Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 125




Đám người ở sân bay mỗi người đi một ngả.

Lưu Tống đưa Kiều Nghĩa và Trịnh Nhiên về cục, dự định thẩm vấn trong đêm.

Âu Dương Duệ đưa La Văn Tĩnh đến bệnh viện thăm Khương Thành. Chỉ có ổn định hai người này, sau này mới có thể có được sự trợ giúp lớn hơn từ họ.


Nghê Lam phải trở về tiếp tục bị giam giữ, mà Bonnie lại theo cùng đường với cô. Chiếc xe của bọn họ đi theo đội Lưu Tống.

Cuối cùng chỉ còn lại Lam Diệu Dương. Trần Châu tới đón anh, nói cho anh biết cả nhà đang đợi anh ở nhà. Lần này cả nhà đúng thật là cả nhà. Lam Cao Nghĩa, Hứa Quyên, Lam Diệu Minh, Lam Diệu Ninh, thậm chí anh rể Liên Húc cũng tới.

Lam Diệu Dương nghe mà đau cả đầu, cũng may trước khi Nghê Lam đi còn hạ kính xe xuống tặng anh một nụ hôn gió, làm anh cảm thấy chẳng có chuyện gì lớn. Nhìn Lam Lam nhà anh kia kìa, người ta quay về nhà giam, phải đối mặt với lưu manh giết người, người ta cũng không mặt ủ mày chau, chút chuyện phiền lòng này của anh quả thật không tính là gì.

Lam Diệu Dương đi về nhà.

Quả nhiên cả phòng đang đợi anh, vừa chơi mạt chược vừa chờ. Có giải trí cũng không tệ, bầu không khí cũng không quá gay go.

Chỗ không tốt đó là Hứa Quyên thua tiền rồi. Cho nên lúc cả nhà ngồi xuống đối mặt nhau, sắc mặt Hứa Quyên rất khó coi.


Lam Diệu Dương đảo mắt nhìn những thành viên khác trong nhà, một ngày gian nan thế này, ban đêm nghiêm túc như vậy, các người sao có thể lại liên thủ thắng tiền một người.

Không ai để ý tới anh.

Lam Diệu Minh không đánh mạt chược, chỉ ở bên cạnh hiến kế xem náo nhiệt, thua tiền cũng có một phần công lao của anh. Anh đã bị mẹ mắng không còn gì, lại còn nói đi nói lại đúng là đồ ngốc.

Lam Cao Nghĩa và vợ chồng Lam Diệu Ninh cũng oan ức, bọn họ rất cố gắng thua Hứa Quyên, nhưng người ta đánh ra trình độ như vậy, rõ ràng là cực kỳ không tập trung, hoàn toàn không để tâm.

Vị anh rể có danh tiếng chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Khương Thành kia còn đích thân rót cho anh một ly nước, nhỏ giọng nói với anh: “Cẩn thận.”

Tâm lý chiến à, thật là. Từ sau khi bắt đầu lăn lộn với cảnh sát, Lam Diệu Dương rất tâm đắc với mấy lời tra hỏi khách sáo gì đó.

“Khương Thành bị tập kích bị thương, còn là bị bắn, đây là chuyện gì?” Hứa Quyên xụ mặt hỏi thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay con không ở thành phố A.” Lam Diệu Dương trần thuật lại một sự thật, ý đồ làm nhẹ chủ đề, lừa dối qua ải.


“Vậy thì nói chuyện con không ở thành phố A.” Hứa Quyên cũng không vạch trần anh, hỏi lại: “Con với Nghê Lam đi đâu?”

Lam Diệu Dương do dự một hồi, theo lời nói dối bịa đặt trước đó là đi thành phố C, lúc này anh quay về thì không đúng. Hãng Hồng Nhãn không có chuyến bay từ thành phố C về thành phố A, nhưng nếu nói là đi thành phố X, hiện tại mọi người đều biết La Văn Tĩnh ở thành phố X, mà Khương Thành vì chuyện tình yêu với cô mà bị tập kích.

Được thôi, tóm lại trả lời thế nào cũng quanh co lẩn quẩn.

Thế là Lam Diệu Dương hắng giọng một cái nói: “Ừm, chuyện này kỳ thật dính đến cá nhân Khương Thành, con cũng thể để lộ ra quá nhiều.”

