Hôm nay Hoắc Huyền phát tiết hết tất cả áp lực kìm nén bao lâu nay, chờ không kịp lại hỏi tiếp.
"Em yêu anh, anh cũng yêu em phải không?"
Dương Từ Dật nắm lấy cổ tay Hoắc Huyền, suy nghĩ một lúc rồi cười buồn: "Mấy năm nay chúng ta......rốt cuộc đang làm gì vậy?"
Dương Từ Dật gọi tên Hoắc Huyền bằng giọng điệu dịu dàng, ôm chặt lấy hắn hôn thật sâu.
Thân thể Hoắc Huyền khẽ run lên, Dương Từ Dật vùi đầu vào vai Hoắc Huyền, hai tay ôm chặt eo hắn.
"Yêu em, từ lâu về trước anh đã yêu em."
Khi trợ lý Thời lái xe đã gọi điện cho Dương Từ Nghị ba lần, cuối cùng mới có người nhận.
"Dương tổng......bây giờ chúng ta...."
Hoắc Huyền nhìn Dương Từ Dật đang điều chỉnh tư thế trước mặt, miễn cưỡng chống đỡ thân trên dựa vào ván giường, anh đỡ hai chân, lỗ hậu ngậm chặt dương v*t Hoắc Huyền, đôi mắt sau cặp kính vừa mê li vừa sâu thẳm.
Chiếc áo sơ mi không được cởi hẳn ra mà chỉ treo lủng lẳng trên cánh tay anh, cơ thể lộ ra bộ ngực và vùng bụng trông mềm dẻo thành thục.
Hoắc Huyền dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Dương Từ Dật, cố giữ nhịp điệu bình ổn đáp: "Trợ lý Thời chiều nay hẵng đến."
Thời Tuyên theo sau hỏi liệu anh ta có thể nói chuyện trực tiếp với Dương Từ Dật không.
Dương Từ Dật cảm thấy chỗ vừa rồi bị lòng bàn tay Hoắc Huyền chạm vào tê dại ngứa ngáy, toàn thân như có dòng điện chạy qua, anh không khỏi khẽ run lên. Đột nhiên Hoắc Huyền cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai anh, mỉm cười áp điện thoại vào tai bên kia: "Trợ lý Thời tìm anh."
Dương Từ Dật có hơi hoảng loạn khi nghe thấy giọng nói của Thời Tuyên từ đầu bên kia, hình như đang muốn xác nhận điều gì đó với anh.
"Uhm......Cậu cứ bàn giao trước đi...."
Hoắc Huyền sờ đầu anh, sau đó đưa tay xuống bao trùm vật giữa hai chân Dương Từ Dật, ngón tay vuốt ve lên xuống, Dương Từ Dật lập tức che miệng mình, thân dưới run rẩy.
Hoắc Huyền đột ngột đổi góc độ xoa nắn, nhìn Dương Từ Dật nỗ lực kìm nén thanh âm, càng ** anh ác liệt hơn. Lúc này Dương Từ Dật nghe thấy trợ lý ở đầu bên kia điện thoại hỏi hai lần Dương tổng còn ở đó không, toàn thân lập tức căng thẳng. Hoắc Huyền bị anh xoắn chặt hai lần, trên trán nổi gân xanh, cong người kéo căng cơ lưng mới miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn bắn tinh.
Vài giây sau, Hoắc Huyền bỗng nhiên cầm điện thoại nói: "Trợ lý Thời, tôi cúp máy trước, chúng tôi đang vội."
Dương Từ Dật ngước mắt lên, Hoắc Huyền mím môi nhìn chằm chằm anh, rút ra ngoài hơn phân nửa, vòng tay qua eo anh, sau đó hung hăng đâm vào.
Dương Từ Dật thấp giọng rên rỉ, bất giác nhắm mắt lại. Hoắc Huyền nheo mắt, tốc độ đâm thọc càng lúc càng nhanh, sức lực càng ngày càng nặng.
Sau khi xong việc họ nằm trên giường, tóc của Dương Từ Dật xõa xuống, vương vãi trên trán anh trông có hơi chật vật lộn xộn, hơi thở thêm chút hổn hển.
