Thời Chỉ đã đồng ý. Cô không nói rõ, mà chỉ hỏi một câu hỏi: “Ăn trưa hay ăn tối?”
Dường như Phó Tây Linh đã lập tức phản ứng lại, biết đây là Thời Chỉ đồng ý đi ăn cùng người nhà anh. Anh cầm điện thoại bấm gọi, còn không quên hỏi Thời Chỉ: “Em tiện đi vào lúc nào?”
“Như nhau cả.”
“Vậy để anh hỏi mọi người.”
Thời Chỉ ăn mấy miếng bánh rán, rồi lại vào đi tắm, trước khi sấy tóc, cô lục tìm đầu máy sấy trong tủ phòng tắm, là loại đầu sấy dẹt.
Bình thường, tính cách của cô rất vội vàng, sấy tóc không chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng, mà còn cậy chất tóc mình suôn mượt, nên trước giờ chưa từng lắp đầu sấy vào. Lần này, Thời Chỉ đã dùng, cô đứng trước gương từ từ sấy tóc, muốn sấy mái tóc mới cắt đến xương quai xanh sao cho ngoan ngoãn một chút.
Sau khi sấy tóc, Thời Chỉ lại tìm đồ trang điểm, đứng trước gương trang điểm nhẹ nhàng, cuối cùng là thay quần áo, cô cũng phải đứng trước phòng thay đồ chọn cả buổi.
Trước đây, đi chơi với Phó Tây Linh, bất luận là gặp ai, ăn cơm cùng ai, thì Thời Chỉ đều với đại một bộ quần áo, thay rồi đi luôn. Lần đi cà phê cùng Đường Văn Đình, cô cũng mặc áo phông dài tay cùng quần jeans thông thường.
Hôm nay, có chút khó khăn, lướt nhìn qua mấy chiếc quần jeans, sau đó ánh mắt lại rơi trên chiếc váy liền thân. Có một chiếc màu nhạt, là quà Morgan tặng cho cô khi làm việc tại nước ngoài.
Trong lúc Thời Chỉ làm mấy việc này, Phó Tây Linh cũng không chơi ipad nữa, mà ngồi dựa trên sofa lặng lẽ xem điện thoại và nhìn cô. Anh vẫn bộ đồ đó, áo phông cộc tay màu đen, và quần túi hộp đen dáng rộng, hơn nữa lại chẳng có ý định thay.
Nhìn điện thoại thì ít, đại đa số chỉ cầm trên tay xoay xoay nghịch, còn ánh mắt thì dán chặt vào Thời Chỉ. Thấy cuối cùng cô cũng đã chọn được một chiếc váy liền màu nhạt, trên người đang khoác áo choàng tắm, cầm váy đứng trước chiếc gương dài ướm thử lên người.
Anh cúi đầu, cố gắng nhịn cười, Thời Chỉ nhìn thấy trong gương, bèn có chút nghi ngờ: “Anh làm gì thế, trúng lô à?”
Phó Tây Linh vẫn đang cười, và kiêu ngạo hỏi lại: “Trúng lô được có đáng là bao, sao mà khiến anh vui vẻ vậy được?”
Đúng là người lắm tiền nhiều của! Người lắm tiền bị điên!
Thời Chỉ không hiểu được tâm trạng vui vẻ của Phó Tây Linh. Vì cô không biết, trước đó anh cũng từng ghen tị với những suy nghĩ cẩn thận trong mọi việc của cô đối với Thẩm Gia, tuy rằng khi đó cô không mấy thật lòng.
Thời Chỉ mặc chiếc váy liền thân vào, rồi tự nhiên vẫy tay, đợi Phó Tây Linh đi đến kéo khóa sau lưng lên cho mình.
Cô thuận miệng hỏi hai câu: “Người nhà anh có ăn được đồ cay không? Tại sao lại chọn nhà hàng Tứ Xuyên và Trùng Khánh?”
Phó Tây Linh bước tới, vén tóc sau cổ Thời Chỉ ra, kéo khóa váy lên, nhưng chỉ đáp câu hỏi đầu tiên: “Ăn được.”
Dứt lời anh bèn giữ vai cô, đẩy cô đến trước chiếc gương. Chất liệu vải của chiếc váy mỏng nhẹ, tựa vào gương bỗng cảm thấy lạnh lẽo, anh áp sát, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Phó Tây Linh đã làm trôi sạch son môi của Thời Chỉ, sau đó anh bị cô đuổi theo, cầm gối tựa sofa đánh cho mấy cái. Phó Tây Linh bị đánh cũng vui vẻ, anh tươi cười quay người, chặn cô lại, nói hay là anh sẽ tự tay dặm lại lớp trang điểm cho cô nhé.
Thời Chỉ khoanh tay: “Sao nào, anh tập luyện cái này với bạn gái trước đó rồi à?”
Phó Tây Linh đáp: “Cái này thì không, ngộ nhỡ anh là thiên tài thì sao?”
Có ma mới tin anh là thiên tài!
Trước khi rời đi, Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh, trước đây khi nhắc đến cô với người nhà, anh đã nói thế nào, cũng hỏi xem Phó Tây Linh đã thiết lập cho cô hình tượng nhân vật ra sao?
Phó Tây Linh ngẫm nghĩ, rồi nói cũng không có gì, thực ra anh chỉ phụ trách việc gửi ảnh, còn những vấn đề khác để do mọi người trong nhà tự biên tự diễn.
“Nhóm của gia đình anh, người khởi xướng chủ đề đều là các nữ phụ huynh, vậy nên anh không có vé được chen miệng vào.”
Thời Chỉ cảm thấy khó xử: “Anh gửi những bức ảnh thế nào…”
Phó Tây Linh đưa ipad cho Thời Chỉ, bảo cô tự xem, những tấm ảnh anh từng gửi vào nhóm, đều vẫn còn lưu trên ipad.