Lam Diệu Ninh nói: “Bây giờ có người nhắm mũi giáo vào chúng ta, nói Blue của chúng ta giở trò, vì Liên Húc muốn cướp tài nguyên của Khương Thành. Cũng có nói trước đó Nghê Lam và Khương Thành có chút vấn đề, về Blue xong bây giờ đang trả miếng.”

“Chị.” Lam Diệu Dương cắt ngang lời cô. “Mượn đề tài nói chuyện của mình như vậy thì không hay rồi, Blue cũng tốt, Liên Húc cũng được, trải qua bao nhiêu scandal, sóng to gió lớn tình cảnh nào còn chưa trải qua sao, chẳng lẽ đi sợ cái này.”

Lam Diệu Ninh ngậm miệng, nhưng ngay lúc đó lại nói: “Ý chị là, lần này cũng không phải vẻn vẹn là chuyện khua môi múa mép, Khương Thành là bị bắn thật, phải vào phòng phẫu thuật, nếu sự tình dính đến Blue và anh rể em như vậy có phải sẽ liên lụy nhà chúng ta không? Hung thủ là ai, Khương Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lam Diệu Dương đang nghĩ ngợi sắp xếp câu chữ thế nào, Hứa Quyên lại chen vào hỏi: “Có phải lại liên quan đến Nghê Lam kia?”

Lam Diệu Dương lập tức lắc đầu.

Hứa Quyên nổi nóng, không buông tha, “Không liên quan sao? Vậy bây giờ Nghê Lam ở đâu?”

Lam Diệu Dương nhất thời nghẹn lời. Nói dối đã không kịp nữa vì Hứa quyên đã không cho anh cơ hội nói.

“Có phải đang ở trong tù?” Hứa Quyên có chút kích động. “Hôm nay mẹ đã hỏi luật sư Trang rồi, cậu ấy nói con kêu cậu ấy làm luật sư đại diện cho Nghê Lam, Nghê Lam bị hiềm nghi tới một vụ án giết người, bị cảnh sát cưỡng chế, đã bị bắt giam rồi.”

Mặt Lam Diệu Dương trầm xuống, “Nghê Lam không có giết người, cảnh sát cần trợ giúp của cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể tự do hành động, hôm nay mới có thể cùng con ra ngoài.”


“Đúng.” Rốt cuộc Hứa Quyên bắt được trọng điểm, “Không sai. Chính là cái này. Cô ta và con cùng đi ra ngoài. Việc này liên quan gì tới con, con giúp cô ta tìm luật sư, con che chở cho cô ta, con tiêu tiền làm PR cho cô ta, vì sao con lại phải làm những chuyện này cho cô ta? Con thích cô ta trẻ trung xinh đẹp, giúp cô ta trả nợ, ký hợp đồng vào công ty muốn nâng đỡ cô ta, những việc việc này coi như thôi đi. Tiền đều là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ không phải vấn đề tiền bạc nữa, con bị cô ta gài bẫy rồi, A Dương. Là vụ án giết người đó, con ngốc sao?”

Lam Diệu Dương vừa định mở miệng lại bị Hứa Quyên chặn lời, “Người phụ nữ này thật không đơn giản. Ban đầu con chán ghét cô ta đến thế nào, sao mới chớp mắt đã không còn thấy giống trên mạng nói nữa, huyệt trống thì gió tới, con có từng cẩn thận suy nghĩ lại rốt cuộc cô ta dùng thủ đoạn gì với con không. Lạt mềm buộc chặt, khống chế tâm lý này nọ, có khi nào hôm nay hỏi con muốn tám ngàn, ngày mai cho con năm trăm, tính cách nũng nịu đùa giỡn, để cho con lo được lo mất, có phải từng bước từng bước dụ dỗ con mời luật sư, làm PR, giúp cô ta che giấu chân tướng? Con có biết như vậy rất nguy hiểm không?”

Lam Cao Nghĩa vỗ vỗ vai vợ, trấn an bà, quay đầu nói với Lam Diệu Dương: “A Dương, nhà chúng ta mở công ty giải trí, đều có qua lại với nhiều tầng lớp nhiều tổ chức, nhưng chúng ta là thương nhân đàng hoàng, không phải kiểu lăn lộn giang hồ. Tuổi con còn quá nhỏ, quá đơn thuần, có một số người quả thật phức tạp hơn con nghĩ rất nhiều. Mẹ con cũng chỉ là lo lắng cho con. Chuyện tình yêu nam nữ rất bình thường, nhưng chuyện dính tới nguyên tắc, liên quan đến tội phạm phạm pháp, còn có an nguy của bản thân con, an toàn của người nhà, con phải cảnh giác.”

