Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 18: Xưng tội




"Hôm nay cậu có đến công ty không?"

Tài xế chủ động hỏi.

"Không," Mạc Doãn ngồi ở hàng sau mỉm cười, "Công việc Bùi Thanh bận rộn lắm, tốt nhất tôi không nên làm phiền ảnh."

Tài xế cười: "Vậy chúng ta về."

"Vâng, cảm ơn chú."

Xe chạy rất êm, Mạc Doãn đặt một cuốn sách lên đầu gối, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt, đến khi lật trang, hắn mới tự nhiên ngước mắt lên nhìn về phía trước.

Tố chất tài xế nhà họ Bùi rất giỏi, lại rất kín miệng, đưa đón Mạc Doãn tới lui thời gian lâu như vậy nhưng hiếm khi chủ động bắt chuyện với hắn, huống chi là hỏi thăm về hành trình của hắn, trừ khi có người cố ý dặn dò.

Mạc Doãn cụp mắt xuống tiếp tục đọc, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.

Hắn đã chuẩn bị hai ngày nay rồi, Bùi Minh Sơ quả thật rất bình tĩnh.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cửa xe vừa mở ra, không khí mát mẻ của mùa thu ập vào người, Mạc Doãn kéo chặt áo khoác, nhìn thấy chiếc quần tối màu ở ngoài xe, ngẩng mặt lên thì thấy Bùi Minh Sơ mặc trang phục ở nhà đang đứng cạnh xe, mỉm cười nhìn hắn: "Hôm nay ít tiết à?"

Mạc Doãn giật mình, cúi đầu xuống như có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Tài xế đã lấy xe lăn để xuống đất, Bùi Minh Sơ nói: "Để tôi làm."

Mạc Doãn nghe vậy lại ngẩng đầu lên, đúng lúc Bùi Minh Sơ cúi người khom lưng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đôi mắt Mạc Doãn vẫn như cũ, đầy vẻ căng thẳng và hoảng sợ được đè nén dưới bề mặt bình tĩnh.

"Không cần, tôi tự mình làm được rồi."

Tay chân hắn cứng đờ nhưng không hề có sự phòng thủ hay kháng cự, chỉ đang kiềm chế bản thân không đến gần người mà hắn không nên đến gần mà thôi.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn thật lâu, mãi cho đến khi Mạc Doãn đỏ mặt cúi đầu mới thẳng người tránh đường. Anh thay tài xế giữ xe lăn, Mạc Doãn dịch người từ trong xe xuống xe lăn xong thì nói "cảm ơn" với Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ dịu dàng trả lời, "Không có gì." Mạc Doãn lăn xe đi một đoạn ngắn, cuối cùng có vẻ không nhịn được nữa nên ngẩng đầu hỏi, "Hôm nay anh không đi làm à?"

Bùi Minh Sơ đi bên cạnh hắn, chắp tay sau lưng, cười nói: "Bây giờ Bùi Thanh ở công ty khá bận rộn."

Khi hai người ở riêng với nhau, họ hiếm khi nhắc đến tên Bùi Thanh, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra như đang ngầm tránh né.

Vừa nghe thấy tên Bùi Thanh, sắc mặt Mạc Doãn cứng ngắc, cúi đầu "ừm", sau đó không nói nữa.

Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, và thật bất ngờ, gần như tất cả đều là món ăn yêu thích của Mạc Doãn.

Trong nhà họ Bùi, Mạc Doãn chưa bao giờ nói ra mình thích cái gì hay không thích cái gì, hắn chỉ thụ động tiếp nhận đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện di chuyển, nhưng sau một thời gian, tủ quần áo của hắn sẽ được tự động sàng lọc, chỉ còn lại những màu sắc, kiểu dáng ưa thích của hắn mà thôi, trên bàn cơm cũng sẽ thường xuyên xuất hiện những món ăn phù hợp với khẩu vị của hắn.

Có một người thực sự lặng lẽ quan tâm đến hắn, cố gắng hết sức để hắn cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở đây.