Sau đó, Thời Chỉ thấy bản thân mình trước khi đi du học, có ảnh cúi đầu mở rượu vang, có ảnh chống tay lên trán ngồi trước máy tính viết luận văn. Cũng có ảnh tập trung nghiên cứu thực đơn với nhân viên phục vụ, còn cả ảnh ôm bó hoa hồng đỏ nữa…
Cô không hề nghi ngờ động cơ lưu ảnh mình lại của Phó Tây Linh. Chỉ cảm thấy tác dụng của những tấm ảnh đó cũng giống như ảnh màn hình điện thoại, vào thời điểm nhất định sẽ được lôi ra để làm bùa hộ mệnh ngăn chặn các mối quan hệ.
“Em lo mọi người sẽ không thích em sao?”
“Sợ anh chém gió nhiều quá, sẽ bị lộ.”
Cuối cùng, người lớn trong nhà Phó Tây Linh vẫn chọn nhà hàng Tư Xuyên và Trùng Khánh, và bao phòng riêng ở lầu trên.
Thời Chỉ theo Phó Tây Linh lên trên, rồi được anh nắm tay giới thiệu với từng người một. Nhìn ngó xung quanh, Phó Tây Phong không có mặt, xem ra anh ta vẫn đang bị lệnh cấm, đến cả tiệc của gia đình cũng chẳng được tham gia.
Thời Chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, mặc dù rất nhiều người cô chưa từng gặp, nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ. Cô biết người đàn ông có nét mặt hao hao Phó Tây Linh, đang nhân lúc cả nhà không để ý, đã cười hì hì rồi lén rót rượu vào cốc nước, người bị cao huyết áp, bị cả bác sĩ và gia đình nghiêm cấm uống rượu kia chính là ba anh.
Cô gái ăn mặc sang trọng gọn gàng, trông có phần cứng rắn kia chính là chị họ – người đã tặng anh vài món đồ nội thất nhỏ theo phong cách Bắc Âu.
Cũng biết người đeo nhẫn đính hôn, có nét mặt dịu dàng, đôi mắt cong cong khi mỉm cười kia, chính là chị họ sẽ kết hôn trong năm nay mà tối qua Phó Tây Linh mới nhắc đến.
Thời Chỉ còn biết người phụ nữ làm bộ móng đính đá, mặc chiếc váy liền màu đỏ kia chính là dì hai – người biết chiêu “cửu âm bạch cốt trảo” và thường xuyên đặt mua nước soda cho Phó Tây Linh. Người đàn ông đeo kính trông nho nhã và lịch sự đang ngồi kế bên dì hai, chính là chồng của bà ấy.
Cũng biết người “cô đơn” không đeo nhẫn cưới, mà lại mang theo máy tính xách tay kia là chú út của Phó Tây Linh. Và người đàn ông đeo kính, khí chất tương tự Chu Lãng, đang thảo luận về rủi ro với chú út, chính là chồng của cô Phó Tây Linh.
Không quá khó khăn cho việc ghi nhớ, thậm chí chẳng cần giải thích cũng có thể nhận ra đối phương là ai, bởi vì từ rất lâu, Thời Chỉ đã nghe Phó Tây Linh kể ít kể nhiều về họ.
Mà người nhà anh, cũng như đã quen biết Thời Chỉ từ lâu, bọn họ nói về những chủ đề quen thuộc với cô. Từ chuyện dự án cải tạo con phố cũ, sang chuyện thời tiết tại thành phố mà cô đi du học, cũng nói đến công việc của cô tại Tập đoàn Hưng Vinh…
Chú út tương đối thân với sếp của cô là Phó Thiến: “Nghe nói, gần đây công ty chi nhánh ở Tỉnh bên cạnh của bọn con đang có một dự án mới khá tốt.”
Động tác cầm cốc nước lên của Thời Chỉ hơi dừng lại, cô chỉ đáp lại một câu: “Dạ, con cũng nghe nói về việc đó.”
Bác cả thì lại chăm sóc cho Thời Chỉ như chăm con gái. Ánh mặt trời rơi trên mái tóc bạc của ông ấy, khi không đau ốm, trông ông càng hòa nhã thân thiện hơn. Lúc này, đang ưu tiên chuyển các món ăn nổi tiếng của nhà hàng đến trước mặt Thời Chỉ.
“Thời Chỉ, con mau nếm thử đi, Tây Linh nói con thích ăn cay, con nếm xem nhà hàng này làm đồ ăn có chuẩn vị không?”
Trước đây, ở cùng người nhà của mình, Thời Chỉ chưa từng được chào đón như vậy, ngay cả khi Thời Mai còn sống, thì trong bữa ăn chỉ có duy nhất hai tình huống:
Lâm Hiếu Bình còn sống, tất cả đồ ăn ngon đều phần cho Lâm Hiếu Bình, nếu không cả hai mẹ con đều sẽ bị đánh.
Sau khi Lâm Hiếu Bình chết, phận ăn nhờ ở đậu, nên tất cả món ăn ngon đều phải để gia đình chủ nhà động đũa trước. Thời Chỉ không dám thể hiện quá nhiều niềm yêu thích, nếu không sẽ bị nói là con nhà không có giáo dục.
Tại khoảnh khắc này, cô đã có chút choáng váng. Hôm nay, cô thực sự không cần phải để ý đến những điều này sao?
Phó Tây Linh không có bất cứ lo lắng nào, anh cầm đũa, những lúc như thế này, anh lại rất nghe lời người lớn, mọi người kêu anh gắp cái gì thì anh đều gắp cả vào đĩa của Thời Chỉ.
