Nghề Đóng Vai Phản Diện - Đống Cảm Siêu Nhân

Chương 17




Bùi Cánh Hữu vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quặc, nhưng Bùi Minh Sơ rất kín miệng, không để lộ bất cứ điều gì, ông vặn hỏi mãi mà không có kết quả vì vậy đành phải tạm thời bỏ qua, đẩy mạnh dự án hợp tác trước.

Phương án quả thực tốt đẹp, song phương đều rất hài lòng. Kỳ thật Bùi Cánh Hữu vẫn muốn Bùi Minh Sơ làm trưởng nhóm, còn Bùi Thanh làm phó nhóm hỗ trợ cho anh. Nhưng dù sao đây cũng là một dự án cạnh tranh công khai, tuy rằng cả hai đều con trai của mình nhưng tùy ý thay đổi trưởng nhóm phó nhóm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cũng may hai người đều là con ruột, cho nên vẫn còn có chỗ thương lượng.

Buổi tối, Bùi Cánh Hữu dứt khoát gọi hai người đến thư phòng nói chuyện. Ông khéo léo ám chỉ rằng Bùi Thanh còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm, tuy rằng kế hoạch này rất tốt, nhưng tốt nhất là lúc triển khai vẫn nên nghe ý kiến ​​​​của Bùi Minh Sơ.

Vẻ mặt Bùi Thanh vô cảm, im lặng lắng nghe với thái độ thờ ơ thường ngày.

Bùi Cánh Hữu nở nụ cười hiền hậu, "A Thanh, con nghĩ sao?"

Bùi Thanh không trả lời, nhưng Bùi Minh Sơ đứng một bên nói: "Cha, ngài phải tin vào Bùi Thanh," anh nhìn Bùi Thanh, "Nếu Bùi Thanh có khả năng lập ra phương án tốt như vậy thì em ấy cũng có khả năng để thực hiện nó." Anh quay lại nhìn Bùi Cánh Hữu, lúc này vẻ mặt Bùi Cánh Hữu nhẹ nhõm hẳn. Bùi Minh Sơ nói: "Con sẽ phối hợp hết sức mình."

"Tốt , tốt."

Bùi Cánh Hữu cười nói: "Nếu Minh Sơ đã nói vậy thì cha đây yên tâm rồi."

Trong những cuộc trò chuyện giữa ba cha con, Bùi Thanh luôn đóng vai người ngoài cuộc, nghe cũng được không nghe cũng được. Ngay cả khi vừa đánh bại Bùi Minh Sơ vẫn không ngoại lệ, y vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói một lời, sắc mặt hết sức lạnh lùng.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi Thanh đứng dậy trước, quay người rời đi.

Bùi Cánh Hữu hết sức lo lắng, ông khẽ thở dài nhìn cánh cửa thư phòng mở toang hoang, rồi quay sang Bùi Minh Sơ tặc lưỡi: "Thật ra A Thanh cũng rất có năng lực, nhưng nó tâm cao khí ngạo, tuổi lại còn trẻ, không biết trước sau gì hết."

"Cha đừng lo," Bùi Minh Sơ cười, "Không phải em ấy đã tạo bất ngờ cho ngài trong cuộc thi công khai sao?"

Khóe miệng Bùi Cánh Hữu hơi nhếch lên, nhưng lập tức đè xuống, "Việc hợp tác lần này không đơn giản như vậy đâu."

Thời điểm Hữu Thành và Hợp Đạt ngươi chết ta sống giằng co không dứt thì chính Hợp Đạt lại đột nhiên hạ thấp tư thái, tung cành ô liu ra, lại thêm mấy lần đàm phán giao thiệp, hai bên mới đều nhượng bộ, đạt được sự hợp tác.

"Con nghĩ lần này Hợp Đạt có thành ý hợp tác thật không, hay là..."

Bùi Cánh Hữu nhìn Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ hơi cúi mặt xuống, không biết là đang suy nghĩ hay là đã lạc vào cõi thần tiên nào đó rồi.

