Lôi Tinh Hà nguy hiểm né qua.
Viên đạn bắn nát kính xe.
Tiếng kính vỡ và mảnh kính bắn tứ tung khiến Lôi Tinh Hà khẩn trương, gáy và sau tai nhói lên, anh đoán mình bị mảnh vỡ làm bị thương rồi.
Xe Lôi Tinh Hà vừa nghiêng qua, suýt chút nữa đụng vào một chiếc xe trên làn khác. Chiếc xe kia thắng gấp, tiếng lốp xe ma sát vang lên chói tai.
Lôi Tinh Hà lái vững xe, nhưng tốc độ cũng vì vậy bị chậm lại.
Chiếc xe taxi ngụy trang nhanh chóng xông về trước, chẳng mấy chốc đã vượt qua một chiếc khác.
Lôi Tinh Hà cắn răng, nhấn chân ga đuổi theo phía trước.
Chiếc xe taxi kia trong nháy mắt lại vượt qua một chiếc khác, vượt quá nhanh, cách chiếc xe kia một đoạn. Tài xế xe kia giật nảy mình, xe lạc tay, anh theo quán tính đạp thắng.
Lôi Tinh Hà suýt chút nữa đụng phải, anh dồn sức đánh tay lái.
Một chiếc xe khác mất khống chế, đụng thẳng vào hàng rào chắn. Lôi Tinh Hà ở ngay bên cạnh chiếc xe đó, bị đụng vào đầu xe, tạo ra va chạm liên hoàn.
Mấy chiếc xe đuôi đụng vào đuôi nhau, Lôi Tinh Hà bị đụng tới rào chắn bên đường, túi khí an toàn bật ra, Lôi Tinh Hà mất mấy giây mới leo ra được, anh chạy đến bên đường đã không nhìn thấy chiếc xe taxi ngụy trang kia nữa.
Anh lại chạy về xe tìm điện thoại của mình, nhìn thấy bên cạnh có người bị kẹt lại, anh lớn tiếng kêu: “Tới cứu người.”
Một nhóm người gần đó xông qua, dưới sự hướng dẫn của Lôi Tinh Hà tay này phụ tay kia kéo tài xế bị kẹt kia ra.
Lôi Tinh Hà cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, đèn hụ trên mui xe của anh vẫn kêu, anh tắt đi, lấy bộ đàm báo cáo tình huống, máy tính không biết đã văng đi đâu rồi, anh cũng không thèm để ý. Anh lật tìm điện thoại của mình, móc điện thoại từ trong buồng lái với một đống miếng thủy tinh ra.
Lúc anh đứng dậy suýt chút nữa không đứng nổi.
Một người đi qua đỡ anh.
“Là cảnh sát phải không?” Người kia hỏi anh.
Lôi Tinh Hà khẽ gật đầu, anh định gọi điện thoại, người kia lại nói với anh, “Anh cảnh sát, anh chảy nhiều máu quá.”
“Cái gì?” Lôi Tinh Hà lúc này mới thấy cổ mình đau.
Bên cạnh lại có một người đi qua, lấy một chiếc áo giữ chặt lấy cổ Lôi Tinh Hà, “Anh nhanh ngồi xuống.”
Lôi Tinh Hà cảm thấy nhịp tim hơi nhanh, “Báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát, có nghi phạm…” Anh nói rồi cúi đầu xuống, lúc này nhìn thấy trên quần áo mình toàn là máu.
“Đã báo cảnh sát rồi, cũng gọi xe cứu thương rồi.” Có người lớn tiếng nói.
Lúc này truyền đến tiếng còi hụ của cảnh sát từ xa đến gần, cảnh sát giao thông chạy đến rồi.
Lôi Tinh Hà gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, cũng được chiếc xe cứu thương sau đó tới đưa đi bệnh viện. Trên người anh không chỉ có vết thương do miếng thủy tinh đâm trúng mà viên đạn cũng bắn xuyên qua cổ áo anh, gây ra vết thương ở gáy anh, chỉ suýt chút nữa thì bắn trúng vào cổ anh.
Người nhà Lôi Tinh Hà, bạn gái anh, còn có Âu Dương Duệ, Quan Phàn đều tới.
Lôi Tinh Hà kéo tay Âu Dương Duệ, ánh mắt ngấn nước, “Là Liêu Tân, đội trưởng, nhất định là Liêu Tân phù hộ em. Cậu ấy mê tín nhất, còn đeo dây đỏ nữa.”
