Nghe Lời

Chương 3: Tôi thích người nghe lời




Ngày đăng: 10/04/2022

Editor/Dịch giả: Ying.

Thời gian trở lại Năm nhất Đại học, năm đó Trình Tuế Ninh 18 tuổi.

Cô gây xôn xao chấn động khi nhập học vì thân phận Trạng nguyên tỉnh. Nhưng thiên chi kiều tử* ở Kinh Đại có quá nhiều, cô nhanh chóng chìm vào trong đám đông.

*thiên chi kiều tử : [con cưng của trời] những người tài giỏi và được mọi người yêu mến, ngưỡng mộ.

Khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, ngày đó trời đầy sương mù, nhiệt độ cao đến mức ngột ngạt, chạng vạng tối Trình Tuế Ninh từ bên ngoài trở về, trong tay xách bữa tối mà cô mua về cho bạn cùng phòng.

Đến cửa phòng ký túc xá thì Mạnh Nhã Du ở phòng bên cạnh đi tới, váy trễ vai làm lộ đôi vai gầy, tóc xoăn dài xõa xuống, vừa nhìn là biết chuẩn bị kỹ càng để đi hẹn hò.

Trình Tuế Ninh không quen Mạnh Nhã Du, cô mỉm cười coi như chào hỏi.

Cô gái nhìn Trình Tuế Ninh một cái, tiếp tục làm nũng với người ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói cà dẹo: "Mỗi lần đều là người ta đến tìm anh, anh không thể chủ động một chút hay saooo."

Chàng trai ở đầu dây bên kia nói gì Trình Tuế Ninh không biết, nhưng giọng nói của Mạnh Nhã Du càng ngày càng ngọt ngào: "Được thôi, vậy anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh ngay."

Trình Tuế Ninh cười cười, cảm thấy thiếu nữ đang yêu đương thật tốt. Cô mở cửa, bước vào phòng.

Rõ ràng Mạnh Nhã Du đã đi xa nhưng tiếng lại vang lên, "Chờ một chút, A Yến."

A Yến?

Cô vô thức khẽ giật mình, trong đầu tự động hiện lên một gương mặt.

Bạn cùng phòng Thẩm Nghi trông thấy cô, liền chạy đến nhận các hộp đồ ăn, thấy cô đứng bất động, cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua, "Sao vậy?"

Trình Tuế Ninh đè nén chua xót trong lòng, lắc đầu.

Làm sao có thể là cậu ấy được, cho dù có là cậu ấy thì sao chứ?

Một người bạn cùng phòng khác là Ôn Dao từ trên giường tầng leo xuống, mở

món súp cay thập cẩm ăn hai miếng rồi bắt đầu kể chuyện, "Mạnh Nhã Du của học viện Truyền Thông ở phòng bên cạnh lại đi hẹn hò, làm sao mà người ta vừa mới vào đại học đã tìm được bạn trai rồi nhỉ?"

"Còn tớ thì chăm chỉ khổ cực để thi vào Kinh Đại, còn cố ý chọn một ngành kỹ thuật có tỷ lệ nam nữ chênh lệch lớn, thế mà vẫn không thoát được cô đơn."

Thẩm Nghi cười ra tiếng, "Nhưng mà Mạnh Nhã Du người ta là hoa khôi của khoa báo chí, cái khác không nói chứ chuyên ngành của bọn mình còn không được ưa chuộng."

Bọn họ học ở lớp thực nghiệm kỹ thuật, là một lớp khá đặc thù ở Kinh Đại, học toàn những thứ tích hợp chéo của nhiều ngành khác nhau, vừa phức tạp lại vừa mệt. Những người dùng điểm số để vào được chuyên ngành này đều được coi như là động vật quý hiếm hết. Cả lớp được khoảng 30 người thì có tổng cộng 4 cô gái, vừa đúng ở trong một phòng ký túc xá.

Ôn Dao trừng mắt với cô, ánh mắt chuyển đến Trình Tuế Ninh đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.

Cả buổi chiều Trình Tuế Ninh đi làm gia sư ở bên ngoài, nóng đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi, sau khi trở về ký túc xá, cô cởi áo ngoài, trên người chỉ còn áo hai dây dán chặt vào người.

Trong ký túc xá, hơi lạnh từ máy điều hòa phả ra, mái tóc dài của thiếu nữ được búi tùy ý bằng kẹp tóc, có vài sợi dính vào cổ cô, do bị thời tiết nóng như lửa đốt chiếu vào làn da trắng nõn trong thời gian dài, đỏ hồng từ cổ đến trước ngực.

