Dương Từ Dật nói xong cảm thấy xấu hổ vô cùng, rốt cuộc anh vừa nói cái gì vậy.
Những lời anh vừa thốt ra cứ như anh đang ghen tị với cháu trai mình, anh thấy mình đang teo lại thành một đứa con nít non nớt chưa lớn.
Anh không muốn trở thành loại người đó, và anh cũng không phải loại người đó.
Hoắc Huyền lại hỏi một lần nữa: "Dương Từ Dật, anh biết vừa rồi anh nói cái gì không?"
Trong mắt Dương Từ Dật hiện lên một tia hoảng sợ: "Anh đã nhờ trợ lý Thời đến đón anh."
Hoắc Huyền đè chặt không cho anh động đậy.
"Anh biết sao em lại đối xử với Dương Xán tốt như vậy không? Anh không phát hiện em đối xử với cậu ấy và Bảo Cầm giống nhau sao?
Dương Từ Dật bối rối nhìn hắn.
"Anh nhớ lúc chúng ta mới ở bên nhau không? Bảo Cầm khi ấy luôn quấn lấy anh, cực kỳ không thích em, cứ thấy em lại sủa vào mặt, làm như em ngược đãi nó vậy. Sau này em đối xử với nó cực kỳ tốt, lén khui đồ hộp cho nó sau lưng anh còn mang nó ra ngoài chơi, kết quả nó không còn dính anh nữa, anh chỉ thuộc về em. Lúc đó em nghĩ thời gian người nhà và thú cưng ở bên anh có hạn, chỉ có em khác biệt, em mới là người cùng đi bên anh thật lâu về sau, em muốn trở thành người nhà của anh, thì nhất định phải coi họ như người nhà."
"Thời điểm em và Dương Xán mới biết nhau, cậu ta luôn bảo với em chú út cậu ta là người lợi hại nhất trên đời, chuyện gì cũng không làm khó được chú ấy, lúc đó em nghĩ thầm người đó thì có bao nhiêu lợi hại chứ, sau mới biết người đó thật sự rất lợi hại. Từ ánh mắt đầu tiên em đã thích không chịu nổi rồi, nhưng em không dám để lộ, em sợ sự chân thành của em sẽ bị coi thường, em chỉ có thể tự mình nghĩ cách để được gần người đó thêm một chút, những mưu kế không dám để ai biết được, nói ra chỉ làm em cảm thấy bản thân thật khó coi,......Nhưng lúc đó em chỉ có hai bàn tay trắng, là biện pháp duy nhất em có thể nghĩ ra chỉ vì muốn có được người đó."
"Tuy rằng bây giờ nhớ lại, em cảm thấy em vừa vụng về lại vô sỉ, nhưng em không hối hận. Em biết nếu em không làm vậy, em cũng giống như những người qua đường lướt qua đời anh. Nếu hỏi khi nào em mới có đủ tự tin theo đuổi anh, Dương Từ Dật, có thể em sẽ mất đến mười tám năm. Mấy năm nay em vẫn luôn ngưỡng mộ anh, yêu anh, hy vọng anh......cũng có thể yêu em."
"Nếu không có chuyện xấu của tiểu thiếu gia nhà họ Hướng, có lẽ em vẫn giả vờ làm Hoắc Huyền điềm tĩnh và ổn trọng trước mặt anh, nhưng em không thể khống chế được, thời điểm tràn ngập tình yêu bên anh nhất, cũng là thời điểm tâm trí em xao lãng lo lắng nhất."
Tình yêu không thể kiềm chế của hắn dành cho Dương Từ Dật đi kèm với dục vọng chiếm hữu, tự hoài nghi bản thân, lo âu thấp thỏm cùng một chút cảm giác bất lực.
Không phải Hoắc Dư và Hoắc Sư Hòa chưa từng tới gây phiền phức cho hắn. Bọn họ thốt ra những lời chế nhạo, nói rằng sớm muộn gì Dương Từ Dật cũng vứt bỏ hắn.
Thời gian mang đến cho Dương Từ Dật không chỉ là tài sản tích lũy bao lâu qua, tuy rằng điểm này xếp hạng nhất trong các thứ khiến nhiều người điên cuồng theo đuổi anh, mà anh còn có những trải nghiệm tạo nên phong thái lịch duyệt, trông rất mê người.
Suy cho cùng đây chính là lý do Hoắc Huyền bị anh thu hút.
Lời nói của Hoắc Dư tựa như nhắc nhở hắn, rằng hắn chỉ là cô bé Lọ Lem được Dương Từ Dật cứu vớt.
Những cảm xúc lúc đó có đau đớn không?
Đau đớn.
Nhưng hắn muốn đau đớn, chứ không cần yêu trong câm lặng.
Mẹ hắn yêu Hoắc Sư Hòa, thậm chí sau khi biết gã phản bội mình, bà vẫn ngoan cố níu kéo gã cả đời, để rồi phải vào bệnh viện nằm trong trạng thái thực vật.
Hoắc Huyền cảm thấy mình thực sự rất giống bà ấy.