Hoắc Huyền ôm lấy anh, ghé bên tai hỏi lại một lần nữa: "Anh yêu em phải không?"
Dương Từ Dật hơi ngơ ngác mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt mất tiêu cự trong giây lát, sau đó nhanh chóng nhìn Hoắc Huyền.
"Anh không chê em phiền đúng không?"
Dương Từ Dật lắc đầu, vừa hôn vừa nói "Yêu em".
Trong lòng Hoắc Huyền không nhịn được vui vẻ đắc ý, quấn lấy anh cố ý hạ thấp giọng ai oán nói: "Sao anh lại cho rằng em thích tên ngốc Dương Xán? Em đối xử với cậu ta tốt như vậy còn không phải vì anh. Anh biết không vào lần đầu tiên em gặp cậu ta, cậu ta đang bị bọn côn đồ ở trường tụi em đánh cướp, bọn chúng ép cậu ta đưa hết tiền tiêu vặt, cậu ta còn lôi thẻ ra hỏi có thể quẹt không? Em cảm thấy cậu ta quá ngốc nên mới nhịn không nổi ra tay cứu. Lúc em 18 tuổi đã muốn kết hôn với anh rồi, em giúp cậu ta học bù, thúc giục cậu ta tiến bộ, sốt ruột sợ cậu ta không thể vào cùng trường đại học với em đến mức bị nhiệt miệng. Tất cả điều đó chỉ vì em muốn làm tình với anh, muốn gặp anh nhiều hơn, muốn làm thím nhỏ của cậu ta, em muốn đè...."
Quá thẳng thắn, quá trần trụi.
Dương Từ Dật trầm mặc một lúc rồi che miệng hắn lại: "......Được rồi, anh hiểu rồi, khụ, em không thể trách anh được, dù sao anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, hơn nữa em lúc đó xác thực rất đẹp, rất được hoan nghênh, anh không hạ thủ được......"
Khi đó Hoắc Huyền là giáo thảo toàn trường danh xứng với thực, dáng người cứng cỏi cao gầy, làn da trắng lạnh, vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mi đen dài phủ xuống mí mắt tạo thành bóng râm, cộng thêm khí chất u buồn quả thực rất hấp dẫn người nhìn.
Hoắc Huyền lẩm bẩm: "Hiện tại trông em khó coi sao? Lúc trước em bảo sẽ đi chỉnh thành mặt rắn chỉ là lời nói tức giận thôi, kỳ thật em đã sớm biết anh thích khuôn mặt này của em nhất, em vẫn luôn chăm sóc rất kỹ."
Dương Từ Dật đỏ mặt: "......Đẹp, nhưng không chỉ vì khuôn mặt mà thích em."
Hoắc Huyền hôn lên mặt anh, ngây thơ nói: "Về sau có việc gì chúng ta đều phải nói cho nhau biết được không? Bà xã anh biết không, em luôn nghĩ anh là hoàng tử cứu vớt đời em. Mẹ em trước kia thường nói em sẽ gặp được một người rất yêu thương mình, bây giờ em đã tìm thấy người đó rồi."
Dương Từ Dật sờ sờ mặt hắn: "Vậy em là công chúa của anh, bọn họ nói anh bị em mê hoặc đến lú óc, nói cũng không sai."
"Vậy có phải anh đặc biệt thích em hồi học cấp ba không, anh cũng thích em lúc làm tình hung hăng với anh đúng không? Em có thể cảm nhận được lúc đó anh kẹp em rất chặt đó."
Dương Từ Dật cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe bình thường, nhưng tai anh không khống chế được đỏ lên: "Có một chút."
Nghĩ lại buồn cười thật, Hoắc Huyền nhớ rõ hồi bọn họ mới tân hôn, trong lòng cả hai đều tự giữ ý tứ. Dù không nói gì họ vẫn ăn ý không ai nhắc đến việc chia phòng ngủ.
Hồi đấy Hoắc Huyền thường cố tình thay đồ ngủ trong phòng, không hề trốn tránh Dương Từ Dật, rõ ràng có ý dụ dỗ anh.
