Ngày Gió Nam Về

Chương 49




Trò xé giấy bằng miệng này chẳng thể chơi, Thời Chỉ bị “chơi đểu” suốt mấy năm liền, nên không thể nói là không tức giận.

Vào cửa, hai người chỉ hôn nhau một lúc, dù sao thì buổi sáng mới làm rồi, chẳng đến mức đói khát. Nên chỉ hôn đến khi cô cảm thấy đủ, thấy vui, sau đó đã không chút nể tình mà đẩy anh ra.

Phó Tây Linh lùi lại, anh đứng dựa bên tường ở ngưỡng cửa, trong mắt vẫn còn những ham muốn chưa thể dập tắt. Anh cười có chút lưu manh: “Được làm bạn trai rồi mà chẳng có gì cải thiện nhỉ, vẫn dùng xong thì vứt?”

Thời Chỉ lạnh lùng liếc một cái: “Đáng kiếp!”

Chuyện này không thể nghĩ thêm, càng nghĩ lại càng bực. Phó Tây Linh thực sự nói câu “một người bạn” mơ hồ này quá nhiều lần, là cố tính đánh lừa cô, khiến cô hiểu lầm.

Mặc dù trí nhớ của Thời Chỉ không bằng Phó Tây Linh, nhưng ít nhiều cô cũng là Quản lý cấp cao mới nhậm chức của Tập đoàn Hưng Vinh, là át chủ bài trong tay Phó Thiến.

Lượng công việc hàng ngày quá nhiều, sự chuyên nghiệp đã ép cô không được dễ dàng quên, do đó, cô vẫn có thể nhớ bảy, tám phần về những câu nói liên quan đến “một người bạn” mà anh từng nói.

Mỗi lần nhớ lại, Thời Chỉ đều muốn cầm đồ đập vào người Phó Tây Linh, bao gồm hộp khăn giấy trên sofa, gói khăn ướt, hộp snack khoai tây, điều khiển, hay là son…

Trước đây thì thôi, đặt biệt là lần cô phát hiện ra mình đã động lòng, mỗi lần nhắc đến Tiến sĩ Chu Lãng, người không biết là nam hay nữ, cô đều cảm thấy biểu hiện của bản thân không tài nào so được với người ta…

Xấu hổ chết đi được! Vậy nên những món đồ dùng để ném anh lại càng nặng hơn. Một lần mạnh tay nhất, là Thời Chỉ đã ném điện thoại của mình qua.

Mà Phó Tây Linh cũng đã luyện được chiêu, anh phản ứng vô cùng nhanh, lập tức bắt được. Sau đó cầm điện thoại của cô, trượt mở màn hình, miệng thì nói người ta ác độc, nhưng lại tiện tay đổi tên gợi nhớ của mình trên Wechat. Đổi từ “Thời gian do dự” thành “Bạn trai chính hiệu duy nhất”.

Trong đêm, nhân lúc Thời Chỉ đang ngủ, Phó Tây Linh còn dùng tên gợi nhớ này, nhắn tin cho cô, tin nhắn là địa chỉ của một nhà hàng Tứ Xuyên. Là nhà hàng nổi tiếng với món cá hấp mà Chu Lãng và Thời Chỉ đã nói đến trong lúc ăn.

Nửa đêm, Thời Chỉ tỉnh giấc, theo thói quen cô ấn sáng màn hình điện thoại, sau khi nhìn thấy tên gợi nhớ, lại đá Phó Tây Linh trong chăn một cái, đá cho anh tỉnh ngủ luôn.

Lâu lắm rồi Phó Tây Linh không có được giấc ngủ yên, anh không mở mắt, mà khẽ cau mày, nhưng vẫn bắt đầu dỗ dành cô: “Ngày mai đưa em và Chu Lãng đi ăn cá hấp.”

