"Muốn có bạn trai."Họ đứng trên cầu thang, một người cao hơn một người thấp hơn, trao nhau nụ hôn. Đào Trác vẫn còn rất vụng về, răng nanh va vào khóe miệng và cánh môi Nghiêm Dụ. Cậu lúng túng muốn rụt lại thì bị Nghiêm Dụ liếm một cái.
Đào Trác buông tay ra, đứng trên bậc thang cao hơn, mắt lim dim nhìn Nghiêm Dụ. Hắn đưa lưng về phía mặt trời, khuôn mặt mơ hồ, không thấy rõ biểu cảm. Nhưng Nghiêm Dụ nghe thấy một tiếng hít thở rất nhẹ, cùng với âm thanh khẽ khàng của mũi.
Nghiêm Dụ nói: "Lại khóc rồi."
Hắn véo nhẹ tai Đào Trác: "Không thấy tớ thì khóc, thấy tớ rồi cũng khóc."
Trên hành lang có người, không tiện nói chuyện, Nghiêm Dụ xách vali, muốn cùng Đào Trác về phòng 508. Đào Trác nhỏ giọng nói: "Điện thoại của tớ vẫn còn ở dưới."
Nghiêm Dụ nói: "Điện thoại quan trọng hơn tớ à."
Đào Trác lắc đầu, không thèm quan tâm đến điện thoại nữa, đi theo Nghiêm Dụ về phòng.
Cuối tuần chỉ có mình Đào Trác ở lại trường. Cậu không thích kéo rèm cửa sổ, tại như vậy thì trong phòng tối om, chẳng nhìn thấy gì. Nghiêm Dụ bước vào, đóng cửa lại. Vừa đặt vali xuống, Đào Trác đã lao đến ôm chặt lấy hắn. Cậu vùi mặt vào hõm cổ hắn, hơi lạnh ẩm ướt nhanh chóng thấm ướt cổ áo.
Nghiêm Dụ không lên tiếng, dùng tay giữ gáy Đào Trác.
Khóc đi, bây giờ có thể khóc được rồi, đã có người lau nước mắt cho cậu rồi.Đào Trác cứ đứng đó ôm chặt Nghiêm Dụ, khóc rất lâu. Cuối cùng cậu cũng trút hết mọi cảm xúc, cảm thấy như được sống lại.
"Khóc xong rồi chứ?" Nghiêm Dụ kéo cậu dậy, rót cho cậu một cốc nước rồi trêu: "Muốn khóc thêm chút nữa không?"
Đào Trác đáp: "Cậu lúc nào cũng làm tớ khóc."
Nghiêm Dụ đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng xoa xoa qua lớp đồng phục, như có ý nhận lỗi.
Đào Trác sau đó dần lấy lại bình tĩnh, giúp Nghiêm Dụ mở vali, lấy từng bộ quần áo ra. Trên quần áo vẫn còn mùi hương quen thuộc, vì cả hai đều dùng chung loại nước giặt.
Đào Trác ngồi xổm ở đó, bất chợt thốt ra một câu: "Tớ nhớ cậu quá, nên mới khóc."
Nghiêm Dụ đáp: "Không có gì phải xấu hổ cả."
Nghiêm Dụ ôm Đào Trác ngồi lên giường. Nệm còn chưa trải, chỉ là một tấm ván gỗ cứng ngắc, nhìn đã thấy cộm người. Vậy mà họ cứ thế ôm nhau ngồi trên tấm ván đầy dằm gỗ ấy rất lâu rất lâu.
Nghiêm Dụ có dáng người to lớn hơn Đào Trác, hắn ôm cậu vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu, như có thể ôm trọn cả người Đào Trác. Họ không cần nói gì, trong hơi thở yên tĩnh đã nói hết tất cả mọi lời. Giống như cách thức của loài vật nào đó, cả hai cứ dính sát vào nhau, như một chú cún lớn và một chú cún nhỏ.
Đào Trác nói: "Dậy thôi, lát nữa mọi người quay lại rồi. Để tớ giúp cậu dọn đồ đạc."
Nghiêm Dụ gật đầu, trêu chọc cậu: "Trước đây không nhận ra cậu là đồ mít ướt đấy."
"Cậu bảo ai mít ướt hả?" Đào Trác không phục, ném quần áo lên người Nghiêm Dụ, "Tớ khóc là tại ai chứ? Từ nhỏ đến lớn tớ chơi ván trượt gãy xương phải vào viện cũng không khóc, bao nhiêu năm nay chỉ bị ba tớ chọc tức mà cũng khóc một lần thôi..."