Âu Dương Duệ nắm chặt tay anh, suýt chút nữa, suýt chút nữa thì, thật quá may mắn.
“Lúc xảy ra chuyện, em đang nghĩ đến cậu ấy.” Lôi Tinh Hà xoa khóe mắt, “Em biết là cậu ấy sẽ không cam tâm để mấy tên khốn kiếp xấu xa ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy.”
Điện thoại của Âu Dương Duệ vang lên, anh ra ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.
Lôi Tinh Hà ở trong phòng bệnh giải thích với Quan Phàn tại sao Liêu Tân lại đeo dây đỏ. Vì khi đó Nghê Lam quá gian tà, Liêu Tân còn tưởng linh hồn của Quan Phàn ở trong người Nghê Lam…
Đang nói thì Âu Dương Duệ quay lại.
Lôi Tinh Hà vừa nhìn sắc mặt anh, lập tức hiểu: “Không bắt được?”
“Bọn họ bỏ xe trốn rồi, còn đốt xe nữa.”
“Mẹ nó!” Lôi Tinh Hà nhảy dựng lên, bạn gái anh giữ chặt anh lại.
Lôi Tinh Hà ngồi không yên, anh kích động kêu lên: “Cho dù có đốt không còn DNA, ông đây cũng nhận ra bộ dạng bọn nó, hai cái người nước ngoài kia, em có thể nhận ra.”
Âu Dương Duệ nghiêm túc nói: ‘Bọn họ rất có thể là thành viên của Bird, đã thông báo xuống rồi, lùng bắt toàn thành phố.”
Lôi Tinh Hà kêu lên, “Tra xe! Trên bộ phận máy xe có số hiệu, đối chiếu được. Chiếc xe kia chính là chiếc xe Viễn Bác báo mất, lúc đó là Tần Viễn lái, giờ bị Bird dùng rồi, Tần Viễn với Paul có quan hệ với Bird. Đây chính là chứng cứ.”
Quan Phàn gật đầu, “Trước đây lúc Bốc Phi bị người cuối cùng nhìn thấy cũng là đi với tài xế này, cũng là xe màu này. Bốc Phi mất tích có liên quan đến Tần Viễn, đây chính là chứng cứ.”
Âu Dương Duệ nói, “Hai ngày nay bọn họ có kế hoạch hành động, bây giờ bị cậu phát hiện rồi, chắc chắn kế hoạch đã bị đảo lộn. Tuy tạm thời chưa bắt được bọn chúng nhưng Tinh Hà, chúng ta rốt cuộc đã nắm được một lần chủ động.”
Lôi Tinh Hà nắm chặt tay: “Mẹ nó, thật là, thật là…”
Khó khăn biết bao, khó khăn biết bao!
Trâu Úy nhận được hình ảnh của tài xế từ cảnh sát giao thông do camera giao thông ghi nhận được liền đi ngay đến chỗ Nguyên Sa.
Nguyên Sa đã ngủ, sau khi bị đánh thức dậy cũng không oán thán, anh chăm chú nhìn bức ảnh, “Đúng rồi, chính là anh ta.”
“Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn, chính là anh ta.”
Đêm nay Chúc Minh Huy không ngủ, ông nằm trên giường suy nghĩ chuyện sau này, sau đó thì nhận được điện thoại của Paul.
Paul nói nội dung, Chúc Minh Huy bật người ngồi dậy, giận tím mặt, “Cái gì! Sao lại bị phát hiện! Đang yên lành ngồi trên taxi sao lại bị nghi ngờ?”
Paul cũng cực kỳ bất mãn: “Vậy thì phải hỏi rốt cuộc ông sắp xếp thế nào? Có tình huống gì sao tôi lại không biết, ông cũng đừng quên, thời điểm mấu chốt này chúng tôi xảy ra chuyện ông cũng không được lợi lộc gì đâu.”
“Các người không làm gì hết sẽ không xảy ra chuyện.” Chúc Minh Huy cảm thấy mình quả thực như đang nói chuyện với heo vậy.
Đám điên này vừa muốn giết người vừa muốn bình an. Cầm khẩu súng trên tay thì coi mình là thượng đế sao?