Thời Chỉ vùng vẫy, cố ý hỏi Phó Tây Linh, tại sao bây giờ không nói “một người bạn”, hay “Tiến sĩ Chu” nữa? Cuối cùng thì Chu Lãng cũng có một cái tên rồi phải không?

Người đang mắt nhắm mắt mở bên cạnh lại bắt đầu nghẹn giọng cười, anh kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng ấm áp áp sát vào nhau. Anh hơi đè lên người Thời Chỉ, quen thuộc hôn vào giữa hàng lông mày của cô: “Mau ngủ đi, bà cô tổ của tôi ơi.”

Kế hoạch không theo kịp biến cố, bữa cá hấp này đã chẳng thể ăn. Sau khi bác cả của Phó Tây Linh nằm theo dõi tròn bốn mươi tám tiếng tại bệnh viện, thì bác sĩ đã đồng ý cho ông ấy xuất viện.

Buổi tối gia đình tổ chức tiệc mời bạn bè tới dự, người lớn gọi điện đến, kêu Phó Tây Linh về, nói là để mừng bác cả được ra viện, ngoài ra vẫn còn một lý do khác nữa.

Việc đánh mất dự án lần này nói to không phải to, nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, dù sao đây cũng là sự mất mát. Phó Tây Phong là người gây họa, vậy nên bác cả phải ra mặt để duy trì thể diện. Mà Phó Tây Linh với tư cách là nhân vật chính của sự việc, không thể không tham dự.

Thông thường tại những bữa tiệc với sự góp mặt của nhiều người lớn, thì Phó Tây Linh sẽ ăn mặc nghiêm túc hơn đôi chút. Anh tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào, xắn tay áo lên đến bắp tay dưới: “Em đi ăn với Chu Lãng nhé?”

Thời Chỉ đáp: “Thôi, Chu Lãng cũng bận, còn em thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”

Cô luôn rạch ròi, không đến mức vì một bữa cá hấp mà đi riêng với bạn khác giới của người yêu.

“Bữa ăn này, Phó Tây Phong có đến không?”

“Anh đoán là không.”

Quả thực là Phó Tây Phong không đến, không phải né tránh sóng gió, mà tất cả mọi người đều biết, để anh ta xuất hiện chẳng có bất cứ giá trị gì. Một bữa ăn tưởng chừng rất bình thường, trên bàn bày đầy những món ngon như vậy, nhưng rất có thể sẽ ẩn chứa nhiều lưỡi kiếm bí mật, cũng như các xung đột về lợi ích.

Trước khi ra ngoài, Phó Tây Linh nói, anh sẽ không về sớm được, quả nhiên gần đến mười hai giờ đêm, anh mới mang theo men rượu bước vào cửa. Sợ làm phiền đến Thời Chỉ, anh nhẹ nhàng đi vào phòng tắm dành cho khách tắm rửa, sau đó ra ngoài uống nước rồi cứ thế ngủ luôn trên sofa.

Nửa đêm, Thời Chỉ cầm điện thoại soi đường, đi đến cạnh sofa, độ dài của chiếc ghế này không đủ cho Phó Tây Linh, anh hơi nhíu mày, đầu nằm nghiêng một nửa ở mép ghế.

Cảm nhận được có người, anh mở mắt thì trông thấy Thời Chỉ: “Cắt tóc rồi à?”

“Ừm.”

Buổi tối không có gì để làm, Thời Chỉ đã ra ngoài tìm tiệm làm tóc, cắt mái tóc dài thành ngắn đến xương quai xanh, cô nói rằng quá dài cũng vướng víu.

Đối với Phó Tây Linh mà nói, bất cứ thay đổi ngẫu nhiên nào đó ở Thời Chỉ, anh đều thấy vô cùng xinh đẹp.

Trong lúc cô cúi người xuống hỏi anh “Tại sao không vào phòng ngủ”, anh đã quàng lấy cổ cô, khẽ hôn lên môi cô, rồi hỏi một đằng đáp một nẻo: “Đẹp lắm!”