Rất lâu Lam Diệu Dương không nói gì.

Lam Diệu Ninh muốn nói gì đó, Liên Húc nắm chặt tay cô, bóp một cái, ngăn cản cô.

Lam Diệu Minh vốn là người thích gây chuyện nhất trong nhà, bây giờ ra mặt hòa giải: “Được rồi, lời của ba mẹ cũng đã nói xong, để A Dương đi nghỉ ngơi chút đi. Hôm nay em ấy cũng bận cả ngày, ngồi máy bay đi về cũng mệt rồi. Em ấy ngủ một giấc, lấy lại tinh thần, cũng biết sẽ phải nói chuyện thế nào. Bây giờ muộn rồi, tạm thời cứ như vậy đi.”

Bậc thang này trải thật tốt, Liên Húc vừa định phụ họa, Lam Diệu Dương đã nói: “Ba mẹ quan tâm con, con có thể hiểu được. Bởi vì con là con của ba mẹ, lại là đứa nhỏ nhất trong nhà, cho nên ba mẹ có một số suy nghĩ nhất định với con, con cũng có thể hiểu. Nhưng con cũng hi vọng ba mẹ có thể hiểu được con.”

Bởi vì Lam Diệu Dương quá nghiêm túc, tất cả mọi người không nói lời nào nữa.

Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Ba mẹ thấy con đơn thuần, thấy con khờ khạo. Mặc dù là có tình cảm trong đó nhưng con cũng sẽ bị tổn thương, hoặc là nói, con sẽ cảm thấy tiếc nuối khi ba mẹ không thực sự hiểu con. Con không có đơn thuần chút nào, lúc còn rất nhỏ, con đã biết nhìn sắc mặt người, con biết người nào có tiếng nói lớn, phải tôn trọng, phải nói lời dễ nghe. Những người nào cần tiếp cận, con cũng có thể không thật lòng mà nói lời tâng bốc. Người nào có thể ức hiếp, người nào cần đi đường vòng, con đều biết hết. Cần kéo đầu tư, con có thể bỏ nhiều thời gian xã giao, không có lợi ích gì, con cũng không cần phải quá hiểu. Dù sao thời gian là vàng bạc. Bởi vì con có gia đình này, có ba mẹ làm chỗ dựa, cho nên mọi người bên ngoài tôn trọng gọi con một tiếng tiểu Lam tổng, con biết lúc nào có thể ngang tàng, lúc nào phải cúi đầu. Dùng một câu tục ngữ mà nói chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Từ nhỏ con đã học được rồi. Con như vậy, là đơn thuần sao, là ngốc sao?”

Không có ai đáp lời, mọi người có chút lúng túng.

Lam Diệu Dương chậm lại, cũng im lặng mấy giây.

Kỳ thật anh thấy Nghê Lam mới đơn thuần, ngốc nghếch. Cô không vui sẽ hiện ra mặt, khó chịu sẽ giơ ngón tay giữa, cho dù biết khả năng này sẽ dẫn đến hậu quả hỏng bét nhưng cô vẫn dám làm. Cô giống như đồ ngốc đi đòi lương, biết rõ sẽ không thành công cô cũng sẽ kéo La Văn Tĩnh xuống nước, khiến cô ta mất mặt. Cô gặp chuyện bất bình, muốn đánh người sẽ đánh, mà anh có lẽ sẽ cân nhắc nếu anh ra mặt sẽ dẫn đến hậu quả gì, có thể bị lên hot search hay không, có ảnh hưởng đến công ty hay không.

Cô tự do tự tại đến thế nào, mà anh thì làm bộ, giả dối.

Lam Diệu Dương tự giễu nghĩ, mấy tác giả tiểu thuyết viết về tổng tài bá đạo ngành giải trí nếu như biết tổng giám đốc thật sự vô vị như vậy, cuộc sống chân thực mệt mỏi như chó, có tiền xài, khom lưng thỏa hiệp là chuyện thường, mấy cô đó sẽ viết không được nữa rồi.

