Xung quanh tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Cơ thể Vinh Quý không thể cử động, cũng không biết đau đớn, nhưng nó không nhúc nhích được, có lẽ do tảng đá đè trên người quá nặng.
Hóa ra đây là cảm giác bị chôn sống – Vinh Quý nghĩ.
Một lúc sau, Vinh Quý cảm thấy xung quanh lại xảy ra chấn động, đất đai bên dưới lại thụt xuống một chút, cả người cậu như ngã lộn nhào xuống bùn đất vậy. Nhưng có lẽ cát đất ở xung quanh bị nới lỏng ra nên Vinh Quý cảm giác hình như tay mình có thể cử động được.
Tuy chỉ có thể hoạt động tay phải nhưng vào lúc này, miễn là tìm lại được một chút năng lực khống chế cơ thể thì đó đã là niềm an ủi đối với cậu rồi.
Sau đó, Vinh Quý bắt đầu gọi Tiểu Mai liên tục – không phải cậu gọi bằng miệng mà bên trong cơ thể bọn họ có đường dây điện thoại nội bộ, có thể dùng nó để gọi cho đối phương.
Không phải cậu đang cầu cứu, điều Vinh Quý lo lắng hiện tại là tình hình bên chỗ Tiểu Mai, cậu đã thành ra như vậy rồi, còn Tiểu Mai thì sao?
Tiểu Mai bên kia thế nào rồi?
Vinh Quý vô cùng sốt ruột.
Nhất là sau khi phát hiện đường dây vốn được kết nối bình thường nay lại biến thành tiếng dòng điện tối nghĩa thì các loại dự cảm xấu trong đầu cậu lũ lượt kéo tới, Vinh Quý càng nghĩ lại càng sợ hãi.
Hết cách, cậu chỉ có thể duy trì trạng thái bị chôn trong đất đá, sau đó nhẹ giọng gọi tên Tiểu Mai.
Cậu gọi liên tục nhưng vẫn không nghe được lời hồi đáp của anh, trong lòng Vinh Quý càng ngày càng hoảng.
“Tiểu Mai, cậu có nghe thấy không? Nghe được thì trả lời tớ đi!” Khi sự hoảng hốt trong lòng đạt tới đỉnh điểm thì Vinh Quý cao giọng nói.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng vang của dòng điện.
Ngay khi trong lòng Vinh Quý chợt trở nên trống rỗng và nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn thì cậu bỗng nghe được giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên.
“Tôi đây, đừng gọi nữa, tiết kiệm điện.” Đầu bên kia nói ít ý nhiều, đúng là tác phong đó giờ của Tiểu Mai.
Vinh Quý mừng như điên!
“Tiểu Mai, Tiểu Mai ơi, rốt cuộc cậu cũng trả lời tớ rồi! Vừa nãy không nghe cậu đáp lại làm tớ sợ muốn chết! Xém chút nữa tớ tưởng cậu bị bể tan tành rồi ấy!” Ngay khi kết nối được, Vinh Quý lập tức nói những điều chôn trong lòng ra.
Tiểu Mai: “…”
Cách sóng vô tuyến vô hình, dường như Vinh Quý nhìn thấy biểu cảm quen thuộc của Tiểu Mai.
“Còn cậu thì sao? Có bị bể không?” Tiểu Mai tạm dừng một lúc rồi lập tức hỏi.
“Không, không có, chắc là không có nhỉ? Bởi vì tớ không cảm giác được ~” Khi liên hệ được với Tiểu Mai, giọng điệu của Vinh Quý lại trở nên thoải mái.
“Tớ đang đi bộ bên ngoài coi có ai cần hỗ trợ hay không, khi nhìn thấy Đại Hoàng tớ còn chào hỏi cậu ấy nữa, sau đó, ngay sau đó…”
“Ầm một tiếng, tớ trơ mắt nhìn bản thân mình rơi xuống.”
