Ngày đăng: 17/03/2022.
Editor/Dịch giả: Ying.
" Anh Việt, hình như bên ngoài đang mưa."
"Mưa cái rắm, đấy gọi là mưa kẹp tuyết."
"Có điều, hình như lúc chị dâu tới dây không mang theo ô."
Trần Việt Đình ngước mắt nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, chần chừ hai giây, anh dập điếu thuốc trên tay, cầm điện thoại cùng áo khoác đi ra ngoài.
Khi cửa đóng lại, phía sau có tiếng vọng ra, "Anh Việt, phụ nữ không thể nào chiều hư như vậy được, nếu không là đàn ông sẽ chẳng có địa vị."
Anh cười chế nhạo mặc kệ cậu ta, cúi đầu gửi 2 tin nhắn cho Trình Tuế Ninh nhưng cô không trả lời, vừa định gọi điện thì bắt gặp một màn này.
Trước bức tường phong cảnh tông màu xám lạnh lẽo tráng lệ và trầm mặc, có một đôi nam nữ đang đứng. Đôi mắt cô gái đỏ hoe đến dọa người, nước mắt lưng tròng, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm người con trai. Cứ như thể họ đã diễn ra một cuộc tranh chấp tình cảm đẫm máu đến tám trăm lần vậy, anh chán nản định thu tầm mắt lại.
Đột nhiên sắc mặt cô gái chuyển từ mờ ảo sang trong trẻo, Trần Việt Đình cau mày bước đến ôm eo Trình Tuế Ninh, "Sao vậy?"
Trình Tuế Ninh chật vật cúi đầu xuống không nói được lời nào chỉ biết dựa vào ngực anh ta.
Trần Việt Đình bị động tác nhỏ của cô lấy lòng, hiếm khi nhỏ giọng dỗ dành cô, "Đây là lần cuối cùng đấy, đừng có làm anh giận."
Cô yên lặng gật đầu.
Xe của anh vừa kịp tới, Trần Việt Đình vòng tay ôm Trình Tuế Ninh lên xe, trước khi đóng cửa xe, anh liếc mắt nhìn người đàn ông.
"Anh biết Trình Tuế Ninh?"
Lương Xuyên thấy Châu Ôn Yến bỏ mặc cả đám người, đặc biệt đi đến đưa ô cho một cô gái. Tuy ban đầu cảm thấy kỳ lạ nhưng sau đó lại nghĩ Châu Ôn Yến cái người này hẳn là một quý ông ga lăng.
Châu Ôn Yến chuyển hướng ánh mắt sang Lương Xuyên: "Cậu quen à?"
"Cả Bắc Thành này có ai mà lại không biết Trình Tuế Ninh."
Lương Xuyên linh hoạt, thấy Châu Ôn Yến không ngắt lời, vội vàng đem những điều mình biết nói hết ra: "Người đàn ông vừa rồi tên là Trần Việt Đình, con trai út của nhà họ Trần. Đại khái khoảng hai, ba năm trước công khai bạn gái là Trình Tuế Ninh. Có điều cái này mới là trọng điểm, người nhà họ Trần không đồng ý, dăm ba bữa lại chia rẽ đôi uyên ương."
Nói xong, anh ta lẳng lặng nhìn về phía Châu Ôn Yến, chỉ sau vài giây, anh nhướng mắt, "Hai, ba năm trước?"
Lương Xuyên có chút bối rối, "Em cũng không biết cụ thể ra sao, chẳng qua có để ý đến Trần Việt Đình kia nên mới nghe ngóng một chút, cảm thấy mọi chuyện khá phức tạp. Trình Tuế Ninh này thật sự không đơn giản, nghe nói năm đó thi cao khảo còn là Trạng Nguyên thi đỗ Kinh Đại, người vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, đúng là đỉnh cao. Nhưng đỉnh cao có tác dụng gì đâu, nhà họ Trần người ta thấy nhiều rồi, cái họ cần chỉ là môn đăng hộ đối."
Xe của Trần Việt Đình đã đi mất từ đâu nhưng ánh mắt Châu Ôn Yến vẫn hướng về phía đó. Anh không phát ra tiếng, chỉ xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Lương Xuyên có chút khẩn trương, nuốt nước bọt, ngước mắt cẩn thận nhìn người vừa mới trở về nước - Châu Ôn Yến.
