Đây vốn là nhà của Phó Tây Linh, rượu cũng là do anh mang về, vậy nên bất luận câu “không ai thèm hẹn” của anh có phải chém gió hay không, thì Thời Chỉ đều chẳng thể từ chối. Chẳng nhẽ cô lại ngăn không cho người ta về nhà?
Thời Chỉ nhường lối đi ở ngưỡng cửa, xách theo chai rượu quay người vào phòng bếp: “Vẫn chưa nấu cơm.”
Phó Tây Linh hỏi cô: “Vậy cô định ăn gì?”
“Trứng xào cà chua với cơm.”
“Hết rồi sao?”
“Ừm, hết rồi.”
Phó Tây Linh thay dép lê, vào nhà, khi đi ngang qua người Thời Chỉ, anh thuận tay nắm cổ tay cô, rồi cầm lấy chiếc túi đựng rượu vang mà cô đang xách.
“Đừng nấu nữa, tôi gọi đồ bên ngoài. Dù sao thì đây cũng là ngày lễ truyền thống, vậy nên phải có chút cảm giác nghi thức mới được.”
Mối quan hệ giữa họ hàng của Thời Chỉ rất xa cách, nên cô chẳng có chút kỷ niệm đẹp nào liên quan đến lễ tết,
lại càng không hiểu được cảm giác nghi thức của những người có tiền.
Đặc biệt là khi chàng trai giao đồ bấm chuông cửa và giao năm túi giấy lớn màu đen, thì Thời Chỉ đã nghĩ rằng Phó Tây Linh còn mời thêm bạn bè đến cùng ăn mừng ngày lễ.
Phó Tây Linh xách những chiếc túi giấy căng phồng nhưng không đến bàn ăn mà đi thẳng vào phòng khách. Anh xé túi giấy, lấy chiếc hộp giấc bạc đặt lên bàn trà, mùi thơm nấu nướng trong nhà hàng cao cấp lập tức tỏa ra.
“Chúng ta ăn ở đây đi.”
Phó Tây Linh chỉ lấy hai chiếc ly đế cao, ngồi xuống thảm, dựa lưng vào sofa, rồi mở rượu vang. Trông dáng vẻ của anh, thì không có ai khác đến sao?
Thời Chỉ ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Phó Tây Linh mở rượu. Trước đây ở quán bar, những lúc nhàn rỗi do vắng khách, Lão Tiền đã dậy mấy người Thời Chỉ rất nhiều cách khui rượu.
Cô và Vạn Nhiễm còn thử cách dùng máy là làm nóng miệng chai rượu, đợi mười mấy phút, là nút chai mềm mại gặp nóng sẽ tự “nhảy” ra ngoài. Phó Tây Linh chẳng có kinh nghiệm phong phú ấy, anh dùng cách thường thấy nhất, mở rượu bằng đồ khui.
Bàn tay của anh rất đẹp, vào thời khắc rút nút rượu ra, hình dáng khớp xương, cũng như phần màu xanh nổi trên mu bàn tay lại càng rõ ràng hơn, trông thật gợi cảm.
Thời Chỉ nhìn chằm chằm hai giây, sau đó rời mắt, bất luận là vì lý do gì, thì khi họ ở riêng cùng nhau vào ban đêm, sẽ luôn khiến cô có chút mất tập trung.
Phó Tây Linh vừa uống nước, đôi môi ẩm ướt, nhìn rất muốn hôn. Anh khẽ hé môi, nói với cô: “Đầu bếp của nhà hàng này được mời từ nước ngoài về, bít tết ngon lắm, cô nếm thử…”
Thời Chỉ không chú ý lắng nghe, ánh mắt lại di chuyển trở lại đôi môi Phó Tây Linh. Trong khóe mắt, là một mảng màu đỏ rực không phù hợp với màu sắc trang trí, đó là bó hoa hồng khi nãy anh mang về.
Và cũng chính bó hoa ấy, đã kịp thời kéo lại sự tỉnh táo chi Thời Chỉ, cô không chút biểu cảm phá vỡ sự mập mờ của buổi tối ngày hôm nay. Đúng vào thời điểm Phó Tây Linh đưa miếng bít tết đến, đồng thời chủ động đặt ra câu hỏi đầu tiên: “Gần đây có tin tức gì của Thẩm Gia không?”
Miếng bít tết có màu hồng nhạt ở giữa, bơ và hạt tiêu trộn lẫn với nhau, hương thơm phả vào chóp mũi. Thời Chỉ lấy đũa gắp một miếng bít tết, lơ đãng đưa nó vào miệng.