Nói tiếp nữa là phải lôi chuyện cũ ra rồi, Nghiêm Dụ kịp thời bịt miệng cậu lại: "Tớ biết rồi. Là lỗi của tớ."
Đào Trác mở to mắt nhìn Nghiêm Dụ, hồi lâu sau mới nói: "Cậu bắt tớ đợi quá lâu rồi."
Rõ ràng là đang trách móc, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, toàn là niềm vui sướng khi gặp lại.
Nghiêm Dụ cũng cười: "Xin lỗi cậu. Từ giờ sẽ là tớ đợi cậu. Tớ sẽ không rời đi nữa."
Đào Trác cười, chỉ tay vào tủ: "Cất đồ đi."
Nghiêm Dụ có rất nhiều việc phải làm, phải trải lại giường, phải kiểm tra hành lý. Đào Trác cũng giúp hắn một tay.
Họ cùng nhau sắp xếp lại giường của Nghiêm Dụ, giống như trước đây, đặt cốc đánh răng của hai người cạnh nhau trên ban công. Màn chống muỗi, sữa tắm, hộp đựng đồ nhỏ... tất cả đều trở về vị trí cũ.
Chiếc áo đồng phục trắng tinh bay phấp phới trên ban công, cứ như thể gần ba trăm ngày đêm vắng bóng kia chưa từng tồn tại.
Khi Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ quay lại phòng 508, họ thoáng ngạc nhiên rồi lập tức kích động đến mức quên cả việc giữ khoảng cách xã giao với Đấng Nghiêm, nhảy thẳng tới "bốp" một cái vào lưng hắn: "Mẹ kiếp! Anh Dụ, cậu nhẫn tâm thật đấy! Cuối cùng cũng chịu trở về rồi! Còn tưởng cậu không cần bọn này nữa chứ!"
Đào Trác nói: "Nói cứ như thể cậu ấy từng cần bọn mày vậy."
Thiện Vũ lắc đầu, phản bác: "Ài, đàn ông mà, đều là đồ máu lạnh vô tình cả. Để cho Đào Tiểu Trác của chúng ta phòng không gối chiếc suốt trăm ngày..."
Đào Trác cầm cái móc áo trong tay vụt qua.
Tin tức Nghiêm Dụ về lại trường Trung học số 1 nhanh chóng lan truyền trong nhóm. Người ở các phòng ngủ bên cạnh bưng chậu đi ngang qua, đều thò đầu vào chào hỏi hắn. Thiện Vũ bảo đúng lúc ra ngoài ăn mừng một chút đi, thế là cả nhóm cùng nhau trốn học buổi tự học tối, kéo nhau ra ngoài trường ăn đồ nướng.
Tô Việt Đình nâng cốc nói: "Cạn ly nào, chúc mừng."
Có người cười: "Chúc mừng cái gì đây, chúc mừng lần thi tới thứ hạng của tao chắc chắn sẽ tụt một bậc à?"
"Còn tao thì chúc mừng lớp A5 được nâng cao điểm trung bình."
"Mừng việc tao được về nhà ăn món thịt xào đòn roi của mẹ tao."
Cả nhóm cười rôm rả, lơ thơ giơ cốc rượu. Có lẽ họ biết lý do Nghiêm Dụ rời đi, có lẽ không, nhưng giờ không còn quan trọng nữa. Thực ra, chẳng ai bận tâm đến điều đó cả.
Những chiếc cốc chạm nhau trong không trung, phát ra tiếng "keng" giòn tan.
Học kỳ cuối cùng của cấp ba, Nghiêm Dụ trở lại trường Trung học số 1, trở lại bên Đào Trác. Hắn lại dọn vào phòng 508, vẫn ngủ giường dưới của Đào Trác, vẫn ngồi cùng bàn với cậu.
Trần Nhàn dưỡng bệnh xong thì quay lại làm việc. Trước khi rời Nam Thành, bà mua ít trái cây đến thăm Nghiêm Dụ. Hai mẹ con đứng dưới khu nhà ký túc xá chẳng biết nói gì, Nghiêm Dụ bèn đưa điện thoại cho mẹ: "Mẹ xem thử không?" Trần Nhàn bảo hắn cút đi.
Trước khi đi, Trần Nhàn móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa - bà lặng lẽ, âm thầm gia hạn tiền thuê nhà cho căn hộ hai phòng ngủ kia.
Nghiêm Dụ cất chìa khóa rồi lên tầng tìm Đào Trác.