Châu Ôn Yến, cái người này cực kỳ lạnh lùng, tính tình so với đêm mưa tuyết đầu đông đêm nay chẳng khác gì mấy. Anh rất cao, dáng dấp rất đẹp, mặc dù lưng không được thẳng cho lắm, cả người cũng khá hời hợt, nhưng ai mà nhìn vào đều cảm thấy đây là người rất cao quý.
Trước đây nghe nói trong giới anh là người thâm sâu không thấy đáy, tính tình khó đoán. Biết được hôm nay anh trở về Bắc Thành, Lương Xuyên nghe vậy liền chủ động đi theo Giang Tự đến sân bay đón anh, muốn mượn cơ hội để lấy lòng.
Bây giờ Châu Ôn Yến không nói lời nào, đám người vừa mới vây quanh anh ấy còn đang bị bỏ lại trong đại sảnh, anh cũng không dám mạo muội tiếp tục bắt chuyện. Lúc nãy ở trong xe, dưới sự giới thiệu của Giang Tự, anh ấy cũng chỉ tượng trưng nhìn anh một cái. Nhắc mới nhớ lần đầu tiên Châu Ôn Yến mở lời với anh, lại là vì Trình Tuế Ninh.
Lương Xuyên đang suy nghĩ về mối quan hệ của Trình Tuế Ninh với Châu Ôn Yến, Giang Tự cuối cùng cũng quay lại, anh ta liếc nhìn Châu Ôn Yến, rồi lại liếc sang Lương Xuyên.
Giọng điệu của Giang Tự có chút nịnh nọt, "Làm sao vậy? Đều muốn đứng đây hóng gió mà không vào trong à? Không phải là đang đợi tôi đấy chứ?"
Lương Xuyên vội vàng chủ động trả lời: " Đụng phải Trần Việt Đình với Trình Tuế Ninh."
Giang Tự bỗng mở to mắt, có chút đùa giỡn nhìn Châu Ôn Yến, " Đúng là có đủ duyên phận đấy, vừa mới về đã gặp được."
Nghe thấy vậy dây thần kinh của Lương Xuyên lập tức bị kéo căng, nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy Châu Ôn Yến có phản ứng gì.
Tối nay bọn họ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi tại Rosewood cho Châu Ôn Yến, mọi người dù chức lớn hay bé đều cố gắng để tham gia. Chỉ là chúng tinh phủng nguyệt* Châu Ôn Yến, cảm xúc chẳng có gì ảnh hưởng, sau khi uống hết 2 ly rượu liền ngồi im.
*chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月]
[Nghĩa đen]: thắp sáng tất cả các ngôi sao tự tách mình xung quanh mặt trăng.
[Nghĩa bóng]: xem ai đó là nhân vật cốt lõi, là nhân vật trung tâm.
Không ai dám chọc vào anh, chỉ có thể vội vàng nhìn nhau giữ ý để cảnh náo nhiệt hài hòa trở lại.
Giang Tự là bạn đại học của anh nên mối quan hệ thân thiết hơn, cậu ta châm điếu thuốc rồi ngồi vào bên cạnh Châu Ôn Yến.
"Không phải cậu đá người ta hay sao? Bây giờ nhìn thấy cô ấy có người khác bên cạnh, cậu thấy không thoải mái à?"
Châu Ôn Yến dựa vào ghế, hững hờ cầm bật lửa lên, đột nhiên dừng lại: "Cho mình một điếu."
Giang Tự đưa cho anh một điếu thuốc, nhìn chằm chằm sắc mặt của anh: "Cậu không phải vẫn còn day dứt đấy chứ?"
Anh ngậm điếu thuốc, đột nhiên cười: "Vẫn còn thật thì sao?"
"Thế thì tôi xin ngài dừng tay lại, để cho tiểu cô nương người ta một con đường sống đi. Lại nói hơn 2 năm này bên cạnh cô ấy cũng có người khác rồi, liệu có còn nhớ cậu là ai không?"
Châu Ôn Yến lộ ra bộ mặt thản nhiên, hờ hững hỏi: " Thái độ của nhà họ Trần như thế nào?"
