Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 126




Lam Diệu Dương cực kỳ kiềm chế không quay đầu lại nhìn Nghê Lam, anh giả bộ trấn định, vươn tay bắt tay Bonnie, “Chào chú, tiến sĩ Trần.”

Lực bắt tay của Bonnie rất mạnh, Lam Diệu Dương bị nắm mà đau.


Cái đau này làm cho ‘mấy tà niệm’ xuất hiện đầy đầu anh biến mất rồi, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Alex xuất hiện ở đây nhất định có nguyên nhân, cũng giống như Nghê Lam nói cô vẫn còn muốn ở Lam Sắc Hào. Đây chính là một bước trong kế hoạch của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Lam Diệu Dương lập tức đề cao cảnh giác, chân thành nói, “Hệ thống an ninh đúng thật là việc lớn, vẫn mong tiến sĩ Trần chỉ giáo nhiều hơn. Chúng ta ở đây nói chuyện sao?”

Anh cũng không chờ Lam Cao Nghĩa và Bonnie đáp lời, liền xoay người nói với Nghê Lam: “Em đi tìm Vương Dụ tiếp tục tập kịch, đòn phi thân vật té xuống phải tiếp tục luyện, trong phim có yêu cầu. Kêu Vương Dụ tìm thầy Taekwondo tập thêm cho em.”

Cho dù không ai tin, bề ngoài vẫn phải làm. Từ khi cùng nhau lăn lộn với Nghê Lam, cái anh luyện được giỏi nhất chính là da mặt.

“Ok, Lam tổng.” Nghê Lam vẻ mặt lanh lợi, lại khẽ gật đầu với Bonnie giống như là lần đầu gặp mặt, nói: “Xin chào, tiến sĩ Trần.” Lại nói với Lam Cao Nghĩa, “Tạm biệt, Lam tổng.”

Nghê Lam dáng vẻ rất quy củ rời đi.

Mặc dù tự thấy mất mặt, nhưng Lam Cao Nghĩa vẫn thương con trai, giúp anh phối hợp nói: “Cô ấy là nghệ sĩ của công ty.”

Lam Diệu Dương cũng không dám lên tiếng, cũng ngại nhắc cha anh đừng nói, người ta rất quen thuộc. Cũng may Lam Cao Nghĩa rất có chừng mực, chỉ nói một câu rồi dừng lại. Bonnie cũng không nói gì, Lam Diệu Dương thầm thấy may mắn.


Lam Diệu Dương chào hỏi Bonnie, cùng cha mình ngồi ở ghế sofa kia, sau đó gọi điện thoại dặn dò thư ký chuẩn bị bánh ngọt và cà phê. Anh nhân dịp này lặng lẽ gửi tin nhắn cho Nghê Lam, ‘Em đến phòng nghệ sĩ nhớ mua chút đồ ăn cho đồng nghiệp trong công ty, còn có phòng PR. Mọi người vì chuyện của em mà vất vả, em cũng nên đáp lại chút ân tình, tạo dựng chút quan hệ xã giao.’

Nghê Lam rất nhanh đã nhắn lại: ‘Ok.’

Tiếp đó cô lại nhắn tới xin chút phí làm quan hệ ngoại giao.

Lam Diệu Dương nhắn tin xong liền chuyển cho cô năm ngàn tệ, vừa chuyển tiền xong liền nhận được tin nhắn cô đòi tiền, không khỏi có chút buồn cười, lại hài lòng bản thân hiểu rõ và quan tâm cô, không khỏi lộ ra khuôn mặt cười.

Lam Cao Nghĩa bên phía sofa bên kia húng hắng một tiếng, Lam Diệu Dương vội vàng thu lại nét cười. Vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy Bonnie nói: “Là nhu thuật Brazil.”

“Hả!” Lam Diệu Dương không hiểu.

Bonnie chậm rãi sửa sang lại ống tay áo vest của mình, nói: “Đòn vật chân phi thân là nhu thuật Brazil, không phải Taekwondo.”

Lam Diệu Dương: “…” Ông chú này, có cần phải vả vào mặt người ta nghiêm túc thế không.


“À, thì ra là thế.” Lam Diệu Dương bỗng nhiên hiểu ra. “Hiểu rồi. Cảm ơn tiến sĩ Trần.”

