Ngày Yên Nghỉ

Chương 77





Edit + Beta: V
Vinh Quý nghe được tiếng nhai gặm nhỏ nhẹ và liên tục bên dưới.
Giống như con chuột nhỏ ấy – cậu nghĩ.
“Ngon không?” Vinh Quý hỏi đứa bé kia.
“Ngon lắm! Rất ngon ạ!” Yết hầu được nước trái cây làm dịu không còn khô khốc như trước nữa, giọng nói của cậu bé kia cũng trong trẻo hơn.
“Nhưng mà, anh thật sự không ăn sao?” Đứa bé nhỏ giọng hỏi: “Em mới ăn một nửa, còn một nửa này.”
“Không ăn, không ăn, em nhìn tay của anh là biết, anh đã cơ giới hóa rồi nên không cần ăn trái cây đâu.” Vinh Quý sang sảng nói: “Em mau ăn nửa còn lại đi.”
“Em không ăn đâu, không biết bao giờ mới được cứu ra nên em phải giữ lại một nửa này, tiết kiệm ăn từ từ.” Cậu bé từ chối.
Vinh Quý: =-=,,,
Bỗng nhiên cậu lại có cảm giác như đang đối mặt với Tiểu Mai là sao ta? Có phải học bá đều vậy không nhờ? Chỉ cần có điều kiện thì bọn họ luôn suy nghĩ toàn diện hơn người khác.
Cơ mà, nghe đối phương nói những lời này thì Vinh Quý chột dạ nhìn nguồn năng lượng còn lại trong cơ thể mình: 5% – một con số vô cùng nguy hiểm.
Tiếng cảnh báo nguồn năng lượng sắp cạn kiệt không hề vang lên, bởi vì nó sẽ phí điện.
Vinh Quý giật mình.
Nhưng cậu lại nhanh chóng trở nên lạc quan: Nói chung là, cậu tốn công sức nhiều như vậy, mất nhiều điện như thế thì tốt xấu gì cũng đã đưa được trái cây đến tay đứa bé phía dưới rồi, không phải sao? Cậu bé ấy cũng đã ăn rồi và khen ngon, không phải sao?
Hơn nữa, đứa nhỏ ấy vẫn còn một nửa chưa ăn để chờ cứu viện… không phải sao?
Không biết có phải vì thiếu điện hay không mà Vinh Quý cảm thấy mình không thể kiểm soát được cơ thể nữa.