Lúc Mạc Doãn ăn cơm, phần lớn thời gian đều cúi đầu, tập trung vào bữa ăn, lúc gắp đồ ăn thỉnh thoảng mới liếc nhìn Bùi Minh Sơ đối diện, nếu lỡ vô tình chạm mắt với Bùi Minh Sơ cũng sẽ cúi đầu coi như không có chuyện gì.

Sau bữa trưa, Bùi Minh Sơ hỏi Mạc Doãn có muốn ra vườn không.

Lần cuối cùng họ ở riêng với nhau là ở trong vườn.

Ngày đó bị Bùi Thanh tình cờ gặp được, sau khi tách ra thì hai người không còn gặp riêng nhau nữa.

Dưới cái nhìn dịu dàng của Bùi Minh Sơ, Mạc Doãn dường như có chút chật vật, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đáp "Được".

Trời đã cuối thu và đông lại sắp bắt đầu, khu vườn nhà Bùi vẫn tràn ngập hoa, tất cả đều là thành quả của sự chăm chỉ của những người làm vườn, khi đi dạo qua đó, bạn sẽ thấy những bông hoa với đủ kích cỡ, màu sắc, hình dáng khác nhau, hương hoa tươi mát tràn ngập khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Hai người lặng lẽ bước đi, thỉnh thoảng lại nghe thấy một hai tiếng chim kêu lanh lảnh.

Những đóa hoa che khuất bóng dáng hai người dần dần tiến sâu vào trong vườn, mọi thứ yên tĩnh và đẹp đẽ biết bao.

Chuyện cuộc thi dự án, Bùi Minh Sơ không muốn nghi ngờ Mạc Doãn.

Xét từ góc độ tình cảm, Mạc Doãn là một cậu bé đáng thương và đáng yêu trong mắt anh, tính tình ôn hòa, có chút bướng bỉnh, trông có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng thực ra sâu trong xương cốt cũng có lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình. Sau khi bị thương, tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, nhạy cảm hơn, hắn thận trọng sống ở Bùi gia, cho dù là người hầu của Bùi gia, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức.

Sao Mạc Doãn có thể làm được chuyện như vậy?

Tuy nhiên, xét theo quan điểm hợp lý, ngoài những người trong đội của anh, chỉ có Mạc Doãn là "người ngoài" mà anh không hề phòng bị, tiếp xúc với kế hoạch của họ trong phòng làm việc của anh.

Bùi Minh Sơ rất tin tưởng vào những người trong đội của mình, đây là những tâm phúc của anh, anh chắc chắn sẽ không ai làm chuyện ngu ngốc như tiết lộ kế hoạch.

Vậy còn Mạc Doãn thì sao?

Nếu Mạc Doãn thực sự tiết lộ kế hoạch của họ cho Bùi Thanh...

Bùi Minh Sơ nắm chặt cổ tay sau lưng, lực lúc nhẹ lúc nặng, nhưng trên mặt vẫn là sự bình thản như thường lệ.

Giữa vườn có một căn phòng nhỏ bằng gỗ hình chóp, tường ngoài màu trắng sữa, phủ đầy lá và hoa xanh, trông giống như một căn nhà gỗ trong truyện cổ tích, Mạc Doãn hiếm khi "đi" sâu trong vườn như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngôi nhà nhỏ xinh đẹp và mộng mơ này, tầm mắt và xe lăn cùng lúc dừng lại.

Bùi Minh Sơ ở một bên cũng dừng lại, hơi nghiêng người nói: "Muốn đi vào nhìn xem không?"

Mạc Doãn nhìn anh tò mò, "Nơi này là nơi nào?"

Bùi Minh Sơ cười nói: "Đi vào nhìn xem sẽ biết."

Căn nhà gỗ không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn phòng của Mạc Doãn, bên trong có một cửa sổ lưới đón chút nắng lọt vào, trong không khí lấm tấm những hạt bụi, tranh sơn dầu treo trên đầy tường hoặc đặt dưới đất. Bên trái cửa sổ có một chiếc ghế và một giá vẽ nhưng không có dụng cụ vẽ.

