Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 8




Quán nướng của Bùi Chẩn cách nhà hơn mười phút đi bộ, nhưng Trần Tĩnh chưa từng qua đó, ngày trước chỉ mới nghe qua địa chỉ.

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh đến đây.

Quán rất dễ tìm, ngay đầu phố, cửa hàng rất nhỏ, nhìn không được sáng sủa cho lắm, một tấm ván gỗ phía trên viết hai chữ “Nướng BBQ”, là bút lông của Bùi Chẩn viết, so với chữ của hắn ở trên giấy thì cứng cáp dũng mãnh hơn nhiều. 

Mặt tiền chưa đến mười mét vuông, phòng trong có thể đặt tạm ba cái bàn. Gần đây Diêm Thành thúc đẩy việc làm cho người dân kiếm thêm thu nhập, nên mở ra chợ đêm, vì vậy Bùi Chẩn đặt ở ven đường mấy cái bàn vuông. bên cạnh là mấy quán cà phê internet, tới ăn chỉ là mấy thằng nhóc chơi game tầm 10-20 tuổi, lượng khách rất tốt.

Lúc này không có khách, Bùi Chẩn ngồi ở cửa cầm đồ xiên thịt, ánh đèn lờ mờ, chiếu đến thân hình rõ nét của hắn. Trần Tĩnh đứng phía bên đường cái đối diện, cây đa xum xuê, che đậy thân hình cô. Bùi Chân không phát hiện, cúi đầu cẩn thận làm việc.

Trần Tĩnh đếm số, đếm đến mười thì đi qua.

Bước chân nhẹ nhàng, nhưng không thoát khỏi tính nhạy bén của Bùi Chẩn. 

Hắn cho rằng người đến là khách, đang đứng dậy nghênh đón, giương mắt lại là một màu trắng xóa. Trần Tĩnh mặc bộ váy dài, chồi non xanh biếc vươn cánh hoa đến trước ngực một mảnh trắng nõn, gió thổi nhẹ nhàng, làn váy tung bay nhộn nhạo.

Bùi Chẩn ngẩn ra, hỏi: “Cô.. sao lại đến?”

Trần Tĩnh nhướng mày, làm tròn chữ của hắn: “Trách tôi tới?”

Môi Bùi Chẩn ngập ngừng, thẳng thắn trả lời: “Không, không phải ý này.”

Trần Tĩnh nâng cánh tay lên, ngón trỏ cong cong treo chiếc chìa khóa, hài hước nhìn hắn, nói:  “Trong điện thoại ấp úng không muốn nói, sợ người khác nghe thấy, còn dám để tôi giúp giấu đồ chỗ đó?”

Bùi Chẩn lúc này mới hiểu rõ vì sao cô đến đây, gật gật đầu, trên tay vẫn đang làm, đầy dầu mỡ, nhìn một lượt xung quanh rồi nói:”Đặt trên bàn trước”.  

Trần Tĩnh không để ý đến hắn, đi về phía trước vài bước, cho tới khi hai người chỉ cách nhau nửa bước thì dừng lại, mũi chân đối diện. Bùi Chẩn không giống như mấy chủ quán khác, đeo giày da không thấm nước, đối diện mũi giày cao gót của Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh không để ý đến hắn, đầu ngón tay móc chìa khóa đưa tới bên ngực trái Bùi Chẩn, buông lỏng, chìa khóa  thành công nằm trong túi áo. 

“Đừng làm rơi.”

Mặt Trần Tĩnh tự nhiên, mắt không gợn sóng, nhìn Bùi Chẩn. Nói xong xoay người, kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người đối diện hắn.  

Chìa khóa được nắm trong tay một đường, dính đầy nhiệt độ cơ thể cô, lọt vào trong túi áo sơ mi của hắn, kim loại lạnh băng xẹt lớp vải mỏng manh chạm vào đầṳ ѵú. 

Bùi Chẩn bất giác đứng thẳng lưng, vì vậy mà chấn động. 

Sửng sốt vài giây, Bùi Chẩn mới quay đầu, nghi hoặc nhìn Trần Tĩnh.

Giày mới mua, chưa mang bao giờ, đi một đường tới đây làm gót chân hơi đỏ lên. 

Trần Tĩnh đang nghiêng đầu nhìn gót chân mình, bực bội làm sao đi về nhà, sợ lúc về đến nhà, chỗ này chắc chắn sẽ trầy da. Bùi Chẩn thấy vậy mày nhíu lại, tháo bao tay ra đi vào trong tiệm. 

Chờ lúc hắn đi ra, trong tay có thêm miếng băng dán cá nhân, đưa qua.

Mây đen trên mặt Trần Tĩnh lập tức tiêu tan, xé miếng giấy ra, cong lưng xuống muốn dán lên.  Váy của Trần Tĩnh là một chiếc váy chữ V kiểu Pháp, giờ phút này nơi cất giấu hai luồng trắng nõn bị ép thành khe rãnh, nhìn không sót gì.

Con ngươi Bùi Chẩn khẽ nhúc nhích, nghiêng mặt đi chỗ khác ho nhẹ một tiếng, cúi người đẩy bả vai Trần Tĩnh làm cô ngồi về vị trí. Chân phải lui về sau nửa bước, chân trước đầu gối hơi chạm đất, mông đặt trên chân phải, lưng thẳng tắp, đúng theo dáng ngồi xổm tiêu chuẩn của quân nhân.

Bùi Chẩn nắm mắt cá chân của Trần Tĩnh đặt lên đầu gối mình, sau đó cầm lấy băng cá nhân nhanh chóng dán lên, xúc cảm nhẹ nhàng. Xử lý xong chân trái, lại nâng chân phải của cô lên, dán vào. Tay Bùi Chẩn vừa rửa xong nên hơi lạnh, ngoài ý muốn tại ngày nóng bức này thấm vào cả ruột gan. 

Bàn tay dày rộng thô to làm cho cặp no đủ của Trần Tĩnh càng thêm căng cứng.

Ánh sáng nhu hòa, như châu ngọc.