Tình cảm của Bùi Cánh Hữu dành cho con trai lớn rất phức tạp, mấy năm nay đa số thời gian Bùi Minh Sơ đều sống ở nước ngoài, nếu không phải cha vợ ông qua đời vào năm trước thì cơ hội hai cha con gặp nhau và ở cùng nhau sẽ càng xa vời hơn .

Bùi Minh Sơ được người ông ngoại có tầm nhìn cao đích thân dạy dỗ, nhưng may mắn là khi lớn lên cách cư xử của anh khiến Bùi Cánh Hữu cảm thấy thoải mái, chứ không phải kiểu quá mức thanh cao không dính khói lửa nhân gian như người nhà họ Việt. Có điều là đôi khi, ngay cả Bùi Cánh Hữu cũng không biết đứa con trai tưởng chừng như hoàn hảo của mình đang nghĩ cái quái gì nữa?

Nghĩ tới đây, Bùi Cánh Hữu khẽ thở dài trong lòng.

Thực ra, ông không biết hai đứa con trai của mình đang nghĩ gì, sự hiểu biết của ông đối với họ không sâu sắc cho lắm, chẳng hạn như biểu hiện xuất sắc lần này của Bùi Thanh nằm ngoài dự đoán của ông.

Mối quan hệ giữa hai anh em từ trước đến nay rất cân bằng, anh và em, công việc và riêng tư, hai người dường như rất hiểu rõ thân phận của mình, nhưng dự án hợp tác này đã phá vỡ sự cân bằng đó...

Trong thư phòng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, hai cha con đều có suy nghĩ riêng nhưng lại đồng thời gác chuyện công việc sang một bên.

*

Khi Bùi Thanh đẩy cửa phòng ngủ của Mạc Doãn, hắn đang nằm trên giường nhìn vào điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên như đang xem thứ gì đó thú vị lắm.

"Đang xem gì đó?" Bùi Thanh hỏi.

Mạc Doãn ngẩng mặt lên cười với Bùi Thanh: "Mấy con chó con cắn nhau í mà, anh muốn xem không?"

Bùi Thanh đương nhiên là không có hứng thú, sắc mặt y lạnh như băng, toàn thân toát ra áp lực lạnh lẽo.

Mạc Doãn nhấn nút khóa màn hình rồi lật ngược điện thoại để bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Sao vậy, tâm trạng không tốt hả?"

Bùi Thanh không nói gì, nghiêng người đối mặt với Mạc Doãn. Mạc Doãn có thể thấy rõ lồng ngực y đang phập phồng lên xuống, như đang chịu đựng điều gì đó.

Y không nói, Mạc Doãn cũng không lên tiếng, sau một lúc im lặng, Mạc Doãn mới thấp giọng nói: "Massage giúp tôi được không?"

Quần ngủ mềm mại bị cởi ra, đôi chân dài sặc sỡ của Mạc Doãn trải trên tấm chăn trơn, đã qua hơn một năm, bề mặt da trở nên rất mịn màng, da thịt sờ vào mềm mại, đàn hồi —— hoàn toàn là nhờ công lao Bùi chăm sóc tỉ mỉ.

Lòng bàn tay của Bùi Thanh to lớn, lớn đến nỗi mỗi lần đổ tinh dầu lên đều có thể trực tiếp bao phủ toàn bộ đùi của Mạc Doãn, đôi chân gầy gò yếu đuối mặc người khác vuốt ve, dù người mát xa có dùng sức đến đâu thì chủ nhân của nó cũng không có phản ứng gì. Lớp da trên bề mặt dần dần chuyển sang màu đỏ như máu, như thể máu thịt dưới da đang bị lòng bàn tay đó chà xát.

Bùi Thanh dừng lại.

Hơi thở của y có chút dồn dập, y nhìn chằm chằm vào đôi chân đỏ rực của Mạc Doãn một lúc rồi từ từ quay mặt lại, Mạc Doãn đang ngồi đó, nhìn y bằng ánh mắt lo lắng.