Bây giờ, trong lòng cậu không nghĩ nhiều đến những chuyện khác mà chỉ nghĩ đến bàn tay phải đang đưa trái cây của mình, có lẽ do cậu tập trung toàn bộ lực chú ý lên đó nên giờ phút này, dù đã dần mất đi tri giác nhưng cảm giác ở bàn tay phải kia lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Cậu cảm giác có một bàn tay nhỏ bé đang đặt bên cạnh mình.
Nó không nắm lấy mà chỉ kề sát bên mà thôi.
Cậu cảm thấy hình như bàn tay nhỏ bé kia đang run rẩy.
Cậu nhóc sợ hãi ư? Phải rồi, chắc là đứa nhỏ đó đang phát sốt, với tình trạng toàn thân khó chịu này thì chắc cậu bé càng sợ hãi hơn nhỉ? Nhưng cậu bé ấy không thể hiện sự sợ hãi của mình ra ngoài.
Giống như Tiểu Mai vậy.
Vinh Quý lại nghĩ đến Tiểu Mai.
Có lẽ người có đầu óc thông minh đều thế nhỉ?
Trong bóng tối, khóe miệng Vinh Quý cong lên, sau đó cậu nhẹ giọng nói: “Xin hỏi, em có thể nắm lấy tay của anh được không? Anh… anh hơi sợ…”
Người giống như Tiểu Mai có lòng tự trọng rất mạnh, không thể đâm thủng một cách trực tiếp như vậy được, cậu cần phải dùng một chút kỹ xảo.
Vì thế, Vinh Quý bèn hỏi đối phương có thể nắm tay mình được không.
Biểu hiện của cậu rất hợp lý, trong giọng nói còn mang theo một chút run rẩy nữa.
“Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng mình.” Bàn tay nhỏ bé vốn đang run rẩy đặt gần sát bên lập tức nắm chặt lấy tay cậu.
Trong bóng tối, Vinh Quý nở nụ cười.
“Vậy nhờ em cầm chặt tay anh nhé… đây là tay mới của anh, nó đẹp lắm, anh rất thích…”
“Và nhờ em nhất định phải nắm chặt và bảo vệ nó giúp anh đấy!” Vinh Quý trịnh trọng nhờ đứa bé kia nữa.
“Em… nhất định rồi ạ.” Nghe được sự trịnh trọng trong lời nói của cậu nên giọng của cậu bé kia cũng trở nên nghiêm túc.
“Ừm… bàn tay này thật sự quý giá như vậy sao?” Có lẽ do hơi quen thuộc với Vinh Quý, hoặc có lẽ do đã lâu mới ăn được gì đó, hoặc bởi vì nắm bàn tay của Vinh Quý mang đến cảm giác an toàn nên rốt cuộc, cậu bé kia cũng biểu hiện ra dáng vẻ của một đứa nhỏ.
Cậu bé cẩn thận hỏi, trong giọng nói còn ẩn chứa một chút lòng hiếu kỳ.
Vinh Quý trả lời rằng: “Rất quý giá, đây là do Tiểu Mai làm cho anh, nó là bàn tay rất quý giá đấy!”
“Tụi anh là hai người máy vô cùng rách nát cùng nhau rời khỏi quê nhà, suốt đường đi cơ thể tụi anh hỏng hóc nhiều chỗ lắm.

Vì đổi cơ thể cho hai người mà Tiểu Mai dẫn anh đến thành phố Eni, vì không có điểm tích lũy nên cậu ấy đi làm thợ mỏ.”

“Có vài lần cậu ấy bị chôn vùi.”
“Đầu bị bẹp lép hết trơn.”
“Nhưng cuối cùng tụi anh cũng tích lũy đủ điểm, sau đó Tiểu Mai dẫn anh đến thành phố Yedham.”
“Em có biết thành phố Yedham không? Đó là nơi có thể mua được rất nhiều kim loại không rồi đấy…”
Vinh Quý kể với cậu bé chuyện xưa của mình và Tiểu Mai.
Rõ ràng là một cuộc sống gian khổ, nhưng lời kể của cậu lại vô cùng sống động và tràn ngập hy vọng.
Vinh Quý cứ kể rồi lại kể, sau đó cậu thấy năng lượng của mình ngày càng thấp, và cuối cùng chỉ còn lại 1%.
Không xong rồi… nhắc tới Tiểu Mai nên… nói hơi nhiều…
Thật hối hận quá à…
Nhưng Tiểu Mai lợi hại như vậy thì nhất định sẽ tìm được cậu, nhỉ?
Cơ thể cậu cũng khá là đầy đủ, chỉ thiếu một bàn tay thôi.
Trong cơn mông lung, Vinh Quý lại dặn dò đứa bé một câu: “Chắc anh sắp hết điện rồi, em nhất định phải bảo vệ bàn tay anh cho tốt nha!”
Nghe được câu trả lời khẳng định chắc nịch của đối phương thì cậu mới yên tâm.
Sau đó, ý thức của cậu ngày càng mơ hồ.
Và sau đó nữa…
“Anh hát cho em nghe một bài nhé?” Vinh Quý chợt nói.
“Hồi anh còn ở cô nhi viện thì gần đó có một Giáo đường, lúc ấy, tuần nào anh cũng đến đó hát.

