Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 166




Một Lam vô tình sắt đá đã chạy rồi, còn Lam chững chạc đàng hoàng hối mọi người nhanh chóng giải tán.

Nhiều phóng viên nhanh chóng rút lui, Đường Hưu cười nắm tay Lam Diệu Dương nói: “Lam tổng chắc có việc bận, tôi không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa.”


“Làm phiền Đường tổng rồi, cảm ơn chiếc xe của Đường tổng.” Lam Diệu Dương khách sáo, lại bồi thêm một câu: “Lúc nãy trên đường tới, Nghê Lam nói muốn nói một câu với Đường tổng, kết quả ông xem cô ấy…”

Lam Diệu Dương chỉ chỉ hướng Nghê Lam chạy đi, giọng nói đầy ghét bỏ.

Đường Hưu cười ha ha.

Lam Diệu Dương nhìn nụ cười của Đường Hưu mà trong lòng bất đắc dĩ. Người khác sao hiểu được chứ, anh thật muốn ghét. Cái cô gái kia thật sự là đồ vô tình, trước đó thì kêu người ta là thiên sứ, dỗ người ta nở hoa trong lòng, quay sang liền khen người đàn ông khác là thiên sứ. Anh rất yêu thích chiêu thổ lộ bằng xe máy này, ngọt đến không thể tả, anh thậm chí còn không cho đụng đến nhà xe nhà anh để giữ lại dấu vết kia. Kết quả vừa quay đầu cô gái kia lại viết cho người khác rồi.

Cô còn nói cái gì mà muốn dùng vỏ đạn để thổ lộ, bây giờ anh hoàn toàn không muốn tin nữa.

Đường Hưu nhìn biểu tình kia của Lam Diệu Dương, lại cười. Hai người trẻ tuổi này hẳn là một đôi.

“Về sau còn nhiều cơ hội để nói.” Đường Hưu nói.

Lam Diệu Dương nói: “Vẫn là để tôi nói thay cô ấy đi. Trên đường tôi đã kể lại chuyện anh Đường cho cô ấy nghe. Cô ấy nói, muốn nói với chú, người giống như cô ấy có rất nhiều. Cô ấy chỉ là bị đánh thôi, vẫn còn may mắn là chưa bị thương. Anh Đường rất giỏi, cô ấy nói người như anh Đường ở trong lòng cô ấy được gọi là anh hùng. Cô ấy cảm ơn Đường tổng đã khích lệ cô ấy.”

Đường Hưu hít vào một hơi, làm dịu lại cảm xúc, khẽ gật đầu.


“Cô ấy nói người có lòng thiện và thể hiện sự dũng cảm sẽ càng ngày càng nhiều.”

Lam Diệu Dương lại một lần nữa nắm tay Đường Hưu, sau đó chào rời đi.

Đường Hưu nhìn xe của anh càng chạy càng xa, ngẫm lại lời nói của anh.

Người như vậy gọi là anh hùng, sẽ càng ngày càng nhiều.

Lúc nhóm phóng viên chạy về văn phòng để gửi bản thảo đi, Trâu Úy dẫn Nguyên Sa đến nhờ sự giúp đỡ của kỹ thuật viên ghép chân dung vừa có kết quả.

Buổi chiều Nguyên Sa vừa xuống máy bay đã cùng Trâu Úy đến thẳng cục cảnh sát.

“Gấp vậy sao?” Anh hỏi.

“Đúng, việc này rất quan trọng.”

Thế là Nguyên Sa không nói thêm lời nào, kỹ thuật viên ngồi trước máy tính từng bước từng bước phác họa ra chân dung người tài xế kia. Nhưng nhìn thấy người có thể nhận ra và mô tả ra tướng mạo của người kia là hai chuyện khác nhau. Nguyên Sa bị bao vây bởi một đống chân mày, mắt, mũi, miệng cũng có chút trợn tròn mắt.

Anh và Trâu Úy, kỹ thuật viên cùng nhau ăn cơm hộp, tăng ra, uống hai ly cà phê, đi ra ngoài hít thở đến mấy lần, rốt cuộc lúc hoa mắt chóng mặt mới chọn ra tấm ảnh đại khái có thể nhận ra được.


“Cũng giống bảy tám phần rồi, cũng gần thế này.” Nguyên Sa mệt không thể tả.