Giang Tự nói đầy ẩn ý: " Nhà cậu có thái độ gì thì nhà họ có thái độ như thế."
Châu Ôn Yến im lặng, một lúc lâu sau, cúi đầu cười nhạo chính mình.
- - -
Trần Việt Đình đậu xe dưới ký túc xá của Trình Tuế Ninh, xe chưa tắt máy, hơi nóng từ từ thổi qua.
Yên lặng cả quãng đường, đến lúc này Trần Việt Đình lại mở lời trước, "Chính là anh ta?"
Trình Tuế Ninh thoáng sửng sốt, thấp giọng: "Ừm."
Trần Việt Đình híp mắt, lúc này nghĩ lại mới thấy người đàn ông lúc nãy trông rất quen. Anh chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu sang nhìn Trình Tuế Ninh đang ngồi gọn bên ghế phụ.
"Châu Ôn Yến?"
Trình Tuế Ninh khẽ quay đầu sang, không lên tiếng.
Trình Việt Đình dùng đầu lưỡi chạm vào má trong, cảm thấy nực cười, rồi bật cười thành tiếng: "Trình Tuế Ninh, cô cũng thật dám nghĩ."
Trình Tuế Ninh cầm lấy túi, chuẩn bị mở cửa xe.
Đầu ngón tay vừa đụng vào, trong xe liền vang lên tiếng khóa cửa xe, cô im lặng, đợi hắn nói.
"Cô không phải là muốn đá tôi đấy chứ?"
"Sẽ không."
Qua vài giây, Trình Tuế Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn anh ta: "Anh giữ một người mà anh không thích bên cạnh có mệt hay không?"
Sắc mặt Trần Việt Đình bỗng chốc thay đổi: "Xuống xe."
Trình Tuế Ninh nghe lời mở cửa xe, chạy nhanh vào trong ký túc xá.
Cô quản lý ký túc nghe thấy tiếng động, nhìn cô vài lần, cô chào hỏi rồi ôm túi chạy thẳng lên tầng.
Vừa mở cửa phòng ký túc, Tôn Tư Duyệt đang đứng ở bên cửa sổ quay đầu lại nhìn cô: "Xe của Trần Việt Đình vẫn còn ở dưới lầu đấy."
Trình Tuế Ninh ừm một tiếng, không ra nhìn, lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.
Tắm rửa xong ra ngoài phòng tắm thì thấy Tôn Tư Duyệt đã lên giường nằm. Trình Tuế Ninh thấy cô ấy giống như đã ngủ rồi nên không dùng máy sấy tóc mà dùng khăn tắm lau khô.
Tòa nhà ký túc xá của Kinh Đại đã quá cũ, tuy ký túc xá của nghiên cứu sinh được đãi ngộ tốt hơn một chút nhưng cũng không ấm áp cho lắm.
Cô lau kĩ tóc ướt, ngồi vào bàn học một lúc lại thấy nhức đầu vì lạnh, liền lấy cái khăn quàng cổ quấn quanh.
Trên bàn học của Trình Tuế Ninh có một túi văn kiện, bình thường rất ít khi lấy ra xem.
Bên trong thu thập tất cả các tờ báo từ khắp mọi miền đất nước, nội dung tất cả đều khác nhau, cái duy nhất giống nhau chính là ngày xuất bản - 19 tháng 1 cùng một năm. Đây là một món quà sinh nhật chưa bao giờ được gửi đi, năm đó cô đầy ắp những tâm sự của thiếu nữ, và một trong những điều ngu ngốc nhất mà cô làm đó là thu thập các tờ báo vào ngày sinh nhật của người trong lòng.
"Cậu còn chưa ngủ sao? Ngày mai còn phải họp nữa." Giọng của Tôn Tư Duyệt phát ra từ giường trên.
Trình Tuế Ninh lật xem từng tờ báo liền dừng lại: "Ánh sáng chiếu đến cậu à?"
Đèn trong ký túc xá đã tắt hết, chỉ còn mỗi ánh sáng từ chiếc đèn bàn. Tôn Tư Duyệt ôm chăn nhìn về phía cô: " Không có, hôm nay cậu đi trễ à? Cùng Trần Việt Đình cãi nhau rồi?"