Đào Trác đang ngủ gà ngủ gật trên bàn, ôm áo khoác của Nghiêm Dụ. Cậu ngủ mơ màng, mặt phụng phịu, bị khóa kéo in hằn lên một vệt đỏ nhỏ. Nghiêm Dụ nhìn cậu một lúc, sau đó đưa tay kéo khóa sang chỗ khác và chỉnh lại tư thế cho cậu.
Hắn đặt chìa khóa vào lòng bàn tay Đào Trác, Đào Trác vô thức nắm chặt lại.
Dù vậy, họ vẫn ở lại ký túc xá vào cuối tuần, không về nhà. Đi đi lại lại mất nhiều thời gian, hơn nữa áp lực năm cuối cấp rất lớn, đến mức họ còn muốn vừa đánh răng rửa mặt vừa cầm sách đọc.
Nhịp sống rất căng thẳng, mỗi ngày đều là những chuỗi liên tục: làm bài, giảng bài, kiểm tra, chữa bài, rồi lại kiểm tra. Vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại, vừa bận rộn vừa nhàm chán.
Thiện Vũ không chịu nổi sự tẻ nhạt, thỉnh thoảng trong giờ học vẫn quay xuống nói chuyện với Đào Trác. Chưa kịp để Pangding hay Hứa Anh nổi giận thì cậu ta đã bị ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Dụ dọa cho quay về.
Nghiêm Dụ liếc cậu ta một cái nhàn nhạt: "Cậu không học thì cũng đừng làm phiền Đào Trác học."
Đào Trác không thèm ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nhại lại lời Nghiêm Dụ: "Mày không thi Thanh Hoa thì có người khác thi Thanh Hoa đấy."
Thiện Vũ bực bội nói: "Được được, hợp sức lại bắt nạt chó độc thân hả!" Nhưng mà nghĩ lại, hình như cậu ta có phải chó độc thân đâu. Thế là Thiện Vũ bèn ôm giấy bút chạy sang lớp Văn tìm Chu Gia để làm nũng, tiện thể tự học cùng bạn gái luôn.
Điều gì đến cũng sẽ đến, không lâu sau Nghiêm Dụ bị thầy Hồ gọi vào văn phòng nói chuyện, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Khi hắn trở về lớp với vẻ mặt không cảm xúc thì Đào Trác đang thay ruột bút bi.
"Ông ta nói gì với cậu?" Đào Trác liếc nhìn hắn một cái, hỏi bâng quơ.
"Bảo tớ đừng yêu sớm." Nghiêm Dụ thản nhiên trả lời, "Dù là học sinh đứng đầu khối thì cũng không được, tớ bị cho vào nhóm đối tượng giám sát trọng điểm."
Đào Trác nhướn mày: "Vậy phải làm sao đây? Thầy Đại Bân đã lên tiếng rồi, cậu định..."
Bốn chữ "chia tay tớ sao" còn chưa nói ra khỏi miệng, Nghiêm Dụ đã véo má cậu, cảnh cáo cậu không được nói lung tung.
Khai giảng không lâu thì thi thử lần một. Kết quả vừa có, Đào Trác xếp thứ năm toàn khối, thứ hai mươi toàn thành phố.
Đề Toán lại do tổ ra đề vô nhân tính của trường Trung học Phụ thuộc biên soạn, câu cuối cùng của phần điền khuyết khó đến mức nổ tung. Cả khối chỉ có mỗi Nghiêm Dụ làm được. Có người cầm đáp án chuẩn đến hỏi: "Anh Dụ, bài này làm thế nào vậy?"
Nghiêm Dụ nói: "Tôi cũng không biết làm."
"?" Đối phương cảm thấy hơi hoang mang, "Không biết mà cậu viết ra được à?"
"Đoán mò."
Người kia im lặng hồi lâu: "... Cái dạng bài toán kiểu lấy phân số trừ đi một phân số nhân với một phân số mũ n trừ 2 này, cậu bảo là cậu đoán đoán mò?"
"Ừm," Nghiêm Dụ bình thản, "cậu cứ hỏi thầy Hà xem."
Người đối diện nước mắt lưng tròng rời đi. Đào Trác lấy bài kiểm tra ra, cẩn thận rón rén lại gần.
"Tớ cũng không biết làm," Đào Trác nhỏ giọng nói, "làm thế nào bây giờ?"
Nghiêm Dụ lấy giấy nháp ra: "Một chuỗi số đặc biệt, đầu tiên là làm thế này... rồi thế này..."