Paul khẽ nói: “Trên xe có súng có đạn dược, sao có thể không làm gì. Chẳng lẽ chờ cảnh sát mấy người tóm lấy sau đó giống như Tần, hứa hẹn thời gian thả ra xa vời ư?”
“Cũng không phải xa vời, là các người quá nóng vội.” Chúc Minh Huy không muốn nói nhảm với hắn ta, “Bây giờ các người bại lộ rồi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Được. Ông thả Tần ra đi. Kế hoạch dời lên bốn giờ sáng.”
Chúc Minh Huy nghĩ ngợi: “Các người đi từ đâu?”
“Không nhọc lòng ông.”
“Tôi không muốn các người bị bắt.” Chúc Minh Huy cắn răng.
“Vậy thì đừng hỏi.” Paul nói, “Bốn giờ, nếu như tôi không đón được người, diễn đàn trong dark web mà Cục an ninh mạng của các người theo dõi chằm chằm kia sẽ xuất hiện mấy đoạn ghi âm đó.”
Chúc Minh Huy: “…”
Paul không nói nữa, cúp máy.
Vợ Chúc Minh Huy bị đánh thức, bà mở đèn, ngồi xuống khoác cho ông áo ngủ dày, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì bị Chúc Minh Huy hất ra.
Chúc Minh Huy đứng dậy mặc quần áo, không ngủ nữa.
Vừa mới mặc áo len lên thì điện thoại vang. Lúc này là Lưu Tống.
Chúc Minh Huy lấy lại bình tĩnh, chờ một lúc mới nhận điện thoại.
Lưu Tống báo cáo cho Chúc Minh Huy có một cảnh sát trên đường bị một chiếc xe khả nghi bắn bị thương, nghi phạm đã bỏ xe chạy trốn. Theo báo cáo nghi phạm có khả năng là thành viên của Bird, cùng một nhóm với Paul.
“Tài xế là người nhìn thấy Bốc Phi lần cuối năm đó, chúng tôi có hình của anh ta rồi. Đã gửi tới mạng truy nã nội bộ.”
Chúc Minh Huy sững sờ: “Cái gì mà người nhìn thấy Bốc Phi lần cuối?”
Lưu Tống báo cáo lại tình hình: “Đêm nay chúng tôi cũng vừa mới hoàn thành lấy khẩu cung và phác họa chân dung, tôi định sáng mai họp mới báo cáo.”
Chúc Minh Huy nhắm hai mắt, chửi thầm trong lòng.
Lưu Tống lại nói: “Tôi đã gửi tài liệu đặc thù của hai kẻ tình nghi ngoại quốc kia ra ngoài. Dự đoán là ba người bọn họ sẽ chia nhau ra chạy trốn. Hiện tại phác họa viên đã đi bệnh viện rồi, hỗ trợ Lôi Tinh Hà phác họa tướng mạo nghi phạm.”
“Được.” Chúc Minh Huy đáp lời.
“Phó cục Chúc, bọn họ rất có thể là thành viên của Bird, cũng có quan hệ với Bốc Phi. Hơn nữa, loại xe và màu sắc của chiếc xe kia giống như chiếc xe Viễn Bác đã báo mất, trước mắt phòng phân tích vật chứng đang tăng ca để tiến hành giám định phân biệt. Việc này xem thế nào cũng có liên quan đến Tần Viễn, núi Kỳ Lân có khả năng là nơi ẩn nấp của bọn họ. Ước chiến núi Kỳ Lân có lẽ là thật, vì bọn họ sớm đã chuẩn bị kỹ càng. Tôi xin phong tỏa núi điều tra, để tránh khu trò chơi lại xảy ra án mạng.”
Chúc Minh Huy nghĩ ngợi một chút, “Được, ngày mai họp chúng ta sẽ nói việc này. Muốn phong tỏa núi điều tra cũng phải lấy được lệnh kiểm soát, đêm nay chờ kết quả giám định của bọn họ, việc này không thể phạm sai sót.”
“Vâng.” Lưu Tống cúp điện thoại. Tăng Vĩnh Ngôn vội vàng chạy vào phòng làm việc, “Thế nào rồi, tình hình bây giờ thế nào?” Anh vừa nhận được tin tức liền rời giường tới đây.
Lưu Tống thuật lại tình huống Lôi Tinh Hà đuổi theo xe cho Tăng Vĩnh Ngôn.
Tăng Vĩnh Ngôn kinh ngạc: “Còn phải đợi cuộc họp ngày mai?”