“Con thực sự rất thích Nghê Lam, con cảm thấy con hiểu cô ấy. Ba mẹ không hiểu, có hiểu lầm, kỳ thật rất bình thường. Nhưng bây giờ quả thực con không có cách nào nói rõ, con chỉ hi vọng ba mẹ có thể tin tưởng con giống như cô ấy. Con có rất nhiều sở thích, nhưng con không có lý tưởng, bởi vì từ rất sớm đã biết tương lai của con là gì, con hoàn toàn chưa nghĩ tới sẽ làm chuyện gì khác. Hơn nữa thật lòng mà nói, con cũng lười làm chuyện khác. Con dùng tài nguyên của gia đình, thể diện của ba mẹ, nhẹ nhàng thoải mái có thể làm rất tốt, có thể đạt được thành tựu, con cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên. Điểm này, con sánh không được với anh cả, con cũng không so được với Nghê Lam.”

Lam Diệu Dương dừng một chút, “Con hi vọng chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, con có thể nói chuyện Nghê Lam rõ ràng với ba mẹ. Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ba mẹ nói Nghê Lam có mang lại nguy hiểm cho con không, nói thực lòng sẽ có. Nhưng ba mẹ có nhớ không, fan của anh rể từng muốn bắt cóc Bảo Bảo, muốn hại chị hai. Anh rể mang tới nguy hiểm cho chị, mang tới nguy hiểm cho cháu ngoại của ba mẹ. Nhưng chúng ta là người một nhà, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề. Anh rể không hề làm sai bất kỳ chuyện gì, làm sai là những người phạm tội kia, là những người có ý đồ hại người kia. Đúng không?”

Tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được. Lam Diệu Ninh nhớ tới bản thân từng bị nguy hiểm, nắm chặt lấy tay Liên Húc.

“Vụ án liên quan đến Khương Thành rất phức tạp, con không thể nói nhiều hơn. Con chỉ có thể nói, nếu như không có sự giúp đỡ của Nghê Lam, Khương Thành đã chết rồi. Hiện tại cảnh sát đang điều tra, chúng ta chỉ bình tĩnh chờ kết quả là được. Cái chúng ta cần làm là làm chuyện trong nhà cho tốt, chuyện trước đây có đề cập với ba, đổi công ty bảo an, chuyện đó mới là chuyện khẩn cấp trước mắt. Còn về Nghê Lam, cô ấy là một cô gái rất cừ. Cô ấy cũng có thế lực gia đình, có chỗ dựa của cha, cô ấy cũng có thể hưởng thụ sự kính trọng khen ngợi trong một điều kiện nhất định. Nhưng cô ấy rất dũng cảm, muốn tìm lối thoát, tạo ra cuộc sống mình muốn. Cô ấy mạnh mẽ hơn con rất nhiều.”

Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên nghe thấy thì tim nhói lại, cũng cảm thấy câu tiếp theo con trai muốn nói là anh cũng như thế, anh muốn theo đuổi cuộc sống anh muốn.

Kết quả Lam Diệu Dương nói: “Con có thể tham gia vào cuộc sống và mạo hiểm cùng cô ấy, con cảm thấy rất may mắn.”

Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên liếc nhìn nhau.

Lam Diệu Dương phủi phủi quần áo, đứng lên, “Được rồi, cũng trễ rồi, bôn ba một ngày con thực sự rất mệt. Con ngủ một giấc đã, bắt đầu từ ngày mai sẽ không nói nhiều nữa. Con lên lầu trước đây.”

Hứa Quyên vội vàng đáp lời, “Được, được, con đi đi.”

Lam Diệu Dương ôm mẹ một cái, lại sờ sờ đầu chị gái, đi lên lầu.

Lam Diệu Ninh không có gì để nói, em trai lấy Liên Húc ra làm ví dụ thật sự là đâm đau cô mà. Lam Diệu Ninh lôi Liên Húc đi về nhà.

Lam Diệu Minh cũng muốn chuồn đi nhưng bị Hứa Quyên ấn xuống.

Cuối cùng Lam Diệu Minh nhận lệnh của cha mẹ đi thăm dò ý tứ em trai, giải tỏa chút không thoải mái trong lòng anh.

Lam Diệu Minh liền đi rồi.