Cô không rõ Phó Tây Linh đã nghe ra ý tứ sâu xa trong câu hỏi này hay chưa, chỉ thấy anh đáp với thái độ rất bình thường: “Không nghe thấy tin tức gì quá đặc biệt, ít ra là trên trang cá nhân rất cô đơn, vừa nãy còn nghiên cứu số liệu trong phòng thí nghiệm, không đón lễ cùng Đào Giai.”
Phó Tây Linh lấy điện thoại ra, tìm khoảnh khắc của Thẩm Gia đưa qua cho Thời Chỉ. Sau khi hai người chia tay, Thẩm Gia chỉ đăng một bài đăng duy nhất, là vào nửa giờ trước. Có thể nhìn ra tấm ảnh này được chụp trong phòng thí nghiệm, và không có dòng trạng thái đính kèm.
Thẩm Gia rất ít khi đăng bài trên trang cá nhân, thông thường chỉ đăng vài tấm ảnh đi chơi, hay ảnh của động vật. Anh ta sẽ chụp ảnh hai chú chó chăn cừu của nhà bạn, cũng chụp chú mèo mướp dưới lầu ký túc xá của Thời Chỉ…
Trong khoảng thời gian Thẩm Gia theo đuổi Thời Chỉ, anh ta còn đăng vài tấm ảnh sáng sớm rồi mà vẫn còn đang học hành. Và rồi ngày hôm sau, Thẩm Gia sẽ gọi đến cho Thời Chỉ, nói rằng: “Hôm qua mệt quá, anh lười không muốn dậy ăn sáng, nhưng lại muốn gặp em.”
Dựa trên sự hiểu biết của cô về anh ta, khi vừa nhìn thấy khoảnh khắc của Thẩm Gia, Thời Chỉ đã nhạy cảm xác định rằng, bài đăng này của Thẩm Gia là để cho bạn khác giới xem, và việc anh ta thành đôi với Đào Giai chỉ là sớm muộn mà thôi.
Tuy nhiên trong lòng cô chẳng chút xáo trộn, mà chỉ liếc nhìn một cái, rồi đặt điện thoại xuống bàn trà, nhưng chủ đề vẫn đang xoay quanh Thẩm Gia.
“Anh kết bạn Wechat với Thẩm Gia, vậy tại sao anh ta không tham gia bữa tiệc hồ bơi lần trước?”
“Bất cứ dịp nào có mặt tôi, thì ngoài những lần có cả phụ huynh ra, còn lại Thẩm Gia đều sẽ không đến.”
“Vậy Đào Giai thì sao?”
“Đào Giai không có trong nhóm bạn của tôi. Ba cô ta không làm kinh doanh, hình như là một vị Giáo sư Nghệ thuật tự do. Đồng thời cũng là Viện phó của một trường cao cấp nào đó, cụ thể thì tôi quên rồi.”
Sau khi trở về từ biệt thự ở ngoại ô, hai người chưa từng đề cập đến chuyện của Đào Giai và Thẩm Gia. Ngay cả trong mấy ngày Thời Chỉ thất tình, thì họ cũng chẳng ngồi “tám chuyện” nhiều như vậy.
Rõ ràng tối nay quả thực là “sự việc bất thường”, nhưng Phó Tây Linh hoàn toàn không ý thức được “ắt có điềm xấu”, mà vẫn ăn uống thong thả, nói chuyện cũng rất thoải mái.
Cả hai yên lặng ăn uống vài phút, đến khi Thời Chỉ tiếp tục hỏi về Đào Giao, Phó Tây Linh lại đột nhiên mỉm cười, cười một cái thật khẽ.
Anh mím môi, nhìn Thời Chỉ đầy hứng thú, nhưng không vạch trần cô, cũng chẳng giải thích rõ ràng: “Tiện thể hỏi luôn xem tôi và Đào Giai quen nhau thế nào được rồi đấy!”
“Đàn violin.”
Thời Chỉ đoán ra được điểm này khiến Phó Tây Linh có chút bất ngờ, anh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nhìn thấy chiếc đàn violin của tôi rồi à?”
Ở nhờ nhà Phó Tây Linh, quả thực là Thời Chỉ đã trông thấy vài chiếc violin được cất trong phòng thay đồ. Đào Giai cũng biết chơi violin, khi đó, Thời Chỉ đã nảy ra một ý nghĩ: Có lẽ hai người họ quen nhau vì violin.
“Chúng tôi học chung giáo viên dạy violin.”
Là phụ huynh, ít nhiều cũng hy vọng con cái mình sẽ thành công trong học tập và sự nghiệp. Khi Phó Tây Linh học cấp một, trong bữa tiệc nào đó của gia đình, bác cả của anh đã đề cập đến, nói rằng mình quen biết một nghệ sĩ violin rất nổi tiếng, và đã nghỉ hưu từ một dàn nhạc có tiếng tăm.