Một lát sau viết xong, hắn hỏi: "Hiểu chưa?"
Đào Trác lắc đầu.
Nghiêm Dụ: "?"
Cứ tưởng vừa rồi mình bỏ qua quá nhiều bước, Nghiêm Dụ định giải thích lại lần nữa, thì Đào Trác đã kéo hắn xuống phía sau chồng sách, bất ngờ hôn lên môi hắn một cái.
Đào Trác cười rộ lên: "Tớ mải ngắm cậu nên không nghe được gì cả. Cậu nói là cậu không biết làm mà?"
Nghiêm Dụ mỉm cười: "Tớ thiên vị đấy, cậu không biết à."
Nghiêm Dụ cười lên trông rất đẹp, Đào Trác không khỏi ngây người một lúc. May mà những lúc bị sắc đẹp làm mờ mắt thế này không nhiều, nếu không Đào Trác thật sự phải lo lắng cho con đường đại học của mình.
Những ngày tháng lớp 12 vừa khô khan tẻ nhạt lại vừa biến động khó lường, tâm trạng mỗi ngày cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống xuống xuống. Giây trước còn khóc lóc thảm thiết vì làm bài thi không tốt, muốn nhảy lầu; giây sau nhận được điểm môn khác tạm ổn lại thấy tràn đầy hy vọng.
Những ngày nồm ẩm qua đi, mùa xuân đến. Cây long não đung đưa theo gió, ánh nắng ấm áp chan hòa chiếu lên người các cô cậu học trò.
Kỳ thi thử lần hai cũng đã kết thúc, Đào Trác làm bài không tốt, "chỉ" xếp thứ mười ba của khối. Cậu ngồi trong lớp mà không thể tập trung nghe giảng, cứ ủ rũ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bài thi của mình.
Nghiêm Dụ cầm lấy bài thi Toán của cậu, cùng với bài thi tổ hợp Khoa học Tự nhiên. Hắn nheo mắt nghiên cứu gần hết buổi tự học tối, cuối cùng lập ra một kế hoạch bổ sung kiến thức cực kỳ chi tiết dành cho Đào Trác.
Đào Trác mở ra xem, lòng như chết lặng: "Nhất định phải thế này sao, chính xác đến từng phút luôn á?"
Nghiêm Dụ vẫn nói câu quen thuộc: "Không định học cùng trường đại học với tớ nữa à?"
Đào Trác nhìn thời gian biểu kín mít từ sáng đến tối, thở dài một hơi, chỉ đành nói học học học. Rồi cậu lại hỏi Nghiêm Dụ: "Vậy rốt cuộc cái câu điền vào chỗ trống cuối cùng này làm thế nào?"
Nghiêm Dụ nói: "Đoán bừa."
"?" Đào Trác nổi giận: "Ngay cả tớ mà cậu cũng không muốn dạy nữa hả?"
"Thật sự là đoán bừa đó." Nghiêm Dụ cười, liếc nhìn đáp án "ln2" trên phiếu trả lời của mình, "Không tính ra được nên viết đại, ai ngờ lại đúng."
Lần này đến lượt Đào Trác ngạc nhiên: "Cậu... hay đoán trúng lắm à?"
"Ừ. Ít khi phải đoán lắm, nhưng hình như toàn đoán đúng. Câu hỏi trắc nghiệm sau khi loại trừ đáp án, xác suất 50% rất dễ đoán mà."
Không dễ đoán chút nào! Đào Trác gào thét trong lòng, sao mình chọn một trong hai mà chưa bao giờ chọn đúng được vậy!
Đào Trác đầy oán giận nhìn chằm chằm Nghiêm Dụ, thầm nghĩ mẹ kiếp, có những người sinh ra là để vào Thanh Hoa.
Một ngày nọ trước kỳ thi thử lần ba, giữa giờ tự học buổi tối, Đào Trác duỗi người một cái, khoác áo khoác đồng phục ra hành lang bên kia lấy nước. Lúc quay lại cậu phát hiện cửa sau đã bị đóng, không đẩy ra được. Có hơi nghi ngờ, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa sổ bên ngoài bị đóng kín, không hề lọt chút ánh sáng nào vào.
Đào Trác lập tức cảnh giác, lúc đẩy cửa trước ra thì dứt khoát lùi về sau một bước.
Nhưng vẫn nghe "bùm" một tiếng, Đào Trác bị ba tên khốn Thiện Vũ, Hoắc Siêu và Tôn Ức Minh cầm pháo hoa giấy xịt đầy mặt.
