Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 85: Đồ Tham Lam!






Bỏ qua hết mọi suy nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu, Kiều Mộng quên mất mình chỉ có mười lăm phút để đi tắm thôi, cô mà trễ giờ sẽ bị anh ta cằn nhằn cho một trận cho mà xem.

Vội vàng tắm thật nhanh, Kiều Mộng thay đồ xong còn thoa thêm chút son nữa, tuy rằng hôm nay là một ngày có nhiều chuyện buồn nhưng cũng có nhiều chuyện rất vui.

Tối đêm đó, khi hết ngày làm việc ở nhà hàng thì Duy Nam và cô cùng về căn biệt thự.

Kể từ bây giờ Kiều Mộng và anh mỗi ngày sẽ cùng nhau đi làm và tối cũng sẽ về cùng nhau, từ giờ cô biết chắc chắn có không ít lời bàn tán về mối quan hệ giữa cô và anh ta. Nhưng Kiều Mộng không còn cách nào khác hết, cô không thể đem chiếc xe tồi tàn của mình đến nhà anh ta được.

Ai cũng đang nghĩ Kiều Mộng có thai nữa, vì vậy cô biết nếu có được đem đến thì bà nội của anh cũng không cho cô chạy xe, đi với Duy Nam cũng tốt, thà được đi làm và được làm những công việc mà mình thích sẽ vui hơn, chứ còn ở nhà thế nào mọi chuyện sẽ sớm bị bại lộ.

Vừa về đến nhà bà nội đã bảo cô và Duy Nam lên trên phòng tắm rồi xuống dùng cơm cùng bà, từ trước đến nay Kiều Mộng cũng hay ăn khuya nên nghe bà nội nói có làm đồ bổ cho cô thì hai mắt cô đã sáng rực. Miệng cười tươi rói, dạ một tiếng cô nhanh chân bước lên bật cầu thang, bỗng Duy Nam chụp tay của cô lại rồi nói:

"Em, từ từ thôi, bậc thang trơn lắm đấy, em đang mang thai không được đi nhanh như thế, biết chưa hả?"

Kiều Mộng định trả lời anh rằng tôi biết rồi nhưng thiếu chút nữa nói ra thành lời, cô nhận ra bà nội đang đứng bên cạnh, chỉ còn cách cười gượng gạo cô nói:

"Em biết rồi, tại em thấy đói quá, anh đừng lo nhé, em không sao đâu."

Nói xong, Kiều Mộng muốn rụt lại tay của mình, nhưng cổ tay của cô bị Duy Nam nắm chặt không buông. Cô càng giãy dụa thì người đàn ông càng siết chặt tay của cô hơn.

Bỗng nhiên rơi vào tình thế bí bách này, Kiều Mộng chỉ biết rủa thầm trong bụng, có cần phải như thế không chứ, chỉ là diễn chút cho bà nội thấy thôi vậy mà anh ta lại lợi dụng thời cơ như thế này.

Đồ tham lam!

Tên vô liêm sỉ này, sau khi lên phòng anh sẽ biết tay với tôi!

Bà nội nhìn thấy một màn trước mắt chỉ biết che miệng bật cười, không ngờ thằng cháu của bà lại biết cưng chiều người mình yêu đến như vậy.

Đúng là tuổi trẻ có khác, một khi yêu vào quen hết mọi thứ xung quanh. Coi bà già này là không khí mà không ngừng tình tứ với nhau.

"Duy Nam, Kiều Mộng đang mang thai nên rất nhanh đói bụng và thèm ăn, cháu mau đưa con bé lên phòng tắm đi, bà đi hâm thức ăn lại cho hai đứa nhé."

"Bà nội là nhất, vậy cháu và Kiều Mộng lên phòng trước ạ."

Bà nội cười rồi gật đầu, ngay lập tức Duy Nam đưa tay qua ôm lấy eo của cô, Kiều Mộng theo phản xạ giật mình nhưng cũng đành câm nín không dám phản kháng.

Anh và cô cùng bước lên tầng bậc thang, thái độ của Duy Nam lúc này trông rất vui vẻ, anh nói:

"Em à, em thấy bà nội yêu thương em chưa, em là nhất đấy nhé, mà không ngoài bà nội ra còn có anh nữa đấy, anh cũng yêu và thương em nhất."