Sau khi hát xong thì người ở đó sẽ cho anh bánh mì…”
“Mục sư ở Giáo đường là một ông người ngoại quốc, ông ấy dạy anh hát, nhưng anh không hiểu bài hát đó có ý nghĩa gì, chỉ biết là nó rất hay mà thôi.”
“Anh hát cho em nghe nhé? Vừa hay đã vài ngày trôi qua… chắc đốt máy cũng ổn rồi nhỉ?”
Vinh Quý lẩm bẩm.
Ý thức của cậu không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mỗi âm tiết trong bài hát đó lại vô cùng rõ ràng trong đầu óc cậu.
Sau đó, cậu bắt đầu hát.
Mỗi lời ca phát ra đều khiến người nghe giật mình kinh ngạc.
Mới đầu chỉ là những tiếng ngâm nga nhẹ nhàng và những âm tiết vô cùng đơn giản, nhưng giọng hát của Vinh Quý lại vô cùng rõ ràng, tuy có mang theo âm hưởng của kim loại nhưng cậu khéo léo hòa nó vào lời ca, điều này khiến giọng hát của cậu có một sức hút khác!
Sau đó, tiếng hát chầm chậm lên cao.
Âm thanh kim loại nhẹ nhàng và ngọt ngào được cậu xướng ra, sau đó nó len lỏi vào trong bóng tối, tiến vào khe hở giữa đá và đá, lẫn vào kẽ hở của vô số hạt cát, vọng đến những nơi mà Vinh Quý không thể đến được và cuối cùng lọt vào tai của đứa bé phía dưới.
Trong không gian tối tăm tràn đầy áp lực, tất cả mọi thứ đều bị đè nén.
Giọng của Vinh Quý cũng bị nén lại, nhưng nó không phải là dạng đè nén vì áp lực mà thậm chí, bởi vì hoàn cảnh hiện tại mà giọng hát của cậu càng đến gần màng tai của người ta hơn, tựa như hiện trường của một màn biểu diễn mặt đối mặt vậy.
Vinh Quý hát bằng một loại ngôn ngữ mà người khác không hiểu, y như lời cậu nói, ngay cả cậu cũng không hiểu mình đang hát cái gì.
Nhưng cậu lại nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình nghe bài hát ấy.
Trời xanh, mây trắng, bồ câu trắng lượn lờ trên không trung…
Vành mây nhuốm chút màu vàng, bóng ảnh màu đen của Thánh giá trên đỉnh Giáo đường in trên mặt đất, lão Mục sư mặc trang phục của tín đồ cười ha hả và đưa cậu một trái táo.
Đó là lần thứ hai Vinh Quý bị nhà nhận nuôi trả về, là đau lòng? Sợ hãi? Hay mê man?
Có lẽ còn có một chút tự trách nữa, nhỉ?
Lúc ấy, cậu là một đứa trẻ vô cùng bất lực, và trong thời điểm bất lực đó, cậu vô thức đi vào Giáo đường nhỏ và hẻo lánh kia.
Cậu ở đó nghe hát xướng đến chiều, lão Mục sư phát hiện nhưng không đuổi cậu đi mà lại cho cậu một trái táo màu đỏ, Vinh Quý gặm trái táo ấy và tiếp tục nghe hát.
Mãi đến khi ngủ thiếp đi.

Sau đó, nhóm Vinh Phúc tìm tới.
Vinh Phúc cõng cậu, tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ vô cùng ấm áp…
Được cứu rỗi – đây là cảm giác của Vinh Quý mỗi khi nghe bài hát này.
Trong lòng cậu đầy ắp cảm giác ấy, và đến lượt mình hát, cậu cũng truyền những cảm xúc kia ra ngoài.
Cậu bé đang bị vùi dưới nền đất sâu, không biết khi nào cứu viện mới tới, cơ thể vừa đau, vừa nóng lạnh đủ thứ là người đầu tiên nghe được tiếng ca mang cảm giác cứu rỗi này.
Trong bóng tối, cậu bé mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.
Xuyên thấu qua vô biên vô hạn cát đất và bùn nhão, dường như cậu bé đang nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Đứa nhỏ ấy nắm chặt bàn tay máy, thấp giọng nói: “Tên của em là Joshua, có thể… có thể cho em biết tên của anh được không?”
Ngay lúc cậu bé run rẩy chờ câu trả lời của Vinh Quý thì…
Tiếng hát véo von ấy chợt im bặt.
Nguồn năng lượng trong cơ thể Vinh Quý hoàn toàn cạn kiệt.