“Được rồi, vất vả cho anh.” Trâu Úy kêu kỹ thuật viên lưu lại, gửi qua điện thoại cho cô một bản, lại in ra mấy bản.

Trâu Úy đưa Nguyên Sa về, sau đó gửi hình chân dung cho Âu Dương Duệ và Lưu Tống.

Nhóm ký giả bên này đăng tin lên mạng, Weibo lại càng nóng.

Độ hot của livestream trước đó không tính là lớn, vì mọi người không hề được báo trước là Nghê Lam sẽ xuất hiện, mà lúc cuối cùng chụp được hình Nghê Lam cũng rất ngắn, đợi đến lúc dân mạng nhận được tin tức ký giả livestream ùa vào xem, Nghê Lam đã đi rồi.

Nhưng nhiệt độ của video chiếu lại thì khác. Số lượng ấn vào xem cứ tăng vèo vèo.

“Tôi ra nghề ở núi Kỳ Lân….”

“Cô ra nghề ở Lam Sắc Hào nha Nghê Lam.” Lời thoại này đã bị làm thành meme cực nhanh.

“Anh bị block rồi.” Meme Nghê Lam chỉ vào phóng viên nói câu này rất nhanh đã có người trong group chat dùng.

‘Nghê Lam còn sống, cử động được, biết nói chuyện. Ai nói cô ấy chết rồi, ra vả vào mặt xem.’

Sau đó nhóm ký giả chính thức đăng tin, có hình mới chụp nóng phỏng tay của Nghê Lam.

Vẫn xinh đẹp như vậy, oai phong lẫm liệt.

Ngồi trên xe mô tô cũng quá ngầu rồi.

Nhiệt độ của chủ đề lập tức nóng lên. Phòng PR của Blue sớm đã được ông chủ thông báo, sẵn sáng trận địa đón quân địch, tốc độ làm việc lúc này dâng cao, mua hot search, khống chế diễn đàn.

Mà nhóm antifan vẫn cứ sinh động như trước.

‘Lại là Nghê Lam, hài cốt người bị hại trong vụ máy bay không người lái tập kích còn chưa lạnh, cô ta đã bắt đầu tạo độ hot cho mình rồi, quá độc ác.’

‘Cô ta ăn bánh bao thịt người như vậy, mấy người còn khen cô ta đẹp. Tôi muốn nôn rồi.’

‘Ẹo ẹo cái gì, có bản lĩnh thì lên núi Kỳ Lân quyết đấu đi. Tạo dáng chụp hình vậy là anh hùng hảo hán sao. Thời điểm này lấy chuyện này ra tạo scandal thì quá lắm rồi.’


‘Làm gì có quyết chiến nào, có ai thấy qua tin tức trên dark web chưa. Không có gì chứng thực. Gửi thư quyết chiến ra coi!’

‘Tôi chờ xem! Quyết chiến hả! Không phải rất biết đánh nhau sao! Không đánh thì Nghê Lam cô chính là đồ lừa đảo!’

Từ sau vụ máy bay không người lái tập kích, Nghê Lam không hề lên Weibo báo tin bình an. Fan của Nghê Lam hôm nay nhìn thấy động thái mới của Nghê Lam thì rất vui mùng, nhưng lời của đám antifan thực sự làm bọn họ bực mình.

‘Nói Nghê Lam ăn bánh bao thịt người, vậy mấy người giờ ăn gì, phân hả? Nghê Lam thật sự đi liều mạng, mấy người liều mạng gõ bàn phím. Nghê Lam thật sự bì không nổi với mấy người.’

‘Tôi thà là Nghê Lam lừa đảo cũng không muốn cô ấy đi mạo hiểm. Lừa đảo dù sao vẫn tốt hơn là mấy người công kích. Người công kích vô địch thiên hạ.’

Đám fan vừa nhao nhao lên, độ hot chủ đề tự nhiên đi lên, nên hot search này cũng không tốn sức.

Bên PR khống chế bình luận, hướng chủ đề thành ‘Hi vọng cảnh sát coi trọng việc này, nhất định phải điều tra kỹ núi Kỳ Lân,’ lại nói thêm, ‘Sân chơi nên dừng kinh doanh mấy ngày, chủ động phối hợp với cảnh sát để cảnh sát điều tra rõ ràng.’