Dù sao thì những món được đẩy đến, đại đa số đều là món anh đã ghi chú lại trước với gia đình. Thời Chỉ thích ăn cái này, Thời Chỉ thích ăn cái kia, từ trước khi hai người ra ngoài, trong lúc Thời Chỉ sấy tóc, thay quần áo, Phó Tây Linh đã nhắn hết vào trong nhóm rồi.
Thậm chí là còn sớm hơn thế nữa! Nửa năm trước, vào dịp Tết, Phó Tây Linh còn cầm điện thoại hỏi mẹ mình rằng: “Mẹ, mẹ có làm được món móng giò rút xương này không? Món này con ăn tại nhà hàng Tứ Xuyên ở nước ngoài, bạn gái con thích lắm.”
Thời Chỉ vẫn chưa biết, vị thiếu gia trông có vẻ ít nói đang ngồi ngay cạnh cô đây, thực ra là một người cuồng khoe khoang bạn gái. Thời điểm hai người là bạn giường, ngày nào anh cũng treo câu “bạn gái con” trên miệng, nên phụ huynh có muốn không nhớ sở thích của cô cũng khó.
Đến cả khách hàng trung thành với nước soda, cũng dặn dò chị họ của Phó Tây Lih đang sát lại gần Thời Chỉ: “Đừng rót soda cho Thời Chỉ, rót nước trái cây đi.”
Dì hai còn dạy Thời Chỉ nữa: “Cô gái, dì nói cho con cái này, tiền nong ấy mà, không nên để trong tay đàn ông. Số vốn trong kinh doanh của họ đủ để họ tiêu xài rồi, còn phần lương vẫn nên để vợ giữ là tốt nhất.”
Cô của Phó Tây Linh cũng trêu đùa: “Đúng thế, con xem chú út của con kìa, vì chưa có vợ, không ai quản lý tiền nong cho, nên ngày nào cũng chỉ có thể mời Quản lý tài chính đi ăn.”
Chú út nâng ly rượu lên: “Chị, tha cho em đi, lần trước, Tây Mẫn kết hôn, con bé đã mang em ra làm trò đùa rồi, bây giờ Tây Linh đưa bạn gái về, chị lại nói em phải không? Em thời thượng, đây gọi là chủ nghĩa không hôn nhân đó.”
Thực ra, Thời Chỉ biết chuyện của chú út, Phó Tây Linh có cái gì cũng kể cho cô nghe. Có một lần, Phó Tây Linh ra nước ngoài thăm cô, sau đó đã bất chợt nảy ra kế hoạch đi chơi, anh đưa cô đến căn homestay với phong cảnh rất đẹp.
Anh ở bên ngoài nhóm lửa nướng thịt, tay nghề khá tốt, cô chỉ thuận miệng khen anh nướng nấm, anh đã nói luôn là được chú út dạy.
Vì đã mở ra chủ đề này, nên Phó Tây Linh và Thời Chỉ nói luôn về tình hình của chú út. Anh từng nói, thời còn trẻ, chú út có một cô bạn gái, tình cảm hai người rất mặn nồng, cũng đã đính hôn, sau đó cô ấy vì bệnh mà qua đời.
Chú út vác theo chiếc balo đi du lịch vòng quanh thế giới, hai năm sau đó mới về nhà, rồi lại lập tức vùi đầu vào công việc, từ đó không yêu đương hẹn hò với ai nữa. Những chuyện đã qua tuyệt đối không đề cập đến, tuy nhiên so với đầu tư, thì chú út sẽ quan tâm nhiều hơn đến vấn đề y tế.
Đó là một buổi tối đẹp trời, những vì sao tràn ngập trên bầu trời. Phó Tây Linh đưa xiên thịt đã nướng chín cho Thời Chỉ, nói anh cảm thấy rằng chú út thật mạnh mẽ trong tình cảm, còn rất ngầu nữa.
Lúc đó, Thời Chỉ nhận lấy xiên thịt, cô liếc mắt nhìn anh: “Anh với chú ấy chẳng giống nhau chút nào nhỉ.’
Trên bàn ăn không ai lên tiếng giục cưới, cũng chẳng ai hỏi sâu xa về tiến triển trong mối quan hệ tình cảm giữa Phó Tây Linh và Thời Chỉ. Họ đối xử với với Thời Chỉ như thành viên mới trong gia đình được Phó Tây Linh đưa về, quan tâm, chăm sóc ân cần mọi mặt.
Thời điểm chuẩn bị rời đi, bác cả còn dặn dò Thời Chỉ, bảo cô có thời gian rảnh thì đến nhà chơi, nói rằng ở nhà rất nhiều loại trà ngon. Phó Tây Linh đứng kế bên vui vẻ nói: “Thời Chỉ bận lắm ạ, có thời gian rảnh thì phải ở với con chứ?”
Bác dâu cả huých huých vào cánh tay Phó Tây Linh: “Con còn không biết bác cả của con âm mưu gì hay sao? Bác cả con là thích con gái nhất, năm đó sinh anh họ của con, ông ấy đã cảm thấy hối hận rồi…”
Nhắc đến Phó Tây Phong, bác cả chợt biến sắc, “hừ” một tiếng: “Nếu tôi có cô con gái giống Thời Chỉ, thì có nằm mơ cũng phải mang theo nụ cười mà tỉnh giấc. Không như cái tên thối thây kia, năm đó cho nó ra nước ngoài đi học, chẳng kiên trì nổi ba tháng, đã quắn đít chạy về rồi…”
Các thành viên trong gia đình sợ bác cả lại kích động vì tức giận, nên khuyên nhủ rồi bảo tài xế đưa bác cả về trước.
Thực khách tại phòng bao bên cạnh cũng đã dùng xong bữa đang đi ra, đôi bên cộng lại có đến mấy chục người, cùng đi trong hành lang nên có chút ồn ào. Thời Chỉ nhân lúc hỗn loạn, kéo gấu áo Phó Tây Linh, âm thầm hỏi: “Phó Tây Phong đi du học nhưng không trụ được à?”