Lam Cao Nghĩa khuyên vợ không nên sốt ruột, con trai luôn hiểu chuyện, anh đồng ý nói lời trong lòng cũng không có vấn đề gì, đừng quá lo lắng. Nhưng lúc con lớn lên lầu, ông cũng đi theo vợ ngồi xổm ở chỗ thang lầu hai nghe lén.

Lam Diệu Minh luôn rất thẳng thắn, gõ cửa phòng em trai liền nói thẳng: “Anh nói này, nếu như em sống không vui thì đừng làm nữa, trong nhà không thiếu tiền, em muốn làm gì thì làm đi, công ty để ba với A Ninh quản được rồi.”

Hứa Quyên hung dữ nện chồng hai cái, thật là bực mình mà, cái thằng con lớn này quả nhiên không đáng tin cậy. Hứa Quyên không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.

Nhưng lời Lam Diệu Dương nói lại làm cho bà dừng bước.

Lam Diệu Dương nói: “Em đâu có không vui. Trong nhà tốt như vậy sao em có thể không vui. Em chỉ là gặp được người làm em vui vẻ hơn, đụng phải chuyện có sức hấp dẫn hơn mà thôi.”

“Ờ, vậy không sao rồi. Ngủ sớm đi.” Lam Diệu Minh rút lui rất quyết đoán.

Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên trở lại phòng ngủ như có điều suy nghĩ.

Bên kia, Nghê Lam và Bonnie cũng đang họp, bọn họ cũng không ở trong nhà giam. Lưu Tống tìm cho bọn họ một căn phòng, chuẩn bị đồ ăn, đồ uống cùng giấy bút, bảng trắng, máy tính các loại. Chính ông cũng không tan ca, ở bên ngoài chờ, để Nghê Lam bọn họ có thể tìm ông bất kỳ lúc nào.

Nghê Lam đem tất cả chuyện phát sinh, những vấn đề kỹ thuật cô gặp phải, hoàn cảnh trinh sát trong nước nói cho Bonnie.

Hai người thì thầm to nhỏ với cái máy tính.

Về sau Lưu Tống nhịn không được gõ cửa muốn vào thám thính một chút, hai người cũng không ngăn ông, còn chia cà phê và điểm tâm cho ông. Lưu Tống liền mượn cớ không đi, nhưng ông phát hiện ở đây hay ở ngoài cũng như nhau. Hai người này nói chuyện coi như dùng tiếng Trung cũng nghe không hiểu.

Nhưng cũng may hai người này cũng không hoàn toàn ngó lơ ông. Bọn họ thương lượng đến một đoạn thì kéo ông vào thảo luận. Nhắc đến một chút ý kiến đối với bước điều tra kế tiếp, nói rõ phần bọn họ có thể phối hợp.

Ngày hôm sau, Lam Diệu Dương rời nhà đi làm bình thường.

Giống như trước kia, đầu tiên kiểm tra email xem báo cáo ngắn của các bộ phận trong công ty. Phòng PR tập hợp lại tin tức trên mạng.

Khương Thành tỉnh rồi, Phong Phạm phát ra thông cáo đơn giản thể hiện sẽ nghiêm khắc lên án hung thủ, sẽ truy cứu đến cùng. Mặt khác cảnh sát đã tham gia điều tra, vào thời điểm thích hợp sẽ công bố tiến triển điều tra với công chúng. Nhưng trước mắt vì không ảnh hưởng đến việc điều tra, Phong Phạm cũng không tiện nhiều lời, cũng mong mọi người không suy đoán lung tung. Bất kỳ chứng cứ phỏng đoán nào không có căn cứ, lời đồn đại trên mạng, bọn họ cũng sẽ truy cứu đến cùng.

Cảnh sát cũng đưa ra thông cáo, nói nghệ sĩ nổi tiếng Khương Thành bị tấn công nhập viện, cảnh sát đang điều tra. Nội dung cũng gần giống như Phong Phạm.

Nửa đêm qua La Văn Tĩnh còn nhắn tin cho Lam Diệu Dương, nói Khương Thành tỉnh rồi, bọn họ gặp mặt rồi. Cô cực kỳ cảm ơn sự trợ giúp của Nghê Lam và Lam Diệu Dương đối với bọn họ. Cảnh sát sắp xếp cho cô một căn phòng an toàn nhưng cô dự tính ở lại bệnh viện làm bạn với Khương Thành. Sự tình sau đó bọn họ phải cùng nhau đối mặt.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ cả đêm không ngủ, thẩm tra Kiều Nghĩa, lấy được một số manh mối không được coi là manh mối, hiện tại anh đang chạy tới phía cảnh sát tỉnh họp với nhóm Lưu Tống.