Lam Cao Nghĩa bất mãn liếc con trai, biểu cảm có cần phải khoa trương thế không. Lam Cao Nghĩa tiếp lời, nói: “Tiến sĩ Trần quen người khác gọi tên tiếng anh của ông ấy, Bonnie.”

Phải không? Lại gọi là Bonnie? Lam Diệu Dương hít một hơi, cười cười, “Được ạ.”

Lam Cao Nghĩa tiếp tục chủ trì cục diện, cùng Bonnie nói chuyện xã giao: “Bonnie luyện qua nhu thuật Brazil?”

“Có luyện một thời gian.” Bonnie khách khí cười cười.

Lam Diệu Dương không nói gì. Bonnie, tiến sĩ Trần ông thật là rất khiêm tốn rồi.

Lam Cao Nghĩa không tiếp tục đề tài này vì vừa khéo thư ký đưa cà phê và bánh ngọt vào, cắt ngang câu chuyện.

Kỳ thật lúc nãy Lam Cao Nghĩa và Bonnie vừa mới họp với nhau xong, vốn chỉ muốn qua chào hỏi một tiếng với con trai, xem thử có muốn tìm hiểu thêm gì không, không ngờ lại gặp phải tình huống kia, con trai còn mời người ta ngồi. Vậy kiểu này phải tiếp tục trò chuyện rồi.

Lam Diệu Dương hỏi: “Bonnie hiểu rõ tình hình hệ thống an ninh Thụy Thuẫn sao?”

“Đại khái hiểu rõ. Tôi đã điều tra qua ghi chép trục trặc hệ thống phục vụ an ninh hoặc là giám sát công cộng cho cảnh sát.” Bonnie gật đầu, “Tôi nghe tổng thanh tra kỹ thuật của bọn họ bên tập đoàn Huy Hoàng báo cáo, xem phân tích trục trặc hệ thống hôm đó. Tôi cho rằng kỳ thật hệ thống an ninh của Thụy Thuẫn vô cùng tốt, có trục trặc là do có người tấn công lỗ thủng hệ thống. Mà tình huống như vậy không chỉ phát sinh ở Thụy Thuẫn. Theo tôi được biết, hệ thống an ninh khác cũng đã từng bị tấn công.”

Lam Cao Nghĩa giải thích với Lam Diệu Dương: “Bonnie có nghiên cứu kỹ thuật an ninh và xử lý an ninh mạng ở nước ngoài, có hợp tác với một số doanh nghiệp quốc nội và một số cơ quản chính phủ.”

Lam Diệu Dương cười cười, vẻ mặt tôn trọng gật đầu. Bịa đặt, tiếp tục bịa đi. Danh tiếng có lớn thế nào cũng không hù được anh. Dù sao thân phận lợi hại nhất của ông chính là cha Nghê Lam.

Lam Diệu Dương hỏi Bonnie: “Vậy theo đề nghị của tiến sĩ Trần, chúng tôi phải làm thế nào?”

Bonnie nói: “Tôi cảm thấy về góc độ an toàn, thay đổi công ty dịch vụ không có nghĩa gì lắm. Bởi vì gần đây trong thành phố xảy ra trục trặc hệ thống theo dõi đều do bị tấn công. Có hacker nhắm vào từng hệ thống để nghiên cứu, lúc bọn họ cần có thể tấn công vào một hệ thống nào đó. Khác biệt của việc xảy ra hay không xảy ra trục trặc là khu này có phải là mục tiêu của bọn họ hay không, chứ không phải là dùng hệ thống nào.”


Lam Diệu Dương gật đầu, điều này anh tán đồng. Lúc trước cảm thấy Tần Viễn lợi dụng sự thuận tiện của Thụy Thuẫn, bây giờ theo tình hình mấy nơi giám sát đều bị tấn công, ít nhất Tần Viễn đúng là đã nghiên cứu thấu đáo toàn bộ hệ thống theo dõi rồi.

