Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 81: Sống Chung




Một tuần trôi qua thật nhanh, cuối cùng Kiều Mộng đã thu xếp thời gian, đưa được mẹ Ngọc của cô lên thành phố.

Mấy ngày hôm nay có mẹ Ngọc ở bên cạnh, hai chị em Kiều Mộng cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Kiều Quang giới thiệu cô bạn gái xinh xắn cho mẹ Ngọc biết, trong lòng của một người mẹ xa con thấy trên gương mặt đứa nào cũng không giấu nổi sự phấn kích, bà cảm thấy vui lắm. Bởi vì mẹ Ngọc không ngờ được rằng sẽ có người yêu con trai út của bà thật lòng mà không nhìn vào gia cảnh của gia đình mình.

Mẹ Ngọc có nói với Kiều Mộng, giờ chỉ cần nhìn thấy cô được hạnh phúc nữa thôi là bà đã mãn nguyện rồi.

Trước khi đưa mẹ Ngọc lên thành phố, cô và Kiều Quang đã dọn qua căn hộ mà Duy Nam đã mua cho.

Cô cứ bâng khuâng mãi vì không muốn nhận căn hộ này chút nào hết, số tiền một trăm năm mươi triệu đã rất lớn rồi nên cô không muốn lấy thêm, nhưng dì Tâm nói cô phải lấy căn nhà vì bây giờ anh đang rất cần cô nên anh có lòng tốt cho thì cô cứ lấy.



Kiều Quang có hỏi cô tại sao lại có được căn hộ này, cô chỉ biết nói dối cậu rằng ông chủ nhà hàng muốn cô đi ra ngoài Nha Trang để làm việc lâu dài ở ngoài đó.

Kiều Mộng có nói với cậu chắc cô đi cũng tầm sáu bảy tháng cô mới về, nhưng trong khoảng thời gian này cô sẽ thường xuyên về thăm mẹ Ngọc và cậu.

Bây giờ Kiều Mộng đã hoàn thành ước niệm được đưa mẹ Ngọc lên thành phố chung sống cùng với em rồi nên cô cũng không còn sợ Kiều Quang ở nhà chỉ có một mình nữa.

Cô cũng đã có nói với Duy Nam hết hôm nay nữa thôi cô sẽ dọn đến nhà của anh, anh không đắn đo gì mà gật đầu đồng ý.

Đêm nay được nằm ngủ bên cạnh mẹ Ngọc, Kiều Mộng thấy rất hạnh phúc và sung sướng biết bao khi bản thân cô đã có thể lo cho mẹ và em trai có một cuộc sống đầy đủ như thế này.

Kiều Mộng tự nhỉ bản thân mình sẽ cố gắng, chỉ vài tháng thôi, cô có thể về sống cùng mẹ và Kiều Quang luôn rồi, lúc đó không còn sợ sệt hay lo loang bất cứ điều gì nữa.

Cả đêm trằn trọc suy nghĩ rồi đến lo lắng sợ hãi, không biết những ngày sắp tới cuộc sống của Kiều Mộng khi ở trong căn biệt thự của Duy Nam sẽ ra sao.

Người đàn ông không biết xấu hổ này có sắp xếp phòng và chỗ ở đàng hoàng cho cô chưa, nhưng Kiều Mộng nghĩ gia đình của anh sẽ không đối xử tệ với cô, căn bản vì bây giờ ai cũng tin cô đang mang thai, trong bụng mang dòng máu nhà họ Trần mà bà nội anh hàng đêm mong ước.

Sáng hôm sau khi đã chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng, Kiều Mộng đã bước chân xuống giường từ rất sớm.

Cô rửa mặt qua tỉnh ngủ hẳn, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng cho mẹ Ngọc và Kiều Quang. Chẳng bao lâu sau, bữa sáng đạm bạc vẫn như ngày nào được bầy biện trên bàn ăn.



Kiều Mộng ăn với mọi người bữa sáng rồi cô mới gọi xe đi đến căn biệt thự.

Ban đầu Duy Nam định đến đón cô nhưng cô đã từ chối vì không muốn mẹ và em trai tính tò mà của cô gặp anh, Kiều Mộng sợ hai người họ hỏi anh và cô có quan hệ gì, lúc đó cô sẽ cứng họng và không biết trả lời như thế nào nữa.

Trên xe đi đến căn biệt thự, tim của Kiều Mộng như muốn rớt ra bên ngoài vì rất lo sợ.

Chẳng bao lâu sau xe dừng lại một con đương nhỏ, Kiều Mộng tim đập chân run từng bước đi về phía điểm hẹn, trong lòng cảm thấy bồn chồn và lo lắng hơn.

Nhưng khi đứng trước cổng căn biệt thự, Kiều Mộng biết bây giờ chỉ còn cách là cô sẽ bước vào bên trong để bắt đầu nhập vào vai diễn và sống cùng những con người trong căn biệt thự này.

Cùng may hôm nay ông Thành có việc bật đột xuất cho nên đã đi công tác tận ba ngày mới về, Kiều Mộng được bà nội ra đến tận cửa kéo vali của cô đi vào bên trong, cô ngồi ở ghế sofa nói chuyện với bà nội một lúc thì bà bảo Duy Nam đưa cô lên trên phòng nghỉ ngơi còn bây giờ bà nội phải đến bệnh viện với Ngọc Ái.

Kiều Mộng chẳng quan tâm đến chút nào nhưng cũng chỉ biết cười gật đầu cho bà nội vui.

Sau khi bà đi rồi, Duy Nam sợ cô sẽ hỏi về vấn đề của Ngọc Ái nên anh đã nhanh chóng đứng dậy kéo vali đi thẳng lên trên tầng lầu.

Duy Nam bảo cô đi theo anh, cô ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng anh lên từng bậc thang. Phải nói đúng là Kiều Mộng khá choáng ngợp với độ giàu có của nhà người đàn ông, đây là lần đầu cô được đặt chân vào bên trong căn biệt thự lớn và rộng như thế.

"Đây, tủ quần áo của em ở đó đấy, mau sắp xếp quần áo vào đi rồi tôi đưa em đi ăn. Hôm nay tôi có nói với quản lý cho em nghỉ buổi sáng rồi, đầu giờ chiều mới đến ca làm của em cho nên em không cần gấp gáp đâu nhé!"

Kiều Mộng cảm thấy có gì đó rất lạ, trên tường có treo tấm ảnh gia đình rất lớn, trong phòng có bàn trang điểm cùng với cái giường khá to, nhưng không hiểu sao nó lại có đến hai cái tủ. Trực giác của người phụ nữ cực kì nhạy bén, Kiều Mộng có linh cảm dường như đây là căn phòng của chính người đàn ông chứ không phải đanh riêng cho cô.

Kiều Mộng khẽ ngoảnh đầu lại, cô vô tình nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của anh, cùng với ánh mất tràn đầy sự háo sắc từ đầu đến cuối nhìn vào sau gáy của cô không dứt.

Lẽ nào, người đàn ông đê tiện này đã tính toán, lên kế hoạch đưa cô vào tròng?

Hai tay của Kiều Mộng siết chặt thành đường quyền đặt bên bên hông, cô nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ một.

"Duy Nam, đây... đây là phòng của ai vậy? Anh đưa tôi vào lộn phòng đúng không?"