Áp lực của cảnh sát rất lớn, xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy, tệ nhất chính là có người bị giết hại, chỗ tốt lại là hành động càng nhiều, sơ hở càng lớn. Cảnh sát đã có chút mặt mũi, nhu cầu cấp bách cần tăng nhân lực triển khai hành động.

Cảnh sát tỉnh và trung tâm nghiên cứu tội phạm an ninh mạng đã lập tổ chuyên án trong đêm, do phó cục trưởng dẫn đầu, Lưu Tống là đội trưởng, Âu Dương Duệ cùng mấy người trong cục cảnh sát thành phố tham gia vụ án trước đó cũng được điều đến tổ chuyên án, Nghê Lam và Bonnie cũng được phê chuẩn làm nhân viên hỗ trợ điều tra và cố vấn, mọi người hợp lực phá án.

Như thế tạm thời không có việc gì cho Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương nghe Âu Dương Duệ nói tình huống như vậy, trong lòng cũng vui cho bọn họ, quá có sĩ khí rồi, bọn họ nhất định có thể đánh bại Tần Viễn và Paul.

Sáng sớm Lam Cao Nghĩa đã ngồi cùng xe với con trai đến công ty, muốn tâm sự với con trai nhưng cả một đoạn đường con trai bận suốt, còn gọi điện thoại rất lâu, cho đến lúc vào công ty mới rảnh rỗi. Lam Cao Nghĩa trái lo phải nghĩ, hỏi Lam Diệu Dương, “A Dương, có phải con muốn làm cảnh sát không?”

Lam Diệu Dương sững sờ, nghĩ ngợi, cười cười: “Không đâu.” Anh còn muốn giúp ai đó làm ảnh hậu nữa cơ.

Lam Cao Nghĩa yên tâm.

Cả ngày này Lam Cao Nghĩa đặc biệt lưu ý, thấy con trai làm việc bình thường, rất nhiệt tình, cũng có chút an ủi. Buổi chiều Lam Cao Nghĩa cùng Lam Diệu Dương tổ chức họp với các phòng ban. Lúc họp Lam Diệu Dương tư duy nhanh nhẹn, nói chậm rãi, Lam Cao Nghĩa không khỏi có chút tự hào, con của mình chính là ưu tú, không nên lo ngại, không nên cảm thấy anh không trưởng thành. A Dương nói đúng, nên hiểu cho nó hơn.

Lam Cao Nghĩa vừa nghĩ như vậy xong chợt thấy Lam Diệu Dương ngừng nói. Lam Cao Nghĩa ngẩng đầu nhìn anh, lại thuận theo tầm mắt anh nhìn ra ngoài, một người đang thò đầu qua bức tường kính của phòng họp.

Nghê Lam.

Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương, khuôn mặt tươi cười hoạt bát. Lam Cao Nghĩa không thể không thừa nhận, cô gái này quả thực rất xinh đẹp.

Lam Diệu Dương thấy Nghê Lam cười, dáng vẻ làm việc tinh anh kia lập tức mất ngay, không tự chủ được ngạc nhiên cũng toét miệng, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Ừm, tôi ra ngoài một chút.” Lam Diệu Dương vội vàng đứng lên, lại bổ sung thêm một câu, “Sẽ quay lại ngay.”

Tất cả mọi người đều hướng về phương hướng lúc nãy Lam Diệu Dương nhìn, nhưng Nghê Lam đã vội rụt đầu lại.

Lam Diệu Dương bước nhanh ra ngoài, Nghê Lam đứng ở góc tường cạnh phòng họp chờ anh.

Lam Diệu Dương kéo cô đi về phía văn phòng anh, sau khi đi vào đóng cửa lại, lúc này mới yên tâm hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Em là nghệ nhân dưới trướng công ty mà, hiện tại lên lầu đã có thể đi ngang rồi.”

Lam Diệu Dương bị cô chọc cười, “Có thể ra ngoài này sao? Lưu Tống chịu thả người?”