Bonnie tiếp tục nói: “Cảnh sát đã nhận được mấy vụ báo án cùng loại rồi, tin rằng phía sau đó có một đội hacker gây án. Các anh sử dụng an ninh của Thụy Thuẫn đã một thời gian dài, huấn luyện kỹ thuật và nhân viên đều rất đúng chỗ, lỗ thủng trục trặc xảy ra trước đó cũng đã tìm ra. Nếu vội vàng đổi sang hệ thống khác lại phải huấn luyện một lần nữa, bọn họ phải làm quen lại hết từ lỗ thủng kỹ thuật đến các vấn đề có khả năng xảy ra. Đối với tội phạm hacker này, hơn nữa trong thời kỳ cảnh sát vẫn chưa tra ra được gì đặc biệt, thay đổi không có ý nghĩa gì. Tôi cũng không nói là không cần thay đổi, sử dụng công ty dịch vụ gì là quyền tự do của các anh, chỉ là nhu cầu phục vụ của toàn bộ tập đoàn các anh cực kỳ khổng lồ, thay đổi toàn bộ và quen thuộc lại từ đầu cần một khoảng thời gian, không cách nào giải quyết được vấn đề an toàn trước mắt.”

Lam Cao Nghĩa tiếp lời: “Bonnie kiến nghị chúng ta xem xét đấu thầu đồng thời lập tức thương lượng vấn đề với Thụy Thuẫn. Vì vấn đề hệ thống của bọn họ gây ra tổn thất an toàn cho công ty chúng ta, chúng ta có thể yêu cầu bọn họ mở đường nối, đăng nhập vào tường lửa chúng ta mới cài đặt dùng để đối phó với việc hacker công kích lỗ thủng hệ thống. Cái này trong hợp đồng hẳn là có thể tìm được điều khoản tương ứng, hoặc là có phạm vi tương ứng có thể tận dụng. Bonnie có thể viết báo cáo cho chúng ta đàm phán, cũng có thể làm mới chương trình tường lửa. Trong này có vấn đề bản quyền và độc quyền kỹ thuật, cũng dính đến quyền hạn mở quyền đăng nhập của Thụy Thuẫn.”

Lam Diệu Dương rất muốn nói ngay, ‘Có thể, không thành vấn đề.’ Anh đương nhiên tin tưởng Bonnie 100%. Nhưng tình huống bên ngoài trước mắt là, đây là lần đầu tiên anh gặp mặt Bonnie, theo lẽ thường anh không thể dễ dàng tín nhiệm ông như vậy, đem chuyện quan trọng như vậy không qua xét duyệt liền giao cho ông.

Thế là Lam Diệu Dương nhắm mắt nói với Lam Cao Nghĩa, “Bên chú Hứa cân nhắc thế nào, hay là chúng ta thương lượng một chút.”

Lời này vốn nên nói thẳng thắn hùng hồn nhưng Lam Diệu Dương không dám nhìn Bonnie. Anh tuyệt đối không có bất kỳ ý nghi ngờ hay không tín nhiệm Bonnie, không có.

Lam Cao Nghĩa đương nhiên cũng không định quyết định nhanh như vậy, nói chuyện cũng chỉ là nói chuyện. Nhưng bối cảnh và danh tiếng của Bonnie rất lợi hại, ông đương nhiên cũng không muốn khiến Bonnie cảm thấy mình bị coi thường. Sau này có lẽ có lúc còn cần đến ông.

Đưa Bonnie qua đây nói là chào hỏi với Lam Diệu Dương, cũng là nghĩ có thể nói cần thương lượng với con trai. Hiện tại Lam Diệu Dương chủ động nói như vậy, Lam Cao Nghĩa đương nhiên là đồng ý.

“Vấn đề này thật quá phức tạp, chúng ta thực sự cần thảo luận. A Dương, con đưa danh thiếp cho Bonnie, sau này sẽ còn cần tiến sĩ Trần chỉ giáo nhiều hơn.”

Lam Diệu Dương ngừng lại một chút, vừa định hòa hoãn nói nếu không cho số điện thoại nhau là được, thì lại thấy Bonnie móc túi lấy ra cái ví da mỏng, hàng hiệu, kiểu dáng mới ra, vừa nhìn đã biết bằng da siêu tốt.

Bonnie rút một tấm danh thiếp ra đưa cho Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương lịch sự nhận lấy, nhìn kỹ, má ơi, giống như thật. Danh thiếp toàn tiếng Anh, tên, chức vụ, tên công ty, địa chỉ, email, điện thoại, đầy đủ mọi thứ.