Chỉ cần nắm được hướng gió, lên theo nhịp điệu, rất nhanh ý của mọi người đều chạy theo hướng đó.

‘Thư quyết chiến là thật sao? Cảnh sát chọn lựa hành động thế nào? Sân chơi ‘Phần thưởng tối cao’ sẽ có biện pháp gì?’

Chúc Minh Huy thấy chủ đề càng bàn càng nóng, xóa chủ đề xóa hot search lại càng dẫn tới nhiều thảo luận hơn, tức đến đau cả đầu.

Sau đó, ông nhận được điện thoại của Paul.

“Ông nghĩ kỹ chưa, K?”

Chúc Minh Huy im lặng mấy giây.

K, Maria, là ông, cũng là Tần Viễn.

Sự hợp tác giữa ông và Tần Viễn quá chặt chẽ, ông đã từng cực kỳ hài lòng với Tần Viễn. Cái ông muốn, yêu cầu ông nhắc đến, Tần Viễn đều có thể thực hiện được.

Tất cả mọi chuyện, tất cả mọi liên lạc, bọn họ đều phối hợp che giấu lẫn nhau, ông có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, Tần Viễn cũng có.

Ai biết được ID sau mạng lưới kia là ai chứ?

Một ID có thể là một người cũng có thể là mấy người.

Một người có thể có một ID, cũng có thể có mấy cái.

Toàn bộ đều không có vấn đề gì.

Nhưng lại hết lần này tới lần khác dính líu tới cái chết của Tôn Tịnh.

Đụng phải Quan Phàn cứng đầu không chịu bỏ cuộc, lại nhảy ra một Nghê Lam, rước thêm một con chó dại Paul.

Nhưng không như thế ông thực sự không biết Tần Viễn kỳ thật cũng điên như vậy.

Chúc Minh Huy nói với Paul: “Mai tôi sẽ triển khai cuộc họp với tổ chuyên án, chuyện phong tỏa núi bây giờ có áp lực dư luận, đoán chừng không thể tránh. Nhưng phía Viễn Bác có thể từ chối điều tra. Tối mai Tần sẽ bị xuất huyết dạ dày, được thả ra, mấy người đi đón cậu ta. Sau khi Tần Viễn mất tích, tôi sẽ gọi Nghê Lam tới cục cảnh sát, tới cục cảnh sát chỉ có mấy con đường, các người tự tính đi.”

Paul cười cười.

Chúc Minh Huy nén xuống khó chịu trong lòng: “Không thể để cô ta tới cục cảnh sát, hiểu chưa? Một khi cô ta bước vào cục cảnh sát, tôi sẽ không để cô ta chết. Tôi không thể để xảy ra sai sót này. Cô ta ở ngoài thế nào là chuyện của cô ta, nhưng sau khi Tần Viễn mất tích, cô ta đến cục cảnh sát, tôi phải sắp xếp bảo vệ cho cô ta.”

“Được, không thành vấn đề.” Paul cười nói: “Chỉ cần cô ta bị bắt cóc, núi Kỳ Lân không còn giá trị rồi, sau đó ông sẽ có thời gian từ từ xử lý.”

Chúc Minh Huy không nói lời nào, cho nên Paul cũng biết rõ tình hình ở núi Kỳ Lân rồi.

“Tôi chuẩn bị thời gian và tuyến đường, sau đó nói cho ông biết.” Paul cúp điện thoại.

Chúc Minh Huy trừng mắt nhìn bầu trời đêm, phẫn hận trong lòng khó tan.

Làm sao có thể để cho các người sung sướng thoải mái, sau đó lại tiếp tục gây phiền hà cho tôi.

Lam Diệu Dương làm xong việc, trở về nhà.

Trong nhà không có ai, anh mới nhớ ra từ hôm nay, mọi người đều dọn tới nhà bên cạnh ngủ.

Lam Diệu Dương lại đi sang nhà bên.

Tối qua nhóm Viên Bằng Hải họp xong, anh mới xác định vì sao Bonnie lại lật bài nói rõ thân phận của ông với nhà anh, vì quả thực không thể gạt được rồi.

Lam Diệu Dương về đến nhà cũng đã nói với gia đình hành động bọn họ sẽ làm và nguy hiểm theo sau đó. Vốn dĩ tưởng rằng sẽ bị trách mắng, nhưng nằm ngoài dự liệu của anh, Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên đều không nói gì.