Những mảnh giấy lấp lánh bay tứ tung, rơi đầy lên tóc Đào Trác. Trong lớp còn treo một chùm bóng bay, Kiều Nguyên Kỳ đang vi phạm quy định sử dụng thiết bị đa phương tiện để phát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Đào Trác.
Cả lớp cười đùa rôm rả, đồng thanh hát vang bài chúc mừng sinh nhật, vây quanh Đào Trác dẫn cậu lên bục giảng. Trên bục giảng đặt một chiếc bánh kem hoa quả.
Bánh không có nhiều kem, toàn là xoài, ở chính giữa còn có một chú chó nhỏ bằng chocolate vàng óng đang tươi cười nhìn Đào Trác. Không cần Thiện Vũ phải nháy mắt ra hiệu, Đào Trác cũng biết là do Nghiêm Dụ chuẩn bị.
Người này là thần tiên à, rốt cuộc là đã lén ra khỏi trường chuẩn bị khi nào vậy...
Để tránh gây chú ý, Nghiêm Dụ đứng ở vòng ngoài cùng của đám đông. Hai tay đút túi ngồi trên bàn của Tô Việt Đình, hắn cụp mắt lặng lẽ nhìn Đào Trác, mỉm cười với cậu.
Đào Trác cũng nhận ra, mỉm cười đáp lại, nháy mắt với Nghiêm Dụ qua đám đông. Rồi cậu nhắm mắt ước nguyện, giữa tiếng hò reo của đám bạn cùng lớp thổi tắt nến. Bầy sói đói nhanh chóng lao tới chia nhau chiếc bánh.
"Ê!" Đào Trác nhanh tay lẹ mắt, vỗ một phát vào cái tay lợn của Thiện Vũ, "Trả đây! Chó chocolate là của tao!"
Lúc đi ngang qua Nghiêm Dụ, cậu lén đưa chú chó chocolate cho hắn.
Nghiêm Dụ cắn một miếng, nhân lúc không ai để ý, hắn giữ lấy Đào Trác hôn một cái ở góc khuất camera.
Nụ hôn đó có vị chocolate, ngọt ngào và mềm mại.
Mọi người đều vô cùng phấn khích, một phần là vì chúc mừng sinh nhật Đào Trác, một phần là vì được tận hưởng niềm vui hiếm hoi trong những ngày bận rộn ôn thi.
Nhưng ai ngờ thầy Hồ rất mất hứng xuất hiện, đẩy cửa trước cắt ngang niềm vui: "Làm gì đấy! Ai cho phép các cô các cậu kéo rèm cửa! Ai! Ai dám sử dụng thiết bị đa phương tiện bừa bãi! Lớp A5 phải không, trừ ba ư ư ư ư..."
Chưa nói xong, thầy đã bị Hoắc Siêu bên cạnh nhét một thìa kem xoài: "Thầy ơi, lớp em đang tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho Đào Trác, thầy đừng có tận tụy với công việc mà chạy KPI nữa..."
Một đám con gái vây quanh phụ họa nói đúng đúng đúng tha cho chúng em lần này đi ạ! Rồi nhiệt tình cắt cho thầy Hồ một miếng bánh.
May mà Nghiêm Dụ làm bánh lớn, đủ cho hơn 40 con sói đói trong lớp cộng thêm một Hồ Bân chia nhau ăn.
Hồ Bân nghe vậy khựng lại, kiêu ngạo liếc nhìn mọi người: "Vậy... chỉ lần này thôi nhé... không có lần sau đâu... Bóng bay tí nữa dọn hết đi... Bánh gato mua ở đâu mà ngon thế..."
Thế là có người nói: "Thầy ơi, tuần sau là sinh nhật em."
"Thầy ơi, em cũng vậy."
"Cho em nhờ thầy lần nữa, tháng sau em cũng đến tuổi trưởng thành rồi."
Hồ Bân nổi giận đùng đùng: "Được voi đòi tiên có phải không! Ăn xong mau tắt máy tính cho tôi! Tự học! Kéo hết rèm cửa lên! Lát nữa đừng để tôi bắt được đứa nào nói chuyện riêng đấy!"
Thầy đi ra với vẻ khó chịu, nhưng tiết tự học thứ hai thì chẳng thấy thầy đâu.
Sau giờ tự học buổi tối, cả đám lại lao ra lấy đồ ăn ngoài. Bọn họ ngang nhiên tiến vào nhà ăn ngay trước mặt Hồ Bân, ngồi ăn gà rán, đồ nướng, ăn kem Mixue ở đó.