“Trần Thế Kiệt tìm người gọi điện cho phía Pháp rồi, chứng minh lúc ấy em căn bản không ở Pháp, không có thời gian gây án. Cho nên bọn họ liền thả em ra.” Nghê Lam chun mũi: “Có điều Jerry bọn họ không phục lắm, bọn họ tìm thật lâu mới tìm ra được manh mối này, hiện tại lại tay trắng. Lưu Tống đồng ý hợp tác với bọn họ, cùng nhau điều tra Paul.”

“Vậy em không cần quay về phòng tạm giam nữa đúng không?”

“Đúng thế.” Nghê Lam cao hứng ôm lấy Lam Diệu Dương: “Em muốn ăn một bữa tiệc thật lớn.”

“Tất nhiên rồi.” Lam Diệu Dương cũng rất cao hứng. Vốn tưởng rằng phải gian nan tìm bằng chứng, trải qua khó khăn trắc trở mới có thể cứu Nghê Lam ra, kết quả Alex gọi một cú điện thoại liền giải quyết xong.

Lam Diệu Dương lại nghĩ tới một chuyện quan trọng khác, “Alex đâu? Anh nghe Âu Dương Duệ nói ông ấy đồng ý trợ giúp tra án. Ông ấy có nói lúc nào dẫn em đi không?”

“Giải quyết Paul xong mới đi. Là tự ông ấy đi.” Nghê Lam khí phách vung tay lên, “Bà đây khổ cực quay lại như vậy chính là muốn tiêu diệt Bird. Giết chết bọn họ bà đây được tự do, mới không quay về quê đâu.”

“Hình tượng, hình tượng.” Lam Diệu Dương nhanh chóng nhắc nhở, “Đừng nói năng thô tục. Về sau sao làm ảnh hậu được.”

Nghê Lam cười ha ha: “Em nói đùa, còn chưa làm diễn viên nữa là.”

“Muốn làm là được rồi.”

Nghê Lam ôm cánh tay Lam Diệu Dương, “Vậy có thể vừa làm ảnh hậu vừa làm thám tử nha, em cảm thấy anh rất thích.”

“Được chứ.” Lam Diệu Dương hoàn toàn nuông chiều, nghe cũng rất hăng hái. “Vậy chúng ta được chọn vụ án.”

“Chúng ta chẳng những có thể cùng ký giả kiếm tiền, còn có thể lấy tiền từ chỗ Âu Dương Duệ, a, đến lúc đó Lưu Tống cầu xin chúng ta, chúng ta cũng phải tính tiền.”

Lam Diệu Dương và Nghê Lam cùng nhau cười ha ha. Thật vui vẻ nha, ở cùng với cô thật sự rất vui.

“À, anh phải trở lại họp rồi.” Lam Diệu Dương nói: “Tự em chơi trước đi, anh họp xong sẽ đến với em.”

“Nhanh đi nhanh đi.” Nghê Lam đuổi anh, “Em cũng có rất nhiều chuyện muốn làm. Muốn đối phó Tần Viễn, chúng ta ở phương diện kỹ thuật phải chuẩn bị một chút.”

“Tần Viễn làm gì rồi à?”

“Ai biết được, dù sao cảnh sát giám thị anh ta, hôm nay anh ta đi làm bình thường, nhìn qua rất bình thường. Vẫn luôn không thấy Paul, giống như không có người này vậy. Hôm qua camera giám sát bên Tùng Uyển và phía bệnh viện đương nhiên cũng gặp trục trặc rồi. Kiểu cũ rồi, đoán chừng mấy năm nay Tần Viễn không có nhàn rỗi, làm rất nhiều sắp xếp.”

“Cho nên lúc này em tìm đến anh anh ta cũng sẽ biết.” Dù sao hệ thống an ninh ở toà nhà này vẫn là của Thuỵ Thuẫn.

“Biết thì biết chứ sao.” Nghê Lam không quan tâm, “Đêm nay em còn muốn ở phòng 2001, chỗ đó rất xa hoa, em ở rất dễ chịu.”

Lam Diệu Dương nhìn thái độ này của cô chắc là đã có dự định. Cô thích ở đâu thì ở đó.

Lam Diệu Dương đi họp rồi, tâm tình rất tốt, lúc vào phòng họp có chút lâng lâng. Lam Cao Nghĩa quả thật không dám nhìn, tất cả mọi người cúi đầu làm bộ không thấy thái tử gia đi ra ngoài 26 quay lại 18.