"Xin lỗi." Giọng nói của Bùi Thanh có chút khàn khào.

"Xin lỗi vì cái gì?"

"Vừa rồi tôi dùng sức hơi mạnh."

"Không sao."

Mạc Doãn cười, ấm áp nói: "Chẳng có cảm giác gì, cũng sẽ không đau, anh không cần phải xin lỗi."

Bùi Thanh thu hồi ánh mắt, y bỏ tay ra khỏi chân Mạc Doãn, đặt lên đầu gối mình, hơi cúi đầu, hai mắt lặng lẽ nhìn mặt đất tối tăm.

Đã gần mười năm rồi.

Trong mười năm qua, y đã rất kiên nhẫn.

Bởi vì sự ra đời của y là một tội lỗi, một tội lỗi mà cả đời y không bao giờ có thể chuộc được.

Mang theo nguyên tội và bị người thân cuối cùng bỏ rơi, một mình y lẻ loi đến ngôi nhà Bùi khổng lồ này, sống một cuộc sống phụ thuộc vào người khác. Y chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy thêm bất cứ thứ gì, mà ngược lại, một ngày nào đó, y sẽ rời khỏi nhà họ Bùi, vứt bỏ dòng họ của mình, từ bỏ mọi thứ ở đây và trở thành Bùi Thanh hai bàn tay trắng có một người cha vô danh như trước.

Tuy nhiên, trước khi ra đi, y muốn chứng tỏ bản thân ít nhất một lần.

Ngoại trừ thân phận con ngoài giá thú không thể tránh khỏi, y không hề thua kém Bùi Minh Sơ chút nào.

Y đã làm được điều đó.

Nhưng trong mắt Bùi Cánh Hữu, y vẫn chưa được công nhận.

Tại sao chứ?

Chỉ vì y là con ngoài giá thú, chẳng lẽ cho dù có làm thế nào đi nữa thì y cũng sẽ không bao giờ bằng được Bùi Minh Sơ?

Nếu đã vậy thì tại sao ngay từ đầu lại sinh y ra... À không, Bùi Cánh Hữu hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của y, nếu biết, có lẽ ông ta cũng sẽ chẳng cần y đâu...

Má của Bùi Thanh đột nhiên bị chạm vào, Bùi Thanh quay phắt người lại, Mạc Doãn dán lòng bàn tay lên mặt y, lông mày nhíu lại, "Bùi Thanh, anh bị sao vậy?"

Vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Bùi Thanh vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng đôi mắt hơi đỏ, cơ má căng cứng, có chút nong nóng dưới lòng bàn tay của Mạc Doãn.

Giống như một con sói bị thương nhưng y vẫn phải cố gắng cầm cự để người khác không phát hiện ra vết thương của mình.

"Không sao đâu." Giọng y vẫn kiên định như thường lệ.

Thật là mạnh mẽ.

Mạc Doãn cười thầm trong lòng, cảm thấy có chút hứng thú, vẻ mặt hắn đầy sự quan tâm dịu dàng: "Thật không? Tôi thấy hôm nay anh là lạ sao đó? Anh vừa thắng được dự án rồi, đáng lẽ phải nên vui mừng chứ."

Bùi Thanh quay mặt đi, lòng bàn tay Mạc Doãn rơi vào khoảng không, khóe môi hắn hơi nhếch lên: "Công việc xảy ra chuyện gì à?"

Bùi Thanh quay mặt về phía cửa, che giấu vẻ mặt lạnh lùng trong giây lát, sau đó mới quay mặt lại mang biểu cảm thường ngày: "Không có, mọi chuyện đều thuận lợi."

"Thật không đó? Hay là trong người cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Bùi Thanh tránh né câu hỏi của Mạc Doãn, cúi đầu nói: "Tôi đi rửa tay đây."

Y vừa đứng dậy thì cổ tay lại bị nắm lấy, Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn y, mặt mày đầy lo lắng, "Anh thật sự không sao chứ? Bùi Thanh, anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng nghe. Lúc tôi gặp khó khăn, anh luôn ở bên cạnh giúp đỡ tôi, bây giờ nếu anh buồn bực chuyện gì thì hãy để tôi chia sẻ với anh, được không?"