Dường như Phó Tây Linh rất thích thì thầm nói chuyện với Thời Chỉ giữa đám đông, anh khom người xuống theo lực kéo của cô: “Chê đồ ăn ở nước ngoài không ngon bằng đầu bếp nhà nấu.”
Thời Chỉ lắc đầu. Có lẽ cô đã hiểu được nỗi bất lực vì thất vọng của bác cả.
Sau khi xuống lầu tiễn bác cả, mẹ của Phó Tây Linh giữ người ở lại: “Thời Chỉ, vẫn còn sớm, chiều nay con ghé nhà chơi một lúc nhé.”
Nói xong, bà ấy lại chớp chớp mắt với cô, với dáng vẻ vô cùng bí mật, Thời Chỉ liền đồng ý.
Cô ngoái đầu lại nhìn, thấy Phó Tây Linh đang bị chú út giữ. Ánh mặt trời buổi chiều tháng sáu sáng rực, chú út căn dặn anh, nhất định phải đối xử tốt với bạn gái.
Phó Tây Linh gật đầu, mỉm cười đáp: “Được ạ.”
Ở cạnh người nhà Phó Tây Linh rất thoải mái, nhưng Thời Chỉ cho rằng, đây là sự giáo dục tốt đẹp từ sâu trong xương cốt họ. Cũng cho rằng, nếu Phó Tây Linh đưa một cô bạn gái khác về, thì mọi người cũng sẽ chu đáo như vậy.
Nhà của Phó Tây Linh là một căn biệt thự, diện tích rất lớn. Lần trước đến đây là buổi đêm, lại còn hộ tống Phó Tây Phong đang kêu gào thảm thiết, nên Thời Chỉ không để ý kỹ nhà anh.
Cô xuống xe, hơi dừng lại, và đã bị Phó Tây Linh nhận thấy, anh nghiêng người về phía cô, hạ thấp giọng, nói: “Thích biệt thự hả?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Căn nhà này mua sớm, từ khi anh còn nhỏ đã có rồi, hiện tại giá đã tăng lên rất nhiều.”
Nghe ý tứ của anh, chắc hẳn là rất đắt, số tiền tiết kiệm ít ỏi trong thẻ ngân hàng của Thời Chỉ không đủ để mua kiểu nhà này, nên cô chẳng còn hứng thú hỏi thêm gì nữa, mà đi theo người lớn vào cửa.
Hiện tại, đang là giờ trà chiều, mẹ của Phó Tây Linh đi xem bánh cookie hồng trà dì giúp việc nướng đã xong chưa, còn phái nam thì ngồi trong phòng khách nói về những chủ đề mà họ quan tâm.
Bác dâu cả một mình qua tìm Thời Chỉ: “Khi nãy các bác, các chú của con có mặt, nên không tiện nói, Thời Chỉ, bác luôn muốn nói lời cảm ơn với con, vì Tây Phong, cũng là vì Tây Linh.”
“Lần trước, Hà Phàm Thành đã đến bệnh viện nói với bác, may mà có con, chiến trường kinh doanh là nơi ăn thịt người, nếu không có bọn con, thì thật khó tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra…”
Bác dâu cả nói, hiện tại ngày nào Phó Tây Phong cũng chép sách, là những cuốn sách giáo khoa bắt buộc phải học trong trường đại học.
“Tất cả những người được gọi là bạn bè của nó, sau khi biết thẻ ngân hàng của nó bị khóa, đã dụ dỗ nó kiếm tiền bằng con đường bất chính.”
“Tây Phong bốc đồng, nhưng nó cũng hiểu, mấy kẻ đó có mục đích riêng, không phải vì muốn tốt cho nó…”
Dù sao thì đây cũng là chuyện của nhà người ta, nên Thời Chỉ không cho rằng mình mới hòa thuận ăn bữa cơm với cả gia đình, thì đã đủ tư cách để bình luận về chuyện này, nên chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Bác dâu cả nói mấy câu, lại chuyển chủ đề sang Phó Tây Linh. Vào mùa hè hai năm về trước, có một tối, Phó Tây Linh đột ngột chạy đến nhà bác cả.
Bác dâu cả nói, con cũng biết đấy, Tây Linh không phải đứa trẻ say xỉn. Anh chỉ uống vài chén trong bữa tiệc gia đình, hoặc tiệc đãi khách, và hầu hết đều là uống đỡ hộ người lớn, đối với những bữa ăn bên ngoài, anh đều rất tiết chế. Nhưng đêm hôm đó, Phó Tây Linh đã đem theo hơi men đến.
Từ nhỏ, Phó Tây Linh đã rất tự hào, vốn dĩ trí nhớ của anh rất tốt, gặp phải vấn đề gì cũng vô cùng nghị lực, chỉ cần bắt đầu thì chắc chắn sẽ làm tốt. Với tính cách này, thì thành công là chuyện dễ dàng, vì vậy lớn bằng ngần này rồi nhưng hầu như chưa từng phải chịu đả kích. Nếu đặt vào thời cổ đại, có lẽ sẽ trở thành vị tướng trẻ chiến công vĩ đại, ra quân chưa từng thất bại.
Đấy là lần đầu tiên bác cả nhìn thấy cháu trai mình trầm mặc ít nói như vậy, thì rất đau lòng, bèn lấy loại trà ngon nhất ra pha cho Phó Tây Linh. Phó Tây Linh ngồi bên bàn trà, uống trà trong im lặng.
“Hỏi nó có chuyện gì, nó cũng chẳng chịu nói.”
Tình cờ là mấy ngày đó, ba mẹ Phó Tây Linh đi vắng, đến nơi khác tham dự hôn lễ của con một người bạn. Hôm ấy, Phó Tây Linh rất lạc lõng, anh ngồi ở nhà bác cả đến nửa đêm, cuối cùng là ngủ lại nhà bác.