Lam Diệu Dương đi lấy danh thiếp của mình, trong đầu hiện lên hình ảnh một chồng hộ chiếu của đặc công trong phim chiến tranh tình báo, Bonnie của Lam Lam nhà anh chắc đại khái cũng có một đống danh thiếp với danh tính khác nhau đi.

Lam Diệu Dương đưa danh thiếp cho Bonnie, Bonnie nhận lấy, nhìn một chút, nói: “Hân hạnh quen biết cậu, tiểu Lam tổng.”

Lam Diệu Dương cười đáp lời, trong lòng bồn chồn, vui là tốt rồi, vui là tốt rồi.

Trong phòng làm việc của Lý Mộc, mấy đồng nghiệp đang bận rộn, viết bản thảo, tìm tài liệu, gõ bàn phím tạch tạch thảo luận với công ty marketing khống chế kiểm soát chủ đề. Một cô gái trẻ tuổi đi vào phòng làm việc tầng hai, gõ cửa một cái, thấy có người chú ý tới cô liền nói: “Xin chào, tôi tìm anh Lý Mộc.”

“Ở bên trong.” Người chào hỏi cô gái này chỉ chỉ vào góc trong cùng của văn phòng, lại hỏi: “Có việc gì không?”

“Tôi có hẹn trước với anh Lý Mộc, tới ứng tuyển biên tập.”

“Chúng tôi có tuyển biên tập sao?” Người kia không rõ tình huống lắm, hỏi một đồng nghiệp khác bên cạnh. Đồng nghiệp kia đang bận, khẽ lắc đầu biểu hiện không biết.

Từ Hồi rót ly nước đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi, thấy người tới thì phụt một cái, phun hết nước ra.

“Chào, chào cô.”


“Xin chào.” Trâu Úy mỉm cười, “Tôi tới ứng tuyển. Tôi tìm anh Lý Mộc.”

Tới ứng tuyển thật là đáng sợ.

“Cô chờ một chút.” Từ Hồi bưng ly làm rơi rớt nước dọc đường chạy về phía văn phòng Lý Mộc. Không bao lâu sau lại bưng cái ly không ra mời Trâu Úy vào.

Trâu Úy tiến vào văn phòng, đưa tay về phía Lý Mộc, “Anh nhất định là anh Lý Mộc, chào anh, tôi là Trâu Úy.”

Từ Hồi rất biết điều nhanh đóng cửa văn phòng lại, sau đó cầm cái ly không đứng ở một bên nghe.

Lý Mộc đau đầu: “Đừng diễn nữa, bên ngoài không nhìn thấy đâu. Đội trưởng Âu Dương gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi còn tưởng qua được hai ngày.”

Trâu Úy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Thời gian cấp bách, bởi vì điện thoại đã bị hủy, bây giờ chúng tôi không cách nào xác nhận rốt cuộc Thôi Canh đứng bên nào. Anh nói trong tay Khương Thành có danh sách, rốt cuộc anh ta có tiết lộ ra ngoài hay không. Nếu như anh ta báo cáo lên Tần Viễn rồi, như vậy Tần Viễn có khả năng sẽ hoài nghi Khương Thành đưa danh sách cho anh. Dù sao anh cũng có được cuộc phỏng vấn có một không hai, còn chuẩn bị chỗ tránh nạn cho Khương Thành.”

Đầu Lý Mộc càng đau: “Tối hôm đó mấy người không nên để tôi nói với Thôi Canh mấy chuyện đó.”

“Là Bonnie kêu anh nói.”

Lý Mộc: “…” Hiện tại cảnh sát đều vô lại như thế sao, còn trốn tránh trách nhiệm, quả thực là Bonnie. Vậy anh làm quái gì lại nghe theo Bonnie, đúng rồi, là Nghê Lam kêu anh nghe Bonnie.

Lý Mộc hoàn toàn cạn lời.

“Từ giờ trở đi tôi sẽ ở đây bảo vệ sự an toàn của các anh.”

Tiện thể còn muốn giám sát bọn họ có đi khắp nơi thông đồng cấu kết không chứ gì. Lý Mộc chửi thầm trong lòng.

“Chỉ một mình cô á?” Từ Hồi cẩn thận hỏi.