“Phó cục Chúc chắc là sợ xảy ra sai sót, lỡ như chiếc xe này không có liên quan gì đến Viễn Bác. Hơn nữa những người này là thành viên của Bird cũng chỉ là suy luận của chúng ta.”
Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Liên lạc với cảnh sát hình sự quốc tế xem thế nào.”
“Xe bị cháy rất nghiêm trọng, đoán chừng không thể lấy DNA, vân tay rồi. Hiện tại chỉ có thể chờ chân dung phác họa của Lôi Tinh Hà.”
Tăng Vĩnh Ngôn không nói lời nào.
Lưu Tống nói: “Liên hệ với sân chơi Kỳ Lân và Viễn Bác, tốt nhất là để bọn họ chủ động đề nghị cảnh sát lục soát điều tra trên núi. Nếu không chúng ta cứ chờ như thế, trên núi thực sự có chứng cứ gì cũng bị bọn họ tiêu hủy rồi.”
“Ok, tôi hiểu.” Tăng Vĩnh Ngôn không quan tâm có phải nửa đêm hay không, lập tức đi gọi điện thoại.
Trong sở tạm giam, giám ngục Giang Quần tiếp điện thoại, anh nhìn camera một chút, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình. Qua một hồi lâu, nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ, đứng dậy đi tuần.
Phòng của Tần Viễn là phòng một người, cách các phòng khác một chút.
Đêm nay Tần Viễn không ngủ, anh đã nói với giám ngục mình bị đau dạ dày ba lần. Giám ngục đi tìm bác sỹ khám cho anh một chút, nhưng đau dạ dày nhìn bề ngoài cũng không ra được gì, bác sỹ chỉ có thể hỏi triệu chứng xong rồi kê đơn thuốc cho Tần Viễn.
Giang Quần đi tuần đến phòng Tần Viễn, nghe thấy Tần Viễn hừ hừ kêu đau, liền hỏi anh: “Anh sao rồi? Dạ dày vẫn còn đau ư?”
Tần Viễn nhìn anh, yếu ớt nói: “Đau lắm.”
Giang Quần cau mày: “Đau cỡ nào? Không phải uống thuốc rồi sao, không có tác dụng hả?”
Tần Viễn khẽ lắc đầu, không nói lời nào.
Giang Quần lại hỏi: “Còn chịu được không? Chịu không được cũng hết cách, không cho anh đi bệnh viện đâu. Mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ hết đau.”
Tần Viễn vẫn không lên tiếng.
Giang Quần không để ý đến anh, chậm rãi ung dung đi dạo qua chỗ khác một vòng, sau đó quay về phòng làm việc.
Vừa tới phòng làm việc không lâu, đang nói chuyện với đồng nghiệp, bỗng nhiên một người chỉ vào camera, hô: “Chuyện gì vậy!”
Giang Quần vừa quay đầu nhìn liền thấy hình ảnh phòng kia của Tần Viễn, Tần Viễn ngã xuống đất, bên miệng còn có máu.
Giang Quần lập tức cho người đi báo cáo, anh với một đồng nghiệp khác nhanh chóng chạy tới.
Giang Quần mở cửa phòng giam, đỡ Tần Viễn lên.
Tần Viễn vẫn còn ý thức nhưng mặt xanh méc, lại còn phun ra máu.
Một giám ngục khác sợ hô thành tiếng. Giang Quần la lên: “Đừng hoảng, gọi bác sĩ đến, chắc là xuất huyết dạ dày rồi.”
Rất nhanh bác sĩ đã tới, xem xét tình huống một hồi thì vội nói: “Xuất huyết dạ dày, cái này phải nhanh chóng phẫu thuật.”
Việc này được báo lên từng cấp một, sau đó Tần Viễn bị còng hai tay đưa lên cáng cứu thương, được đưa lên xe cứu thương.
Giang Quần cũng theo lên xe, phụ trách an toàn trong lúc áp giải. Phía sau có một xe cảnh sát đi theo.
Anh gửi một tin nhắn: ‘Lên xe rồi.’
Trên sườn núi không xa, một người đàn ông nước ngoài dùng ống nhòm quan sát động tĩnh bên ngoài sở tạm giam, nhìn thấy xe cứu thương đi ra thì gọi điện thoại: “Bọn họ lên đường rồi. Anh nói đúng, trước hạn.”