Nếu hắn giống Hoắc Sư Hòa, liệu hắn có biết khó mà lui, tự giác từ bỏ khi nhận thấy trong lòng Dương Từ Dật có người khác hay không?
Không phải Hoắc Huyền chưa từng nghĩ tới nếu cả đời Dương Từ Dật vẫn không yêu hắn thì hắn phải làm sao?
Trong đầu tư nếu thất bại còn có thể cắt lỗ kịp thời, nhưng trong tình yêu thì sao?
Hắn không biết.
Hắn chỉ có thể hy vọng Dương Từ Dật không giống Hoắc Sư Hòa, có lẽ một ngày nào đó trong lòng anh sẽ có hắn.
Hoắc Huyền nhìn anh, trong mắt tự hồ bao phủ một tầng hơi nước, Dương Từ Dật đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Hoắc Huyền nói với anh, hắn muốn anh yêu hắn.
Khoảng thời gian mẹ Hoắc Huyền qua đời, Hoắc Huyền đau khổ đến mức tạm thời mất ngôn ngữ, có lúc hắn cũng lặng lẽ nhìn anh như thế này.
Hắn quá hiểu chuyện, rõ rằng bản thân thống khổ như vậy lại không muốn gây phiền toái cho anh. Chờ tới lúc anh biết chuyện, tình trạng của Hoắc Huyền khi đó đã rất không ổn. Làm bạn đời của Hoắc Huyền nhưng không thể phát hiện kịp thời hắn bị bệnh, anh thấy rất áy náy tự trách. Vì vậy anh giao công ty cho anh trai quản lý, đưa Hoắc Huyền đi du lịch giải sầu.
Kỳ thực lúc đó quyết định khá vội vàng.
Vào đêm mẹ Hoắc Huyền qua đời, khi Dương Từ Dật đến Hoắc Huyền đã lo liệu xong mọi việc.
Hắn ngồi một mình lẻ loi trên hàng ghế ngoài hành lang, Dương Từ Dật bước tới, Hoắc Huyền ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn bình ổn hơi thở một chút rồi nói: "Bà ấy không cần phải chịu tội nữa, em thấy vậy cũng khá tốt."
Dương Từ Dật đưa tay ôm lấy hắn vào lòng, sau đó lấy áo khoác đang treo trên cánh tay trùm lên đầu hắn.
"Hoắc Huyền, không ai có thể nhìn thấy em."
Một lúc sau Dương Từ Dật cảm thấy áo sơ mi của mình ướt đẫm, Hoắc Huyền khóc trong thầm lặng.
Kỳ thật Hoắc Huyền đã sớm quên cảm giác khóc là như thế nào rồi.
Thời điểm Hoắc Huyền bị mất ngôn ngữ, Dương Từ Dật chuẩn bị sẵn một cuốn sổ, khi nào thực sự cần giao tiếp, anh hỏi chuyện, Hoắc Huyền sẽ viết lên vở cho anh đọc.
Mới đầu Hoắc Huyền không quen lắm, sau này lại viết rất nhiều, thỉnh thoảng còn vẽ linh tinh chọc cười anh.
Giọng nói của Hoắc Huyền sau khi khỏi, cuốn sổ đã được Dương Từ Dật cẩn thận cất vào ngăn tủ.
Dương Từ Dật cho người tìm một thành phố ven biển xinh đẹp lại yên tĩnh. Anh nắm tay Hoắc Huyền đi dạo cho chim bồ câu ăn, nấu ăn cho hắn, bình yên bên cạnh hắn.
Khi đó anh đã hiểu nỗi vất vả khi chăm nom người khác. Anh cho Hoắc Huyền một gia đình, nhưng ngày thường hắn mới là người săn sóc anh nhiều hơn.
Anh chứng kiến toàn bộ thời kỳ niên thiếu của Hoắc Huyền, và cuối cùng hắn và anh đã xây dựng một gia đình.
Không phải vì thiếu niên này đe dọa anh thẳng mặt, nếu anh không thích, còn có hàng ngàn thủ đoạn trừng trị hắn.
Điều đáng sợ ở đây, không ngờ anh không biết xấu hổ mà động lòng.
Lúc ấy anh cho rằng Hoắc Huyền thích cháu trai ngốc nhà mình. Dương Xán trong nhà được nuông chiều mà lớn, nhưng thật ra là đại trí nhược ngu*, trong lòng cậu tự biết ai đối với cậu thật lòng, hầu như chưa từng mời bạn bè về nhà chơi.
đại trí nhược ngu*: bậc tài trí giả nhìn như ngu dốt.
Hoắc Huyền là người bạn đầu tiên cậu đưa về.
Những gì Hoắc Huyền làm anh đều tận mắt thấy rõ, hắn giúp cậu học bù, hai người hẹn nhau vào cùng một trường, dõi theo hai thanh thiếu niên cùng tuổi đùa giỡn, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm giác chua xót.
Chuyện này mà đồn đãi ra ngoài, anh thực sự mất hết mặt mũi, anh vậy mà coi trọng bạn học của cháu trai.