Bác cả muốn Phó Tây Phong và Phó Tây Linh cùng đi học violin để “trau dồi” tình cảm, nhưng Phó Tây Phong đã bỏ cuộc từ lâu, sống chết cũng chẳng chịu tiếp tục. Về phần Phó Tây Linh, vốn dĩ anh là kiểu người “không bắt đầu thì thôi, nếu đã bắt đầu thì phải thật nghiêm túc”.
Cộng thêm hồi nhỏ đã xem “Tuyển tập Sherlock Holmes”, nhân vật chính trong đó biết chơi violin, nên anh cũng được tính là có chút hứng thú, và kiên trì theo giáo viên học ngần ấy năm.
Lần đầu gặp Đào Giai là vào năm lớp mười một, lúc đó, Đào Giai bắt đầu theo học giáo viên violin của Phó Tây Linh. Giáo viên tuổi tác đã cao, không thích lặn lội đi lại, nên học sinh đều đến học tại nhà ông ấy.
Các lớp học nối tiếp nhau, lớp này hết giờ lại đến lớp khác, và học viên thường xuyên gặp nhau. Cộng thêm thỉnh thoảng có các bài kiểm tra hoặc thi đấu, giáo viên sẽ đưa họ ra ngoài vài lần, sau một hai lần cũng coi như quen biết nhau.
“Đào Giai giỏi hơn tôi, tôi chỉ học chơi thôi.”
Với những sự kiện đó, bất luận là Thẩm Gia và Đào Giai, hay Phó Tây Linh và Đào Giai, thì mối ràng buộc định mệnh giữa họ đều không gây ra dao động nội tâm cho Thời Chỉ.
Cô chỉ đang nghĩ rằng, trong khi bọn họ học violin, thì mình làm gì?
Năm lớp mười một, Thời Chỉ sống ở nhà cô út, cô út mở một tiệm làm tóc, Thời Chỉ thường xuyên có mặt tại cửa hàng để đỡ việc. Gội đầu cho khách, quét dọn tóc dưới sàn, pha thuốc nhuộm tóc…
Có lần, em trai nhà cô lấy trộm tiền để đi chơi, bị cô phát hiện ra thiếu tiền. Đối diện với cơn tức giận của bà ta, em họ không dám nhận, chỉ có thể đổ oan, nói là Thời Chỉ lấy, và cậu ta đã tận mắt chứng kiến.
Giữa hai người, đương nhiên cô út tin tưởng rằng con trai mình không ăn cắp, bọn họ lục lọi ngăn kéo bàn của Thời Chỉ, và tìm thấy chút tiền học bổng mà cô tiết kiệm được. Cho rằng đó là đồ ăn cắp mà có, hoàn toàn không hề cho Thời Chỉ lấy một cơ hội giải thích.
Ngày hôm đó, sau khi tan học về nhà, Thời Chỉ lặng lẽ nghe cô và chú nói những câu vô cùng khó nghe. Bọn họ không cho phép cô ăn tối, bắt cô về phòng tự suy ngẫm về bản thân, trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe rõ âm thanh ăn uống của gia đình ba người bên ngoài.
Có lẽ chú đang gắp sườn cho em trai: “Tề Tề sau này không được gặp học chị nhé, ăn cắp là hành vi xấu, biết chưa?”
Thời Chỉ uống hai ngụm rượu, thầm nghĩ: Quả thực giữa người với người luôn có khoảng cách…
Buổi tối hôm nay, Phó Tây Linh rất dễ nói chuyện, như thể anh chọn một ngày thế này là để uống rượu, và hoàn toàn chẳng có mục đích gì vậy.
Thời Chỉ nói ra chủ đề nào đó phá hoại bầu không khí, anh đều thuận theo, cô nhắc đến bạn trai cũ, anh cũng cùng Thời Chỉ nói về bạn trai cũ của cô, còn hỏi, cô từng đón lễ tình nhân cùng Thẩm Gia chưa?
“Chưa.”
14 tháng 2 năm nay, vào ngày lễ tình nhân, khi đó Thời Chỉ và Thẩm Gia mới hẹn hò chưa được bao lâu. Việc làm ăn ở quán bar vào những ngày lễ tết tương đối bận, Thời Chỉ bận bịu cùng mọi người tới gần hai giờ sáng, cho đến khi vị khách cuối cùng ra về.
Giữa đêm Đông đầy tuyết, cô đi khóa cửa cuốn mới phát hiện điện thoại có tin nhắn gửi đến của Thẩm Gia, nội dung đại loại là: “Chúc bạn gái của anh lễ tình nhân vui vẻ!”
“Vậy đó.”
“Gửi cho cô một tin nhắn, hết rồi sao?”