Anh không chịu ở phòng Phó Tây Phong, cũng chẳng chịu để dì giúp việc dọn dẹp phòng dành cho khách, mà ngủ luôn trên sofa.
Điều hòa trong nhà là điều hòa tổng, nhiệt độ thấp, giữa đêm, bác dâu cả không yên tâm, nên xách theo đèn xuống lầu, muốn xem xem Phó Tây Linh có đắp chăn hay không?
Bác dâu mỉm cười, khóe miệng hơi lộ ra nếp nhăn: “Bác cũng già rồi, luôn cảm thấy tụi nó vẫn còn là con nít, nên suốt ngày lo lắng không đâu.”
Kết quả là, trên sofa chẳng có người, chiếc chăn điều hòa bị vứt ở một góc, còn Phó Tây Linh vẫn ngồi bên cạnh bàn trà nằm kế cửa sổ, lặng lẽ nhìn điện thoại. Phát hiện ra ánh sáng, anh mới ngẩng dậy, hốc mắt ửng đỏ, nói: “Cô ấy hạ cánh rồi.”
Bác dâu cả lên tiếng: “Cũng là sau đó, bác mới biết chuyện con ra nước ngoài du học. Bác nghĩ, có lẽ hôm đó là ngày con ra nước ngoài.”
Ngay cả chuyện lớn như thất bại trong dự án trước đó, cũng chẳng khiến tâm trạng Phó Tây Linh suy sụp, có thể thấy rằng anh rất giỏi trong việc đối phó căng thẳng. Khi nãy nghe bác dâu cả kể việc tâm trạng Phó Tây Linh suy sụp, Thời Chỉ còn đang suy đoán nguyên do, hiện tại nghe đến đây, đã khiến cô thực sự choáng váng.
Là vì cô ra nước ngoài sao? Sao có thể như thế…
“Đây là lần đầu tiên bác thấy Tây Linh đau lòng vì một cô gái như vậy. Trước đây, bọn ta cố gắng ghép nó với các cô gái khác, thì nó đều tránh người ta như tránh tà…”
Sau đó rất lâu, Thời Chỉ ngồi lại bàn trà, nhưng đầu óc toàn là những câu nói của bác dâu cả. Trước khi ra về, cô mới hoàn hồn trở lại, để tìm mẹ Phó Tây Linh, nhưng còn chưa lên tiếng, mẹ anh đã lắc đầu, khẽ kéo tay cô: “Dì hiểu.”
Trên đường về, Phó Tây Linh đã nhận ra Thời Chỉ đang phân tâm, anh hỏi cô có chuyện gì, có phải không thích điểm nào đó không, hãy nói cho anh nghe.
Thời Chỉ lắc đầu, cô chỉ cảm thấy gia đình anh rất ấm áp, sôi động và tràn đầy thiện ý. Thời điểm tại lối vào nhà hàng, trước khi bác cả ra về, tuy rằng có rất nhiều lời phàn nàn về đứa con trai không biết phấn đấu của mình.
Nhưng khi cô cả đuổi theo, nói đã gọi món gà cay và thỏ hầm bia cùng vài món khác, bảo ông ấy cầm về cho Phó Tây Phong ăn, thì ông ấy miệng còn nói “nó không đáng được ăn”, nhưng vẫn cầm lấy.
“Ở nhà anh, làm vỡ bát có bị mắng không?”
“Tại sao lại bị mắng, vỡ chén bát chẳng phải là “vỡ òa hạnh phúc” hay sao?”
“Vậy à?”
Thời Chỉ nhớ lại câu dì hai dạy mình quản lý tiền bạc, bèn hỏi Phó Tây Linh: “Vậy anh hoàn toàn đồng ý với cách thức chung sống của các cặp vợ chồng trong nhà mình phải không? Thực sự giống như dì hai nói, đưa toàn bộ tiền cho em quản lý, anh cũng sẵn lòng sao?”
“Tại sao lại không?”
“Chú út đã nói, trước khi chồng của dì hai mua đồ đều phải “nộp đơn xin”, ông ấy có ít tiền vậy hả…”
Phó Tây Linh bật cười: “Em thấy chồng của dì hai trước mặt mọi người thì đáng thương vậy thôi, chứ thực ra ông ấy sắp hạnh phúc chết luôn rồi!”
Vào một dịp lễ tết nọ, dì hai đang nấu sủi cảo trong phòng bếp, không biết làm kiểu gì lại bị đứt mất sợi dây dạng bạc đính trên bộ móng giả, khiến bà ấy la lên thất thanh.
Chồng của dì hai vốn dĩ đang chơi cờ vây cùng ba Phó Tây Linh, nghe thấy tiếng hét, còn tưởng dì hai bị bỏng nước sôi, bèn chạy như bay vào phòng bếp, đến dép cũng bay vèo đi mất, còn sợ đến tái xanh mặt mày.
“Còn một lần khác, hai người họ giận nhau, dì hai không thèm hỏi chồng mình để lấy tiền lương tháng đó, khiến chồng dì ấy ra ngoài uống bia đến mức sắp khóc tới nơi.”
Sau khi kể xong những chuyện này, đột nhiên Phó Tây Linh thay đổi góc độ, anh híp mắt lặp lại câu hỏi: “Muốn quản tiền của anh à? Muốn gả cho anh sao?”
Thời Chỉ cầm chiếc kẹo mút bạc hà vừa mới bóc đánh anh: “… Mơ đi cưng!”
Trong phòng chờ sân bay ở thành phố phía Nam nơi Vạn Nhiễm sống, Thời Chỉ đã từng có chút bối rối, khi đó cô vô cùng do dự.