“Có một số việc bắt buộc phải làm, đã xảy ra rồi cũng không còn cách nào. Cả nhà chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Lam Diệu Dương rất cảm động. Anh theo dặn dò của Bonnie đi tới biệt thự cách đó không xa, nhà kia ở chếch đối diện với nhà anh, ở giữa là một gia đình khác.

Bonnie nói hai người trợ thủ đến đây ở.

Một người tên là Ellen, một người tên Anderson.

Còn một người Lam Diệu Dương không tưởng tượng nổi.

Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ chừng bốn mươi, tóc đỏ, ăn mặc theo kiểu Tây, nhưng gương mặt kia rất giống Nghê Lam.

Lam Diệu Dương sợ hãi nhìn bà.

Nghê An giơ ngón tay lên đặt trước miệng làm dấu im lặng: “Đừng nói cho Nghê Lam, nó sẽ cãi nhau với ba nó.”

“Tại sao?” Lam Diệu Dương ngây ngốc hỏi.

“Bởi vì ba nó không nói trước với nó.”

“À.” Lam Diệu Dương ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, con sẽ không nói.”

Trọng điểm không phải là Nghê Lam sẽ gây nhau với Trần Thế Kiệt, mà việc này bản thân Trần Thế Kiệt không nói lại bị anh nói trước, Trần Thế Kiệt sẽ không vui với anh. Anh tôn trọng Trần Thế Kiệt như vậy, anh phải giữ bí mật.

Lam Diệu Dương ngồi ở đây một hồi, nói chuyện họp hôm nay. Nghê An và nhóm Ellen nói đã nhận được thông báo của Bonnie, bên họ đã chuẩn bị kỹ rồi.

Thế là hôm sau, ước chiến dark web. Mà nhà họ Lam cũng bước vào trạng thái phòng bị nghiêm mật.

Lam Diệu Dương đi qua nhà kế bên, tất cả nhóm người Lam Cao Nghĩa đều không ngủ, mọi người ở trong phòng khách xem camera giám sát mới lắp đặt ở nhà họ Lam, lại còn lên mạng lướt tin tức.

“Mọi thứ thuận lợi không?” Lam Cao Nghĩa hỏi.

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu.

Nghê An cầm điện thoại xem lại một lượt đối thoại của Nghê Lam với nhóm ký giả, còn có tấm hình con mình phách lối lái xe chạy mất. Bà nói với Lam Diệu Dương: “Nghê Lam vui hơn nhiều so với lúc ở Mỹ.”

Lam Diệu Dương có chút vui vẻ, toét miệng cười ngây ngô.

Đổi là phụ huynh khác, con mình trải qua chuyện thế này, còn bị đen khắp mạng, sớm đã chạy trốn rồi. Nhưng cha mẹ Nghê Lam thì khác.

Lôi Tinh Hà ngồi ở trong xe, máy tính bên cạnh mở ra, anh đang gọi điện thoại cho người nhà: “Con biết khuya rồi, chút nữa con về. Ừm, yên tâm, rất an toàn, con đi tuần thêm mười phút sẽ về.”

Lôi Tinh Hà cúp điện thoại, khởi động xe.

Anh tan ca rồi nhưng vẫn ở lại tăng ca.

Âu Dương Duệ từng gửi cho anh một phần mềm, kêu anh gửi qua một chút tin tức lúc tuần tra. Nói là hôm đó lúc Liêu Tân chết, dưới xe Tần Viễn có lắp một thiết bị theo dõi đơn giản, phần mềm này có thể tra ra.

Bọn họ có hình chụp chiếc xe kia, do phóng viên chụp được. Lúc đó hỏi Tần Viễn thì anh ta nói là xe của công ty, anh ta bị đau bụng, xe của mình đưa đi sửa, nên mới lái xe công ty không dùng tới để đi cấp cứu.

Nhưng nhóm Lôi Tinh Hà đi điều tra xe này với Viễn Bác thì Viễn Bác lại nói xe này hôm đó bị trộm, bọn họ báo cảnh sát rồi.

Là bị trộm hay là bị tiêu hủy? Hay là dùng cho việc khác?

