Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 7




Trần Tĩnh không đi ra ngoài.

Trời quá nóng, trong người buồn bực.  

Dự báo thời tiết chỉ 39 độ, nhưng có thể lên tới 51 độ.

Mặt đường nhựa bị hun nóng đến lóa mắt, cô ra cửa lấy đồ chuyển phát nhanh, người đã đổ một lớp mồ hôi. Trần Tĩnh thích lạnh, không thích da bị phơi đến ngứa ngáy, kéo rèm kín mít, nằm ở trong phòng cả buổi trưa.

Bùi Chẩn rửa chén xong, tiếp tục phát ngốc trong phòng Bùi Kính Dương, trong tay vẫn là cuốn sách cũ 《 Tư Trị Thông Giám 》.

Trước khi dùng cơm Trần Tĩnh đã lật qua vài trang, không hề đọc tử tế một lần. 

Chăm sóc người thực vật rất phiền phức, nhưng Bùi Chẩn làm rất tốt.

Mỗi ngày dù sớm hay muộn đều lau mình cho Bùi Kính Dương, cách mỗi giờ sẽ xoay người một lần, mát xa toàn thân ba mươi phút, quần áo mỗi ngày thay mới, ga giường hai ngày đổi một lần.

Ngày này qua ngày khác, hai năm đều như vậy. 

Bùi Kính Dương nằm hai năm nay, không một bộ phận nào hoại tử. 

Có hắn ở đây, việc mà Trần Tĩnh phải làm càng ngày càng ít.

Thời gian thay đổi, dần dần, Trần Tĩnh chỉ cần ngồi bên cạnh Bùi Kính Dương nói về những kỷ niệm của cả hai lúc người còn tỉnh.

Cuối tuần Trần Tĩnh ở nhà, Bùi Chẩn sẽ mở quán sớm hơn mọi ngày. 

Hắn đi đến gõ gõ cửa phòng Trần Tĩnh, không chờ cô phản ứng, nói hai câu liền đi ra khỏi cửa. 

Trần Tĩnh đang trong phòng chán chết, màn hình đang chiếu một tập phim hàn quốc, quá vô vị, bỏ thì tiếc, nghe thấy âm thanh liền đi ra cửa phòng.

Trên bếp là nồi cháo ngao cua thịt mà Bùi Chẩn đã nấu, cô nhìn nồi đang sôi ùng ục, cảm thấy quá nóng, múc vào chén, chờ muộn một chút nữa rồi ăn.

Lại đi đến nhìn qua Bùi Kính Dương, không có gì khác thường, Trần Tĩnh định nằm trên ghế bập bênh, vừa lúc liếc mặt nhìn thấy cuốn sách kia đặt bên trên, cô tiện tay cầm lên tiếp tục xem. Hẳn là Bùi Chẩn đọc rất nhiều lần, trên mặt đều là dấu bút để lại, có nét mạnh nét nhẹ, vừa thấy có lẽ không cùng một thời gian viết xuống.

Trần Tĩnh nhìn đến không nghiêm túc, ánh mắt bị lời văn phê bình hấp dẫn, vuốt ve đầu bút lông lưu lại dấu vết nhàn nhạt, hắn nghĩ cái gì?

Sử giám tối nghĩa, Trần Tĩnh đọc đã đọc qua vài lần, vẫn không thể đọc hiểu nhanh như gió, mới đọc được mấy chục trang, bóng tối dần bao phủ.

Trần Tĩnh xoa xoa mắt, giảm bớt cảm giác xót trong hốc mắt, di động vang lên tiếng có tin nhắn.

Là một loạt tin nhắn, Bùi Chẩn nhắn đến, nói vội ra cửa, đã quên mang theo chìa khóa, phiền cô để chìa khóa xuống tấm thảm ở cửa, hôm nay hắn sẽ về muộn một chút.

Trần Tĩnh nhìn thấy liền tắt màn hình, không trả lời, tiếp tục xem sách. 

Sau một lúc lâu trang sách vẫn không được lật, nhưng Trần Tĩnh xem với vẻ mặt rất thú vị, khóe miệng đang thẳng khẽ nhếch lên.  

Một lát sau, tiếng di động lại vang lên, lúc này không ngừng vang lên không còn là tiếng tin nhắn, là cuộc gọi đến liên tục.  Mí mắt Trần Tĩnh vừa nhấc lên, lại thu trở về, không có động tác nào, tiếp tục đọc sách trong tay, ý cười trên môi ngày càng sâu.

Di động vang lên vài hồi chuông mới ngừng, màn hình tối xuống không bao lâu lại sáng lên. Lần này  mí mắt Trần Tĩnh cũng không nâng, tiếng chuông vang vọng, không còn kiên nhẫn như thúc rục đối phương mau nhận điện thoại, lúc này cô mới không nhanh không chậm ấn nghe.

“Thấy tin nhắn không?”

Âm thanh Bùi Chẩn trầm thấp, giống như giọng nói bị cố ý đè nặng, Trần Tĩnh có thể cảm nhận được hơi nóng phun ra ở ống nghe: 

“Tin nhắn gì? Làm sao vậy?”

Trần Tĩnh giả vờ không biết, thân thể thả lỏng ngồi trên ghế, đưa chân nhẹ điểm, cẳng chân đan chéo vào nhau, cả người đong đưa theo chiếc ghế bập bênh.  

“Xem tin nhắn trước đi.”

Bùi Chẩn ngậm miệng không nói ra nội dung tin nhắn, thúc rục cô.  

Trần Tĩnh không trả lời, một bàn tay duy trì nguyên trạng, cầm điện thoại, cong một cánh tay khác lên, như là đang nhìn ngắm móng tay mình.  

Bùi Chẩn không nghe thấy tiếng trả lời, cau mày đợi một lát, mở miệng hỏi: “Thấy không?”

Đôi mắt Trần Tĩnh dừng ở trên đầu móng tay, lòng bàn tay qua lại chạm vào, như có như không, dùng ngón tay xoa nắn qua lại một lát mới nói: “Nhìn rồi”.  

Âm thanh nhu tình, như đang câu cá. 

Hầu kết Bùi Chẩn lăn lăn, nuốt nước miếng cho ướt cổ họng rồi mới mở miệng:

“Làm phiền”. 

“Làm phiền ai?”

Câu này của Trần Tĩnh bật ra ngay sau đó, Bùi Chẩn chưa nói xong đã nghe thấy cô trả lời.  

Hắn mím môi, ngập ngừng nhưng có lực: “Phiền…cô.”

Trần Tĩnh  lại không nói tiếp, co ngón tay lại thành một vòng cung, bàn tay đặt trên tay vịn của ghế, đầu ngón tay nhẹ gõ gõ theo nhịp, cả người chìm trong ghế bập bênh, nhìn càng thềm lười biếng. 

Bùi Chẩn chờ không thấy câu trả lời, dáng vẻ không mấy kiên nhẫn, khóe miệng căng thẳng đông cứng, nói:”Cúp đây”. 

Như lời hắn nói, nói xong liền cúp.

Trần Tĩnh cầm di động, nghe xong âm thanh vội vàng kia mới từ tự hạ xuống, vuốt ve trong lòng bàn tay, như suy tư cái gì, bỗng nhiên cười ra tiếng.