Ôn Dao vô thức nuốt nước bọt, "Mạnh Nhã Du là do biết cách ăn mặc, chứ xét về tướng mạo bên ngoài thì Ninh Ninh của chúng ta mới là xinh đẹp."

Không chỉ xinh đẹp, Trình Tuế Ninh còn có một loại khí chất rất đặc biệt, vừa dịu dàng lại vừa khôn khéo.

Thẩm Nghi cũng tán thành, "Da vừa đẹp vừa trắng vừa mềm mại, haiz cũng không biết sao mà bố mẹ nuôi khéo vậy luôn."

Trình Tuế Ninh da mặt mỏng được mọi người khen liền đỏ ửng, vội vàng chạy vào nhà tắm.

Cô tắm trong vòng 15 phút, thay quần áo, không sấy tóc mà đi luôn ra ngoài.

Thẩm Nghi thắc mắc: "Không phải cậu vừa mới đi dạy thêm về sao? Lại đi đâu thế?"

"Lão Tống tìm tớ."

Lão Tống là thầy cố vấn của bọn họ.

Thẩm Nghi cau mày, "Cậu mau bỏ cái chức trợ lý cố vấn ấy đi, chỉ có 500 tệ một tháng, thầy ấy thật sự coi cậu là lao động giá rẻ mà tùy ý dùng rồi đấy."

Trình Tuế Ninh cũng biết điều đó, nhưng cô nhíu mày, "Công việc làm thêm ngoài giờ cũng không nhiều."

Thấy cô đi rồi, Ôn Dao mới nhẹ giọng nói, "Ninh Ninh sao lại thiếu tiền như vậy nhỉ?"

Thẩm Nghi lắc đầu, "Mỗi người đều có chuyện khó nói ra mà."

Văn phòng làm việc ở tầng 3, gần cổng phía Tây. Khi Trình Tuế Ninh đến, Lão Tống vội vàng đi ra ngoài, ông nhanh chóng hoàn thành xong công việc rồi rời đi, còn không quên dặn dò: "Cái này không gấp, mấy ngày nay làm tốt là được rồi, buổi tối nhớ về sớm."

Trình Tuế Ninh gật đầu, thật ra con người Lão Tống rất tốt, hôm nay gọi cô đến chỉ là muốn cô giúp thống kê danh sách các sinh viên mới.

Đây là một văn phòng lớn, bên trong đặt 8 cái bàn, vốn dĩ khi nãy còn có một giáo viên ở đây, sau đó đến giờ lên lớp, giờ chỉ còn lại mỗi Trình Tuế Ninh.

Cô tập trung làm việc trên máy tính cả tiếng đồng hồ, mắt bắt đầu mỏi cô liền chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tòa nhà đối diện kia là tòa luật Minh Đức, có không ít phòng vẫn còn sáng đèn.

Trình Tuế Ninh đột nhiên nghĩ đến gì đó, bỗng như bị trời xui đất khiến. Cô tìm trong số danh sách sinh viên mới từng cái tên một. Lần đầu tiên không tìm thấy, cô không cam tâm lại tiếp tục tìm lần hai.

Không biết bản thân đang cố chấp với điều gì, đến khi trời tối rồi cô cũng chẳng nhận ra.

Vẫn là Thẩm Nghi gọi điện thoại tới nói là sắp đến giờ kiểm tra phòng rồi, cô mới chột dạ tắt máy tính, đi về ký túc xá.

Khuôn viên của Kinh Đại không tính là lớn trong số các trường nổi tiếng ở Bắc Thành, cảnh quan quanh trường cũng bình thường. Bây giờ đã là cuối hè rồi, cho dù ban ngày nóng đến phát hoảng nhưng đến ban đêm vẫn có chút mát mẻ, gió thổi những chiếc lá rơi xuống nghe sột soạt, con đường vắng lặng như được lát thêm một lớp lá rụng.

Trình Tuế Ninh vô thức đem Bắc Thành cùng quê hương của cô là Tô Châu so sánh, nếu như bây giờ ở Tô Châu thì chắc cả thành phố đều là mùi hoa quế.

Cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên bên tai loáng thoáng vang lên một giọng nói vừa nũng nịu vừa ngọt xớt - -

"Anh chưa từng chủ động liên lạc với người ta một lần nào cả."

Ban đêm có không ít cặp đôi hẹn hò ở trong khuôn viên trường, Trình Tuế Ninh ban đầu không để ý. Bỗng chút ánh sáng lờ mờ chiếu vào góc váy có phần quen thuộc, cô liền nâng mắt nhìn sang.

Hai người họ đang đứng ở trong góc dưới tòa Minh Đức, nơi đó không có đèn, ánh sáng rất mờ.