Nhưng cuộc họp sau đó Lam Diệu Dương biểu hiện bình thường, không khiến cho Lam Cao Nghĩa mất mặt. Nội dung cuộc họp sau đều là công tác do Lam Diệu Dương phụ trách, Lam Cao Nghĩa nhìn thời gian, ông còn một cuộc họp khác liền giao lại cho Lam Diệu Dương chủ trì.

Lam Diệu Dương mặc dù nóng vội muốn gặp Nghê Lam nhưng anh không dám khinh thường công việc chút nào. Nghê Lam ưu tú như vậy, anh không cố gắng một chút sao được.

Cuộc họp kéo dài thêm 40 phút, cuối cùng đều đã giải quyết xong mọi vấn đề. Lam Diệu Dương bước chân nhẹ nhàng chạy về văn phòng, đẩy cửa đi vào lại nhìn không thấy người.

Lam Diệu Dương ngẩn người, nhưng anh rất nhanh phản ứng lại. Anh đóng cửa lại, nhẹ chân nhẹ tay đi qua phía ghế sofa, quả nhiên thấy Nghê Lam nằm trên ghế sofa ngủ rất ngon.

Lam Diệu Dương liền ghé vào sofa nhìn cô, nhìn nửa ngày cũng không chán. Về sau nhịn không được in một nụ hôn lên môi cô.

Lúc muốn hôn cái thứ hai, Nghê Lam mở mắt ra: “Anh có biết anh đánh lén như vậy, em chưa tỉnh ngủ một quyền có thể đánh chết anh.”

“Khoa trương dữ vậy.” Lam Diệu Dương không phục, “Anh cũng rất là lợi hại đó, dễ dàng bị em đánh chết vậy sao.”

“Anh lợi hại thế nào, chỉ biết ném người qua vai.”

“Ném qua vai là đủ rồi.”

“Anh xem, hiện tại anh không dùng được chiêu đó.” Nghê Lam khẽ nói: “Em nằm như thế, anh làm sao quăng?”

Lam Diệu Dương: “…” Quả thực quăng không được. Nhưng Lam Diệu Dương không phục.

“Vậy em nằm như thế, em làm sao một quyền đánh chết anh?”

Lam Diệu Dương vừa dứt lời, Nghê Lam bỗng nhiên kéo cánh tay anh túm anh tới chỗ mình. Lam Diệu Dương còn chưa kịp phản ứng, Nghê Lam đã nhấc chân chống lên eo anh, xoay một cái, cưỡi lên trên vai anh.

Cô làm bộ đấm lên huyệt thái dương của anh, lại siết thật chặt hai chân: “Tốt rồi, anh chết rồi. Hai kiểu chết. Một là bị đánh chết, một là bị em dùng chân bẻ gãy cổ chết.”

Lam Diệu Dương: “…” Hoàn toàn không biết nói gì.

Nghê Lam cười ha ha, Lam Diệu Dương cũng cười. Anh đưa tay vịn cô, sợ cô rơi xuống. Anh vừa muốn nói gì đó, cửa phòng làm việc bị gõ hai cái, sau đó bị đẩy ra.

Lam Cao Nghĩa dẫn theo một người đứng ở cửa phòng, sửng sốt.

Ông nhìn thấy Nghê Lam cưỡi trên đầu con trai mình.

Lam Diệu Dương nhanh chóng ho khan hai tiếng, vỗ vỗ chân Nghê Lam, bảo cô đi xuống.

Nghê Lam tuột từ trên vai Lam Diệu Dương xuống, tránh sau lưng Lam Diệu Dương, nhịn không được lại thò nửa cái đầu ra, lộ ra ánh mắt lặng lẽ quan sát.

“Ba.” Lam Diệu Dương chào hỏi.

Lam Cao Nghĩa không nói, tiếng ‘ba’ này nghe chột dạ như thế, nơm nớp lo sợ gọi ai đó.

Lam Cao Nghĩa giả bộ không nhìn thấy gì, nói với Lam Diệu Dương: “Vị này là chuyên gia an ninh máy tính do chú Hứa giới thiệu, từ nước ngoài trở về. Ba mời ông ấy tới thảo luận chuyện chúng ta muốn đổi công ty bảo an. Tiến sỹ Trần Thế Kiệt, vị này là con trai tôi, Lam Diệu Dương.”

“Xin chào, tôi là Trần Thế Kiệt.” Bonnie đi tới, vươn tay với Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương: “…”