Mạc Doãn quan sát đống tranh, phát hiện tất cả đều là tranh phong cảnh giống nhau, hắn đẩy xe lăn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó nhìn lại tranh, trong bụng nghĩ quả nhiên là vậy, những bức tranh đều là vẽ khung cảnh của khu vườn nhà Bùi từ góc độ cửa sổ này.

"Anh vẽ à?" Mạc Doãn lại nhìn Bùi Minh Sơ.

"Không phải," Bùi Minh Sơ cũng bước đến bên cửa sổ, "Là mẹ anh."

Trong mắt Mạc Doãn có chút áy náy: "Bà ấy vẽ rất đẹp."

Bùi Minh Sơ mỉm cười đi tới xoa đầu Mạc Doãn, tóc của Mạc Doãn nhẹ mềm lướt qua giữa ngón tay anh: "Ừm, không tệ phải không."

Sắc mặt Mạc Doãn ửng đỏ.

Bùi Minh Sơ ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, Mạc Doãn cùng anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ngôi nhà gỗ yên tĩnh, xung quanh thoang thoảng mùi gỗ và thực vật.

Bùi Minh Sơ bỗng nhiên lên tiếng: "Câu hỏi lần trước anh hỏi em, bây giờ em có thể trả lời không?"

Mạc Doãn nhìn Bùi Minh Sơ, "Cái gì?"

Bùi Minh Sơ quay mặt sang một bên, ánh mắt ngắm nhìn cửa sổ chậm rãi dời sang khuôn mặt của Mạc Doãn.

So với vẻ ngoài ốm yếu u sầu của một năm trước, Mạc Doãn trông khỏe mạnh hơn rất nhiều, hai má hồng hào, đôi mắt sáng ngời, khi ánh nắng chiếu vào mặt, khuôn mặt mềm mại và ấm áp sáng lên như một viên ngọc quý.

Bị Bùi Minh Sơ nhìn chăm chú như vậy, dường như hắn có chút bất an, dần dần hạ mi mắt xuống.

Bùi Minh Sơ nhất thời mềm lòng, muốn vạch trần tất cả mọi chuyện.

Nếu Mạc Doãn vì muốn giúp Bùi Thanh mà thực sự tiết lộ kế hoạch của mình cho y thì chuyện cũng như ván đã đóng thuyền, bây giờ có ép hỏi được thì sao đây chứ?

Anh thực sự không quan tâm đến việc giao lại dự án cho Bùi Thanh, thậm chí còn không quan tâm đến quyền sở hữu của Hữu Thành chứ đừng nói đến một dự án hợp tác nhỏ như vậy

Kỳ thực Bùi Minh Sơ chỉ muốn biết tại sao Mạc Doãn lại làm như vậy, liệu Bùi Thanh có ép buộc hắn hay không... hoặc Mạc Doãn có lý do gì khó nói... Tóm lại, nhất định phải có điều gì đó mà anh không biết, mà nếu anh không làm rõ mọi chuyện thì Bùi Minh Sơ không biết tiếp theo mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Mạc Doãn và Bùi Thanh.

Hơn nữa, có một số việc dù sớm hay muộn cũng phải được làm rõ.

Bùi Minh Sơ hỏi: "Em và Bùi Thanh là quan hệ gì?"

Toàn thân Mạc Doãn như đông cứng lại, hai tay vô thức nắm chặt lấy chiếc xe lăn, không chút nghĩ ngợi định đẩy ra ngoài, nhưng lần này Bùi Minh Sơ không còn thờ ơ để hắn trốn thoát như lần trước mà nhanh tay đè lại mu bàn tay của hắn trước tiên.

Hơi ấm của lòng bàn tay người khác bao phủ mu bàn tay hắn, mạnh mẽ và áp bức, Mạc Doãn hoảng sợ ngẩng mặt lên nhìn Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ thấy trong mắt hắn tràn ngập sự khủng hoảng tột độ, nhưng anh vẫn không buông tay ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Hai người đang yêu à?"

Sắc mặt Mạc Doãn đột nhiên tái nhợt, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề, đôi môi run lên, lông mi nhấp nháy né tránh không nói một lời, bàn tay bị Bùi Minh Sơ che cũng run lên, nhưng hắn không dám rút tay về, cũng không dám chạy trốn.