“Người Nhà Thợ Mỏ! Đó là Người Nhà Thợ Mỏ, a-a-a-a-a!” Trong bóng tối, có ai đó chợt kích động gào lên.
“Cái gì? Người Nhà Thợ Mỏ gì? Không phải đó là số 31557 à?” Một người khác nói với cổ họng khô khốc.
“Anh ấy là số 31557… nhưng anh ấy cũng là Người Nhà Thợ Mỏ! Là Người Nhà Thợ Mỏ đó!” Người gào lúc đầu vừa dứt lời thì vươn mu bàn tay đen thùi lên lau đi những giọt lệ trên mắt.
Người này chính là DJ ở thành phố Eni từng có một đoạn “gặp gỡ giấu mặt” với Vinh Quý.
Nếu lúc này ai có thể nhìn vật trong bóng tối thì người đó sẽ thấy đôi mắt đỏ hoe và nước mắt chưa khô trên mặt nam thanh niên này.
Anh DJ ở thành phố Eni không phải là người duy nhất bị chôn ở đây, bên cạnh anh ta còn có tám, chín người nữa, trên mặt ai cũng có nước mắt cả.
Có lẽ đây là điểm chung khác của bọn họ ngoại trừ bẩn và đói lả.
Tiểu Mai nói không sai: Đợt địa chấn này xảy ra vì dẫn lực trong quá trình tạo tinh mất cân đối.

Đây là một sự cố rất bất ngờ, hầu hết mọi người đều bị trận địa chấn này ảnh hưởng, người bị chôn dưới đất không phải một, hai người mà có rất nhiều người.
Tình hình của DJ thành phố Eni tốt hơn một chút, lúc địa chấn xảy ra anh ta đang nhàm chán tập đọc bản thảo phát thanh trong phòng, sau khi phát sinh sự cố thì anh ta lập tức hôn mê và bị vùi lấp dưới lớp đất.
Anh ta tỉnh dậy trong tiếng gọi của ai đó.
Trong cơn mông lung và xoa đôi mắt nhập nhèm, anh ta nghe cả buổi mới phát hiện người nọ không phải kêu tên mình mà là một người tên là “Tiểu Mai”.
Âm thanh ấy phát ra từ chip thu âm mà anh ta mang theo bên mình – con chip đó được thêm vào thẻ thông hành, những ai được điều động tới đây đều có nó.
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc, đó là giọng của một người phát thanh khác đang gây náo động gần đây trong doanh địa.

Mặc dù hơi ghen tị với đồng nghiệp, nhưng DJ thành phố Eni phải thừa nhận rằng giọng của đối phương rất dễ nghe.
Vì hôn mê khá lâu nên đầu anh ta hơi choáng váng, vì đối phương cứ gọi tên mãi nên mới đánh thức anh ta dậy được.
Không chỉ có một mình DJ thành phố Eni gặp tình trạng như vậy mà có rất nhiều người hôn mê vì cơn địa chấn được đánh thức bởi giọng nói của Vinh Quý, đối thoại giữa cậu và Tiểu Mai khiến mọi người hơi an tâm.
Người nói là số 31557, rất nhiều người đều quen thuộc với giọng của cậu.
Có lẽ Vinh Quý không đóng thiết bị phát ra âm thanh lại nên mới khiến giọng nói của cậu truyền vào chip thu âm của mọi người.
Cũng may là không đóng, lúc này có rất nhiều người bị chôn vùi một mình dưới đất, trong tình huống đơn độc bị vùi dưới lớp cát đá lạnh như băng này thì giọng của Vinh Quý chính là niềm an ủi tốt nhất đối với họ.
Bọn họ nghe thấy Vinh Quý và Tiểu Mai báo bình an, nghe được Vinh Quý phát hiện người gặp nạn, nghe được Vinh Quý cố gắng nói chuyện phiếm với người gặp nạn đó.
Giây phút ấy, người được giọng nói của Vinh Quý cứu giúp không chỉ có một mình người mà cậu đang nói chuyện.
Giây phút ấy, tất cả những ai đang đơn độc hãm sâu trong đất đá đều xem giọng nói của cậu như cọng rơm cứu mạng.
Cậu nói với đứa bé ấy cũng như đang nói với họ vậy.

