Lam Diệu Dương ngồi lên xe, nói Trần Châu lái xe đến căn hộ của Nghê Lam. Anh muốn gọi điện cho cô nhưng lại sợ quấy rầy cô, liền nhắn một tin: ‘Có phải em muốn đi cứu Quan Phàn,? Em tuyệt đối phải cẩn thận.’
Nghê Lam trả lời lại rất nhanh: ‘Yên tâm, không sao đâu.’
Ngay sau đó cô gửi tới một tin nhắn: ‘Vừa rồi La Văn Tĩnh có gọi điện cho em, nhưng em không có thời gian nói chuyện với cô ta. Anh tiếp cận một chút, cô ta mắc câu rồi, bên phía cô ta khẳng định có biết gì đó.’
Lam Diệu Dương trả lời cô một câu: ‘Ok.’
Nghê Lam không nhắn lại nữa, cô nhanh chóng thay đồ, quấn băng vải lên chân. Kỳ thật vết thương trên da cô khép lại rất nhanh, vết thương ở chân gần như đã lành rồi, cô ở trong phòng cố gắng không di chuyển, lại không quấn băng vải, để trần nên vết thương khôi phục càng nhanh, nhưng để hành động thuận tiện, bây giờ cô phải quấn lại một lần nữa.
Nghê Lam thay đồ thể thao, đi giày thể thao. Lúc này Lý Mộc gọi điện thoại đến cho cô, hỏi cô La Văn Tĩnh có động tĩnh gì không, có cần anh liên lạc với Khương Thành hay không. Nghê Lam nói La Văn Tĩnh gọi điện thoại rồi nhưng giờ cô không có thời gian xử lý. Cô dừng một chút, Lý Mộc lập tức sinh ra dự cảm bất thường, quả nhiên câu tiếp theo Nghê Lam nói: “Anh Lý Mộc, hay là anh đến đón tôi?”
Giọng điệu này, lại còn ‘hay là’.
“Lại sao nữa?” Lý Mộc không vui.
Nghê Lam vừa thu dọn vừa nói: “Đi bệnh viện một chuyến, có lẽ không có gì, có thể liên quan đến chuyện sống còn.”
Lý Mộc: “…” Có chuyện tám nhảm thì tìm chó săn, chuyện sống còn tìm chó săn làm gì?
Lý Mộc nghĩ đến lúc đó, còn có kho nguyên liệu bùng nổ của anh, dù sao cũng đã dính vào, cũng không quan tâm nhiều thêm một lần nữa. Lý Mộc cắn răng: “Được rồi, vừa hay tôi cũng đang cách Lam Sắc Hào không xa.”
Nghê Lam cảm ơn, tiếp tục việc trên tay. Cô cài chương trình vào máy tính sắp xếp phòng của của khách sạn, sau đó tháo đồng hồ giám sát xuống, kết nối với máy tính của khách sạn, khởi động lại chương trình. Đồng hồ đã tháo khỏi người, số liệu vẫn tiếp tục chạy, định vị tại khách sạn. Cô cũng đem chiếc điện thoại mà bên phía cảnh sát biết số của cô để lại trong phòng khách sạn, đặt bên cạnh đồng hồ.
Sau đó cô gọi điện thoại tới quản lý tiếp tân, nói chút nữa sẽ có người tới tìm cô, bảo anh ta không cần cản người, trực tiếp đưa người tới phòng, không cần thu hút sự chú ý của người khác tại sảnh. Cô nói quản lý tiếp tân nói cho người tới là mình ra ngoài làm chút chuyện, một lúc sau sẽ trở về.
Quản lý tiếp tân đồng ý.
Nghê Lam tra một chút tình huống bên bệnh viện, xác nhận chương trình và tài liệu liên quan, sau đó cô dùng quyền quản lý nhân viên của Lam Sắc Hào để đăng nhập vào hệ thống theo dõi của Lam Sắc Hào, điều chỉnh một chút. Công cụ liên quan và roi điện Lam Diệu Dương cho cô cô đều bỏ vào ba lô, mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, điện thoại của Lý Mộc gọi đến, nói anh đợi cô ở cửa Tây.
Nghê Lam bấm vào phím xác nhận.
Hệ thống theo dõi bắt đầu vận hành chương trình Nghê Lam lập trình.
Nghê Lam cất máy tính vào trong ba lô, đội nón lưỡi trai màu xanh đậm lên, mang khẩu trang trắng. Cô ra khỏi phòng, bảo vệ trực ở hành lang lên tiếng chào cô, Nghê Lam mỉm cười đáp lại.