Lần đầu họ làm tình, Hoắc Huyền giả vờ ngây thơ vô tội, bao cao su đến tay cũng không mở ra được, lông mi run rẩy, đôi mắt cún con mờ mịt hơi nước, như thế một giây tiếp theo thôi nước mắt sẽ trào ra khóc rưng rưng. Hắn cắn môi dưới nói rằng hắn sợ đau, thực ra hắn đã sớm lén lút lật tài liệu ra học tập, thuộc lòng kỹ càng từng bước, dù chỉ mới tự mình tập luyện nhưng trong đầu hắn đã đè Dương Từ Dật xuống giường hoạt động không ngừng.
Dương Từ Dật lúc đó cũng dễ tin người, thấy Hoắc Huyền đáng thương như tấm bèo bị mưa giông bão tố quật qua quật lại, trong lòng hiện lên một chút thương tiếc phức tạp, sau đó anh nằm xuống.
Lần đầu Hoắc Huyền làm không được tốt, nhưng vẫn có thể vượt qua không trở ngại gì. Tuy nhiên qua hôm sau hắn dậy không nổi.
Ngày tiếp theo Hoắc Huyền về nhà, Dương Xán tới đón hắn, còn Dương Từ Dật đã được Thời Tuyên đón đi từ trước.
Trước khi đi Hoắc Huyền còn quấn lấy người ta không buông, đôi mắt trợ lý Thời ngó nghiêng khắp nơi không dám nhìn thẳng.
Khi Dương Xán đến cậu ta cảm thấy Hoắc Huyền nhìn mình với ánh mắt quái quái kiểu gì không hiểu nổi, Bảo Cầm tự giác chủ động nhảy lên xe.
Dương Xán còn tưởng ngày đó cậu tự tiện kéo hai người họ vào group nên giờ Hoắc Huyền mới ghi thù mình.
"Thím......thím nhỏ, có phải nhờ tao mà mày với chú út mới hòa hảo được đúng không? Công lao của tao cũng chiếm một nửa, mày nghĩ coi ai là người tìm hiểu tình báo giúp mày. Phải rồi, gần đây tao khá thích một con xe thể thao phiên bản giới hạn, nhưng còn chút xíu tiền nữa, thím nhỏ à, ahihi."
Hoắc Huyền làm ra vẻ trưởng bối: "Thằng quỷ đầu to, mày lớn tuổi rồi còn chưa yêu đương, không tích cực tham gia xây dựng tổ ấm tạo em bé để ba mẹ mày sớm ngày bế cháu, mày định ngày nào cũng kiếm chuyện quậy phá như vậy hả?"
Dương Xán: "Mày có lớn hơn tao đâu, dựa vào cái gì lên mặt dạy tao, ghét nhất cứ có người cứ quản tao."
Hoắc Huyền: "Bởi vì vui."
"Còn nữa, cho tao hỏi, lúc trước bà xã tao về nhà bảo với ba và anh hai muốn cùng tao kết hôn như thế nào?"
Dương Xán suy nghĩ một chút rồi nói: "... Còn có thể nói gì nữa? Chú ấy chỉ nói rằng chú thích một người, người đó họ từng gặp qua, chính là mày, chú muốn cùng mày kết hôn. Mày không tưởng tượng nổi vẻ mặt lúc đó của ông nội tao đâu, khi ông nội rất lớn tuổi rồi mới có chú út, nhưng ông rất nghiêm khắc với chú, không giống như tao, từ nhỏ đến lớn chú đều rất thông minh, cư xử quy củ không phạm chút sai lầm, chú ấy luôn là niềm tự hào của cả gia đình. Đó là lần đầu tiên chú không vâng lời ông nội tao. Tóm lại từ nay về sau mày cứ sống hòa hảo với chú út, nếu còn náo loạn tao sẽ không tha cho mày."
"Nhưng tao biết mày không phải loại người như thế, tuy rằng lúc chú út tao và mày mới bên nhau, tâm tình tao vẫn có chút không thông. Dù sao chú út tao có chỉ số IQ siêu quần như vậy, vốn muốn nhờ chú cải thiện gen cho thế hệ sau của cả nhà. Nhưng nghĩ lại thì còn có trường hợp đời sau là tao, dù chú út có con cũng không đảm bảo lắm, thay vì có một người xa lạ xuất hiện làm thím nhỏ, chúng ta trở thành người một nhà cũng khá tốt."
