Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 89




Lam Diệu Dương tranh thủ thời gian chạy vội đến căn hộ của Nghê Lam, trên đường đi anh gọi điện cho luật sư, kêu luật sư đến chỗ đó chờ tin, “Bọn họ có thể sẽ đưa ra chứng cứ điều tra, tôi phải biết mức độ có còn đường lui hòa giải nào không. Bọn họ lấy đi cái gì, tại sao lấy đi đều phải nhớ rõ.”

Luật sư đồng ý, cũng lập tức xuất phát.

Trời đã tối hơn, chính là lúc tan tầm, trên đường xe qua lại như dòng chảy, xe Lam Diệu Dương mới chạy được bảy tám cây số đã bị kẹt lại. Qua một đèn giao thông tốn hết năm phút đồng hồ, không dễ gì mới qua được, chậm rì rì, gian nan mãi mới di chuyển được hai cây số, lại phát hiện đoạn đường phía trước càng kẹt kinh khủng hơn, cả một lúc lâu cũng không nhúc nhích được.

Lam Diệu Dương nôn nóng vô cùng. Trần Châu xuống xe xem một chút, nói phía trước xảy ra tai nạn xe rồi, đang đợi cảnh sát giao thông qua xử lý, xe tông nghiêm trọng, có người bị thương.


Lam Diệu Dương lập tức trợn tròn mắt. Xe đạp, xe máy điện bên ngoài chạy qua vèo vèo, chỉ có xe bốn bánh của bọn họ là bị kẹt lại.

Lam Diệu Dương xuống xe, đứng ở ven đường, nhìn xung quanh. Có hai cô nữ sinh đi đường nhận ra anh, hưng phấn kêu lên; “Lam đáng yêu.”

Lam Diệu Dương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáp lại các cô một câu: “Chào hai em.” Sau đó anh phát hiện ra mục tiêu, nhanh chóng bước qua, đưa tay ra đón xe: “Người anh em, người anh em, chờ một chút, dừng lại chút.”

Anh chàng giao đồ ăn ngừng lại, mở kính trước nón bảo hiểm lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lam Diệu Dương: “Làm gì?”

Lam Diệu Dương nói: “Giúp tôi một chút được không? Tôi có việc gấp, chỗ này kẹt xe, xe tôi không qua được, anh có thể chở tôi đi một đoạn không, không xa lắm, chỉ khoảng ba bốn cây thôi.”

Anh chàng giao đồ ăn nhìn thử toàn thân ăn mặc gọn gàng của Lam Diệu Dương, nhìn nhìn xung quanh, “Tôi phải đi giao đồ ăn gấp, anh tìm người khác giúp đỡ đi.”


“Tôi trả anh một ngàn.” Lam Diệu Dương nói, anh lấy di động ra, “Tôi có thể chuyển khoản cho anh ngay lập tức.”

Một cô bé chạy xe điện bên cạnh la lên: “Lam đáng yêu, em chở anh đi a, em không lấy tiền.”

Những người khác xung quanh cũng đang kêu lên: “Aaaaaa, là Lam Diệu Dương.”

Lam Diệu Dương cười gượng mấy tiếng, có thể dùng tiền giải quyết thì dùng, vẫn không muốn dính đến tình cảm. Anh hối anh chàng giao đồ ăn, “Nhanh nhanh, mã QR trả tiền.”

Anh chàng giao đồ ăn vừa nhìn người này lại là danh nhân, chắc không phải lừa đảo. Anh lấy điện thoại ra, nhận được một ngàn tệ của Lam Diệu Dương, thế là hất đầu, chỉ chỉ vị trí đằng sau xe mình: “Lên xe!”

Lam Diệu Dương nhanh chóng leo lên, vị trí kia cũng không lớn, hai người đàn ông chen sát ngồi, có người cầm điện thoại ra chụp. Trần Châu xạm mặt lại nhìn, Lam Diệu Dương nói với anh: “Tôi tự đi trước.”

Anh chàng giao đồ ăn vỗ kính mũ bảo hiểm một cái, phóng khoáng nói to: “Đi!”


Xe máy đột nhiên chạy vút đi, bỏ lại đằng sau một nhóm người nhiều chuyện đang chụp hình.

Lam Diệu Dương gắng sức đuổi đến nơi vẫn trễ rồi. Anh vừa ra khỏi thang máy đã thấy cửa phòng Nghê Lam mở, bốn người cảnh sát mặc đồng phục đeo găng tay đang lục lọi đồ của Nghê Lam.