Hình ảnh giám sát trong phòng CCTV, bảo vệ trên hành lang vẫn ngồi trên lối đi nhỏ không nhúc nhích.
Nghê Lam tiến về thang máy, trong hình ảnh giám sát, thang máy không có người.
Nghê Lam nhìn nhìn điện thoại, cô có thể nhìn thấy hình ảnh giám sát thật sự trong đó, bảo vệ trên hành lang lầu 20 đã ngồi lại vào ghế, Nghê Lam hủy bỏ chế độ che hình ảnh giám sát, hình ảnh ở hành lang khôi phục lại như cũ.
Toàn bộ đều bình thường, trong phòng CCTV không ai chú ý.
Trong hàng lang cạnh đại sảnh, hình ảnh giám sát không có người, Nghê Lam nhanh chóng đi ngang qua chỗ này.
Cả đoạn đường Nghê Lam thuận lợi đến phòng CCTV, tìm đến quản lý bảo vệ, cô nhỏ giọng với quản lý: “Lam tổng làm rớt kim cương trong này, kêu tôi đến tìm thử.”
Quản lý bảo vệ hết hồn, nhưng Lam tổng dặn di dặn lại nhất định phải chăm sóc Nghê Lam cho tốt, anh cũng không dám nghi ngờ gì lời nói của cô: “Ặc, vậy chị cứ tìm đi.”
Nghê Lam nói một tiếng ‘cảm ơn’ liền khom xuống đáy bàn.
Vì có quản lý ở đây nên mấy người bảo vệ không ngăn cản Nghê Lam, cũng không dám lên tiếng. Hình ảnh giám sát quá nhiều nên cũng không ai nhận ra có chỗ nào không đúng.
Nghê Lam chui vào dưới gầm bàn mấy lần, sau đó cười tủm tỉm đi ra: “Ngại quá, quấy rầy mọi người làm vệc rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Quản lý bảo vệ nói: “Đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi tìm được rồi, làm phiền các anh rồi, vô cùng cảm ơn.” Nghê Lam vỗ vỗ túi, gật đầu gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người, sau đó đi ra ngoài.
Sắc mặt quản lý bảo vệ như kiểu một lời khó nói hết. Kim cương mà Lam tổng mất chắc chắn là rất mắc nha, đám đàn ông thô kệch bọn họ ở chung phòng với viên kim cương này lâu như vậy sao? Nhân viên quét dọn sao lại không quét ra được? Thật hay giả chứ?
Nghê Lam ra khỏi khách sạn từ khu văn phòng làm việc, mọi người trong phòng CCTV vẫn còn đang kinh ngạc chuyện tìm đồ vừa rồi, thảo luận tám nhảm với nhau, không ai hỏi xem sau khi Nghê Lam rời khỏi đây thì đi đâu.
Nghê Lam bước vào xe Lý Mộc, camera của khách sạn khôi phục lại bình thường. Nghê Lam nhìn hình ảnh giám sát, rất hài lòng.
Lúc này Lý Mộc vẫn dẫn theo Từ Hồi, lái xe xuất phát về phía bệnh viện số 1, Nghê Lam tranh thủ thời gian nhắn tin cho Lam Diệu Dương, kể việc này cho anh: ‘Nói anh bị rơi kim cương, thấy bọn họ cũng tin thật. Dù sao nếu có hỏi tới anh đừng để bị lộ nha.’
Lam Diệu Dương không phản bác được, cô bạn gái này của anh quả thật là rất dám bịa đặt.
Bên phía cục cảnh sát, Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho cảnh sát luân phiên trông chừng Quan Phàn, hai vị cảnh sát kia nói mọi chuyện đều bình thường, không có vấn đề gì. Bọn họ sẽ lưu tâm. Một khi phát hiện có gì đó không ổn, bọn họ sẽ gọi điện nhờ tiếp viện ngay lập tức, hơn nữa trong bệnh viện còn có bảo vệ, chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng Âu Dương Duệ vẫn không yên tâm, anh nhanh chóng sắp xếp tốt công việc, nhờ người theo dõi từng cử động của Liêu Tân và Thẩm Hào, lại dặn dò Vu Thừa kiểm tra kỹ video, sau đó tự mình vội vã chạy ra ngoài.
Liêu Tân nhìn thấy liền hỏi anh: “Đội trưởng, anh đi đâu vậy?”
“Cảnh sát bên tỉnh muốn bắt Nghê Lam, tôi đi xem tình hình một chút.”
“Vậy em ở đây tiếp tục tra camera hả?”