Lời nói dịu dàng và ánh mắt như vậy chắc chắn là niềm an ủi to lớn cho trái tim bị tổn thương, nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn khác.

Đối với những người kiêu hãnh và mạnh mẽ như Bùi Thanh, họ không cho phép mình thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt những người mà họ coi trọng, càng coi trọng người khác thì càng phải cố gắng hết sức tỏ ra thờ ơ không có việc gì.

Đôi mắt Mạc Doãn tràn đầy trìu mến, bình tĩnh ôn hòa như nước, nhưng trong khoảnh khắc Bùi Thanh ôm lấy hắn, ánh mắt hắn chuyển động, trong mắt Mạc Doãn hiện lên một nụ cười thoáng qua.

Bùi Thanh ôm hắn chặt đến mức Mạc Doãn cảm thấy như xương mình đang kêu răng rắc, hắn bị ôm mà đau hết cả người, nhưng cảm giác muốn cười càng lúc càng mạnh mẽ, hắn phải cắn môi dưới để ngăn tiếng cười. muốn thoát ra khỏi lồng ngực mình.

Tất nhiên hắn biết Bùi Thanh đã xảy ra chuyện gì.

Thắng thì sao chứ?

Lúc đám người bên phía Bùi Minh Sơ đến thư phòng họp, chỉ cần nghe giọng điệu và cách nói chuyện là biết họ xem dự án hợp tác đã là của mình rồi. Dựa trên nhận định của Mạc Doãn đối với Bùi Minh Sơ, phong cách dùng người anh sẽ không tùy tiện kiêu ngạo như vậy, trừ khi Bùi Cánh Hữu đã liên lạc trước với Bùi Minh Sơ, nói rằng sẽ giao việc hợp tác cho Bùi Minh Sơ.

Nhưng mà, chuyện vốn đã định giờ đây lại xảy ra biến số.

Thế thì phải làm sao bây giờ?

Với tính cách chuyên quyền độc đoán của Bùi Cánh Hữu, liệu ông ta có cảm thấy thoải mái khi giao dự án hợp tác cho Bùi Thanh không? Liệu Bùi Minh Sơ có bỏ qua khi phát hiện dự án hợp tác của Bùi Thanh và vụ tai nạn đâm xe hàng loạt của hắn không?

Bùi Thanh tưởng rằng mình đã thắng, nhưng trong lòng Mạc Doãn biết rõ —— Bùi Thanh đã thua hoàn toàn, và y cũng thấy rõ được điều đó.

Cha, anh, công ty... không có gì thuộc về y cả.

Ngay cả lòng tự trọng vô cùng kiêu hãnh mà y đau khổ gắng gượng cũng sẽ bị người thân thiết nhất của y chà đạp.

Bùi Thanh có gì?

Thực ra y chẳng có gì cả.

Cuộc chơi thật vui.

Không ngờ chỉ nhìn vẻ mặt bị thương của Bùi Thanh thôi cũng đã mới mẻ và thú vị như vậy, còn thú vị hơn nhiều so với những vụ nổ thế giới giả tạo kia.

Mạc Doãn run lên vì phấn khích.

Hắn vừa run lên, Bùi Thanh liền buông hắn ra, hốc mắt đỏ hơn trước, nhưng lại không có nước mắt, "Có làm em đau không?"

Mạc Doãn cười lắc đầu: "Không đau."

Ánh mắt hắn đầy vẻ bao dung, "Thật đó."

Bùi Thanh hít một hơi thật sâu, cúi mặt áp trán vào trán Mạc Doãn, hai tay đặt lên vai Mạc Doãn, sau khi hai người lặng lẽ trao đổi hơi thở một lúc, y thì thầm: "Tôi bế em đi tắm."

"Ừm."

Trong phòng tắm, Mạc Doãn đặt tay lên vai Bùi Thanh, ngẩng đầu hôn y.