Tức chết đi được, Kiều Mộng đang rất muốn đấm cho anh ta một phát để mau tỉnh lại, cố gắng nói nhỏ nhất có thể, đủ để cho cô và anh ta nghe thấy:

"Duy Nam, anh muốn bị ăn đấm đúng không? Anh nói xàm đủ chưa đấy?"

"Vẫn chưa, anh nói đến khi nào em chịu làm bạn gái anh thì mới thôi, không không, làm vợ luôn chứ bạn gái gì tầm này nữa."

"Đồ hâm, không bao giờ có chuyện đó đâu."

Kiều Mộng kéo tay anh ra khỏi eo rồi bước nhanh lên phòng, lấy quần áo ngủ đi tắm thật nhanh.

Bước đến cửa phòng tắm, vừa đặt vào Kiều Mộng thấy có cái gì đó rất lạ, thụt lùi về sau vài bước, cô hốt hoảng khi thấy cửa kính phòng tắm đổi màu.

Rõ ràng lúc sáng này cô thấy nó nhám xám mà bây giờ lại trong suốt, tất cả mọi thứ bên trong điều nhìn thấy hết, Kiều Mộng chạy vọt vào bên trong rồi nhìn ra ngoài.

Đây là cái quái quỷ gì đây, thời đại công nghệ phát triển, cái giống ôn gì cũng làm được nhưng có nhất thiết phải làm như thế không? Bây giờ cô không biết làm sao để được đi tắm nữa, liếc mắt nhìn người đàn ông thì thấy trên tay của anh đang cầm cái vật gì đó như bộ điều khiển, cô tiến đến rồi quát lớn:

"Này, Duy Nam, anh muốn chết đúng không? Tại sao lại làm như vậy hả? Bây giờ làm sao tôi vào trong đó tắm được đây."

"Em làm cái gì vậy? Có gì đâu mà làm quá lên thế, chúng ta đã nhìn thấy của nhau hết rồi mà, anh còn giúp em lau người nữa đấy, tuy bữa đó không có ánh sáng nhưng mắt anh rất tinh nhé, anh nhớ rất kỹ và không bao giờ quên được đâu."

"Cái đồ... cái đồ biến thái, anh có mau im đi không hả? Tôi... tôi gọi bà nội lên bây giờ, anh chỉnh lại nhanh đi Duy Nam."

"Đùa với em tí mà em căng quá, sau này ai dám đùa nữa, mà giờ chỉnh lại em cũng có dám đi tắm đâu, hay đi tắm chung đi, sẽ thích hơn nhiều đấy, lúc đó khỏi phải sợ."

Kiều Mộng tức giận thẳng tay ném bộ đồ qua bên giường rồi vươn người đến giật cái điều khiển nhưng ngay lúc này Duy Nam đã vội đưa tay ra rồi ôm chặt lấy cô, lộn nhẹ một vòng và rồi cô đang nằm dưới cơ thể của anh, cả người Kiều Mộng nổi hết da gà lên, tay chân bắt đầu run rẩy vì sợ người đàn ông sẽ làm chuyện đó thêm một lần nữa, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói:

"Tôi... tôi... tôi la lên bây giờ."

Kết thúc câu nói bỗng nhiên đôi môi mềm mại đã bị khóa lại bởi nụ hôn của người đàn ông.

Ngày hôm nay trong người của hai người không hề có chút men say nào nên Kiều Mộng cảm nhận được rất rõ nụ hôn đó thật sự ngọt như đường, buông môi cô ra, Duy Nam nói:

"Em bướng bỉnh quá đấy, nhưng em có biết không? Em càng làm như thế thì chứng tỏ em đã yêu anh rồi, thay vì làm như vậy thì nên chấp nhận tình cảm của nhau đi, hoặc chúng ta cho nhau thêm một giao kèo đi. Em có tình cảm với anh, anh thì lại rất yêu em, chúng ta cho nhau cơ hội sống thử như những cặp đôi khác, nếu không hợp thì cả hai kết thúc, có được không? Đừng im lặng nữa, xin em đấy!"

Kiều Mộng cảm thấy rất buồn khi nghe được hai từ "kết thúc" nhưng đang suy nghĩ đến những lời anh vừa nói bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng. Người đàn ông chột dạ vội vàng buông cô ra, anh hụt hẫng bước đi đến cửa phòng.