Một nửa thân hình của chàng trai bị khuất trong bóng tối, có thể mơ hồ thấy được anh rất cao, mặc một chiếc áo tay ngắn màu đen. Anh lười nhác, uể oải dựa vào tường như người không xương, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, tay nghịch bật lửa. Bộ dạng vừa hư hỏng vừa phóng đãng.

Mạnh Nhã Du tựa ở trong lòng anh, đỏ mặt gục vào cổ anh nũng nịu.

Thái độ của anh thờ ơ, thậm chí có thể nói là có chút lạnh nhạt, Mạnh Nhã Du nói mười câu thì anh nói được một chữ nửa câu, sự chú ý đều đổ dồn vào ánh sáng của điện thoại trong tay.

Mạnh Nhã Du tinh mắt, nhìn thấy được tin nhắn mới nhất của anh, giọng bất mãn, "Sao mà Khương Hảo Hảo ở khoa tiếng Anh vẫn gửi tin nhắn quấy rầy anh vậy?"

Anh không đáp lời, ánh mắt quét qua tin nhắn kia, ban đầu không trả lời. Nhưng đối phương vẫn rất kiên trì, liên tục gửi tin nhắn đến.

Anh miễn cưỡng nhìn xem, qua vài giây không biết là do cảm thấy nhàm chán hay là bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, ấn thoát về màn hình chính.

Mạnh Nhã Du nhìn thấy toàn bộ, cắn môi, trong lòng cảm thấy ghen tức, "Cô ta có phải vẫn theo đuổi anh đúng không?"

Anh cười nhẹ một tiếng, mặt thản nhiên, không quá để ý, "Chắc là vậy."

Bạn gái ở bên cạnh mà vẫn có thể cùng cô gái khác chơi trò mập mờ, là người thì đều không thể chịu được.

Quả nhiên Mạnh Nhã Du bắt đầu phát cáu, "Anh cuối cùng là có thích tôi hay không, dáng vẻ của anh như này mà là bạn trai tôi sao? Chúng ta không bằng chia tay luôn đi."

Thường thì khi các cô gái nói câu như thế này, là muốn bạn trai dỗ dành chứ không phải là muốn chia tay gì cả.

Huống hồ chỉ cần có mắt là đều nhìn ra được, Mạnh Nhã Du rất thích anh. Nhưng bầu không khí yên lặng hai giây, anh ngậm điếu thuốc không nặng không nhẹ mà nói, "Tùy cô."

Thái độ thờ ơ như vậy hoàn toàn là không có quan tâm nữa.

Đôi mắt của Mạnh Nhã Du đỏ hoe, nhìn chằm chằm anh vài giây, thái độ lại mềm mỏng như trước, chạy đến ôm lấy eo của anh, "Xin lỗi, em vừa nãy mới có chút nổi nóng, em còn lâu mới chia tay anh, em thích anh chết mất."

Nói xong cô ta kiễng chân lên muốn hôn nhẹ vào môi anh, nhưng anh cao quá lại còn không ngẩng đầu xuống nên môi của Mạnh Nhã Du chỉ chạm được vào cằm của anh.

Thấy anh vẫn không có phản ứng, Mạnh Nhã Du có chút sốt ruột, vùi đầu vào cổ anh làm nũng, "Em hứa sau này sẽ không ghen tuông lung tung như vậy nữa, anh đừng giận nữa mà."

Anh nhíu mày mỉm cười, đưa tay đặt vào gáy Mạnh Nhã Du vuốt nhẹ.

Nhưng thái độ vẫn tùy ý như trước, một chút thật lòng cũng không có, "Tôi thích người nghe lời."

Rõ ràng là anh đã nói câu này rất nhiều lần.

Mạnh Nhã Du vội vàng nói: "Em cam đoan sẽ nghe lời."

Trình Tuế Ninh im lặng thu lại ánh mắt, đi nhanh hơn về phía ký túc xá. Không biết là do trời quá tối, hay do đầu óc cô giờ đây mù mịt đến nỗi không nhìn rõ dưới chân, cô bỗng vấp phải hòn đá rồi trượt chân ngã xuống đất.

Hình như là bị rách da, đầu gối đau khủng khiếp, cô đơ người ngồi trên mặt đất một lúc lâu mới đứng dậy được.

Trở lại ký túc xá, Thẩm Nghi bị bộ dạng của cô lúc này làm cho giật mình, "Cậu gặp phải cướp ở trên đường à?"

Trình Tuế Ninh lắc đầu, một bên tìm băng cá nhân cùng thuốc khử trùng, một bên nói: "Tớ không nhìn rõ đường nên bị ngã."