Nụ hôn của Bùi Thanh hôm nay còn mãnh liệt và sâu sắc hơn lúc y chiến thắng ngày hôm đó, như thể y muốn chiếm hữu Mạc Doãn từng chút một từ đầu lưỡi rồi nuốt vào bụng mình.

Mạc Doãn hợp tác rất ngoan ngoãn.

Tóc họ ướt đẫm nước ấm, nước chảy dài trên mặt, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp.

Hai người họ nhìn nhau cách một màn hơi nước, Mạc Doãn áp lòng bàn tay lên mặt Bùi Thanh, thì thầm: "Bùi Thanh, dù thế nào đi nữa, anh vẫn còn có tôi."

Hơi nóng dày đặc đến mức hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của Bùi Thanh lúc này, nhưng hắn cảm thấy Bùi Thanh hôn mình hung hăng hơn trước, hắn chỉ có thể cố hết sức ngẩng mặt về phía sau để đón nhận, giống như một vật hiến tế.

Cuối cùng, Bùi Thanh nắm lấy tay hắn, cắn nhẹ vào ngón áp út bàn tay phải của hắn.

Mạc Doãn nhìn y, trong mắt Bùi Thanh hiện ra một thứ gì đó đã ấp ủ dưới đất ngầm từ lâu, giờ đây leo lên rậm rạp quấn chặt lấy Mạc Doãn.

——Tôi thực sự đã yêu người này.

——Tôi thực sự đã có được người này.

Suy nghĩ tương tự đồng thời lóe lên trong đầu họ, hai người liếc nhìn nhau, tiến đến bên nhau giữa làn hơi nước mờ ảo, môi chạm nhẹ vào đối phương như chuồn chuồn lướt nước.

Bùi Thanh cúi đầu hôn lên chỗ bị y cắn rồi nói: "Sau khi dự án hợp tác kết thúc, tôi sẽ đưa em rời khỏi đây."

*

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Mạc Doãn mỉm cười, cuộn người trong chăn vẫy tay, vẻ mặt Bùi Thanh đã thoải mái hơn nhiều so với lúc mới đến, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt, y tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Mạc Doãn.

Căn phòng rơi vào bóng tối.

Mạc Doãn lấy điện thoại cạnh gối ra, mở khóa, tiếp tục xem đoạn video lúc nãy còn chưa xem xong thì Bùi Thanh bước vào.

Thật đáng tiếc.

Nguồn sáng ở phía trước, nhưng ánh sáng phía sau quá tối, góc quay của người cầm máy cũng không tốt, trong video chỉ loáng thoáng nhìn thấy đường nét của khuôn mặt, bóng dáng của Bùi Minh Sơ nổi bật giữa đám đông, Mạc Doãn liếc mắt liền nhận ra, chỉ là không nhìn rõ nét mặt Bùi Minh Sơ.

Không nhìn thấy vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Bùi Minh Sơ lúc đó thật là đáng tiếc mà!

Sau khi xóa lịch sử trò chuyện và video, Mạc Doãn chán nản ném điện thoại đi, trong lòng nhớ lại dáng vẻ hôm nay Bùi Thanh bị thương vẫn cố gắng gượng thì không nhịn được phá ra cười thành tiếng. Mạc Doãn mím môi, cắn răng để kìm nén cơn buồn cười, rồi lại "phụt" cười to lần nữa, thế là đành dứt khoát kéo chăn lên che mặt.

Mạc Doãn nằm trong chăn cười đến nỗi mặt ra đầy mồ hôi.

Tuy nhiên chỉ ít lâu sau, nụ cười trên mặt hắn lại biến mất.

Niềm vui được tạo ra bởi một điều nhỏ nhặt như vậy đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng kể.

Mạc Doãn kéo chăn xuống, đôi mắt lặng lẽ sáng lên trong đêm tối.

Không vội.

Lúc này đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Hắn rất mong được tận mắt nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả bọn họ khi họ gục xuống... Nhất định sẽ rất thú vị đây!

22/O2/2O24