"Không có."
"Tớ cảm thấy bầu không khí hai đêm nay của hai người không đúng."
Trình Tuế Ninh không có nói nữa, cô không quá thích việc thảo luận về đời sống tình cảm của mình.
Nhưng ngăn không được người khác hiếu kỳ, Tôn Tư Duyệt thật không hiểu nổi, Trình Tuế Ninh với Trần Việt Đình có thể ở cùng một chỗ. Hai người rất khác nhau, coi như Trình Tuế Ninh dáng dấp đẹp mắt nhưng ở Kinh Đại thì đẹp mắt đâu chỉ có mình Trình Tuế Ninh.
Cô cảm thấy Trình Tuế Ninh không xứng với Trần Việt Đình, mặc dù năm nào Trình Tuế Ninh cũng nhận được học bổng giải Nhất Quốc Gia, nhưng dù có cố gắng so sánh với Trần Việt Đình như thế nào thì cô ấy cũng chỉ là một cô bé lọ lem xuất thân từ một gia đình bình thường.
Trần Việt Đình là nghiên cứu sinh ở lớp bên cạnh bọn họ. Điều quan trọng chính là gia thế của anh ta ở Bắc Kinh, thậm chí là tàng long ngọa hổ ở Kinh Đại cũng có thể xếp hạng trong top 3*.
*Câu này có thể hiểu là gia cảnh cao quý giàu có đến mức học chớt chát vẫn được xếp trong top 3.
"Ninh Ninh, tớ nhớ là chuyên ngành đại học của cậu là ở Kinh Đại, cậu và Trần Việt Đình quen nhau khi học đại học à?"
"Không phải."
Tôn Tư Duyệt ngạc nhiên: "Hả? Cậu không phải từng nói mối tình đầu của cậu là hồi học đại học sao?"
Trình Tuế Ninh đặt tờ báo lại chỗ cũ, "Không phải Trần Việt Đình."
Tôn Tư Duyệt vẫn còn muốn hỏi tiếp cái gì đó thì điện thoại di động của Trình Tuế Ninh kêu, là Trần Việt Đình.
Xe của anh vẫn đậu ở dưới lầu ký túc xá, vừa mới nãy anh còn vặn hỏi về Châu Ôn Yến, bây giờ mới nghĩ ra một chuyện, "Xuống đây."
Trình Tuế Ninh hiện tại có chút mệt, "Sắp tới giờ ký túc xá kiểm tra người ra vào rồi."
Trần Việt Đình liền mắng, " Đừng tưởng tôi không sống ở trường là không biết, ký túc xá Kinh Đại không có cái giờ kiểm tra đó."
Trình Tuế Ninh mím môi, "Không thể nói qua điện thoại được sao?"
"Ban đầu cô đồng ý với tôi sảng khoái như vậy, có phải muốn lấy tôi làm thế thân?"
Trình Tuế Ninh trầm mặc hai giây.
"Cô được thật đấy." Trần Việt Đình cười hừ một tiếng, "Vậy bây giờ thì sao, cô định..."
Cô liền cắt ngang, "Tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi."
Trần Việt Đình muốn nói cái rắm nhưng giọng nói của Trình Tuế Ninh lại xuất hiện, "Có một số chuyện trải qua một lần là đủ rồi."
Lần này đến lượt anh trầm mặc hồi lâu.
Chiếc xe ở dưới lầu cuối cùng cũng rời đi.
Mặc dù Tôn Tư Duyệt chỉ nghe được một mặt của câu chuyện nhưng cô ấy đã tự suy đoán ra mọi nguyên nhân của sự việc.
Cô nhìn Trình Tuế Ninh thêm vài lần nữa, muốn nói gì đó, thấy sắc mặt cô không tốt, lại không nói nữa.
Sáng sớm hôm sau là một buổi họp thường kỳ, như thường lệ sẽ nói về những vấn đề khi tiến hành thí nghiệm, những khó khăn còn vướng mắc chưa thực sự được giải quyết.