Bọn họ nghe thấy Vinh Quý tìm được trái cây, nghe được Vinh Quý gian nan đưa trái cây ra ngoài, lúc nghe được tiếng đứa bé kia ăn thì trong miệng mọi người đều cảm nhận được vị ngọt, tựa như chính bọn họ cũng đang ăn trái cây trân quý mà Vinh Quý đưa vậy.
Cuối cùng, bọn họ nghe được bài hát khiến lòng mình run lên…
Giây phút ấy, tất cả những người nghe được đều cảm giác như mình được tiếng ca ấy cứu rỗi.
Nôn nóng, đau đớn, sợ hãi, khẩn trương… Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều bị ngăn chặn lại.
Lúc nghe được tiếng hát thánh thót ấy, tất cả mọi người đều rơm rớm nước mắt.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Đó là Tiểu Mai.
Khác với đa số mọi người, Tiểu Mai đóng chip thu âm trên thẻ thông hành lại.
Anh là người máy, giống như lời mà anh nói với Vinh Quý – anh đang tiết kiệm năng lượng.
Điện thoại nội bộ giữa hai người bị gián đoạn do địa chấn làm nhiễu sóng, để sửa chữa đường dây liên lạc này anh đã tiêu hao khoảng 9% năng lượng.
Đối với một người tính toán tỉ mỉ như Tiểu Mai mà nói thì đây là một con số khổng lồ.
Ngay sau đó, anh lại dùng 15% năng lượng để leo ra khỏi chỗ sụt lún – anh không có nói với Vinh Quý là mình cũng bị vùi lấp trong bùn đất, hơn nữa vị trí bị vùi lấp cũng không tính là nông.

