé, trước mặt hiện lên một con sông nhỏ.

Cô gái đó ngồi bên bờ sông, hình như đang uống nước. Cô xõa mái tóc dài, toàn thân trần trụi, eo rất thon, phía dưới là bờ mông đầy đặn, đường cong mượt mà.

Anh bước thêm hai bước, hình ảnh càng rõ ràng hơn, anh thấy được cánh tay trắng nõn và bầu ngực no đủ của cô.

Ánh mặt trời chiếu xuống người cô, thật sáng.

Anh lại gần, vô thức vỗ nhẹ lên vai cô, lúc này cô gái mới quay đầu lại.

Hóa ra là Hàn Thiên Âm.

Lúc Đỗ Kiêu tỉnh dậy, tiếp viên đang bưng cà phê lại cho hành khách. Tiếng nước rơi tí tách như hòa với tiếng dòng sông trong mơ khiến anh hơi sững sờ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên dưới là dải núi trắng kéo dài, lúc này chắc là đã đến bầu trời Siberia, không lâu nữa sẽ về đến Bắc Kinh.

chapter content