Bùi Minh Sơ kiên nhẫn chờ đợi, nửa phút sau mới chậm rãi nói: "Tiểu Doãn, trả lời anh nào, anh sẽ không làm em tổn thương."

Mạc Doãn vùi đầu thật sâu, cằm gần như chạm vào ngực.

Bùi Minh Sơ cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay mình rất lạnh, vì vậy anh dùng một chút lực để ôm trọn cả bàn tay của Mạc Doãn vào lòng bàn tay mình, "Mặc quần áo ít quá, tay lạnh hết rồi này."

Mạc Doãn vẫn không nói lời nào, cố gắng co rúm người trên xe lăn.

"Anh không có ý gì khác," Bùi Minh Sơ ôn hòa nói tiếp, "Nếu em thực sự thích Bùi Thanh và muốn ở bên em ấy, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Cho dù vì vậy mà em làm ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì anh cũng có thể hiểu được. Anh chỉ muốn nói với em rằng nếu em cần, em có thể nói chuyện trực tiếp với anh, anh sẽ giúp em."

Bùi Minh Sơ đã đưa ám chỉ quá rõ ràng, nhưng sắc mặt của Mạc Doãn trắng bệch, môi hơi mím lại, cứ như hắn đã quyết định rồi, mặc kệ Bùi Minh Sơ có nói gì đi nữa, hắn cũng chuẩn bị im lặng đến cùng.

Nhà gỗ nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Giờ đây trước mặt Bùi Minh Sơ chỉ có 2 sự lựa chọn.

Hoặc, để Mạc Doãn rời đi, trả mọi thứ về vị trí ban đầu và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoặc là, hỏi đến cùng, đã đến nước này rồi, sao không hỏi rõ ràng mọi chuyện?

Bùi Minh Sơ chưa bao giờ là người thích sự mơ hồ.

Có lẽ trước đây anh đã từng thích thú với sự ái mộ mơ hồ này, nhưng giờ đây, khi đã trải nghiệm cảm giác bị đâm sau lưng trong lần cạnh tranh công khai vừa rồi, Bùi Minh Sơ đột nhiên trở nên nghi ngờ về khuynh hướng ái mộ như thế này.

Có lẽ trong lòng Mạc Doãn, Bùi Thanh vẫn quan trọng hơn anh...

Anh không thích đoán mò, vì thế lựa chọn trực tiếp hỏi, chỉ cần hỏi rõ ràng, rất nhiều chuyện sẽ có đáp án.

Bùi Minh Sơ nói: "Tiểu Doãn, có phải em đã tiết lộ phương án của anh cho Bùi Thanh không?"

Lời vừa dứt, Mạc Doãn vốn đang cúi đầu với vẻ mặt cứng ngắc đột nhiên có phản ứng, đôi môi mím chặt chợt giãn ra, ngẩng phắt mặt lên nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn dịu dàng, trong mắt không có chút trách móc, anh rộng lượng và bao dung như vậy đó, cho dù Mạc Doãn lập tức gật đầu thừa nhận, chắc chắn anh cũng sẽ cười trừ cho qua. Anh mạnh mẽ đến nỗi chuyện xảy ra vẫn không hề hấn gì đến anh, không ảnh hưởng gì đến đại cục, thiệt hại chẳng là mấy.

Thật là lợi hại.

Đây là người cực kỳ vị kỷ, sẽ không vì lỗi lầm của người khác mà cảm thấy đau khổ, chỉ khi chính bản thân anh cho rằng mình sai thì mới cảm thấy hối hận và bất an.

Mạc Doãn yên lặng nhìn Bùi Minh Sơ, trong mắt dần dần lóng lánh ánh nước, hỏi ngược lại: "Anh nói cái gì?"

Giọng nói khàn khàn, tựa như thường lệ, nhưng tựa như cũng có chút nghẹn ngào.

Bùi Minh Sơ lại mềm lòng, nhưng mềm lòng thì mềm lòng, anh vẫn nói: "Mấy ngày trước có một cuộc thi công khai, phương án của Bùi Thanh rất giống với phương án của anh."