Sau khi cẩn thận dùng sóng âm thăm dò tình hình xung quanh thì Tiểu Mai từ từ leo ra khỏi đó.
Lúc đi ra, người máy nhỏ thiếu mất một cánh tay trái.
Cánh tay trái của anh bị một cột thép lớn đè, nếu ở yên một chỗ thì có thể giữ được nó, nhưng bây giờ cần phải ra khỏi đây nên anh chủ động tháo cánh tay trái xuống.
Ngay khi anh rời khỏi đó thì nơi ấy lại xảy ra một vụ sụt lún quy mô nhỏ nữa.
Nhìn vị trí mình bị kẹt ban đầu hoàn toàn thay đổi thì Tiểu Mai biết, anh không thể tìm lại được cánh tay trái nữa rồi.
Anh nhanh chóng xoay người, phải nhân lúc Vinh Quý còn điện tìm ra vị trí của cậu rồi đào tên ngốc ấy ra.
Trước khi xảy ra địa chấn thì anh đang ở kho hàng, vì biết rõ từng ngóc ngách trong kho nên sau khi bị sụt lún, Tiểu Mai vẫn có thể định vị chuẩn xác đến 85% vị trí của nó.
Anh biết nơi gửi hàng ở đâu, và cũng biết công cụ mà mình cần nhất bây giờ là gì.
Tiểu Mai tìm được một cái máy đào đất hình cầu.
Kế tiếp, anh bắt đầu sử dụng máy đào đất để đi đào người.
Lúc tìm kiếm máy đào đất này, anh đào lên được một số người đang hôn mê bất tỉnh, sau khi kéo bọn họ ra, đánh thức một người trong số đó xong thì Tiểu Mai ngồi trên máy đào đất.
Anh cố gắng dùng máy đào đất mở một con đường nhỏ bên trong kho hàng.
Cơ thể Vinh Quý có thiết bị định vị, nhưng thiết bị nhận dạng tương ứng lại đang ở trên người Đại Hoàng, vì vậy để tìm được Vinh Quý, anh phải tìm ra Đại Hoàng trước.
Cũng may Đại Hoàng không chạy loạn, nó vẫn ở vị trí ban đầu, chỉ là sau trận địa chấn thì vị trí của nó sâu hơn bình thường mà thôi.
Đại Hoàng bị chôn sâu dưới nền đất, vị trí chệch so với dự tính rất nhiều, nhưng cuối cùng Tiểu Mai cũng tìm được nó.
Đương nhiên, trong quá trình tìm kiếm Đại Hoàng, anh lại đào lên được rất nhiều người.
Anh quen thuộc đặt những người này ở vị trí an toàn, đánh thức một người trong số đó, những chuyện khác thì giao cho người đó làm, còn anh phải tiếp tục đi tìm Vinh Quý.
Có lẽ nguồn năng lượng trong cơ thể tên ngốc kia không còn nhiều lắm.
Anh chỉ có thể cầu nguyện cậu thật sự ngoan ngoãn sử dụng hình thức tiết kiệm điện mà thôi.
Mặt Tiểu Mai không chút thay đổi, anh nghĩ.
Và khi đã tìm thấy Đại Hoàng, vì được anh dùng vật liệu cao cấp cải tiến nên hiện giờ chiếc xe này rất rắn chắc, cho dù trên người gánh vô số cát đá thì dáng đứng của nó vẫn thẳng tắp như cũ.
Nhưng cửa kính bên trái của nó đã bị vỡ.
Tiểu Mai gian nan nhảy ra khỏi máy đào đất hình cầu, anh men theo cửa kính đi vào bên trong xe.
Lúc này, đã qua 15 tiếng 32 phút kể từ khi anh và Vinh Quý trò chuyện.
Nếu Vinh Quý sử dụng hình thức tiết kiệm điện thì có lẽ năng lượng còn lại bây giờ của cậu khoảng 45%, nếu không thì còn 36% – vẫn nằm trong phạm vi an toàn.
Thiết bị định vị trong cơ thể Vinh Quý rất tiêu hao năng lượng, để sử dụng nó cần 20% lượng điện.

Sở dĩ anh bảo cậu phải chừa lại 30% cũng vì lo lắng cậu không để tâm, làm lãng phí nhiều năng lượng.
Tiểu Mai mở màn hình trên người Đại Hoàng lên, anh nhìn thấy một vùng tối đen…
Thiết bị định vị đã bị hỏng.
Anh tính toán năng lượng tiêu hao trong cơ thể Vinh Quý, sau đó bắt đầu bình tĩnh sửa thiết bị.
Lúc tính đến nguồn năng lượng trong cơ thể Vinh Quý còn 28% thì rốt cuộc màn hình cũng sáng lên.
Thiết bị định vị đã được sửa xong.