Lam Diệu Dương tiến lên một bước, đang định đi vào, một người cảnh sát bộ dạng trưởng nhóm đưa tay ra ngăn anh.

Lam Diệu Dương trơ mắt nhìn một người trong phòng lôi ra va ly dưới gầm giường của Nghê Lam, va ly không khóa, người kia kéo khóa ra, va ly bị mở.

Lam Diệu Dương nói: “Tôi là bạn của Nghê Lam, các anh không có quyền xông vào phòng của cô ấy, lục soát đồ của cô ấy.”

“Chúng tôi có lệnh kiểm soát.” Người cảnh sát nhìn như trưởng nhóm nói, anh đưa một tờ giấy ra.

Lam Diệu Dương không nhìn tờ giấy kia, anh chú ý tới người mở va ly, lấy ra một chiếc laptop từ trong va ly. Người kia lên tiếng, một người cảnh sát khác mang chiếc túi vật chứng qua, bỏ laptop vào, viết nhãn hiệu, niêm phong lại.

Lam Diệu Dương bắt đầu lo lắng.

“Anh là ai, tên gì, có quan hệ gì với Nghê Lam?” Cảnh sát trưởng nhìn chằm chằm Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương quay đầu nhìn anh, từ biểu hiện của vị cảnh sát này, trên thực tế anh ta nhận ra anh là ai lại còn hỏi anh như thế.

“Anh là ai?” Lam Diệu Dương hỏi lại anh.

Lúc này cửa thang máy mở ra, luật sư vội vã chạy tới.

“Lam tổng.” Luật sư gọi, sau đó chuyển hướng sang vị cảnh sát trưởng, đưa danh thiếp cho anh, tự giới thiệu mình là luật sư ở đâu, đại diện cho Nghê Lam. Anh hi vọng có thể xem xét những văn bản thủ tục liên quan đến việc điều tra Nghê Lam.

Vị cảnh sát trưởng đưa lệnh kiểm soát cho luật sư xem, lại đưa thẻ công tác của mình. Anh tên Tăng Vĩnh Ngôn, thuộc đội điều tra hình sự Sở công an tỉnh.


Tăng Vĩnh Ngôn một lần nữa hỏi thân phận của Lam Diệu Dương. Luật sư tiếp lời nói Lam Diệu Dương là người phụ trách bên công ty ký kết hợp đồng với Nghê Lam, vân vân.

Lam Diệu Dương không quan tâm cuộc đối thoại giữa bọn họ, anh chỉ chăm chú xem cảnh sát lục soát chứng cứ thế nào, có thể tìm ra cái gì.

Nghê Lam chỉ nói anh đi lấy máy tính, cho nên chắc là không có những đồ khác vượt giới hạn. Lam Diệu Dương rất tự trách mình, anh không đuổi kịp, không thể giúp Nghê Lam bảo vệ máy tính.

Anh dường như không giúp gì được cho cô, thẻ nhớ lần trước là anh làm mất, máy tính lần này anh cũng không lấy được.

Mặt Lam Diệu Dương đen thui, tâm tình hỏng bét.

Không lâu sau, một vị cảnh sát tìm thấy một cái camera nhỏ gắn ngay góc tủ quần áo, anh đi lấy túi vật chứng bỏ camera này vào.

Giọng điệu Lam Diệu Dương không tốt: “Cô ấy một thân con gái sống một mình, lắp camera trong nhà mình đề cao an toàn bảo vệ bản thân không phải rất bình thường sao?”

Tăng Vĩnh Ngôn nhìn anh nói: “Không có nói là bất thường.”

Lam Diệu Dương nhịn xuống, im miệng.

Tăng Vĩnh Ngôn lại nhìn anh một cái, bỗng nhiên nói với cấp dưới: “Tìm kiếm ở hành lang luôn đi, xem thử có camera nào khác không, hoặc là giấu cái khác.”

Trong lòng Lam Diệu Dương hơi hồi hộp, thầm mắng mình lắm miệng.

Một anh cảnh sát đi ra ngoài cửa, lại lục soát thêm dưới thảm lót ở ngay cửa chính của Nghê Lam, kiểm tra một lần cuối bồn hoa ở hành lang, rồi đèn tường.

Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm trong phòng, cố gắng không nhìn hành lang, để tránh cho tầm mất mình bất cẩn để lộ ra gì đó.

Nhưng anh nghe được vị cảnh sát kia kêu lên: “Sau đèn tường có một chiếc chìa khóa, nhìn giống như chìa khóa cửa chính.”

Lam Diệu Dương kiềm chế cảm xúc, duy trì vẻ mặt bình thường rồi mới quay đầu lại xem.