Nghiêm Dụ ngồi bên cạnh Đào Trác, không nói gì. Chỉ khi thấy ai đó lén lấy cốc kem thứ hai, hắn mới ho khẽ một tiếng. Đào Trác quay sang nhìn, ánh mắt của "người nhà cậu" rõ ràng đang nói: "Muốn bị đau bụng à mà còn ăn đồ lạnh?"
Đào Trác ò một tiếng, nhún vai, nhưng không thể nhịn được mà mỉm cười với Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ bây giờ gan to bằng trời. Đợi khi từ nhà ăn về ký túc xá, quản lý ký túc kiểm tra xong, hắn thậm chí còn dám chuồn ra khỏi 508, dẫn Đào Trác lên sân thượng.
Nghiêm Dụ vừa quay người khép cánh cửa sân thượng lại xong, hắn đã không kìm được mà túm lấy Đào Trác, đè cậu vào cạnh cửa hôn xuống. Đầu lưỡi lướt qua hàm răng, vẫn còn thoang thoảng chút vị ngọt béo nhàn nhạt của kem.
"Chúc mừng sinh nhật." Nghiêm Dụ dùng ngón cái miết qua môi Đào Trác, ấn nhẹ lên vùng da mềm mại bên cạnh, lòng bàn tay nâng má cậu. Đào Trác không khỏi nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn.
"Cậu đã ước gì thế?" Nghiêm Dụ hỏi. Phát hiện trong tóc Đào Trác còn vương lại vài mảnh giấy màu, hắn bất đắc dĩ đưa tay nhặt hết ra.
Đào Trác ngẩng đầu ngoan ngoãn để Nghiêm Dụ chỉnh trang cho mình, nhưng lại láu cá nói: "Cậu đoán xem? Không nói cho cậu biết đâu."
Nghiêm Dụ là người rất biết kiềm chế sự tò mò của bản thân, không hỏi thêm nữa. Ngược lại, Đào Trác không nhịn nổi mà hối thúc: "Quà sinh nhật của tớ đâu?"
Nghiêm Dụ chỉ vào chính mình: "Ở đây này."
Nói xong hắn cúi đầu nhìn Đào Trác cười, Đào Trác cũng không kìm được mà bật cười, nói: "Cậu qua loa quá rồi đó, món quà này tớ nhận được từ lâu rồi."
"Thật sao?" Nghiêm Dụ không phản bác, "Người trong cuộc còn không biết luôn đấy? Vậy cậu muốn gì?"
"Muốn có bạn trai." Đào Trác nói. "Chính thức."
Nghiêm Dụ làm vẻ đắn đo: "Vậy để tớ suy nghĩ đã."
"Cậu nói gì cơ?" Đào Trác giả vờ giận, túm chặt tay áo Nghiêm Dụ không buông, "Đừng đi, nói rõ ràng cho tớ."
Nghiêm Dụ lại ôm eo kéo cậu vào lòng, hôn đến choáng váng đầu óc.
Nghiêm Dụ ôm cậu nói: "Chờ thêm chút nữa, chờ thi đại học xong."
"Ò." Đào Trác đáp.
Thực ra cũng chẳng thiếu gì một câu nói ấy, cậu chỉ là muốn trêu Nghiêm Dụ thôi.
Đào Trác nói: "Vậy cậu đoán xem tớ đã ước gì?"
Nghiêm Dụ: "Ngày nào cũng được ở bên nhau, ngày nào cũng vui vẻ... đại loại thế."
Đào Trác sửng sốt: "Cậu thật sự đọc được suy nghĩ người khác à?"
Nghiêm Dụ cười: "Bởi vì đó cũng là điều ước của tớ."
Nghiêm Dụ móc từ trong túi ra thứ gì đó, bảo Đào Trác nhắm mắt lại: "Được rồi, tặng cậu quà."
Đào Trác cảm thấy tay Nghiêm Dụ cởi một chiếc cúc áo đồng phục trên người cậu, đầu ngón tay hắn lướt qua cổ, một vật gì đó mát lạnh đặt lên xương quai xanh.
Đào Trác cúi đầu nhìn xuống, là một chiếc vòng cổ đom đóm phát sáng lấp lánh trong màn đêm.
Dòng sông Ngân Hà đang chảy, những vì sao sáng treo cao.
Kẻ lữ hành cô đơn với đôi cánh đang bay, cuối cùng cũng vượt qua trùng trùng điệp điệp núi non, đáp xuống bên cạnh bến đỗ của mình, dừng chân tại đó.