“Ừm.” Âu Dương Duệ đáp lời
Liêu Tân cười cười: “Ok.”
Âu Dương Duệ nhìn nhìn anh, Liêu Tân nói: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ làm tốt.”
Âu Dương Duệ cũng không tiếp tục nhiều lời với anh, rời đi.
Trên đường, Âu Dương Duệ nhận được điện thoại của Nghê Lam, Nghê Lam nói cô đang trên đường, mọi người hẹn gặp nhau ở bệnh viện.
Âu Dương Duệ lập tức kinh ngạc: “Cô ném đồng hồ giám sát ở khách sạn ư? Cô có biết Viên cục đã nói tốt cho cô nhiều thế nào không, nói biểu hiện của cô vẫn luôn rất tốt. Vừa mới đó cô liền chơi trò ve sầu lột xác?”
“Tôi không có lẩn trốn, tôi là đi cứu người. Tôi cũng rất muốn đeo đồng hồ để cho mấy bác cảnh sát kéo tới bệnh viện, như vậy nếu như gặp phải kẻ gian động thủ thì cũng được trợ giúp rất nhiều. Nhưng lại nghĩ tới khả năng nửa đường tôi liền bị bắt đi. Thêm nữa chuyện ở bệnh viện vỡ lở ra rồi, hình tượng nhân vật công chúng của tôi còn giữ được không? Thứ ba nữa là, nếu như đi đến đó kẻ gian đang ẩn nấp, lúc mấy bác cảnh sát bắt tôi tình cảnh rất hỗn loạn, rất có thể sẽ cho kẻ ác thừa cơ giết người.”
Từ Hồi lái xe và Lý Mộc ngồi một bên nghe Nghê Lam nói chuyện điện thoại quả thật là tim cứ thót lên từng nhịp.
Lại là lẩn trốn, lại là giết người, kích thích như vậy sao?
Âu Dương Duệ nói: “Cô không gây phiền phức chính là giúp chúng tôi rồi. Lúc sau điều tra ra video kia không bị gì, cô ngược lại rước thêm một đống chuyện khác, làm sao bảo đảm được cho cô đây?”
“Tôi thật sự không phải muốn giúp anh. Tôi muốn giúp Quan Phàn. Làm việc phải tới nơi tới chốn, mặc dù tôi đã không còn nhớ rõ, nhưng nếu ban đầu tôi bất chấp nguy hiểm quay lại hợp tác với cô ấy đánh kẻ xấu, bây giờ đương nhiên tôi cũng phải bảo đảm sự an toàn cho cô ấy.” Nghê Lam vừa nói vừa gõ bàn phím, “Tôi đã gỡ máy nghe trộm ở Lam Sắc Hào xuống rồi, tổng cộng có hai cái. Lam Sắc Hào không còn giá trị nghe lén nữa rồi, tôi cược bọn họ không còn ai quản máy nghe trộm này nữa. Tôi đang xử lý hệ thống máy nghe trộm này, bây giờ hai cái máy này tôi đang sử dụng
Anh nói phòng bệnh của Quan Phàn cũng có cái cùng loại, như vậy chút nữa lúc tôi đăng nhập vào hệ thống mạng của bệnh viện, tôi có thể xâm nhập vào băng tần của máy nghe trộm trong phòng bệnh của Quan Phàn, có lẽ tôi có thể ghi lại cái gì cũng nên. Hơn nữa, lúc tôi đi ra đã xử lý một ít, chắc là Tần Viễn sẽ không biết tôi tới bệnh viện. Bọn họ sẽ bỏ sót tôi. Huống hồ, hiện giờ Quan Phàn không sao, anh lại vô duyên vô cớ gọi chi viện, cho nên anh thử nói xem, trong thời gian ngắn như vậy, anh có thể tìm được trợ thủ lợi hại như tôi sao?”
Âu Dương Duệ không phản bác được.
Lý Mộc và Từ Hồi đã có phần thích ứng được với công lực chém gió của Nghê Lam. Dù sao chị gái này nói gì thì cứ tin đi, đừng phản bác.
“Tôi cúp máy trước đây, tôi cần chút thời gian chuẩn bị, anh đến bệnh viện thì gọi điện thoại cho tôi. Hi vọng chúng ta tới kịp.” Nghê Lam cũng không chờ phản ứng của Âu Dương Duệ, cúp máy rồi.
Từ Hồi lái xe, một hồi nhịn không được, “Cái đó, cô Nghê Lam, cảnh sát muốn bắt cô sao? Không phải là đang hợp tác ư?”