"Cậu cũng được thật đấy." Thẩm Nghi cầm thuốc khử trùng cúi người xuống giúp cô, vết thương trên đầu gối khá lớn, lúc chạm vào da thịt, cô rõ ràng cảm nhận được người Trình Tuế Ninh run lên một cái. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Tuế Ninh, thấy cô nàng không có lấy một chút phản ứng nào, trong toàn bộ quá trình xử lý vết thương, dù đau nhưng một câu cũng không kêu.

Thẩm Nghi đột nhiên cảm thấy rằng mặc dù trông Trình Tuế Ninh vừa gầy vừa nhỏ, ngoan ngoãn lại còn mềm mại, tuy vậy tính cách không chỉ là bướng bỉnh mà phải gọi là cứng đầu.

"Đừng khắt khe quá, công việc bên lão Tống có thể làm ổn ổn là được rồi mà." Thẩm Nghi vừa dứt lời, hành lang bên ngoài ký túc xá bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Các cô gái ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, một lúc sau ngoài cửa sổ cũng bắt đầu náo nhiệt.

Ôn Dao cầm điện thoại, trèo từ giường trên xuống chạy đến bên cửa sổ, "Trời ạ, là Châu Ôn Yến."

"Châu Ôn Yến đưa Mạnh Nhã Du về."

Mạnh Nhã Du biết cả ký túc xá đều đang nhìn bọn họ, cô ta liền giở thủ đoạn ôm chặt lấy Châu Ôn Yến.

"Lúc về anh có thể call video nói chuyện với em không?"

Châu Ôn Yến miễn cưỡng nói, "Đêm nay không được."

Mạnh Nhã Du đờ ra, "Còn tối mai thì sao?"

"Nói sau đi."

Mục đích của Mạnh Nhã Du ngày hôm nay đã đạt được, ánh mắt nhìn bọn họ của mấy cô gái kia, đã làm cho cô ta thỏa mãn lòng hư vinh, cũng không làm khó Châu Ôn Yến nữa.

"Vậy được rồi." Cô ta lại kéo vạt áo của anh, chỉ vào má mình nũng nịu "Muốn kiss chúc ngủ ngon."

Châu Ôn Yến rũ mắt, không nhúc nhích.

Mạnh Nhã Du cũng không ép buộc, tiếc nuối nói: "Được thôi."

Sau đó quay người bước vào ký túc xá với khuôn mặt ửng hồng.

Thẩm Nghi cũng đi tới bên cạnh Ôn Dao, nhìn xuống dưới lầu, "Mạnh Nhã Du như kiểu muốn treo cả người lên người Châu Ôn Yến vậy."

Ôn Dao: "Nếu Châu Ôn Yến mà là bạn trai của tớ, tớ cũng sẽ treo mình trên người anh ấy cả đời không xuống luôn."

Trình Tuế Ninh không biết mọi người đang xem cái gì bên dưới cũng khập khiễng bước tới.

Dưới lầu, Châu Ôn Yến - người lẽ ra đang quay lưng rời đi, không biết vì sao tự nhiên quay đầu, ngước mắt nhìn lên trên.

Đôi mắt anh rất sáng, ánh đèn đường bốn phía bỗng trở nên mờ ảo.

Cuối cùng lần này Trình Tuế Ninh cũng nhìn rõ mặt anh.

Làn da trắng, dáng người cao gầy, vì vấn đề góc độ nên phần quai hàm và yết hầu của anh trông đặc biệt nổi bật và đẹp mắt. Rõ ràng anh đang ngậm điếu thuốc trong miệng, toàn thân đều lộ ra vẻ bất cần, nhưng khí chất lại rất học thức, dáng vẻ cà lơ phất phơ khiến người khác nghĩ là một kẻ nghiện.

Gió đêm tới, tóc đen bị gió thổi có chút loạn, không biết anh nhìn thấy thứ gì, bỗng nhiên híp mắt lại.

Phòng ký túc bên cạnh truyền đến giọng nói, "Mạnh Nhã Du cậu mau đến đây, Châu Ôn Yến vẫn còn ở dưới lầu nhìn cậu này."

Mạnh Nhã Du chạy tới, vừa yêu kiều vừa ngại ngùng vì bị đám bạn cùng phòng trêu.

Trình Tuế Ninh rủ mắt xuống, không ai phát hiện cô đi tới lúc nào cũng không ai biết khi nào cô quay trở lại giường.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy khi nào Châu Ôn Yến rời đi. Chính là vào khoảnh khắc Trình Tuế Ninh biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Hết chương 3

P/s: Dạo này Deadline ngập đầu nên ra chương chậm quá, hôm nay tự nhiên nhớ ra lâu lắm rồi không đăng chương mới nên quyết tâm bỏ lại đống dl ra ngồi dịch chương 3 cho mọi người đọc nè. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa!!!!