Lúc anh nói chuyện, Mạc Doãn vẫn yên lặng nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp, bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lóng lánh ánh nước đã phản bội cảm xúc thật của hắn.

Chờ sau khi Bùi Minh Sơ nói xong, Mạc Doãn mỉm cười, khi hắn cười, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, bướng bỉnh bao bọc trong mắt, hắn khàn giọng nói: "Cho nên... anh nghi ngờ tôi..."

"Anh không muốn nghi ngờ em..."

Mạc Doãn đầy tay của Bùi Minh Sơ ra, hắn dùng lực quá mạnh, còn Bùi Minh Sơ thì lại giữ quá chặt, theo quán tính phát ra một tiếng "rầm", hắn và chiếc xe lăn ngã lăn quay xuống sàn gỗ.

"Tiểu Doãn——"

Bùi Minh Sơ vội vàng cúi xuống đỡ hắn, anh đưa tay tới, nhưng bị Mạc Doãn hung hăng đẩy ra: "Đừng chạm vào tôi!"

Giọng nói của Mạc Doãn trầm khàn, giọng điệu sắc bén.

Hơi thở Bùi Minh Sơ như ngừng lại, anh lại đưa tay ra, Mạc Doãn vẫn vung tay đẩy lung tung một cách thô lỗ. Hắn cúi mặt xuống đất, chẳng buồn nhìn lấy Bùi Minh Sơ, chỉ vung tay loạn xạ trên không trung. Bùi Minh Sơ nửa quỳ trên mặt đất, một tay nhanh chóng khống chế hai cổ tay hắn, tay còn lại đỡ lưng hắn bắt hắn ngồi dậy, ép chặt vào lòng mình.

Một luồng hơi ấm ẩm ướt lập tức lan khắp ngực.

Bùi Minh Sơ cúi mặt xuống, chỉ nhìn thấy mái tóc đen đang run rẩy của Mạc Doãn.

Hơi thở của Bùi Minh Sơ có hơi dồn dập, một tay vẫn đang khống chế chặt chẽ Mạc Doãn, một tay khác đỡ lưng Mạc Doãn.

Tiếng khóc kìm nén của Mạc Doãn vang lên bên tai Bùi Minh Sơ, nức nở nghẹn ngào như hắn sắp không thở nổi.

Tim Bùi Minh Sơ đập thình thịch rất nhanh, anh dùng tay nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng của Mạc Doãn, thì thầm nói "thở đi". Đến khi cảm thấy hơi thở của Mạc Doãn nhẹ nhàng hơn, cảm xúc cũng bớt kích động, bàn tay nắm lấy cổ tay Mạc Doãn mới từ từ thả lỏng ra.

Vừa buông tay ra, Mạc Doãn lại túm ngược lấy áo của anh, Mạc Doãn ôm chặt đến mức áo sơ mi siết người anh chật cứng, nước mắt cuồn cuộn không ngừng thấm qua lớp vải, dán vào ngực Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ đưa tay ra sau lưng Mạc Doãn để đỡ hắn khỏi ngã.

Không biết qua bao lâu, Mạc Doãn mới chậm rãi buông bàn tay đang nắm áo anh ra.

Bùi Minh Sơ cúi đầu, nhìn thấy giữa ngực mình và mái tóc đen của Mạc Doãn là một gương mặt giàn giụa nước mắt.

Mạc Doãn vẫn đang khóc, chỉ là không nghe âm thanh, nước mắt từng chút một rơi xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, giống hệt dáng vẻ mà Bùi Minh Sơ quen thuộc, vừa đáng thương vừa bướng bỉnh, bị oan ức vô cùng.

Trái tim của Bùi Minh Sơ thắt lại.

Mạc Doãn cứ như đang thất thần, run rẩy, sau đó chậm rãi quay mặt lại, nhìn Bùi Minh Sơ, đôi mắt tràn đầy đau lòng tuyệt vọng, mí mắt khẽ run lên, trên mặt là sự đau thương mà Bùi Minh Sơ không thể nào tưởng tượng được.