“Là người khác.”
“Ồ.” Từ Hồi đáp lại một tiếng, kỳ thật không hiểu. Nhưng anh cũng không có cảm giác mình đang giúp tội phạm chạy trốn, lái xe vẫn rất chắc tay.
Nghê Lam tiếp tục loay hoay với máy tính của cô, cô gửi kết cấu kiến trúc bệnh viện cho Âu Dương Duệ, để tiện nếu chút nữa có thực sự gặp phải tình hình gì thì dễ đưa Quan Phàn chạy trốn.
Lý Mộc chen lời: “Lúc nãy có hai chiếc xe cảnh sát đi sượt qua xe chúng tôi, không phải là tới khách sạn bắt cô chứ?”
“Có khả năng.” Nghê Lam vừa làm vừa tranh thủ thời gian xem giám sát ở khách sạn. Hai chiếc xe kia dừng ở bãi đậu xe của khách sạn, có mấy người vừa nhìn là cảnh sát mặc thường phục xuống xe, “Ừm, chính là bọn họ.”
Nghê Lam nhìn mấy người này đi vào đại sảnh khách sản, quản lý tiếp tân nhìn thấy bộ dạng đó của bọn họ rất thức thời ra nghênh tiếp. Hai bên nói chuyện với nhau, quản lý tiếp tân đưa bọn họ vào thang máy.
Nghê Lam mặc kệ bên đó, cô chuyển về giao diện lập trình code, thuận tiện ngẩng đầu lên nhìn Lý Mộc và Từ Hồi. Lần này cô nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ.
“Hai người hồi hộp?” Nghê Lam hỏi.
“Không có.”
“Không hề có.”
Nghê Lam khẽ gật đầu, mở nhạc: “Nghe chút nhạc cho thêm can đảm đi, chút nữa có lẽ chính nghĩa sẽ cần các anh.”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
Chỉ một lúc sau nhạc vang lên, phát ra chính là bài ‘Mission Impossible.’
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
Trời mùa đông nhanh tối, màn đêm đã buông xuống, trong tiếng nhạc, tay lái của Từ Hồi mướt hơn, lúc này có cảm giác con mẹ nó kích thích.
Trong tiếng nhạc ‘Mission Impossible’ tẩy não liên tục, chân đạp ga của Từ Hồi nhanh hơn chút, nhóm của bọn họ đến bệnh trước. Không cần Nghê Lam nói, thói quen nghề nghiệp cũng làm Từ Hồi rất tự giác đậu xe ở một chỗ tương đối kín lại có vị trí quan sát tốt.
Nghê Lam không có dự định xuống xe, cô vẫn còn gõ bàn phím. Từ Hồi và Lý Mộc ngồi chờ cô.
Nghê Lam bỗng nhiễn nói: “Phòng bệnh của Quan Phàn ở lầu 10, bây giờ là giờ cao điểm thăm bệnh, cũng là giờ tan tầm của bác sĩ, y tá giao ban. Nếu như muốn xuống tay với Quan Phàn, hung thủ ra tay lúc này là thích hợp nhất, những người kia là vật che chắn tốt. Sau khi lên lầu tìm cơ hội ngụy trang thành bác sĩ, y tá hoặc hộ lý, đi vào tiêm cho Quan Phàn một mũi, Quan Phàn không thể kêu gì, rất thuận tiện.”
Từ Hồi và Lý Mộc không có lời nào để nói, bọn họ vì để chụp được hình của minh tinh trên giường bệnh, chứng minh minh tinh nhập viện khám thai, chụp hình các cặp đôi minh tinh vào bệnh viện kiểm tra, đã đóng qua vai bệnh nhân, người thân, cũng đúng thật là đóng qua vai hộ lý.
Nghê Lam liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Đừng lo lắng, không có ý định cho các anh đóng vai lên chụp hung thủ đâu.”
Lý Mộc và Từ Hồi đều thở phào.
Nghê Lam tiếp tục nói: “Ngoài cửa phòng Quan Phàn có cảnh sát gác, cho nên phiền phức của hung thủ chính là hai vị cảnh sát này, bất kể hắn dùng thủ đoạn nào để giết Quan Phàn, hắn đều phải nhanh chóng rút lui. Đông đúc như vậy, với tốc độ cực kỳ chậm của thang máy, đó không phải là lựa chọn rút lui của hắn. Chắc là hắn sẽ chạy theo thang thoát hiểm mặt sau tòa nhà. Nếu như lúc ra tay bị phát hiện, gây ra hỗn loạn, bệnh viện rất nhanh sẽ bị phong tỏa, nếu như tôi là hắn, tôi sẽ chạy lên lầu 12, từ hành lang ngắm cảnh chạy ra tòa nhà khám bệnh, lại từ cầu thang thoát hiểm phía sau dãy nhà khám bệnh chạy trốn.”