Sau khi bị Phó Tây Linh quấn quýt ôm hôn, cơn buồn ngủ của Thời Chỉ đã gần như tan biến. Về phòng cũng chẳng ngủ được nữa, nên cô đã nghe anh kể những chuyện xảy ra trong bữa tối hôm nay.

Bác cả với những vết bầm tím ở mu bàn tay do truyền dịch, cúi đầu xin lỗi một vài nhân vật có tuổi, nói rằng ông ấy đã không dạy dỗ tốt con trai mình.

Phó Tây Phong sẽ rút khỏi tất cả công việc làm ăn kinh doanh mà trước đó anh ta phụ trách, đồng thời tìm cơ hội quay lại trường, nghiêm túc nghiên cứu học hành.

Dù sao thì bác cả cũng mới xuất viện, nên Phó Tây Linh đã thay ông ấy uống chén rượu này. Kết quả của dự án là thất bại, thất bại chính là thất bại, cho dù cả quá trình có cố gắng đến đâu, cũng đều vô dụng.

Phó Tây Linh xin lỗi với người lớn, nói rằng bản thân mình vẫn còn thiếu sót, sau đó lại uống một cốc nữa. Ba Phó Tây Linh cũng đứng dậy, nói mấy lời như “Cảm ơn các vị đối tác đã chỉ bảo tận tình trong suốt bao năm qua”. 

Ông ấy cũng là người đang có bệnh, không nên uống rượu, vì vậy vẫn là Phó Tây Linh uống đỡ. Tóm lại là uống tới uống lui, một mình anh đã uống hết một bình rượu trắng hơn năm mươi độ.

Cái người này ở bên ngoài thì hô mưa hoán vũ, uống xong cũng không hề thay đổi sắc mặt, bước đi chẳng loạng choạng, nhưng về đến nhà mới than vãn với Thời Chỉ, nói mình chóng mặt.

Thời Chỉ đưa tay tới, ấn thái dương giúp Phó Tây Linh, phòng ngủ không bật đèn, bọn họ cứ thế nói chuyện trong bóng tối.

Trong mắt người ngoài, Phó Tây Linh là người ít nói, kể cả tại những buổi tụ họp với nhóm anh em chơi lâu năm, như Chu Lãng hay Hà Phàm Thành, thì anh cũng không phải là người hoạt bát sôi nổi nhất. Chỉ thường xuyên mỉm cười nghe bọn họ kể chuyện cười, hay trêu chọc nhau. Nhưng khi ở trước mặt Thời Chỉ, anh lại muốn kể cho cô nghe tất cả mọi thứ.

Phó Tây Linh nói chị họ nhà chú ba của anh đã đính hôn, cuối năm nay sẽ làm đám cưới. Còn nói: “Bên nhà bác Hà cũng đặt bàn tại cùng một khách sạn, nên tình cờ gặp Hà Phàm Thành dẫn theo cậu nhóc bên ngoại nhà anh ta, chơi thổi bong bóng ngoài hành lang, cậu nhóc rất đáng yêu. Lần tới có cơ hội sẽ dẫn Thời Chỉ đi gặp thằng bé, nhóc con đó cũng biết cô.”

Thời Chỉ không biết việc Phó Tây Linh mua đồ ăn vặt suốt một tháng trời cho cháu nhà người ta, chỉ vì muốn dạy cậu nhóc đó một câu trả lời.

“Nhóc con, bạn gái của chú là ai?”

“Là Thời Chỉ ạ.”

Thời Chỉ nhớ rằng, mình chưa từng gặp trẻ nhỏ trong các mối quan hệ của Phó Tây Linh, còn tưởng anh uống say rồi, nên nói linh tinh.