"Sao tôi lại có thể tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh? Cho dù tôi tiết lộ kế hoạch của Bùi Thanh cho anh, tôi cũng sẽ không tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh!"

Hắn luôn nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng câu cuối cùng lại rống to lên, như thể trái tim hắn đang than khóc và cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ.

Cái kết vang vọng trong căn nhà gỗ trống trải.

Trái tim Bùi Minh Sơ không khỏi run rẩy kịch liệt khi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Mạc Doãn lúc hắn bất chấp tất cả nói ra tâm sự của mình.

Đây là tình huống mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Mạc Doãn la hét xong thì ngã phịch xuống đất, lấy tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra từ ngón tay, hắn cúi người xuống như thể đau đớn không chịu nổi.

Có một số việc lẽ ra phải giấu sâu trong lòng, nhưng lại bộc phát dưới hoàn cảnh như vậy, không thể nào quay đầu lại được nữa...

Bùi Minh Sơ lại giơ tay ôm lấy hắn, lần này, Mạc Doãn không chống cự hay đẩy anh ra mà khóc trong vòng tay anh một lúc, thậm chí còn vươn tay ra ôm cổ Bùi Minh Sơ thật chặt.

Đôi mắt ấm áp và ẩm ướt của hắn cứ luôn dán sát vào một bên cổ của Bùi Minh Sơ, thấm ướt đến cổ họng và lá phổi của Bùi Minh Sơ.

Họ ôm nhau thật chặt, gần đến mức khoảng cách giữa họ vượt xa những gì lẽ ra phải có.

"Tôi biết tôi là đàn ông..."

Giọng nói của Mạc Doãn đã bình tĩnh lại, nhưng giờ đây mang theo sự tuyệt vọng trầm cảm.

"...lại là một kẻ què quặt..."

"Tiểu Doãn——"

Bùi Minh Sơ trầm giọng ngắt lời hắn, giọng điệu có chút không ổn định.

Nhưng Mạc Doãn vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.

"Chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới."

Bùi Minh Sơ đột nhiên cảm thấy mấy câu Mạc Doãn nói nghe có vẻ quen quen.

Anh cúi đầu, Mạc Doãn lại ngẩng mặt lên nhìn anh, cánh tay đang ôm Bùi Minh Sơ dần dần trượt đi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhưng dường như cuối cùng hắn cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ điều gì đó.

Ký ức trong đầu Bùi Minh Sơ đã sớm nghĩ tới và nhớ lại chính xác một cảnh tượng nào đó trong trí nhớ của anh.

Trong căn gác yên tĩnh, hai anh em nói chuyện mặt đối mặt, ở góc khóe mắt anh có một cánh cửa nhỏ mà lúc đó anh không để ý hoặc không quan tâm đến, sau đó, Mạc Doãn đột nhiên lảng tránh anh, gặp anh lúc nào cũng trưng ra bộ dạng xa cách...

Đồng tử của Bùi Minh Sơ đột nhiên co lại, anh nhìn chằm chằm vào Mạc Doãn.

Mạc Doãn cười buồn, "Bùi Thanh nói anh ấy không quan tâm," hắn chậm rãi quay mặt lại, giọng điệu đã dần dần bình tĩnh hoặc là người đã không còn sức lực nữa, "Nếu có người cần tôi thì tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi."

"Bây giờ tôi có thể trả lời tất cả các câu hỏi của anh."

"Tôi không tiết lộ kế hoạch của anh cho Bùi Thanh. Tôi không biết tại sao kế hoạch của anh ấy lại giống với kế hoạch của anh đến vậy."

"Tôi và Bùi Thanh đang yêu nhau."

"Anh ấy sẽ sớm đưa tôi ra khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa."

Mạc Doãn dừng một chút rồi lại mỉm cười, hắn quay mặt đi, đôi mắt được lệ rửa sạch giờ đây nhìn Bùi Minh Sơ một cách rạng rỡ và bướng bỉnh, không muốn bỏ lỡ một chút thay đổi nào trên biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Minh Sơ, "Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến phòng làm việc của anh nữa đâu, tránh gây thêm phiền phức cho anh."

23/O2/2O24