Nhưng mà…
“Thiết bị đầu bên kia không đủ năng lượng, đã đóng lại.”
Chờ đợi anh là tin thiết bị định vị trong cơ thể Vinh Quý đã đóng lại.
Suy cho cùng, ngốc vẫn hoàn ngốc, tên nhóc ấy đã làm nguồn năng lượng trong cơ thể vượt qua phạm vi an toàn rồi.
Lúc này, công năng trò chuyện nội tuyến cũng không thể sử dụng được.
Tiểu Mai ngồi trên người Đại Hoàng mà giật mình.
Sau đó, anh lại có hành động.
“Tớ đang đi bộ bên ngoài coi có ai cần hỗ trợ hay không, khi nhìn thấy Đại Hoàng tớ còn chào hỏi cậu ấy nữa, sau đó, ngay sau đó…”
“Ầm một tiếng, tớ trơ mắt nhìn bản thân mình rơi xuống.”
Trong lần đối thoại cuối cùng đó, mỗi lời mà Vinh Quý nói anh đều nhớ kỹ, anh còn chuẩn xác tìm được thông tin hữu dụng trong số những lời vô nghĩa của cậu.
Trên người Đại Hoàng có chức năng ghi hình! Lúc trước làm là vì đề phòng có người trộm xe, bây giờ xem ra, ắt hẳn chức năng này đã quay lại cảnh Vinh Quý bị rơi xuống.
Nghĩ vậy, Tiểu Mai nhanh chóng mở bản ghi hình được lưu trữ trong người Đại Hoàng lên.
Cũng may Đại Hoàng không phải Vinh Quý, nó sẽ không lơ là vào thời khắc mấu chốt, biểu cảm trước khi Vinh Quý rơi xuống được quay lại rõ ràng, ngay cả quá trình rơi xuống cũng vậy.
Tiểu Mai nhìn thấy đầy đủ hình ảnh lúc người máy mang đôi mắt đen rơi xuống.
Trên mặt cậu vẫn mang nụ cười, cứ như cậu không hề hay biết chuyện gì xảy ra, cứ lơ mơ như vậy mà rơi xuống.
Tiểu Mai nhớ kỹ vị trí mà Vinh Quý rơi xuống.
Anh ra khỏi Đại Hoàng và đi đến chỗ máy đào đất hình cầu bên ngoài, lúc này, năng lượng còn lại trong cơ thể anh là 36%.
Hiện tại, người bên ngoài ngày càng nhiều, nhân viên tìm kiếm cứu nạn của Chính phủ cũng đến nơi, các loại máy đào được lái tới đây để cứu những người gặp nạn đang bị vùi dưới lòng đất.
Trên những máy đào này có thiết bị phân biệt tín hiệu sinh mệnh, chủ yếu nhằm vào những sinh mệnh phi máy móc.

Dựa theo nguyên tắc cứu viện thì đội cứu viện sẽ cứu những mục tiêu gặp nạn được máy móc này xác định trước.
Đương nhiên, trong đó không bao gồm Vinh Quý sử dụng cơ thể máy móc.
Giữa một mớ máy móc cỡ lớn, Tiểu Mai bình tĩnh đào bới.
Trong quá trình này, anh lại đào lên được ba người.
Mỗi lần hy vọng người kia là Vinh Quý thì anh chỉ nhận được sự thất vọng.
Xung quanh lập tức có người hô to gọi nhỏ đến nâng người gặp nạn được đào ra đi.
Tiểu Mai vẫn tiếp tục đào bới.
Nguồn năng lượng trong cơ thể anh ngày càng ít – chỉ còn 5%.
Ngay sau đó, trong cơ thể anh chợt xuất hiện một loại cảm giác không biết tên.
Sóng điện não bỗng dao động, Tiểu Mai nhanh chóng nhảy ra khỏi máy đào.
Anh vươn tay đẩy cục đá trước máy đào đất ra và chạm đến một bàn chân.
Màu sắc và chất liệu giống hệt tay phải của anh, đây là…
Vinh Quý!
Tiểu Mai lập tức ngồi xổm xuống và tiếp tục đào.
Anh dốc sức đào bới, động tác nhanh đến mức không giống người máy nhỏ bình tĩnh thường ngày.
Cuối cùng, anh đào được Vinh Quý bị vùi lấp trong trạng thái lộn ngược ra.
Con ngươi đen tùy ý mở to, người máy nhỏ không còn ý thức đang nằm trên cánh tay phải còn sót lại của anh.
Tiểu Mai lẳng lặng nhìn cậu.
Sau đó, anh vẫn duy trì động tác này và không nhúc nhích.
Rốt cuộc, nguồn năng lượng trong cơ thể đã về 0%, Tiểu Mai cũng tắt nguồn.
Hai người máy nhỏ yên lặng dựa sát vào nhau, giống như hai pho tượng hài hòa vậy.

Tác giả có lời muốn nói:
Đại Hoàng lại lập công.
Ấy… sao tôi lại dùng từ “lại” vậy nè?.