Ngày hôm sau, khi Thời Chỉ tỉnh giấc, thì Phó Tây Linh đã mua đồ ăn sáng về rồi. Anh mặc cả bộ đồ màu đen, đang ngồi trên sofa, hoàn toàn không thấy dấu hiệu nôn nao. Trông thấy cô đã dậy, bèn hất cằm chỉ tới chỗ đồ ăn sáng để trên bàn trà, đồng thời nói “chào buổi sáng” với cô.

Phó Tây Linh đang chơi game trên ipad, vô cùng nghiêm túc, nên không ngẩng đầu lên.

Anh vừa chơi, vừa hỏi Thời Chỉ: “Tối qua anh đã nói với em chưa? Mẹ anh và bác dâu cả muốn hỏi xem em có thời gian rảnh đi ăn một bữa không, sáng nay lại nhắn tin đến hỏi nữa!”

Thực ra, buổi tối hôm đến quan bar túm cổ Phó Tây Phong, Thời Chỉ chỉ mải lo lắng cho anh bạn trai đang đánh nhau trên lầu, rất có thể còn ở trong tình trạng thất thần nữa. Ít nhiều sẽ có phần cư xử không đúng mực, không biết mẹ Phó Tây Linh có để bụng hay không?

Theo thói quen của mình, cô cảm thấy nếu có cơ hội ăn cơm với mẹ Phó Tây Linh, thì cô sẽ nói qua về vấn đề đó một chút, âu cũng là việc tốt. Nghĩ vậy, Thời Chỉ bèn sờ sờ túi quần jean nhưng không tìm thấy điện thoại.

“Anh có thấy điện thoại của em không?”

“Hết pin rồi, ở trên bàn trà kìa.”

Trên bàn trà cạnh sofa có hai chiếc điện thoại màu đen giống hệt nhau, đều đang sạc pin. Thời Chỉ thuận tay rút một máy ra, trượt mở, nhấp vào Wechat, mới phát hiện đây là điện thoại của Phó Tây Linh.

Anh vẫn chưa đóng hộp thoại, là cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ. Mẹ Phó Tây Linh nhắn tin nhắn thoại, có lẽ là hỏi Thời Chỉ có tiện cùng ăn bữa cơm không? Sau đó còn gửi liên tiếp mấy đường liên kết của các nhà hàng lớn, đều là đồ Tứ Xuyên cho anh chọn.

Phó Tây Linh không tự quyết định, cũng chẳng lập tức đồng ý, mà chỉ trả lời lại hai câu: “Để con hỏi ý Thời Chỉ” và “Lát nữa con hỏi”.

Thời Chỉ vô tình xem điện thoại của anh, đến khi một tin nhắn mới xuất hiện trên thanh thông báo ở đầu màn hình, cô chưa kịp nhìn rõ tên gợi nhớ là nhà thiết kế gì gì đó, đã khóa màn hình lại.

Có lẽ do Thời Chỉ mãi không trả lời, nên Phó Tây Linh tưởng rằng cô không muốn đi, bèn nói thẳng với cô: “Đi hay không phụ thuộc cả vào em.”

Thời Chỉ quay đầu lại, Phó Tây Linh vẫn ngồi dựa trên sofa, hai chân mở rộng, trên tay cầm chai nước soda, gác cổ tay lên đùi, tay còn lại đặt trên ipad, đang chơi giải đố.

Tối qua anh đã nói, cháu bên ngoại của Hà Phàm Thành đã cá cược với anh, chỉ cần phá vỡ kỷ lục, cậu nhóc sẽ đồng ý một điều kiện của anh. Không hiểu sao, Phó Tây Linh lại có hứng thú cá cược với một đứa trẻ ba, bốn tuổi như vậy.

Sau khi qua cửa, anh mới ngẩng lên, Thời Chỉ có chút khó mở miệng, cô biết mình là người vụng về. Cô không thể chân thành bày tỏ câu “Phó Tây Linh, em rất thích anh”, hay “Phó Tây Linh, mấy ngày hẹn hò cùng anh em thực sự rất vui”.