“Ừm.”
Có lẽ Phó Tây Linh cũng cảm thấy câu chuyện giữa cô và Thẩm Gia thật nhàm chán, bèn chủ động lấy violin ra cho cô xem.
Thời Chỉ không nhận được phản ứng mà bản thân mong đợi, nên cũng bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi rằng mình có nghĩ quá nhiều rồi hay không?
Thời điểm Phó Tây Linh cầm cây violin ra, Thời Chỉ đang khoanh tay đứng ở phòng khách, thăm dò anh, nhưng không lên tiếng. Cô mặc chiếc áo croptop cộc tay, quần thể thao cạp trễ để lộ ra vòng eo gọn gàng săn chắc, cùng phần cơ bụng không mấy rõ ràng.
Phó Tây Linh đi đến trước mặt cô, rồi dừng lại ở khoảng cách cách Thời Chỉ chưa đầy một mét, ánh mắt anh sâu thẳm, trên tay cầm cây cung vĩ khẽ nhấc lên chạm vào sườn eo cô. Động tác rất nhẹ nhàng, có thể nói là dịu dàng chậm rãi trượt lên phía trên.
Thời Chỉ có chút rùng mình, hơi thở không nghe theo kiểm soát khẽ dừng lại nửa giây. Cô đối diện với ánh mắt anh, ánh nhìn đan xen, nhưng lại có chút bình tĩnh ăn miếng trả miếng, có thể nhìn thấy sự ương ngạnh và nguy hiểm trong mắt nhau.
Cây cung vĩ của Phó Tây Linh rơi trên xương quai xanh của Thời Chỉ, rồi dọc theo hõm cổ hướng lên trên, cuối cùng là chạm vào vành tai cô.
Anh tiến lại gần thêm một chút, cầm cây cung vĩ nâng cằm Thời Chỉ: “Cô cảm thấy hôm nay tôi đến đây, là để làm vậy với cô sao? Cô đang kiểm tra xem tôi có thể tuân thủ thỏa thuận hợp tác không à?”
Thời Chỉ cau mày gạt cây cung vĩ ra: “Tôi chỉ không hiểu được, rốt cuộc là tại sao anh lại giúp tôi thôi.”
Phó Tây Linh thấy Thời Chỉ một câu cũng không rời khỏi Thẩm Gia, thế nhưng anh lại chỉ nghi ngờ rằng, liệu cô có đang kiểm tra xem anh có thể tuân thủ thỏa thuận hợp tác hay không?
Phó Tây Linh thực sự không có mục đích khác sao? Thực sự chỉ để thỉnh thoảng chụp một tấm ảnh của cô rồi gửi vào nhóm gia đình thôi sao?
Phó Tây Linh không trả lời, anh uể oải ngồi xuống sofa, rũ mi nghiêm túc điều chỉnh cây violin, sau đó bắt đầu biểu diễn.
Đây là lần đầu tiên Thời Chỉ xem người khác chơi violin, loại nhạc cụ này thực sự kỳ diệu. Vốn dĩ Phó Tây Linh là kiểu chàng trai vô cùng hoang dã, vậy mà khi kéo violin, trông anh lại thật nho nhã.
Ngoài nho nhã ra, còn có cảm giác chỉ cần hơi có ý tứ thôi cũng đủ để trêu đùa người khác đến chết khô, chết héo…
Sau bài hát này, Phó Tây Linh không còn bất cứ hành động mơ hồ nào khác, còn chủ động nói chuyện về công việc với Thời Chỉ.
Bọn họ chỉ uống chút rượu, hai người còn không uống hết một chai rượu vang, mà đồ ăn cũng thừa rất nhiều. Thời điểm thu dọn đồ ăn thừa, Thời Chỉ nhìn Phó Tây Linh không nói nên lời, hỏi anh tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Như thể chết đói, đã gọi bít tết lại còn gọi cá và sườn, thêm cả mì Ý và pizza.
“Ngày mai cô có thể dùng lò nướng làm nóng lại.”
Thời Chỉ nói: “Phó Tây Linh, ngày mốt tôi có thể chuyển đi rồi.”
Vài ngày nữa là Thời Chỉ khai giảng, ký túc xá của trường sẽ mở cửa vào ngày mốt, đến lúc đó cô sẽ chuyển đi ngay. Rất có khả năng đây chính là bữa cơm cuối cùng họ ăn cùng nhau.
Phó Tây Linh không hề ngạc nhiên: “Vậy mới nói, thịnh soạn một chút cũng chẳng sao.”
Thế nhưng, điều mà anh không nói ra chính là: Bài hát vừa rồi anh chơi có tên “Can`t Help Falling in Love”.
Cầm lòng chẳng đặng, rơi vào bể tình!