“Bây giờ đầu tớ đang hướng xuống, chân hướng lên, tớ cảm giác mình giống như một cây củ cải vậy đó.”
↑
Thậm chí, cậu còn có tâm trạng tự đùa nữa.
“…” Tiểu Mai bên kia lại im lặng.
“Tiểu Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau cùng, Vinh Quý hỏi một câu tương đối có tính xây dựng.
“Bước đầu phỏng đoán là do dẫn lực trong quá trình tạo tinh mất cân đối nên đã gây ra địa chấn, tuy xác suất phát sinh cực thấp, nhưng không thể loại trừ tình huống xảy ra địa chấn lần thứ hai. Phương pháp tốt nhất là ở yên tại chỗ chờ cứu viện đến.” Tiểu Mai bình tĩnh nói.
“Bây giờ cậu đừng nói gì cả, cũng không cần làm động tác gì, mở hình thức tiết kiệm điện lên, hạn chế lãng phí nguồn năng lượng một cách không cần thiết.”
“Trong cơ thể cậu có thiết bị định vị, trước khi tôi xác định được vị trí của cậu thì phải bảo đảm trong cơ thể cậu còn lại ít nhất 30% lượng điện.”
Nói xong câu đó, Tiểu Mai lập tức tắt con đường liên lạc giữa hai người.
Cho dù là gọi điện thoại cũng rất tiêu hao năng lượng.
Thế giới của Vinh Quý lại trở nên yên tĩnh.
Vừa yên tĩnh lại vừa tối tăm.
Nhưng lúc này đây, cậu cũng không khẩn trương và sợ hãi như lúc nãy.
Bởi vì cậu vừa mới liên lạc được với Tiểu Mai ~
Giọng của Tiểu Mai nghe rất bình tĩnh nên có lẽ cậu ấy không sao cả ~
À đúng rồi, Tiểu Mai bảo cậu tiết kiệm điện và đợi cậu ấy tìm được vị trí của cậu → đây là cách mà Tiểu Mai nói “chờ tôi tới cứu cậu” đó ~
Hiểu rõ vấn đề rồi thì trong lòng Vinh Quý chợt trở nên vui vẻ.
Hễ là những lời Tiểu Mai nói thì đều đúng hết, cậu suy nghĩ một chốc rồi chuẩn bị làm theo lời anh nói – mở hình thức tiết kiệm điện lên.
Khi tiến vào trạng thái này, cậu sẽ không thể nói được ← Tiểu Mai đã nói, mỗi ngày cậu tốn quá nhiều năng lượng cho việc nói chuyện.
Tuy Vinh Quý không tin tưởng lắm, nhưng quả thật là cậu hay hết điện nhanh hơn Tiểu Mai.
Tiểu Mai thường làm việc nhiều hơn cậu, nhưng năng lượng tiêu hao mỗi ngày của anh và cậu lại xêm xêm, có lẽ sự khác biệt ở đây là cậu nói nhiều hơn Tiểu Mai n lần!
↑
Vinh Quý đã sớm cam chịu mình nói nhiều nên cậu quyết định nghe lời Tiểu Mai im miệng lại, cậu mở hình thức tiết kiệm điện ra.
Nhưng mà, ngay sau đó…
Vinh Quý nghe được tiếng khóc.
Đó là tiếng khóc thút thít cực nhỏ và chứa đầy áp lực.
Nếu bây giờ cậu mang cơ thể nhân loại thì chắc chắn sẽ không nghe được.
Cho dù là cơ thể máy móc, nhưng nếu không phải đang ở nơi cực kỳ im lặng này thì cậu cũng không nhất định nghe thấy.
Âm thanh kia thật sự quá nhỏ.
Nhưng cố tình nơi đây quá tĩnh lặng, và ốc tai máy tiếp nhận sóng âm mà Tiểu Mai trang bị cho cậu có tính năng không tồi.
Vinh Quý nghe được tiếng khóc nặng nề vọng lại từ tầng tầng bùn đất.