Hoắc Huyền trên đường trở về rất im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Dương Xán mở miệng hỏi một câu mày đang nghĩ gì vậy.
Hoắc Huyền: "...Tao chỉ đang nghĩ hóa ra bà xã tao rất yêu tao."
Dương Xán: "............"
Dương Xán ủ rũ cụp đuôi đưa hắn và Bảo Cầm về nhà. Vừa đến cổng lớn Hoắc Huyền lập tức đuổi cậu ra ngoài cửa.
Dương Xán chặn cửa: "...Không phải chứ, mày tuyệt tình vậy hả, một miếng cơm cũng không cho tao ăn."
Hoắc Huyền: "Về sau mày bớt qua nhà tụi tao, đừng tới quấy rầy tao và chú út mày trải qua thế giới hai người. Dù sao thì Dương Xán, cảm ơn mày."
Ngay khi Dương Xán chuẩn bị rời đi, cậu ta bối rối: "Sao đột nhiên lại nói mấy lời sến súa vậy?"
Cảm ơn mày nguyện ý làm bạn với tao, cảm ơn mày dẫn tao về nhà để gặp được Dương Từ Dật.
Hôm đó Hoắc Huyền đưa Bảo Cầm đi tắm, hắn không vội quay lại công ty. Hắn đã nhắn tin cho Dương Từ Dật bảo hôm nay anh tan làm sớm một chút, sẽ có bất ngờ khi về nhà.
Dương Từ Dật đồng ý.
Hoắc Huyền từng cho rằng Dương Từ Dật là kiểu người cổ hủ và bảo thủ trên giường, nhưng bây giờ hắn mới biết hóa ra mình chỉ chưa nhận thức sở thích thực sự của anh mà thôi.
Khi Dương Từ Dật mở cửa, còn chưa kịp bật đèn đã bất ngờ bị ép vào tường, Hoắc Huyền không nói không rằng vòng tay qua vai Dương Từ Dật đưa anh vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường.
Hắn giữ chặt tay anh đặt lên đỉnh đầu không nói gì, còn cúi đầu hôn đôi môi đang lúc đóng lúc mở của Dương Từ Dật. Nói là hôn môi nhưng thực chất lại giống đoạt lấy hơn. Dương Từ Dật ngoan ngoãn để hắn hôn anh, cảm nhận sự say mê của Hoắc Huyền dành cho mình.
Hôn xong, Dương Từ Dật đột nhiên tỉnh táo lại: "Quần áo giày dép anh còn chưa thay, em chờ một chút."
"Tách" đèn được bật lên.
Dương Từ Dật nhìn Hoắc Huyền trước mặt, hắn mặc đồng phục học sinh trung học, màu sắc vẫn là hai màu xanh trắng tươi tắn. Hoắc Huyền có đôi chân cao ráo, khuôn mặt thon dài, ngũ quan lập thể tinh xảo, làn da trắng lạnh, hàng lông mi vừa dày vừa đen. Hắn đang cười với Dương Từ Dật.
Tựa hồ như hắn đã quay ngược về quá khứ trở lại thành chàng thiếu niên nhút nhát thẹn thùng kia.
Đầu óc Dương Từ Dật tối sầm chỉ trong chớp mắt.
Hoắc Huyền nheo mắt cười rộ lên, quan sát đánh giá bộ dạng Dương Từ Dật: "Đừng thay đồ, dáng vẻ thành thục cấm dục của anh bây giờ thật quyến rũ. Bà xã, hôm nay chúng ta chơi gì đó mới mẻ được không?"
Sau đó Dương Từ Dật bị một vật gì đó đột nhiên đâm vào lòng bàn tay làm cho hoảng sợ, anh bối rối mở to mắt, đó là một cái trứng rung.
Đồ vật kia đang rung mạnh kêu ong ong, khiến Dương Từ Dật theo phản xạ khép hai chân lại. Bàn tay của Hoắc Huyền trông vừa xinh đẹp lại thon dài, mười ngón tay màu hồng phấn tách hai chân của người đàn ông trưởng thành ra, trông rất gợi tình.