Tăng Vĩnh Ngôn nhận chìa khóa, lại thử khóa cửa nhà Nghê Lam một chút: “Không phải nhà cô ấy.”

Lam Diệu Dương không nói gì.

Tăng Vĩnh Ngôn nhìn Lam Diệu Dương, hỏi anh: “Anh biết chìa khóa này không?”

“Không biết.”

Tăng Vĩnh Ngôn hỏi lại: “Hàng xóm có ai ở anh biết không?”

“Không biết.”

“Nghê Lam có nhắc với anh quan hệ gì ở quê nhà không?”

“Không có nhắc tới.”

“Nghê Lam có nói với anh trước đây cô ấy làm gì không?”

“Cô ấy mất trí nhớ rồi, anh cảnh sát. Toàn Trung Quốc đều biết cô ấy mất trí nhớ, cô ấy không nhớ rõ chuyện xảy ra trước đây. Sau khi cô ấy về nước vẫn luôn làm nghệ sĩ.” Lam Diệu Dương rốt cuộc không nhịn được, chất vấn Tăng Vĩnh Ngôn: “Tại sao các anh muốn lục soát phòng cô ấy?”

“Cô ấy dính líu đến vụ án giết người.”

Mặt Lam Diệu Dương trầm xuống: “Không thể nào.”

“Chính là chiếc thẻ nhớ trong ví tiền của anh, trong đó có lưu chứng cứ giết người của cô ấy.” Tăng Vĩnh Ngôn nói. Hiển nhiên anh đã làm rõ những ghi chép sẵn có về toàn bộ vụ án.

Sắc mặt Lam Diệu Dương thay đổi liên tục, quát lớn: “Vậy chắc chắn là làm giả, có người muốn hãm hại cô ấy. Chiếc thẻ nhớ kia là cố tình để vào trong.”

“Cho nên cần tiến hành điều tra.” Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Anh Lam, hi vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi, nói rõ tình huống anh biết cho chúng tôi biết.”

“Tôi chỉ biết cô ấy rất dũng cảm rất hiền lành, cô ấy không thể nào giết người.”

Tăng Vĩnh Ngôn khẽ gật đầu, cũng không tranh luận với Lam Diệu Dương, chỉ quay đầu nói với cấp dưới: “Đi hỏi một chút nhà đối diện, xem thử chìa khóa có phải của bọn họ không, nhân tiện hỏi thăm một chút về Nghê Lam.”

Lam Diệu Dương không nói lời nào, dù sao nhà đối diện cũng không có ai, các người cứ đi gõ cửa đi. Cũng không thể lấy mấy chứng cứ điều tra Nghê Lam trong phòng đi phá cửa nhà đối diện chứ.

Cấp dưới kia thuận theo đi nhấn chuông cửa đối diện, lúc này thang máy lại mở ra, một người đàn ông mặc vest đi ra, trên tay cầm mấy tờ giấy, nhìn thấy Tăng Vĩnh Ngôn liền đi qua: “Anh cảnh sát, những gì các anh muốn đều ở đây. Đây là số liệu điện nước sinh hoạt mỗi tháng, điện thoại của công ty, mặt khác, công ty chúng tôi cũng chưa từng nhận khiếu nại của Nghê Lam, yêu cầu những dịch vụ này, cũng chưa từng nhận khiếu nại của người khác với cô ấy.”

Lam Diệu Dương khẽ nhíu mày, cảnh sát định tìm chủ nhà của Nghê Lam để điều tra? Anh chưa từng hỏi chủ nhà của Nghê Lam là ai, không biết sẽ có chuyện gì hay không?

Tăng Vĩnh Ngôn thuận miệng liền hỏi: “Chủ nhà đối diện là ai?”

Quản lý công ty kia nói: “Không biết, chưa từng liên lạc với công ty chúng tôi, tôi cũng không có ấn tượng gì. Khẳng định không có thiếu tiền phí gì, nếu không tôi sẽ nhớ. A, đúng rồi, quản lý tòa nhà và bảo vệ cũng chưa từng gặp qua chủ nhà này, có điều nhà này dùng điện không ít. Lần trước tôi nghe cô nhân viên nói mấy câu, nói rằng nhà này không ai ở nhưng tháng nào cũng dùng điện, nhưng mấy tháng nay hình như không dùng nữa rồi.”

Tăng Vĩnh Ngôn phất phất tay vào phía phòng, “Cầm túi vật chứng ra đây, lấy dấu chìa khóa, về điều tra thêm vân tay.”