“Ai vậy? Có ai ở đó không?” Vinh Quý cẩn thận phân biệt phương hướng phát ra tiếng khóc, cậu lớn mật hỏi một tiếng.
Bởi vì đầu không thể cử động nên bây giờ cậu chỉ có thể nghe tiếng để định vị, dựa theo phán đoán ban đầu của cậu thì có lẽ âm thanh phát ra từ phía dưới bên phải.
Xem ra đây là một người còn xui xẻo hơn cả cậu nữa – trong tích tắc, Vinh Quý nghĩ vậy đấy. Nhưng ngay sau đó, cậu nghe được tiếng đáp lại phía dưới, đầu óc cậu chợt trở nên trống rỗng.
“Tôi… tôi đau quá…” Vinh Quý nghe thấy một giọng nói mỏng manh, đó không phải là tiếng của người lớn mà đó là một giọng nói mang theo sự non nớt và hơi khàn của trẻ con.
Người bị chôn ở phía dưới là một đứa bé! Vinh Quý sợ ngây người.
Cậu rất căng thẳng, sau đó Vinh Quý lập tức nhẹ giọng nói với đối phương: “Em đau à? Đau là chuyện tốt, bây giờ toàn thân anh bị đè lại rồi, ngay cả đau đớn cũng không thể cảm giác được.”
“Em đau thế nào?” Vinh Quý hỏi.
Phía dưới im lặng một lúc lâu, rốt cuộc qua một khoảng thời gian dài, đứa bé kia lại lên tiếng: “Em… em cũng không biết… đau thế nào…” Tuy giọng cậu bé khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra đó là giọng trẻ con.
Đây không phải hiện tượng tốt ← Vinh Quý lập tức nghĩ.
Đối phương là một đứa trẻ, đột nhiên gặp sự cố này và bị thương nên hỗn loạn là điều dễ hiểu, nhưng cứ mãi như vậy thì không ổn.
Tuy là một người không biết nhiều thường thức ngoại trừ ca hát và thời trang, nhưng ở một vài thời điểm thì cậu lại vô cùng nhanh nhạy: Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, trẻ em thì được anh trai, chị gái chăm sóc; người lớn một chút sẽ được yêu cầu phải quan tâm em trai, em gái nhỏ hơn mình. Ở phương diện đối đãi với trẻ con thì Vinh Quý cũng được xem là rành rọt.
Cậu biết phải trao đổi với trẻ con như thế nào, cũng biết cách xử lý khi chúng gặp phải những tình huống khẩn cấp.
Vì vậy, giọng cậu càng thêm ôn hòa.
“Em đừng vội nói chuyện, thử nuốt mấy ngụm nước miếng, sau đó nhắm mắt lại và cảm thụ một chút, nghĩ đến cánh tay, nghĩ đến ngực, rồi nghĩ đến lưng một chút, sau đó xuống dưới và nghĩ về chân của mình…”
Vinh Quý cố gắng nói một cách chậm rãi, cậu dùng giọng nói dẫn đường cho đứa trẻ tìm ra nơi mình bị thương.
Giọng cậu vốn đã dễ nghe rồi, sau khi cố ý mềm giọng thì lại càng thêm dễ nghe. Vinh Quý không biết đứa bé kia còn sức để kiên trì hay không, cũng không biết đứa bé kia có dựa theo lời cậu làm hay không, nhưng dưới tình huống không thể cử động thì cậu chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Cậu nói khoảng ba lần, lúc sắp lặp lại lần thứ tư thì chợt nghe đứa bé kia đáp lại: “Đầu… đầu đau quá… lưng… cũng đau…”
“Em lạnh lắm…”
Vinh Quý nghe được đứa bé kia nói như vậy.
Cậu bèn xem xét thiết bị đo nhiệt độ trong cơ thể, con số hiện lên không thấp lắm, vậy chứng tỏ nơi này không quá rét lạnh. Nhưng đứa bé kia lại nói lạnh, trong trường hợp này, cậu nhóc kia không phải bị thương mất nhiều máu thì có lẽ là đang phát sốt.