Cô không biết sự trói buộc về mặt tình cảm có thể mang lại điều gì. Cũng chẳng biết việc thừa nhận niềm yêu thích, liệu có phải là đang trao cho đối phương cơ hội được làm tổn thương mình hay không?
Đến hôm nay, cô đã tìm được đáp án cho những câu hỏi này. Nếu được lớn lên trong một môi trường ấm áp như gia đình Phó Tây Linh, thì ắt hẳn Thời Chỉ sẽ càng tin tưởng hơn về việc, sự ràng buộc trong tình cảm có thể mang lại năng lượng tích cực.
Điện thoại của Phó Tây Linh bỗng đổ chuông, từng tiếng chuông nối liền nhau, anh nhân lúc đang dừng đèn đỏ, liếc nhìn một cái, rồi bật phát đoạn âm thanh.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người gửi tin nhắn thoại đến là dì hai, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Tây Linh à, con xem con này, lần đầu đưa Thời Chỉ về, sao con lại mặc đồ đen thùi lùi thế hả? Dì con đây này, đến tóc cũng phải ra ngoài tạo kiểu, lần sau con nhớ để ý chút nhé. Người ta thì xinh đẹp là thế, vậy mà con ngồi bên cạnh đúng thật là nhìn không nổi…”
Phó Tây Linh cầm điện thoại lên, tức đến bật cười, anh nghiêng đầu nhìn Thời Chỉ: “Cái gì mà không nhìn nổi, chẳng nhẽ con không đẹp trai hay sao?”
Đúng là đẹp trai thật! Mặc cả cây đồ màu đen vô cùng đẹp trai, có thể là do người lớn không hiểu nổi. Nhưng khi anh nghiêng đầu, cong môi tỏ vẻ nghi hoặc, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, trông thật mê hoặc.
Thời Chỉ nhìn anh ấn vào nút tin nhắn thoại, đau khổ trả lời lại tin nhắn: “Lần tới con sẽ mặc nguyên bộ vest luôn.”
Thời Chỉ nhịn cười, nghiêng đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô luôn nghĩ rằng, thời điểm Phó Tây Linh rung động không lệch so với mình là bao. Nhưng những gì bác dâu cả của anh nói…
Rõ ràng, khi đưa cô ra sân bay, Phó Tây Linh không có quá nhiều cảm xúc, liệu có phải là hiểu lầm không? Thực ra, những việc diễn ra vào khoảng thời gian đó, Thời Chỉ không còn nhớ rõ nữa.
Thời điểm mới đến môi trường mới ở nước ngoài, quả thực là quá nhiều chuyện cần giải quyết. Thành thật mà nói, có những ngày tháng ấy, ấn tượng của cô về Phó Tây Linh rất nhạt nhòa…
Về đến nhà Phó Tây Linh, trông thấy có hai người đang đứng ngoài ấn chuông, anh hỏi có việc gì, hai người đó chỉ chỉ vào chiếc thùng rất to bên cạnh, nói là đến để giao cây xanh. Đối phương báo là do Hà tiên sinh đặt, bảo anh Phó và quý cô bên cạnh, ai ký tên cũng được.
Phó Tây Linh cầm bút bi ký tên, cây xanh được chuyển vào nhà, sau đó anh gọi điện cho Hà Phàm Thành, trong điện thoại truyền đến tiếng cười hóng hớt của anh ta: “Phó ơi, nhận được rồi à?”
“Vừa nhận, mới đi buôn cây hả?”
“Buôn cây cái gì, đồ thô thiển. Tôi nghe nói hôm nay Thời Chỉ đi ăn cùng gia đình cậu, nên mới tặng đó.”
“Tặng một cái cây?”
“Sao lại cây? Thể hiện sự tôn trọng chút đi chứ! Cái đó gọi là Trúc bách hợp, bách hợp đó, hiểu không?”
Điện thoại đang mở loa ngoài, Thời Chủ cũng đã nghe thấy, cả buổi chiều hôm nay, cô luôn có phần lơ đãng, chỉ cảm thấy cái cây này trông khá đẹp.
Nào ngờ, Phó Tây Linh thế mà lại hiểu được ba cái trò kỳ quái của cậu bạn nối khố, lại còn cười nữa: “Được, cảm ơn nhé.”
Phó Tây Linh chuyển cây đến bên cửa sổ sát trần, bóng của cành lá rơi xuống sàn nhà. Thời Chỉ nhìn những cái bóng đó, chợt nghĩ đến bồn cây Phát tài rất cao trong văn phòng của Phó Thiến.
Ngày về nước, cô đi tìm Phó Thiến, Phó Thiến vẫn mặc bộ váy công sở chuyên nghiệp, cầm bình xịt nước, đang xịt nước lên những chiếc lá mảnh mai màu xanh đậm của cây Phát tài.
Thấy Thời Chỉ bước vào cửa, Phó Thiến đặt bình xịt xuống, họ chỉ nói mấy câu hàn huyên như “Ngồi máy bay mệt lắm phải không?” hay “Chúc mừng tốt nghiệp”. Sau đó, người phụ nữ mạnh mẽ ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da, đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện điều động công việc với Thời Chỉ.
Có hai vị trí, đối với Thời Chỉ mà nói đều khá tốt, Phó Thiến công nhận năng lực của Thời Chỉ, nên muốn cô tự chọn, sự cách biệt về tiền lương là hàng trăm nghìn tệ/năm, chỉ có điều, vị trí có mức lương cao lại là ở tỉnh khác.
Phó Tây Linh mới về nước chưa đầy bốn mươi tám tiếng đã xảy ra bao nhiêu chuyện, vậy nên cô vẫn chưa nói với anh về việc thay đổi vị trí làm việc. Thời Chỉ cũng không phải là kiểu người có thói quen cứ hễ gặp chuyện gì là tìm người khác tham khảo ý kiến trước.