Thời gian trôi nhanh như bay, tháng Năm thoắt cái đã qua, chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp khuôn viên trường.
Các đàn em khóa dưới rất biết ý, nhường lại nhà ăn và phòng tự học cho học sinh lớp 12. Thậm chí khi đi lại trong giờ tự học buổi tối bọn họ cũng đều bước nhẹ, hạ thấp giọng, sợ làm ảnh hưởng đến các anh chị trong giai đoạn nước rút cuối cùng.
Kết quả thi thử lần ba của Đào Trác rất tốt, còn cao hơn Tô Việt Đình một hạng, xếp thứ ba toàn khối. Nhưng cậu vẫn lo lắng phát điên, làm bao nhiêu đề cũng cảm thấy chưa đủ.
Lâm Tư Hàm gọi điện thoại tới, hỏi có cần bà xin nghỉ để đến Nam Thành hỗ trợ cậu thi không. Đào Trác vội nói thôi ạ, mẹ mà đến con lại càng căng thẳng hơn.
Một buổi trưa nọ Đào Trác không ngủ được, cậu nằm trên giường lật quyển vở ghi chép môn Toán. Lật qua lật lại tạo ra tiếng ồn, Nghiêm Dụ bèn gõ vào ván giường của cậu.
Đào Trác hiểu ý, lặng lẽ xuống giường. Hai người lén lút rời khỏi ký túc xá, trèo qua bức tường thấp mà thầy Hồ vừa mới sửa xong nhưng lại bị ai đó phá hỏng, đi đến khu vườn nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc.
Đào Trác gối đầu lên đùi Nghiêm Dụ, giống như hồi lớp 11 dựa vào người hắn làm bài tập sửa lỗi tiếng Anh. Chú mèo con gần hai năm trước giờ đã lớn thành mèo mẹ, lại sinh ra thêm đàn mèo con, cả đám bò lên người Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ bế chúng nó đặt lên bụng Đào Trác, cậu thì một tay vuốt mèo, tay kia lật quyển sách bài tập.
Một lúc sau, Đào Trác đặt sách xuống, vẻ mặt u sầu nhìn Nghiêm Dụ: "Nhỡ mà tớ thi trượt thì phải làm sao?"
Nghiêm Dụ bình thản đáp: "Không có cái nhỡ đấy đâu."
"Nhỡ mà, nhỡ đâu, ngộ nhỡ..." Đào Trác lẩm bẩm.
Nghiêm Dụ nhíu mày, dùng ánh mắt ngăn Đào Trác tiếp tục lan truyền cảm xúc tiêu cực.
"Lỡ như thi trượt," Nghiêm Dụ suy nghĩ một chút rồi nói, "thì tớ sẽ đi cùng cậu đến trường của cậu."
"Không được," Đào Trác dứt khoát từ chối, "cấm cậu nghĩ tới chuyện điểm cao nộp vào trường thấp."
"Ừm." Nghiêm Dụ mỉm cười, "Vậy thì cố gắng đừng để trượt."
"..." Thầy Nghiêm đúng là bậc thầy ăn nói sáo rỗng, Đào Trác thầm nghĩ nói cũng như không, cậu gào khóc lăn lộn trên đùi Nghiêm Dụ.
Lăn được một hồi thì bị Nghiêm Dụ giữ lại: "...Đừng có lăn sang đây nữa."
Đào Trác ngẩn ra, phát hiện má trái mình đang áp vào phần đùi trong của ai đó. Chỗ ấy không biết là do phơi nắng hay do hành động của cậu... tóm lại là có độ nóng và xúc cảm khả nghi.
Đào Trác cười phá lên, càng lăn lộn nhiều hơn.
Nghiêm Dụ nắm tóc cậu: "Cậu cười cái gì?"
"Thật mong ngủ một giấc, mở mắt ra là đến ngày hôm sau của kỳ thi đại học rồi."
"Tại sao?"
"Tại vì có thể làm rất nhiều việc muốn làm."
Nghiêm Dụ nghe vậy nhướng mày, khuỷu tay hắn đặt lên lưng ghế, chống mặt nhìn Đào Trác, cười nhạt hỏi: "Ồ? Cậu muốn làm gì?"
Đào Trác đắc ý: "Cậu đoán thử xem."
Nghiêm Dụ không đoán, chỉ dùng tay nghịch lọn tóc mai của Đào Trác. Rồi hắn bỗng cúi người xuống, ghé vào tai cậu nói mấy chữ.