Những cái tên như “Thời gian do dự”, “Thực tập sinh” đều là nói đùa. Nhưng nếu Phó Tây Linh không chủ động đổi tên gợi nhớ của anh trên Wechat thành “Bạn trai chính hiệu duy nhất”, thì có thể cô sẽ không tự động đề cập đến việc như “Hôm nay chúng ta sẽ chính thức”.

Cũng giống việc trước giờ cô chưa từng nói “Chúc mừng năm mới”, “Sinh nhật vui vẻ”, hay “chúc mừng ngày lễ tết nào đó” với anh.

Cũng giống như việc cô sẽ giữ chặt Phó Tây Linh, phân tích ưu nhược điểm với anh, nhưng sẽ chẳng bao giờ nói rằng buổi tối hôm đó, mình đã vô cùng, vô cùng lo lắng cho anh.

Cũng giống như việc cô âm thầm mở vali của mình, rồi xếp hết đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm nhà Phó Tây Linh. Treo quần áo vào phòng thay đồ, nhưng cô sẽ không nói “Phó Tây Linh, chúng ta bắt đầu sống cùng nhau nhé.”

Mối quan hệ tình cảm phát triển khá tốt đẹp, nên Thời Chỉ đương nhiên không bài xích việc được dùng bữa cùng người nhà của đối phương. Thế nhưng trước mắt, cô vẫn chẳng thể chủ động nói ra câu “em sẵn sàng ăn cơm cùng người nhà anh”.

Vậy mà, trước giờ Phó Tây Linh luôn nghĩ thay cho cô, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh cũng đoán được những đấu tranh tâm lý trong lòng Thời Chỉ, còn an ủi cô nữa. 

“Đừng quá áp lực, bữa ăn này không phải ép em làm bất cứ điều gì, chỉ là phụ huynh không biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì. Cho rằng anh và em đã hẹn hò với nhau nhiều năm, sợ rằng với tư cách là người lớn bên phía nhà trai, nếu cứ mãi không chủ động sẽ khiến em cảm thấy bị lạnh nhạt.”

“Hơn nữa, hai lần Phó Tây Phong gây chuyện, em đều giúp đỡ, nên họ muốn bày tỏ lòng cảm ơn đối với em, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Bên ngoài có vẻ rất nóng, ánh nắng ban mai đã làm nóng lớp da của ghế sofa, báo hiệu rằng năm nay sẽ là một mùa hè nóng bức.

Bữa sáng được để trên bàn trà, là bánh rán mà Thời Chỉ thích ăn, trong chiếc cốc thủy tinh là nước suối, vì Thời Chỉ không thích uống soda.

“Anh không trực tiếp từ chối, là vì…”

Xem ra Phó Tây Linh có chút lo lắng, anh đặt ipad xuống, cau mày để lựa từ: “Nếu em đồng ý, có thể đến thăm ba mẹ anh, thăm bác cả và bác dâu cả của anh, để xem cách thức vợ chồng họ hòa thuận với nhau ra sao.”

Thời Chỉ đã hiểu ý của Phó Tây Linh, anh đang muốn nói, nếu cô vẫn còn do dự về việc hẹn hò với anh, thì có thể đến xem xem vợ chồng những người lớn tuổi trong gia đình anh hòa hợp với nhau như thế nào.  Mặc dù tính cách khác nhau, nhưng anh đã chịu ảnh hưởng từ nhỏ, chắc chắn sẽ có những mặt bị ảnh hưởng.

Thời Chỉ không thể nói rõ lý do, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay: “Vậy nếu em đến nhìn rồi, mà vẫn không hài lòng, vẫn không thích thì sao?”

Phó Tây Linh không phải là người có tính cách hay xu nịnh người khác, anh đi tới, đặt hai tay lên vai cô: “Lúc đó rồi tính, chẳng có nhẽ lại bắt anh thả cho em đi tìm người khác?”