Thầy hướng dẫn của Trình Tuế Ninh tên là Bách Thanh Nguyên, ông rất bận, dẫn dắt hơn chục học sinh, đã thế còn mở thêm công ty bên ngoài. Bách Thanh Nguyên vừa đến liên vội vàng tổ chức họp, dặn dò nếu có gì không hiểu thì hỏi các đàn anh đàn chị sau đó liền vội vã rời đi ngay.
Trong phòng thí nghiệm phàn nàn vài câu, sau đó tất cả cũng bắt đầu làm việc.
Trình Tuế Ninh nhìn máy tính, phân tích số liệu, nhìn có mấy hàng mà cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không phân tích được chỗ nào sai, tâm trạng rất tồi tệ.
Đến trưa, cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân.
Tôn Tư Duyệt đề nghị: "Hôm nay đi ăn ở căn tin số 3 đi, nghe nói ở đó mới có món canh niêu đất mới ra lò siêu ngon."
Trong phòng thí nghiệm không ai ý kiến.
Căn tin số 3 cách chỗ bọn họ rất xa, trên đường đi nói chuyện phiếm vài câu. Trong nhóm có một đàn em nghiên cứu sinh năm nhất tên Hứa Tiêu, yêu thầm một người đã kết hôn rồi, đang than thở về mối tình đơn phương của mình.
"Yêu thầm thật sự quá khổ rồi, khổ nhất là khi bạn phải trải qua thời gian thanh xuân phiền muộn, người ta cái gì cũng không biết."
Tôn Tư Duyệt chẳng biết tại sao lại muốn đem chủ đề này kéo lên người Trình Tuế Ninh, "Ninh Ninh, cậu đã từng trải qua chưa?"
Hứa Tiêu: "Chị Ninh Ninh nhất định không có, vừa là đại học bá vừa là đại mỹ nữ, làm sao có thể yêu thầm được, càng không thể từng đau lòng được."
Trình Tuế Ninh: "Có, có một năm đi chơi xuân, chị tặng cho một lớp 40 người mỗi người 2 phần bánh kem nhỏ vị khác nhau. Chị sợ anh ấy không muốn, còn đặc biệt nhờ một cô gái quen biết đem bánh kem mà chị làm đưa cho anh ấy. Sau khi anh ấy nhận được liền quay ra nhìn chị một cái, đó là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp nhìn chị."
Hứa Tiêu a một tiếng, "Cái này cũng quá là hèn mọn đi."
Trình Tuế Ninh bình tĩnh nói: "Chuyện này cũng đã là gì, chị và anh ấy sau này đều thi đỗ Kinh Đại, năm đó ở Kinh Đại đăng ký môn tự chọn phải đến phòng máy tính. Chuyên ngành của lớp anh ấy đăng ký sau lớp chị, chị không có cách nào biết trước được anh ấy chọn cái gì, toàn phải đợi đến khi anh ấy chọn xong chị liền lén lút đến phòng máy tính để xem các tiết học của anh ấy, sau đó thay thế tiết học của chị y sì của anh ấy."
"Vậy sau đó hai người ở bên nhau đúng không ạ?'
"Đã từng yêu đương, nhưng chia tay rồi."
Ngay lúc này, có có người ở phía sau thốt lên, " A? Không phải là Trần Việt Đình sao?"
Bầu không khí đột nhiên có chút khó xử.
"Không phải."
Trình Tuế Ninh muốn nói gì đó để giải thích một chút, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Châu Ôn Yến đang ở căn tin số 3.
Những người khác cũng đều nhìn thấy cả rồi, chủ đề ngay lập tức thay đổi.
"Kia có phải là Châu Ôn Yến không? Cả hiệu trưởng Phó lẫn viện trưởng học viện Luật cũng ngồi cùng anh ấy."
"Thôi đi, chuyên ngành của anh ấy là ở học viện Luật Kinh Đại, hiếm khi trở về trường cũ, không phải đến để khoe sự tồn tại của mình."
Hứa Tiêu cùng Tôn Tư Duyệt chuyên ngành đại học đều không phải ở Kinh Đại nên đối với Châu Ôn Yến liền hết sức tò mò.
Triệu Diệu lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, có quá nhiều tin đồn."
Hứa Tiêu thở dài, Tôn Tư Duyệt liền hỏi: "Anh ấy thật sự đến Stanford học LLM*? Thế thì trâu bò quá đi mất."