Mặt Đào Trác lập tức đỏ bừng, cậu suýt nữa nhảy dựng lên, bịt miệng Nghiêm Dụ không cho hắn nói ra những lời quá chừng đồi bại.
Nghiêm Dụ cười, hôn một cái vào lòng bàn tay cậu. Trước khi Đào Trác kịp rụt tay lại đã bị hắn nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau không rời.
Cổ áo của Nghiêm Dụ vì động tác mà trễ xuống, để lộ ra chiếc vòng cổ hình đom đóm dưới xương quai xanh của hắn, là một đôi với chiếc của Đào Trác.
Mỗi ngày, chiếc vòng ấy được đeo ở nơi gần trái tim nhất, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tuần cuối cùng của cấp ba là tuần tự ôn tập, giáo viên không lên lớp, học sinh theo thời khóa biểu đến lớp tự học.
Hết giờ tự học buổi tối, Đào Trác và Nghiêm Dụ xuống lầu đi dạo, tay cầm cốc chè xoài mát lạnh, thong thả đi bộ quanh sân vận động. Lần này cả hai gan dạ hơn, đưa tay ra, dưới ánh trăng mờ ảo thỉnh thoảng lại len lén nắm lấy tay đối phương.
Bộ não sau thời gian dài hoạt động liên tục cần được nghỉ ngơi. Hai người tận hưởng nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi này để thả lỏng bản thân, cùng nhau mơ tưởng về tương lai - Sau kỳ thi đại học sẽ đi du lịch ở đâu? Có nên đi học lái xe không, có nên nuôi chó không? Sau này lên đại học thậm chí đi làm rồi, sẽ cùng nhau định cư ở thành phố nào?
Đang chìm đắm trong những tưởng tượng đẹp đẽ, họ lại nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên.
Không biết là ai đã tinh mắt phát hiện ra cái đầu trọc của Hồ Bân, từ đằng sau phát ra cảnh báo: "Đừng ngoảnh lại... Đại Bân đang ở phía sau đấy... Tuyệt đối đừng quay đầu lại..."
Kết quả vẫn có kẻ không biết điều quay đầu lại, bị Hồ Bân phát hiện, thầy Đại Bân tức giận hét lớn: "Tất cả đứng lại cho tôi! Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mau khóa cổng sân vận động lại!"
Hồ Bân đã học khôn hơn, nhưng chỉ khôn lên một chút xíu, câu nói này ngoài tác dụng đánh rắn động cỏ ra thì chẳng có tác dụng gì khác — các cặp đôi mặt mày tái mét, co giò chạy thục mạng, trong nháy mắt đã chạy ra xa cả chục mét.
Đào Trác vẫn chưa ăn xong cốc chè xoài mát lạnh, cậu còn đang cắn ống hút, bị bóng người vụt nhanh qua bên cạnh làm giật mình, quay đầu nhìn Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ cũng cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười mà không nói gì, ánh mắt như đang hỏi: Muốn chạy không?
Chạy chứ, sao lại không chạy! Đào Trác nghĩ thầm, cậu với tớ chẳng phải là một đôi sao! Vậy thì phải chạy thôi!
Thế là khoảnh khắc ấy, cả hai không nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt trao nhau đã sinh ra sự ăn ý. Hai người cùng lúc đưa tay ra, nắm chặt lấy tay đối phương, tay trong tay cười đùa chạy trên sân vận động.
Gió đêm ấm áp, thổi tung vạt áo.
Bóng dáng của những thiếu niên chạy càng lúc càng xa, nhấp nhô dưới ánh trăng bạc, khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi thanh xuân cứ thế được lưu giữ.
Đợi mọi người chạy hết ra ngoài, Hồ Bân mới chậm rãi bước đến cổng sân vận động.
Thực ra ông đã cố tình đi chậm lại, nhìn từng cặp từng đôi chạy khuất xa, thầm nghĩ: "Mấy đứa còn tưởng là mình chạy nhanh thật đấy à? Với cái tốc độ đó của mấy đứa, nếu không phải tôi nương tay thì đã sớm bị mời phụ huynh rồi!"
Nhìn những cặp gà bông lần lượt chạy về tòa nhà dạy học để tự học, thầy Đại Bân nhún vai, thở dài một hơi: Tuổi trẻ thật là tốt, cứ yêu đi, cứ bị tổn thương đi.
Ông cởi bộ đồng phục ngụy trang, vừa cảm thán vừa lắc đầu rời khỏi trường.