Nghê Lam nói, xoay màn hình máy tính cho Lý Mộc và Từ Hồi xem. Cô chỉ chỉ vào vị trí bản đồ bệnh viện: “Vì vậy có khả năng hắn sẽ đi vào bệnh viện từ hướng Đông, từ cửa chính đi vào tòa nhà, lại đi ra từ phía sau tòa nhà. Cân nhắc thêm đường giao thông, đường bênh hông cửa Tây Nam không kẹt xe, xe của hắn có thể dừng ở ven đường bên cửa Tây Nam.”
“Sau đó thì sao?” Từ Hồi hỏi.
Nghê Lam đột nhiên móc ra hai cái hộp vuông màu đen: “Đây là máy nghe trộm, không biết anh Lý Mộc có thể tìm ra chiếc xe nhân viên nào khả khi ở cạnh cửa Tây Nam, xác định một chút rồi dán máy nghe trộm dưới gầm xe.”
“Máy nghê trộm dán dưới gầm xe thì có tác dụng gì?” Từ Hồi ngốc nghếch hỏi, “Không phải nên thả luôn trong xe à?”
Từ Hồi bị Lý Mộc vỗ đầu một cái. Từ Hồi ngậm miệng lại.
Nếu có thể thả trong xe thì gắn xuống gầm làm gì.
“Cô muốn biến máy nghe trộm thành máy theo dõi?” Lý Mộc hỏi.
“Có thể làm được.” Nghê Lam nói, “Tạm thời thiết bị tương đối đơn giản, chỉ có thể làm như vậy. Thực ra tôi đi thì chắc hơn, nhưng mặt của tôi không tiện.”
Lý Mộc: “…”
Lý Mộc không động đậy. Trên đời này biến chó săn thành đặc công sử dụng chỉ có mình Nghê Lam cô chứ ai?
Lúc này điện thoại Nghê Lam đã reo, là Âu Dương Duệ gọi đến: “Tôi đến rồi.”
Nghê Lam ấn mở loa ngoài: “Xe của anh dừng ở đâu? Đừng rút chìa khóa, tôi nói Từ Hồi đi lấy xe của anh, nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta có hai xe làm hậu viện.”
Từ Hồi bị điểm tên giật mình một cái, đây là chó săn trưng dụng xe cảnh sát hành động sao?
“Sao cô lại kéo bọn họ vào rồi?”
“Nếu không thì sao? Tôi hi vọng đồng đội của tôi là đội đặc chiến chống khủng bố, nhưng hiện tại không phải không có điều kiện này ư.”
Âu Dương Duệ không muốn tốn thời gian tranh luận thêm, anh báo chỗ anh đậu xe và số xe, sau đó anh đi lên lầu.
“Thang máy đông quá rồi, không thể lên, tôi đi thang bộ.” Âu Dương Duệ nói, “Trâu Úy đang xử lý thủ tục, cũng sẽ nhanh chóng qua đây. Đêm nay chúng tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho Quan Phàn, chuyển cô ấy sang chỗ khác an toàn trước đã.”
Lý Mộc và Từ Hồi liếc nhau, hi vọng chỉ cần xuất viện là được, đừng xảy ra chuyện gì khác.
“Giờ tôi đã vào kênh nghe trộm trong phòng bệnh của Quan Phàn rồi, tạm thời tôi không nghe thấy tiếng động gì.”
“Tôi vừa liên lạc với đồng nghiệp trực ban, bọn họ nói không có việc gì.”
“Ừm, không có việc gì thì tốt rồi.” Nghê Lam nói xong, liền nói Từ Hồi đi lấy xe của Âu Dương Duệ, đừng tắt máy, đậu ở bên đường chờ tin là được. Sau đó cô nói với Lý Mộc: “Anh Lý Mộc, xe này của chúng ta lái đến bên hông cửa Tây Nam đi.”
Từ Hồi liếc mắt nhìn Lý Mộc, xuống xe.
Anh vừa xuống xe, bỗng nhiên hô lên hoảng hốt: “Mất điện rồi.”
Nghê Lam và Lý Mộc đồng thời đưa đầu ra nhìn về phía tòa nhà, bên ngoài đã có tiếng thét chói tai, tòa nhà nằm viện đen kịt một mảng.
Nghê Lam: “…”