Trường hợp nào cũng không ổn!
Là một người lớn lên ở cô nhi viện, Vinh Quý biết rất nhiều cách thủ công để chữa trị khi phát sốt. Tuy băng bó miệng vết thương không giỏi nhưng cậu cũng biết làm, song dưới tình huống này, ngay cả nhúc nhích mà cậu còn không làm được thì sao mà đi giúp đỡ đứa bé đang ở nơi sâu hơn cậu được?
Trong đầu Vinh Quý không có một biện pháp nào cả, đầu cậu trống rỗng rồi.
Cậu không biết phải làm gì đây nữa.
Chợt, đứa bé kia lại mở miệng nói chuyện: “Em… em biết giọng của anh, anh… anh là nhân viên ở… trạm phát thanh.”
Nguyện ý nói chuyện là tốt! Có thể nói chuyện thì chứng tỏ cậu bé còn tỉnh, lời nói rõ ràng và mạch lạc cũng chứng tỏ đầu óc cậu bé vẫn còn sáng suốt.
Trước khi nghĩ ra cách tốt nhất thì chỉ còn một cách duy nhất có thể dùng – trong nháy mắt, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Vinh Quý.
Cậu quyết định nói chuyện phiếm với đứa nhỏ này.
Một người bị chôn sống trong bùn đất, cơ thể vừa đau đớn vừa cảm thấy cô độc, chỉ cần dọa một cái thôi cũng bị hù chết. Còn hai người thì không, dù không bị chôn cùng nhau nhưng chỉ cần nghe được giọng nhau thôi là đã cảm thấy an ủi rồi.
Ít nhất, khi đang hoảng loạn và nghe được giọng của Tiểu Mai thì cậu cảm thấy như mình được cứu vớt.
Vinh Quý bình tĩnh lại, cậu nhìn thoáng qua năng lượng còn lại của mình: 60%.
Còn cách 30% mà Tiểu Mai nói gấp đôi.
Tiểu Mai, thật sự xin lỗi đã không nghe lời cậu mở hình thức tiết kiệm điện lên.
Sau khi xin lỗi Tiểu Mai xong, Vinh Quý tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu bé gặp nạn bên dưới.
“Em nhận ra giọng nói của anh à?” Chỉ cần Vinh Quý muốn thì người khác sẽ không bao giờ nghe ra một chút sơ hở trong giọng nói của cậu.
Bây giờ cũng không ngoại lệ.
Giọng của Vinh Quý rất có tinh thần, nó khiến người khác hoàn toàn không liên tưởng đến tình cảnh quẫn bách lúc này của cậu.
“Ừm… em… em có nghe… anh đọc trên radio…” Giọng nói khàn khàn của cậu bé đáp lời cậu.
“Tổng cộng có… hai nhân viên… phát thanh. Anh… là người thường xuyên… đọc sai chữ.”
“…” Vinh Quý cạn lời.
“Nè… em đừng có vừa lên tiếng đã chọt trúng chỗ đau của người khác chớ! Bản thảo phát thanh này đọc rất khó đó, anh không tin em đọc được đâu.” Cứ như đang nói chuyện phiếm với bạn cùng tuổi, giọng nói của Vinh Quý hoàn toàn không có vẻ gì là đang dỗ dành trẻ con cả.
Sau đó, cậu chợt nghe cậu bé kia khàn giọng cười một tiếng.
“Em… có thể đọc toàn bộ.”
“Em là… người đứng thứ bảy… trong cuộc thi… ở doanh địa đấy…”
“…” Vinh Quý im lặng hơi lâu một chút: “Hóa ra em là học bá à…”
“Cơ mà bạn anh đứng đầu bảng đấy.” Vì cạn lời nên Vinh Quý không biết xấu hổ lấy thành tích của Tiểu Mai ra khoe khoang.
“…” Bên dưới là một khoảng lặng, ngay khi Vinh Quý nghĩ đối phương không trả lời thì cậu bé lại mở miệng: “Thật sao?”