*LLM là viết tắt của Legum Magister, Master of Laws hay Thạc sĩ luật.
Triệu Diệu: "Điều này là thật, đây gọi là đã sinh ra ở đỉnh của Kim Tự Tháp mà lại còn nỗ lực ưu tú hơn người khác."
Trình Tuế Ninh vẫn luôn không nói chuyện, cô bưng đĩa, đi theo ngồi xuống bàn.
Hứa Tiêu và Tôn Tư Duyệt vẫn luôn nhìn Châu Ôn Yến ở bàn kia, xem xem anh ấy đang làm cái gì.
Hiệu trưởng cùng viện trưởng đều đang ngồi đối diện anh, liên tục nói chuyện cùng anh. Thái độ của anh rất tùy ý, không quá cung kính với lãnh đạo, nhưng cũng không hề có thái độ thiếu lễ phép.
Những người xung quanh đều đang xì xào, có người nói anh đẹp trai, có người nói anh học rất siêu, cũng có người bàn luận về gia cảnh của anh.
Tôn Tư Duyệt đột nhiên chạm vào tay cô, "Ninh Ninh, sao cậu không nói gì thế?"
Trình Tuế Ninh nhướng mi, có lẽ là do có quá nhiều duyên phận kỳ lạ, ánh mắt của cô liền va vào mắt Châu Ôn Yến.
Cô chớp chớp mắt, nhanh chóng cúi đầu nhìn bát canh, "Không có hứng thú."
Triệu Diệu đột nhiên nhớ ra gì đó, "Ninh Ninh, không phải chuyên ngành đại học của em là ở Kinh Đại sao? Có phải em cùng khóa với Châu Ôn Yến đúng không? Chị trước đây từng nghe nói, cậu ấy có bạn gái học ở học viện của chúng ta, em có biết là ai không?"
Trình Tuế Ninh lắc đầu, nói với giọng bình thường, "Em không rõ nữa."
Triệu Diệu thoáng thất vọng.
Tôn Tư Duyệt đảo mắt, liếc nhìn Trình Tuế Ninh.
Hứa Tiêu tò mò hỏi, "Bạn gái? Còn ở bên nhau không?"
Triệu Diệu: "Hình như chia tay rồi, có lẽ là chia tay lúc Châu Ôn Yến đi nước ngoài."
- - -
"Bây giờ về nước em dự tính làm gì?" Viện trưởng Đinh thấy Châu Ôn Yến từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, nhưng nửa tiếng trước liền cảm thấy anh có gì đó không đúng.
Cách đó không xa Trình Tuế Ninh ăn xong, đứng dậy chuẩn bị đi về cùng mọi người.
Châu Ôn Yến thu hồi ánh mắt nhìn Trình Tuế Ninh, "Còn chưa quyết định ạ."
"Cũng đúng, không vội, xem xét trước đã."
Giây tiếp theo, Viện trưởng Đinh thấy Châu Ôn Yến đứng lên, "Phải đi rồi sao?"
Anh trả lời vội vã có chút rõ ràng, "Vâng."
Viện trưởng Đinh có chút không hiểu được thái độ của anh, " Nếu em bận... em..."
Châu Ôn Yến đã cất bước rời đi, khi đi qua anh, phản ứng của những nữ sinh có chút khoa trương.
Nhưng sự chú ý của anh đều đổ dồn về một người, sắc mặt cô bình tĩnh, lướt qua anh như thể người xa lạ.
Tại cửa căn tin, không biết Trần Việt Đình đã xuất hiện lúc nào, Trình Tuế Ninh mỉm cười chạy đến rồi chui vào lòng anh.
Châu Ôn Yến nhìn bóng lưng của bọn họ, bước chân bỗng nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên trống rỗng, chua xót tràn ra.
Vào lúc này, cuối cùng anh cũng đã nhận ra Trình Tuế Ninh thực sự không thuộc về anh nữa.
Là thật sự không thuộc về anh nữa rồi.
Hết chương 2
P/s: Trình Tuế Ninh với Trần Việt Đình lúc nào mà xưng anh em ngọt xớt là lúc đấy đang diễn cho người khác xem thui đó nha.