Tâm trí cô có chút rối loạn, luôn nghĩ đến lời của bác dâu cả nhà anh, cũng nghĩ đến tin nhắn trước đó Linh Linh đã gửi cho mình.
Buổi tối hôm Phó Tây Linh bị sốt, Linh Linh đã gửi đến một tin nhắn rất dài, cô ngốc đó đã nói thế này:
“Chị Thời Chỉ, hôm nay em đã nghe chị Vạn Nhiễm kể về chuyện của chị, sau nửa ngày do dự, em thấy vẫn nên gọi cho chị một cuộc.”
“Chị Vạn Nhiễm nói, lần thất tình trước đó đã để lại bóng ma tâm lý cho chị. Em rất chậm chạp, chẳng phát hiện ra chị từng thất tình, chỉ biết trước đây khi ở trong quan bar, hình như cậu mợ đối xử với chị không mấy gần gũi.”
“Thực ra, gia đình em cũng như vậy, ba mẹ em thích em trai em hơn, bọn họ không thích quan tâm để ý đến em, vậy nên em học hết trung học thì không tiếp tục học lên nữa. Ba em nói lãng phí, nói chẳng thà em ra ngoài đi làm thuê còn hơn.”
“Em từng có bạn trai, rất sớm, từ khi còn chưa quen chị và chị Vạn Nhiễm. Cũng may là hai chị không gặp, nếu không chắc chắn sẽ cười chết em luôn cho coi. Khi ấy, em thích anh ta, cảm thấy mái tóc vàng của anh ta đẹp trai vô cùng. Anh ta lớn hơn em vài tuổi, mở tiệm net, điều kiện sống tốt hơn em rất nhiều, và đối xử với em cũng không tệ.”
“Em tưởng rằng bọn em sẽ kết hôn, sau đó, em có một đứa con, anh ta không muốn con, cũng không cần em nữa…”
Từng dòng tin nhắn nhảy lên, có hơi ồn ào, bác sĩ bên cạnh Phó Tây Linh liếc nhìn, nên Thời Chỉ đã ra khỏi phòng anh, đọc xong, bèn gọi lại cho Linh Linh.
Linh Linh khóc lóc trong điện thoại, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết: “Chị Thời Chỉ, có một khoảng thời gian em cũng tưởng rằng, cả cuộc đời em sẽ chỉ như thế này, có thể sẽ không yêu nữa.”
“Nhưng chị nhìn này, hiện tại em đang sống vô cùng hạnh phúc.”
“Lão Tiền và chị Vạn Nhiễm đều nói chị thông minh hơn em rất nhiều, đợi khi nào gặp được, chị sẽ biết thế nào là gặp đúng người, cái gì qua đều đã qua, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Khi Thời Chỉ nhớ lại những lời Linh Linh vừa khóc lóc vừa nói, thì Phó Tây Linh đang ngồi trên sofa nghịch ipad, anh cũng chẳng nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mỗi người đều có tâm sự riêng, cuối cùng Phó Tây Linh là người phá vỡ sự im lặng đó, anh như thuận miệng nói: “Thiết kế nhẫn cưới của chị họ anh đẹp lắm.”
Anh vừa nói, vừa đưa ipad qua, màn hình là một bản thảo thiết kế vẽ tay, như ảnh 3D, mọi khía cạnh đều thể hiện sự khéo léo mà nhà thiết kế thêm vào chiếc nhẫn cưới.
Thời Chỉ liếc nhìn một cái, rồi lơ đãng đáp: “Ừm.”
Phó Tây Linh không có ý định thay đổi chủ đề, anh hỏi cô cảm thấy chiếc nhẫn cưới của chị họ mình thế nào? Còn nói chị họ đang hỏi ý kiến anh, mà anh lại không rõ về sở thích của con gái.
Thời Chỉ miễn cưỡng kéo lại chút chú ý, lại liếc nhìn thêm hai lượt, nói hoa văn của nó quá phức tạp.
“Vậy, đơn giản một chút thì đẹp hơn à?”
“… Phó Tây Linh, em không am hiểu về đồ trang sức.”
Dường như Phó Tây Linh rất cố chấp về vấn đề này, không hiểu sao tính cách của chị họ anh dịu dàng như vậy. Vừa nhìn là biết xung quanh chị ấy có rất nhiều bạn thân ngọt ngào dễ thương. Vậy tại sao lại nhất quyết phải nhờ cậu em họ này đưa ra đề nghị cho nhẫn cưới của mình?
Hay là, do chị họ hôm nay sau khi gặp mặt, nên đã nảy sinh chút niềm tin vào thẩm mỹ của cô, mới mượn lời Phó Tây Linh để hỏi cô chăng?
Thời Chỉ có chút đau đầu, cô cố gắng càng kiên nhẫn càng tốt, rồi nói cho Phó Tây Linh rằng, từ nhỏ mình đã không mấy quan tâm đến đồ trang sức. Mẹ của Thời Chỉ, đến nhẫn cưới còn chẳng có, chỉ có một đôi bông tai vàng, mà lại là của hồi môn của bà ngoại.
Vì đầu óc còn đang bận suy nghĩ đến chuyện khác, nên Thời Chỉ không mấy tập trung nói ra vài câu. Cô nói rằng, sau này vì trong số tiền mà Thời Mai bị người ta lừa mất, có cả tiền mượn người thân, nên phải mang đôi bông tai đó ra trả nợ.
Phó Tây Linh rất hiểu ánh mắt của Thời Chỉ, từ lúc cô nói ra chữ đầu tiên, anh đã phát hiện, lúc này vô cùng dễ mớm lời cô. Sự tôi luyện trong thương trường không phải là vô ích, mớm lời thì cần tốc độ nói ra sao, ngữ điệu thế nào, anh là người rõ nhất.