Lam Diệu Dương: “…” Xong đời rồi. Anh không có chìa khóa, làm sao giúp Nghê Lam chuyển những hàng cấm kia đi. Bọn họ nói cô giết người, nếu phát hiện ra những đồ vật cất giấu này, hiềm nghi càng không tẩy đi được.


Trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Âu Dương Duệ làm ăn kiểu gì, còn cục trưởng Viên kia nữa, không phải ông ta có thể giúp Nghê Lam làm chứng sao?

Lam Diệu Dương bất an trong lòng, anh không biết xảy ra chuyện gì, anh không biết hiện tại tình cảnh thế này có thể giúp Nghê Lam như thế nào.

Đột nhiên, cửa nhà đối diện bị người mở ra từ bên trong.

Lam Diệu Dương giật mình suýt nữa nhảy dựng lên.

Một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi đứng sau cửa, nhìn một lượt người trong hành lang, hỏi: “Các anh là ai? Có chuyện gì sao?”

Lam Diệu Dương cố gắng trấn tĩnh, nhưng nhịp tim anh đập rất nhanh.

Anh nhận ra người phụ nữ này.

Cô lao công trong phòng gym, Giang Húc Hồng.

Lúc này tóc bà cuộn lại, mặc áo len hở cổ màu kaki, quần dài ống thẳng rộng màu đen, trên chân đi đôi dép bông vải, kiểu ăn mặc trong nhà, thẩm mỹ quần áo cũng không tệ lắm, hoàn toàn nhìn không ra là nhân viên lao công.

Đầu óc Lam Diệu Dương hỗn loạn một mảnh, xảy ra chuyện gì, người kia là ai?

Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Chào dì, chúng tôi là cảnh sát đang điều tra vụ án, dì có ấn tượng gì với hàng xóm đối diện không?”

“Trước đây có gặp qua cô ấy. Sau này mới biết cô ấy muốn làm minh tinh.” Giang Húc Hồng nói: “Sao vậy?”

“Trước kia cô ấy thế nào?”

“Cảm giác là một cô gái rất đơn thuần nhiệt tình. Nhưng tôi không thường ở đây, tiếp xúc với hàng xóm không nhiều.” Bà nhìn thấy chiếc chìa khóa trên tay Tăng Vĩnh Ngôn, lại nói: “Các anh cầm chìa khóa dự phòng của tôi?”

Tăng Vĩnh Ngôn giơ tay lên: “Chìa khóa nhà dì sao?”

Lam Diệu Dương vội vàng cướp lời: “Ở đằng sau đèn tường hành lang.”

Giang Húc Hồng bước tới lấy chìa khóa, ở trước mặt mọi người tra chìa khóa vào ổ, vặn vài lần, chứng minh đúng là chìa khóa nhà bà. Sau đó bà bỏ chìa khóa vào trong túi của mình, hỏi lại: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tăng Vĩnh Ngôn quan sát bà: “Để lại thông tin liên lạc đi, nếu có gì cần chúng tôi lại tìm dì.” Anh đưa danh thiếp của mình qua, Giang Húc Hồng cẩn thận nhìn danh thiếp, báo lại số điện thoại của mình.

Lam Diệu Dương vội vàng ghi nhớ số điện thoại này.

Tăng Vĩnh Ngôn nói quấy rầy rồi, kêu mọi người quay về phòng Nghê Lam tiếp tục công việc. Trước khi đóng cửa, Giang Húc Hồng đột nhiên hỏi: “Cậu là Lam Diệu Dương sao?”

“Ặc, đúng vậy.” Lam Diệu Dương cẩn thận đáp lại.

“Con gái của tôi là fan của cậu, nó rất thích chương trình ‘Vừa đi vừa nghỉ’ của cậu, cậu có thể ký tên cho nó không? Tôi đưa về cho nó, nó nhất định sẽ rất vui.”

“Được ạ.” Lam Diệu Dương không biết trong này có ý gì, là muốn kêu anh vào nhà nói thầm sao? Nhưng Tăng Vĩnh Ngôn chắc chắn sẽ thừa cơ đi vào, nếu như phát hiện trong phòng có gì không đúng thì không tốt.

Nhưng Giang Húc Hồng không mời anh vào nhà, bà mở cửa, xoay người vào trong phòng. Tăng Vĩnh Ngôn quả nhiên rất nhanh đứng ngay chỗ cửa ra vào thừa cơ nhìn quét trong phòng vài lượt, Lam Diệu Dương cũng đã đứng qua đó, phát hiện gian phòng nhìn có vẻ rất bình thường, đã thu dọn qua.