“Các anh muốn tuyển rất nhiều biên tập sao?” Trâu Úy hỏi lại.

Từ Hồi: “…” Đương nhiên không phải.

Hai phút sau, Lý Mộc đưa Trâu Úy ra bên ngoài khu vực làm việc, giới thiệu với các vị đồng nghiệp. “Giới thiệu với cả nhà một đồng nghiệp mới, cô ấy tên là Trâu Úy, hôm nay bắt đầu nhận việc, phụ trách lấy tin bên ngoài và biên tập.”

A, nhanh như vậy đã nói xong việc nhận việc rồi, tên nhóc vừa nãy đáp lời Trâu Úy hiếu kỳ dò xét Trâu Úy, hỏi cô: “Hóa ra cô cũng chạy tin tức giải trí à?” Nhất định phải có kinh nghiệm nên mới phỏng vấn nhanh như vậy.

Trâu Úy mỉm cười, “Thực ra tôi chỉ làm văn thư bình thường ở công ty trước thôi, rất thích ngành giải trí, muốn đổi việc. Về sau mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Văn thư bình thường.

Lý Mộc và Từ Hồi đều không nói gì. Ha ha.

Giới thiệu xong xuôi, Lý Mộc gọi Trâu Úy vào phòng làm việc, nói Từ Hồi đưa cô đi, giới thiệu công việc cho cô.

Ba người đi vào, Trâu Úy bắt đầu sắp xếp công việc: “Chút nữa tôi đưa các anh đến nhà La Văn Tĩnh một chuyến. Chỗ đó có không ít phóng viên, tôi cần các anh che chắn cho tôi và một đồng nghiệp khác đi vào.”

“Đi làm gì?”

“La Văn Tĩnh cung cấp một số khẩu cung, chúng tôi muốn đi lấy một ít vật chứng. Còn nữa, lúc bên Tần Viễn tìm La Văn Tĩnh, phải chăng có hành động xâm nhập vào nhà phi pháp, phải chăng có lắp thiết bị nghe lén, chúng tôi muốn kiểm tra vết tích hiện trường, tìm kiếm chứng cứ.”

“Các cô lục soát nhà người ta thì hợp pháp sao?”

“Hợp pháp, chúng tôi điều tra chứng cứ. Nhưng chúng tôi muốn lặng lẽ tiến hành, không muốn bởi vì lần này mà ảnh hưởng đến điều tra sau này.”

Lý Mộc không cách nào phản bác, ủ rũ: “Còn dặn dò gì nữa không?”

“Ở đây có một danh sách, trên đó là hạng mục Khương Thành tham gia mấy năm nay, tình huống của các nhân viên trong ngành liên quan tới mấy hạng mục này, còn có lúc Bốc Phi mới lăn lộn vào nghề, những chuyện anh ta đã làm qua, những người kết giao, v.v. Chúng tôi cần hiểu rõ, càng kỹ càng tốt.”

Lý Mộc hoàn toàn không muốn xem danh sách.

“Hiện tại chính là thời điểm tin tức về Khương Thành đang hot, tra bất kỳ chuyện gì của anh ta cũng hợp lý. Anh Lý Mộc, văn phòng của anh rất có ích, có thể lấy được rất nhiều tin tức độc quyền.”

Tâng bốc ai đây.

Lý Mộc chậm rãi ung dung nói: “Hậu quả tin tức độc nhất vô nhị tôi lấy được từ Khương Thành lần trước, bây giờ đang cần cảnh sát bảo vệ nè.”

“Cho nên anh Lý Mộc nhất định phải rút kinh nghiệm, đừng có lén làm chuyện như lần trước. Mọi người kịp thời liên lạc, chung sức hợp tác mới là cách làm việc đúng.”

Quá có lý, hoàn toàn không cách nào phản bác. Lý Mộc không muốn phản ứng lại Trâu Úy.

“Được rồi, cũng gần tới giờ lên đường rồi. Phải tranh thủ thời gian.”

Một chiếc xe chậm rãi đi vào chỗ đậu xe trong bãi giữ xe tầng hầm tòa nhà của La Văn Tĩnh. Người trên xe gọi điện thoại: “Tôi đến rồi, giờ sẽ đi lên. Tôi biết, sẽ dọn dẹp đồ đạc sạch sẽ.”