Phó Tây Linh có vẻ rất bình thường: “Họ hàng nào thế?”
Thời Chỉ vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình: “Bác dâu cả nhà em.”
“Là hoa tai kiểu gì?”
Khi hỏi câu này, anh mở phần mềm vẽ trên ipad ra, còn nhét cả bút vào tay Thời Chỉ nữa. Thời Chỉ đang cau mày ngẫm nghĩ, về mặt một lúc làm hai việc thì cô không giỏi bằng Phó Tây Linh, anh có thể vừa hôn vừa trả lời tin nhắn, còn cô thì không.
Hiện tại trong tâm trí cô đều là “Chọn làm việc ở ngoại tỉnh, sẽ phải yêu xa”, “Yêu xa thì còn yêu đương cái mẹ gì nữa?”, “Nhưng đấy là hàng trăm nghìn tệ đó” và “Mà hình như cũng không phải là quá khó để kiếm tiền”…
Ngoài ra, Thời Chỉ không còn quá nhiều phòng bị với Phó Tây Linh, bị nhét bút vào tay, mà trong đầu cô chỉ lóe lên câu hỏi “Em vẽ không đẹp đâu, liệu có vẽ được không đây?”
Đôi bông tai của Thời Mai vô cùng đơn giản, là kiểu bán trong tiệm vàng, thậm chí đến chi phí gia công cũng không cần trả. Có nút tròn tròn, thêm vài đường lõm như ngôi sao tám cánh, thực ra cũng khá dễ vẽ.
Thời Chỉ vẽ vài nét, rồi ném trả ipad vào lòng Phó Tây Linh, cô nghĩ xong rồi. Cô cảm thấy, mình và Phó Tây Linh đã yêu đương chính thức, tuy rằng mới được vài ngày, nhưng cũng đã là bạn trai bạn gái của nhau, ban ngày còn đến gặp người nhà của anh nữa.
Có vấn đề gì nghĩ không thông, cũng nên hỏi ý kiến của anh. Phó Tây Linh nói mình là bạn trai chính hiệu duy nhất sao, vậy nếu chẳng thể đưa ra bất cứ ý kiến nào, thì còn cần anh làm gì nữa?
Thời Chỉ đang định lên tiếng, thì đã bị Phó Tây Linh ngồi bên cạnh kéo vào lòng, anh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Do tính cách của mình, Thời Chỉ sẽ không có kiểu nhẹ nhàng thương lượng, cô bị ôm trong vòng tay, nhưng vẫn giữ giọng điệu như ông lớn ngồi trong văn phòng bàn chuyện công việc.
Cô nói nội bộ cấp cao trong Tập đoàn đang đấu đá, Phó Thiến có thể coi là một nhóm nhỏ giành chiến thắng. Gần đây cô ta đang cố gắng thu lợi ích nhiều nhất có thể về mình, vì vậy vị trí làm việc của Thời Chỉ sẽ có điều chỉnh, có thể coi là một sự tăng tiến nhẹ.
“Có hai vị trí, dự án ở ngoại tỉnh đang sốt, thu nhập năm nhiều hơn hàng trăm nghìn so với ở lại đây. Anh thấy em nên chọn thế nào?”
Vấn đề này khiến tâm trạng Phó Tây Linh rất phức tạp, năm đó, khi làm bạn giường anh chẳng có được đãi ngộ như vậy. Quyết định đi du học, hai năm rồi, cô chỉ tình cờ thoải mái thông báo với anh là xong, lại còn với dáng vẻ có thể cắt đứt bất cứ lúc nào nữa.
Thời Chỉ có thể thương lượng với anh, khiến anh rất vui, nhưng cũng khó xử. Theo phong cách làm việc của Thời Chỉ, chắc chắn cô sẽ chọn chỗ làm có mức lương cao hơn, buổi trưa chú út cũng đã nói, dự án mới tại công ty chi nhánh của Tập đoàn Hưng Vinh đang rất sốt.
Phó Tây Linh ngẫm nghĩ: “Em muốn anh trả lời bằng thân phận nào?”
“Bạn trai.”
“Vậy thì em ở lại đi.”
Thực ra, tại thời điểm nói ra câu hỏi này, Thời Chỉ đã biết trước đáp án, mà cô cũng hy vọng Phó Tây Linh sẽ nói vậy.
Thời Chỉ đổi sang chủ đề khác, cô nói: “Phó Tây Linh, hôm nay bác dâu cả tìm em nói chuyện, nói vào mùa hè hai năm trước, có một lần anh uống rượu rồi nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà bác cả uống trà. Bác ấy nói hốc mắt anh ửng đỏ, như sắp khóc.”
“… Bác dâu cả kể chuyện này với em sao?”
Phó Tây Linh hơi khựng lại, rồi nói: “Không khóc, bà ấy nhớ nhầm rồi.”
“Ừm, em muốn biết lý do tại sao hôm đó tâm trạng của anh lại không tốt.”
Phó Tây Linh không chút do dự: “Là vì em.”
Được, vấn đề đã được giải quyết. Thời Chỉ gật đầu, cô hẩy cánh tay Phó Tây Linh đang ôm eo mình ra, sau đó chống đùi anh đứng dậy: “Em muốn đi uống nước.”
Phó Tây Linh kéo cổ tay Thời Chỉ, hỏi: “Quyết định thì sao, không định nói cho anh nghe à?”
Vào hơn bốn giờ chiều mùa hè, ánh nắng lùi dần đến khi chỉ còn lại một khoảng nhỏ, rơi trên bồn cây trúc bách hợp mới chuyển vào.
Chỉ mười mấy vạn thôi mà, đâu phải là không có năng lực, vậy nên bất luận là bị nhét vào đâu, chỉ cần cô muốn, thì sớm muộn gì cũng có thể kiếm được.
Thời Chỉ nói: “Em ở lại mà!”