Giang Húc Hồng rất nhanh đã cầm tập bút đi ra, Tăng Vĩnh Ngôn lui sang một bên.

Giang Húc Hồng đưa vở bút tới tay Lam Diệu Dương, nói khẽ: “Nếu như cậu đồng ý, có thể viết giúp tôi không, ‘Gửi Tôn Tịnh, mãi mãi khỏe mạnh vui vẻ’, sau đó viết tên cậu ở đằng sau.”

Đầu Lam Diệu Dương ong lên một cái, máu nóng dâng trào, đây là mẹ của Tôn Tịnh?

Anh nhớ Nghê Lam từng nói tình cảnh gia đình của Tôn Tịnh, mẹ cô ấy là giáo viên cấp ba.

Lam Diệu Dương nén xuống tâm tình bồn chồn, cười nói: “Được ạ, viết mấy chữ không thành vấn đề.”

Lam Diệu Dương ký tên, những người khác đã quay lại chỗ phòng Nghê Lam.

Lam Diệu Dương ký xong rất nhanh, trả lại tập bút cho Giang Húc Hồng. Giang Húc Hồng nhận lấy, chân thành nói một câu: “Cảm ơn cậu.”

Lam Diệu Dương thầm hiểu, hốc mắt anh nóng lên, đáp lại bà một câu: “Cám ơn dì.”

Giang Húc Hồng đóng cửa lại.

Nội tâm Lam Diệu Dương rất kích động, anh thật lòng muốn lớn tiếng nói cho Nghê Lam biết. Anh đã tìm ra một đồng đội khác của cô.

Tủ đồ ở phòng gym đúng là nơi trao đổi tình báo của Nghê Lam, Giang Húc Hồng chính là người trung gian. Bà duy trì trao đổi tình báo giữa Nghê Lam và Quan Phàn, giúp thân phận nội ứng của Nghê Lam có thể giữ bí mật.

Trong đầu Lam Diệu Dương đã nhảy ra mấy kịch bản rồi, anh rất muốn chứng thực thật nhanh, nhưng cũng tiếc, bây giờ không phải thời cơ tốt.

Phía bệnh viện, Nghê Lam và Lý Mộc đang ngẩn người với bệnh viện tối đen.

Lý Mộc kêu lên: “Không sao, bệnh viện đều có nguồn điện khẩn cấp.”

Nghê Lam nói: “Có thể phá hư được nguồn điện đương nhiên cũng có thể phá hư nguồn điện khẩn cấp. Coi như có thể khôi phục lại nhanh thì cũng chỉ mở lại phòng giải phẫu và phòng hồi sức từ lầu năm trở xuống. Những phòng bệnh trên lầu sẽ mở lại sau.”

Phía bên Âu Dương Duệ hô tô: “Tôi lên lầu rồi.”

Phía đầu kia có âm thanh huyên náo, có người chạy loạn kêu to, có người la lên “Điện thoại của tôi đâu rồi”, hiển nhiên mất điện làm cho tất cả mọi người khủng hoảng lo lắng.

Tai nghe lén Nghê Lam đeo bên tai chợt vang lên, Nghê Lam nói: “Có người vào phòng rồi.”

Âu Dương Duệ chạy vội tới cửa ra vào, hai cảnh sát trực ban ở cửa chỉ còn một người, đang cầm điện thoại chiếu đèn pin, một người khác từ chỗ khác đi qua, “Toàn bộ tòa nhà đều bị cúp điện rồi. Đội trưởng Âu Dương, anh tới rồi?”

Âu Dương Duệ nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, cảnh sát trực ban vội vàng giơ đèn pin lên cho anh.

Trong phòng không có ai, Quan Phàn vẫn nằm yên trên giường.

Nhịp tim Âu Dương Duệ đập rất nhanh, Nghê Lam nghe nhầm sao?

Âu Dương Duệ đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, lúc này cảnh sát trực cửa đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất. Cảnh sát cùng vào phòng với Âu Dương Duệ giật mình xoay lại xem, mà trong nhà vệ sinh đột nhiên lao ra một người, một cây côn bổ vào cổ của anh, vị cảnh sát kia cũng hừ một tiếng, quỳ xuống. Người kia lại nhanh chóng ra tay, lại một côn nữa, đuôi côn chạm vào người cảnh sát. Cảnh sát bị điện giật run lên, cuối cùng ngã xuống đất.

Người ngoài phòng nhào tới, nhắm thẳng vào Âu Dương Duệ. Người trong nhà vệ sinh kia lại phóng lên giường Quan Phàn.