Vinh Quý nhanh chóng thở phào một hơi.
Sau đó, cậu bám vào đề tài này tán gẫu với đối phương.
Thời gian dần trôi qua, bọn họ nói chuyện đã được một lúc lâu rồi.
Nguồn năng lượng trong cơ thể Vinh Quý dần tiêu hao.
Rốt cuộc, năng lượng tụt xuống còn 36% – cách mức an toàn mà Tiểu Mai nói với cậu không còn xa nữa.
Vinh Quý nhìn thời gian: Mười lăm tiếng đã trôi qua.
Khi nhìn con số này, cậu cảm thấy khó mà tin được: Chỉ hàn huyên trong chốc lát mà thời gian đã qua lâu như vậy rồi cơ à?
Nhưng đồng hồ mà Tiểu Mai lắp đặt trong cơ thể cậu không sai được.
Cảm giác mới đây thôi nhưng thực tế thời gian đã qua lâu như vậy rồi – đây là một chuyện tốt.
Bọn họ đã thành công vượt qua vấn đề khủng hoảng có thể phát sinh trong lúc chờ đợi cứu viện.
Nhưng mà…
“Em… đói… khát quá…” Dù có cảm giác thời gian trôi chậm, song những vấn đề khác sẽ không vì điều này mà biến mất.
Giọng đứa bé kia đã khàn quá rồi.
Cho dù lúc sau đã biến thành màn nói chuyện của một mình Vinh Quý và đứa bé kia ít nói lại, nhưng thể lực dần xói mòn theo thời gian đã trở thành vấn đề đặt ra trước mắt họ trong lúc gặp nạn.
Đói khát.
Nó giống như nguồn năng lượng ít ỏi còn lại trong cơ thể Vinh Quý vậy, đứa bé kia ngày càng đói bụng.
Nhưng mà, cậu là một người máy, bình thường cũng không ăn cơm thì làm sao trên người có đồ ăn gì được!
Trong lòng Vinh Quý kêu gào, cậu chợt ngẩn người.
Từ từ…
Hình như trên người cậu có đồ ăn!
Vinh Quý lập tức nghĩ đến trái cây màu đỏ mà người ta đưa cho cậu trước khi rơi xuống!
Khi đó, cậu theo thói quen đặt trái cây đó ở túi quần bên phải của mình! Bên phải!
“Em chờ một chút nha!” Sau khi nói với đứa nhỏ một câu, Vinh Quý lập tức cố gắng cử động.
Tay phải gạt bùn đất xung quanh ra, cậu gian nan đưa tay lên cơ thể của mình.
Động tác nhìn như đơn giản nhưng khi làm thì rất khó khăn, Vinh Quý chỉ di chuyển tay sang bên hông chưa được 15 cm mà đã mất nửa tiếng đồng hồ, lại qua chừng nửa tiếng nữa, sau đó…
Năng lượng trong cơ thể cậu chỉ còn 29%.
Không đủ 30%!
Đèn cảnh báo trong cơ thể Vinh Quý lập tức sáng lên.
Sau khi phát hiện Vinh Quý không dừng lại thì đèn cảnh báo trong cơ thể cậu vang lên liên hồi.
“Đó là… tiếng gì… vậy?” Phía dưới vang lên âm thanh khàn khàn của đứa bé.
“Ấy… là bụng anh kêu, anh cũng đang đói bụng.” Vinh Quý suy nghĩ rồi trả lời đối phương.
Vừa nói chuyện, tay cậu vừa cố gắng di chuyển lên dọc mép quần và rốt cuộc, cậu cũng chạm được vào cái túi.
“À… anh… cũng đói bụng sao?” Đứa nhỏ kia lập tức nở nụ cười.
“Ừm, đói chứ, nhưng anh vẫn có thể nhịn được.” Vinh Quý nói.