Thật không may, Dương Xán thích nữ giới và Dương Từ Dật luôn cảm thấy Hoắc Huyền yêu thầm cậu.
Sau lại xảy ra vụ Hoắc Sư Hòa, ngày thường anh không nhúng tay vào loại chuyện này, nhưng khi nhìn những người gọi là thân nhân lăng mạ hắn, anh cảm thấy không đành lòng.
Sau đó Hoắc Huyền trốn học, Dương Xán gọi điện cho anh nói không thấy hắn đâu. Khi họ tìm được hắn, Dương Từ Dật đã chuẩn bị đưa hắn đi.
Hoắc Huyền lại ôm Dương Xán ngay trước mặt anh, khoảnh khắc đó trong lòng Dương Từ Dật dâng trào thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Anh muốn nói cho hắn biết Dương Xán thích con gái, cả đời hắn cũng không có cơ hội, nhưng anh không muốn làm hắn thương tâm.
Dương Từ Dật làm theo ý nguyện của Hoắc Huyền giúp hắn rời khỏi Hoắc gia. Rất nhiều năm trôi qua, anh cảm thấy tiếp tục cùng Hoắc Huyền bên nhau như vậy cũng tốt.
Nhưng lúc tìm thấy hắn sau vụ tai nạn rớt xuống biển, Hoắc Huyền ngữ khí kích động nói hồi trẻ hắn chọn sai, hắn không thích anh dù chỉ một chút.
Dương Từ Dật như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lớn, anh đã dùng ưu thế tiền tài và kinh nghiệm tuổi tác vây khốn người này bên mình bốn năm.
Mà Hoắc Huyền không còn là chàng thiếu niên không có năng lực phản kháng như trước kia nữa.
Có phải đã đến lúc anh trả tự do cho hắn, để hắn theo đuổi những gì hắn muốn?
Thế là anh đồng ý ly hôn.
Dương Từ Dật nhớ khoảng thời gian họ đi du lịch cùng nhau, có một đêm nọ, Hoắc Huyền tỉnh giấc trốn anh vào nhà vệ sinh khóc thút thít.
Dương Từ Dật thử vặn tay cầm nhưng không được, bên trong vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Anh ổn định lại hơi thở, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: "Hoắc Huyền, em không sao chứ?"
Khi Hoắc Huyền mở cửa ra, Dương Từ Dật lập tức giật lấy con dao dấu trong tay hắn, dắt hắn ngồi xuống mép giường, cong lưng cẩn thận băng bó vết thương cho hắn. Nhìn những vết cứa có nông có sâu, Hoắc Huyền còn cố gắng giấu anh, Dương Từ Dật hơi nghiêng đầu quay đi, thanh âm hơi khàn nói: "Em muốn cái gì anh đều cho em, đừng tự tổn thương mình được không?"
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Hoắc Huyền hiện lên vẻ áy náy: ".....Xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh."
Dương Từ Dật hai tay ôm lấy mặt Hoắc Huyền, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, đau lòng nói: "Không cần nói xin lỗi, đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
Hoắc Huyền nắm chặt tay anh tiếp tục khóc.
Đêm đó trong phòng ánh sáng mờ mịt, Dương Từ Dật cẩn thận nhìn Hoắc Huyền thông qua ánh trăng mỏng manh lấp lánh chiếu vào từ cửa sổ.
Anh bởi vì người này mà bị người nhà mắng là làm việc ác độc không từ thủ đoạn, bạn bè thì nói anh bị Hoắc Huyền mê hoặc tâm trí.
Anh nghĩ, việc thích một người thật không có đạo lý như vậy đấy.
Thời kỳ Hoắc Huyền còn là thiếu niên, thân hình hắn còn hơi gầy, eo thon chân dài, mặc một bộ đồng phục xanh trắng đan xen, mỗi khi di chuyển xương bả vai sau lưng sẽ nhô lên một chút.
Dương Từ Dật vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó khi anh về nhà, anh ở trong sân nhìn thấy chàng thiếu niên như tuyết đầu mùa xuân, cơn gió nhẹ thổi qua vờn tóc mái hắn.
Dương Từ Dật lần đầu động tâm cũng như lần cuối.
Hoắc Huyền trưởng thành thì khác, ngực, bụng và eo đều phủ một tầng cơ bắp mỏng, hình thái tràn đầy cảm giác mạnh mẽ thuộc về một người đàn ông trưởng thành. Đường cong trên người khi thả lỏng thể hiện một kiểu gợi cảm mà tinh xảo.
Ngón tay anh chạm nhẹ lên mặt hắn.
Anh thích người này.
Anh tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì hắn.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Cuối năm bận quá, hôm nay còn muộn hơn nữa.
Chúc mọi người ngủ ngon.
Quên đề cập, nếu quan tâm, bạn có thể lưu truyện mới vào danh mục. B giả O cả đời, truyện mình sắp viết, chủ yếu là thịt, cốt truyện cũng nhiều.
[Editor có điều muốn nói:]
Truyện B giả O thấy review cũng hợp gu á mà dài quá chưa đọc, truyện NP nha.