Hoắc Huyền cởi khóa quần Dương Từ Dật, sau đó liếm dương v*t của anh cách một lớp quần lót, cơ thể người đàn ông theo phản ứng tự nhiên khi bị kích thích.
Dương Từ Dật ngửa đầu, kiềm chế tiếng hít thở dồn dập. Hoắc Huyền mở hai chân Dương Từ Dật rộng hơn, cởi nốt quần lót, tiếp theo khép hai ngón tay vói vào mở rộng vách tường thịt mềm mại, khuấy động chảy nước đầy cả tay.
Lúc rút ra, ngón tay Hoắc Huyền dính đầy một lớp dịch thể trong suốt, lỗ nhỏ vẫn đang chậm rãi rỉ nước. Hoắc Huyền liếm một chút, sau đó thấp giọng ra lệnh: "Tự mình làm tiếp."
Sau khi ngón tay rút ra ngoài, cảm giác hư không tê dại tăng lên gấp mấy chục lần so với ban đầu, nó từ đùi một đường bò lên khắp toàn thân, cảm giác như cả cơ thể đang ngâm trong nước ấm, Dương Từ Dật ngoan ngoãn duỗi tay bắt đầu mở rộng.
Động tác do dự của anh dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Huyền càng khiến hắn to gan hơn. Hoắc Huyền chọc trứng rung vào.
Dương Từ Dật cắn môi dưới không rên một tiếng. Hoắc Huyền nhìn thấy như vậy liền nhắm trứng rung vào cái lỗ nhỏ hẹp kia, khiến nó nuốt từng chút một vào.
Tần số rung động của máy rung lúc vừa mới vào chấn động tê liệt, nhưng cảm giác thoải mái chỉ thoáng qua. Hoắc Huyền ấn công tắc trong tay, khoái cảm mãnh liệt kích thích tinh thần anh, cơ thể Dương Từ Dật run rẩy, anh hét chói tai đạt cao trào, lỗ nhỏ mất khống chế co rút lại, trong khi món đồ chơi chết tiệt kia còn đang ở bên trong rung chấn không ngừng.
Hoắc Xuân mím môi theo dõi toàn bộ quá trình Dương Từ Dật lên đỉnh nhờ một món đồ chơi. Thân trên vẫn còn mặc áo sơ mi chỉnh tề, thân dưới đã là cảnh tượng lầy lội, còn có cảnh tượng Dương Từ Dật vì lên đỉnh vừa khóc vừa gọi tên hắn, dùng chân móc vào eo hắn xin tha.
Hắn thọc ngón tay lôi trứng rung ra ném sang một bên. Không ngoài dự đoán, trên giường ướt đẫm một mảng.
Hoắc Huyền sao chịu nổi sự cám dỗ như vậy từ Dương Từ Dật, hắn vội vàng dùng dương v*t phá vỡ từng lớp thịt non, đâm thẳng xuống phía dưới, lỗ thịt ướt nhẹp trơn trượt, gắt gao hút chặt dương v*t Hoắc Huyền, khi rút ra còn mang theo tiếng nước nhớp nháp.
dương v*t cắm tới tận cùng, khi hắn hơi nâng lên liền chạm vào một khối thịt mềm mại nhô ra, Hoắc Huyền biết rằng đây là điểm khiến Dương Từ Dật đạt đến khoái lạc, vừa chọc một cái, Dương Từ Dật đã ôm lấy lưng hắn và mềm giọng kêu to, lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ biết cầu xin thương xót.
"Cục cưng, bên trong anh thật nóng."
Hoắc Huyền phớt lờ ý kiến của Dương Từ Dật, sau vài cú thúc hắn lại nâng thân dưới anh lên, khiến Dương Từ Dật cong người rơi nước mắt, anh dùng hai tay ôm lấy lưng hắn, rên rỉ bên tai hắn rằng anh sắp chết.
Câu trả lời hắn đáp Dương Từ Dật là hành động tiếp tục ** anh. Hoắc Huyền cúi đầu hôn anh, hắn đang ở cái tuổi ham muốn mãnh liệt đến đáng sợ, ép hỏi Dương Từ Dật: "Thứ đó làm anh sướng hơn hay em làm anh sướng hơn?"