Bọn họ báo tình huống cho cảnh sát giao thông, nhưng phía bên cảnh sát giao thông vẫn luôn không thấy chiếc xe này. Âu Dương Duệ cảm thấy chiếc xe này là cho Paul dùng, cho nên mới ‘bị trộm’, mới có thể ‘biến mất’.

Thay đổi diện mạo xe? Đổi biển số?

Tìm thấy chiếc xe này có thể tìm thấy Paul sao?

Lôi Tinh Hà lái xe khắp nơi. Thành phố này lớn như vậy, kỳ thật anh cũng không biết có thể đi đâu tìm. Nhưng anh không muốn từ bỏ, vì Liêu Tân.

Liêu Tân là anh em của anh.

Mặc dù cậu ấy làm sai chuyện, nhưng phần tốt kia của cậu, lại còn là anh em với anh.

Paul bắn chết cậu ấy.

Cũng bắn chết phần tốt đẹp kia của cậu ấy rồi.

Lôi Tinh Hà nhìn đèn đỏ phía trước, dừng xe lại. Anh không biết bản thân đang chấp nhất cái gì. Manh mối này sớm chẳng có ích gì rồi, cái thiết bị nghe lén kia gắn lâu như vậy có phải cũng hết điện rồi không?

Nhưng Quan Phàn kiên trì lâu như vậy không phải cũng thành công sao? Không thể từ bỏ.

Lôi Tinh Hà đang suy nghĩ, máy tính bên cạnh bỗng phát ra âm thanh nhắc nhở.

Lôi Tinh Hà chấn động, anh quay đầu nhìn, phần mềm trên máy tính đã kết nối online, âm thanh cực kỳ nhỏ, rất yếu.

Đây là sắp hết điện rồi?

Ngoài cửa sổ có chiếc xe ấn còi, trong máy tính của anh cũng truyền ra tiếng còi nhỏ.

Nhịp tim Lôi Tinh Hà đập nhanh, anh nhìn quanh, sau đó anh nhìn thấy làn xe bên cạnh có một chiếc xe, loại xe và màu sắc giống trong hình, nhưng là taxi.

Tài xế nhìn qua rất bình thường.

Phía ghế sau có hai người nước ngoài, một nam, một nữ.

Bọn họ dường như nhận ra đang có người nhìn mình, liếc mắt về phía Lôi Tinh Hà.

Không phải người bình thường.

Trực giác của một cảnh sát nói cho anh biết như thế.

‘Ting ting’ một tiếng, điện thoại của Lôi Tinh Hà vang lên, Âu Dương Duệ gửi cho anh một tấm hình, còn nhắn tin cho anh.

‘Trâu Úy tìm được nhân chứng phác họa chân dung, người này là tài xế trước của Bốc Phi. Anh ta là người cuối cùng nhìn thấy Bốc Phi.’

Ánh mắt Lôi Tinh Hà dời từ điện thoại sang hướng chiếc xe bên cạnh.

Tài xế trên xe cũng rất giống trong bức hình.

Kết nối trong máy tính đột nhiên đứt mất.

Máy nghe trộm hết pin rồi.

Lôi Tinh Hà hít sâu một hơi. Ý trời, Liêu Tân à, người anh em, là cậu đang giúp có phải không?

Đèn xanh rồi, xe ở làn bên cạnh lái đi.

Người ngoại quốc ngồi ở phía sau nói gì đó với tài xế, tài xế đạp mạnh chân ga, tăng tốc lao đi vùn vụt.

Lôi Tinh Hà thò tay gắn còi hụ của cảnh sát lên nóc, đạp chân ga đuổi theo.

“Phát hiện mục tiêu khả nghi, xin chi viện.”

Lôi Tinh Hà vừa gọi vừa đuổi theo.

Chiếc xe kia ở trước mặt anh, biển số xe không giống, quả nhiên bọn họ đã ngụy trang chiếc xe rồi.

Lôi Tinh Hà báo biển số, loại xe, màu sắc, ra sức đuổi theo.

“Dừng xe!”

Lôi Tinh Hà chạy song song với xe kia, lớn tiếng quát với tài xế.

Người phụ nữ ngoại quốc ngồi ở phía sau nhìn anh, hạ cửa kính xuống, sau đó cô ta thò tay ra, trên tay rõ ràng là một cây súng.

Lôi Tinh Hà giật mình, nhanh chóng đánh lái.

‘Pằng.’

Một tiếng súng vang lên.