“Cơ mà anh muốn nói với em một tin tức tốt, em không cần chịu đói nữa rồi, anh tìm được một trái cây nè.” Lúc ngón tay chạm đến trái cây trong túi quần, Vinh Quý bèn lớn tiếng tuyên bố tin tức này.
“Ơ? Nhưng mà… nhưng mà… anh không qua được.” Đứa nhỏ kia ngẩn người.
“Ai nói anh không qua được? Em chờ nha.” Thấy năng lượng trong cơ thể mình ngày càng thấp thì trong lòng Vinh Quý sốt ruột, nhưng cậu không thể hiện ra mà khi tìm được trái cây, cậu lập tức đưa ra quyết định.
Cậu muốn đưa trái cây quý giá này cho cậu bé bên dưới.
Đưa thế nào? Dùng cánh tay có thể kéo dài ra mà Tiểu Mai chế tạo cho cậu!
Khoảng cách kéo ra xa nhất là 3 m – cậu nhớ rõ những gì Tiểu Mai nói.
Bây giờ cậu chỉ cầu mong là khoảng cách giữa cậu bé kia và mình không vượt quá 3 m.
“Bây giờ em phải tiếp tục nói chuyện với anh, như vậy thì anh mới biết vị trí và tìm thấy em, sau đó mới đưa trái cây cho em được.” Vinh Quý nói với cậu bé.
“Thật sao?” Đứa nhỏ trưởng thành sớm kia ngây ra một lúc.
Sau đó, cậu bé thật sự cách một lúc lại nói một câu để dẫn đường cho Vinh Quý.
Trong lớp đất đá tối om và nặng trịch, tay phải Vinh Quý cầm trái cây và cẩn thận dò xuống.
Nguồn năng lượng trong cơ thể cậu đang giảm xuống dần, hết 1% này rồi lại đến 1% khác…
Khi ngón tay cậu kéo dài đến một mức nhất định thì ống tay máy bắt đầu vươn ra.
Khi ngón tay cậu gian nan di chuyển quá phạm vi kéo dài 1 m của ống tay máy thì dây kim loại trong cơ thể cậu chợt xuất hiện.
Tình huống bây giờ tương đương với việc bàn tay phải của cậu đã thoát khỏi phạm vi làm việc của cơ thể, nó chỉ dựa vào dây kim loại để kết nối với cánh tay mà thôi, dựa theo tình hình lúc này thì tay phải của cậu nhất định không thể thu về.
Tiếc cho bàn tay phải mới mà Tiểu Mai làm cho mình quá – Vinh Quý hơi đau lòng.
Cậu đau lòng cho công sức của Tiểu Mai chứ không đau lòng cho bản thân mình.
Cậu chỉ mất một bàn tay mà thôi, còn đứa nhỏ bên dưới có thể mất mạng đấy.
Cậu muốn đưa trái cây này cho cậu nhóc bên dưới.
Vinh Quý không nghĩ đến chuyện thất bại, ý nghĩ muốn đưa trái cây qua của cậu rất mãnh liệt. Dưới lòng đất bị bao phủ bởi bóng tối, Vinh Quý di chuyển ngón tay từng chút một.
Cậu vừa khẩn trương lại vừa lo lắng, khẩn trương vì: dây kim loại trên cánh tay cậu sắp kéo dài đến cực hạn rồi; lo lắng vì: giọng của đứa bé kia ngày càng yếu ớt…
Ngay sau đó, cậu chợt nghe thấy giọng nói chần chờ vang lên từ bên dưới:
“Cái đó… đó là tay của anh sao?”
“Em… nhìn thấy trái cây…”
“Một trái rất lớn!”
Một khắc đó, trong đầu Vinh Quý trở nên trống rỗng, niềm vui sướng cực lớn thổi qua trong lòng và ngay lập tức…
Cậu cảm giác bàn tay mình được một bàn tay nhỏ hơn nhẹ nhàng nắm lấy.
Không chỉ là trái cây mà đối phương còn cầm tay của cậu nữa.
Rất chặt…