Dương Từ Dật bất lực nắm lấy cánh tay Hoắc Huyền đang ôm chặt mình, bị đâm đến không chịu nổi: "Là em, là em, nhẹ nhàng chút......a a a....."
Một khi đàn ông bị dục vọng lấn át t*ng trùng lên não, quả thực không khác gì cầm thú. Hoắc Huyền nhớ lại cảnh tượng bộ dạng Dương Từ Dật tự cầm đồ chơi chơi mình, chỉ là một vật chết hắn cũng phải ăn giấm, một tay lại bẻ chân Dương Từ Dật thêm rộng ra.
Da thịt mềm mại bị va chạm rung động, mỗi lần dương v*t đâm xuống lại phát ra âm thanh thân thể đập mạnh vang vọng trong phòng, Dương Từ Dật nghe được mặt đỏ lên như muốn chảy máu.
"Bà xã, anh trai, là anh dụ dỗ em, tự mình chơi còn hăng say như vậy, dâm đãng quá." Hoắc Huyền được ** hưng phấn, bất giác gọi loạn.
Dương Từ Dật hoảng hốt cảm thấy như bản thân thực sự tự cởi quần, tách hai chân thọc ngón tay vào khuấy loạn, dụ dỗ Hoắc Huyền còn đang trẻ người non dạ ăn mặc đồng phục học sinh thuần khiết, muốn hắn cắm vào trong anh.
"Chồng ơi, chậm một chút...... Anh thấy khó chịu quá, ugh a......"
Dương Từ Dật cảm thấy bụng dưới ê ẩm, muốn kêu Hoắc Huyền chậm một chút, nhưng dù anh van cầu thế nào hắn cũng không chịu, cứ mãi chìm trong biển dục không thể giải thoát.
"Được rồi, bà xã thân mến, em sẽ chậm lại chút."
Hoắc Huyền nói thì hay, nhưng thực tế lại ** anh vừa nhanh vừa mạnh hơn chục lần mới ngưng. Hắn nâng hai chân Dương Từ Dật bế anh lên mặt đối mặt với mình, sau đó đem anh vào phòng tắm, bắt anh tận mắt thấy cảnh hai chân mình bị nhấc lên mở rộng, chứng kiến dương v*t dữ tợn đang thô bạo ra vào lỗ hậu của mình.
Dương Từ Dật bám vào cổ Hoắc Huyền rên rỉ, cặp mông kiều nộn động dục được nâng cao đặt lên bồn rửa mặt, bị ép thành bao dương v*t độc quyền. Hoắc Huyền si mê ôm lấy thân thể Dương Từ Dật, kia đường cong tinh tế thon dài, cơ bắp hơi mỏng tạo nên đường nét đẹp mắt, bụng dưới bị dương v*t cắm thật sâu nhô lên một khối nhỏ.
Cuối cùng, Dương Từ Dật bị dương v*t đỉnh đến tận cùng bên trong phun đầy tinh dịch, bụng bị căng đến phồng lên, giống đang mang thai con của Hoắc Huyền. Không ngờ ông bố tồi này còn đưa tay ra ấn vào, cái lỗ nhỏ bị ** đến mức sưng đỏ vì tinh dịch quá nhiều không nuốt nổi lại phun ra.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Mình sẽ cập nhật thêm một ngoại truyện bên lề nho nhỏ dễ thương nữa, ngày mai mình sẽ cập nhật "Sao rơi" và một truyện nhỏ bên lề nhé. Chỉ là meme nên sẽ không dài đâu.
Chúc ngủ ngon.
[Editor có lời muốn nói:]
Đến đây sắp kết thúc bộ đầu tay tui edit rồi. Vì bộ này vừa ngắn vừa chưa có ai edit nên tui thử luôn, nhưng edit H mệt quá, cứ bí từ kiểu gì ấy. Tui chọn được bộ thứ 2 để edit rồi, vẫn là thể loại chủ công nhẹ nhàng hài hước, và không H. Mọi người có hứng thú thì ủng hộ tiếp nha, cảm ơn!