Ở nhờ nhà Phó Tây Linh khiến cuộc sống của Thời Chỉ đột nhiên trở nên vô cùng nhàn rỗi, không cần bận rộn đủ loại công việc trong quán bar, cũng chẳng cần đối phó với côn trùng và chuột.
Bản thân Phó Tây Linh không thường xuyên về nhà, chỉ có dì dọn dẹp mà anh thuê, là đúng mười giờ sáng hàng ngày sẽ mở cửa vào nhà, mang theo ít trái cây, rau củ tươi, sau đó dọn dẹp nhà cửa. Thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ mang cả hoa tươi đến, cắt tỉa cành lá rồi cắm vào bình.
Dù giúp việc không hay nói, mà Thời Chỉ cũng vậy, đôi khi, cô sẽ nhìn bà ấy dọn dẹp “ngôi nhà” này, sạch sẽ, gọn gàng, rộng rãi sáng sủa, trong lòng lại dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Đây là nơi có môi trường thoải mái nhất mà Thời Chỉ từng sống. Khi còn nhỏ, cô sống cùng ba mẹ trong khu nhà phúc lợi của nhà máy, diện tích không lớn, khoảng chừng bốn, năm mươi mét vuông.
Ký ức sâu sắc nhất của Thời Chỉ về nơi đó chính là đống bụi bặm dưới gầm giường không được dọn dẹp. Nửa đêm, Khi Lâm Hiếu Bình vác cơ thể nồng nặc mùi rượu về đẩy cửa ra. Thời Mai sẽ âm thầm đánh thức Thời Chỉ, bảo cô mau chóng trốn dưới gầm giường.
Nằm dưới đó, Thời Chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của Lâm Hiếu Bình, cũng nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Thời Mai.
Năm Thời Chỉ học lớp ba, thì Lâm Hiếu Bình chết, mẹ Thời Mai đưa Thời Chỉ rời khỏi thành phố đó, về quê, bọn họ ở nhờ tại nhà bác cả.
Tuy rằng hàng ngày Thời Mai đều giành làm đủ loại việc nhà, Thời Chỉ tan học về cũng đỡ đần dọn rác trong phòng mạt chược. Bị người ta sai vặt chạy đi mua thuốc mua bia, nhưng vẫn phải nghe những lời phàn nàn của bác cả.
“Mẹ ông bị liệt, tất nhiên chúng ta nên chăm sóc, đây là lòng hiếu thảo, nhưng bây giờ đến cả em gái ông cũng lôi con gái đến đây ở… Thời Dũng, cuộc sống của nhà ta cũng đâu dư giả gì!”
Sau đó, Thời Mai xảy ra chuyện, năm Thời Chỉ học lớp sáu, cô chuyển đến một tiệm cơm nhỏ của do gia đình bên ngoại của bác dâu điều hành, và ở đó không đầy một năm. Sau khi lên cấp hai, lại chuyển đến nhà cô hai và tiệm làm tóc của nhà cô út, cuối cùng mới là quán bar.
Tuy nhiên, tất cả những trải nghiệm đó đều không cho phép Thời Chỉ tự thương tự tiếc, ngược lại còn trở thành “bàn đạp” kích thích cô tiến về phía trước.
Nhìn xung quanh, nhà của người có tiền vừa rộng rãi vừa sáng sủa, Phó Tây Linh từng nói, chiếc máy chiếu nhỏ kia có giá mười mấy nghìn tệ. Thời Chỉ nhìn nó chằm chằm, sự tham vọng đều được viết cả trong ánh mắt.
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ có.”
Cô bắt đầu tìm kiếm công việc thực tập, cô mở máy tính nghiên cứu làm thế nào để thiết kế được bộ sơ yếu lý lịch thật xuất sắc, rồi lại lấy điện thoại nghiên cứu thông tin được công bố trên các ứng dụng tuyển dụng.
Các khu nhà ở cao cấp đâu đâu cũng tốt như nhau, đều cách xa con phố ồn ào náo nhiệt, tuy nhiên lại không tiện lợi bằng những khu dân cư thông thường.
Sau khi làm xong sơ yếu lý lịch, Thời Chỉ bèn ra ngoài tìm kiếm hàng photo. Không có xe để đi nên phải đi bộ gần hai tiếng mới về được đến nơi. Bên ngoài nóng muốn chết, Thời Chỉ dùng sơ yếu lý lịch vừa quạt vừa vào nhà, không để ý thấy có chùm chìa khóa xe để ở ngưỡng cửa.
Cô thuận tay nhặt một chiếc bút, búi tóc lên, đang mở tủ lạnh lấy nước lọc, thì giọng của Phó Tây Linh vang lên phía sau: “Đang tìm việc sao?”
Thời Chỉ có chút ngạc nhiên, quay người lại: “Anh về khi nào thế?”
“Nửa tiếng trước.”
Phó Tây Linh vừa tắm, anh mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, đứng ở cạnh bàn, nơi cô vừa đi qua, lúc này đang cầm xem bộ sơ yếu lý lịch mà cô vừa in về.
Tập giấy A4 được lật vài trang liên tiếp, anh mỉm cười đọc to: “Có tính kiên nhẫn, khả năng làm việc nhóm tốt… Thật đấy hả?”
Những thứ như “tự đánh giá” tất nhiên là được tạo ra dựa trên suy nghĩ của nhà tuyển dụng, nếu không thì phải làm thế nào?
Chẳng nhẽ lại bảo cô viết: “Kiên nhẫn có hạn, tiền nhiều mới làm”, “Có nhóm hay không, không quan trọng, muốn kiếm tiền”, “Muốn mua nhà, tậu xe, còn muốn mua máy chiếu mười mấy nghìn tệ”.
Thời Chỉ bước tới, lấy đi bản sơ yếu lý lịch, nhưng Phó Tây Linh đã ngăn cô lại, anh không giành lý lịch của Thời Chỉ mà lấy chai nước khoáng chưa mở từ tay cô và giữ nó cho riêng mình.
Thời Chỉ đang đứng “bên bờ” của mất bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu… Kết quả lại hít vào phổi toàn bộ hương sữa tắm sảng khoái trên cơ thể Phó Tây Linh.
Tóc của Phó Tây Linh đã khô một nửa, và đó cũng là hơi ẩm duy nhất trong không gian bị gió điều hòa thổi khô này.
Trước khi Thời Chỉ lên cơn tức, anh đã vặn nắp chai nước, lấy ra hai chiếc cốc thủy tinh, rót cho mỗi người một cốc, để làm dịu cơn nóng nảy của cô.
Phó Tây Linh uống nước, rồi hỏi: “Cần tôi tìm việc giúp cô không?”
“Không cần đâu.”
Trước đó, Phó Tây Linh đã hứa với Thời Chỉ rằng sau khi quán bar đóng cửa, anh sẽ giúp Vạn Nhiễm, Linh Linh và Lão Tiền cung cấp một số cơ hội việc làm.
Anh nói được làm được, quả thực đã sắp xếp cho họ, Linh Linh và Lão Tiền sẽ đến khách sạn làm những phần công việc cơ bản nhất. Còn Vạn Nhiễm đã từ chối lời mời làm việc, cô ta chuẩn bị theo chị gái đến miền Nam, phát triển sự nghiệp buôn bán hàng đã qua sử dụng.
Phó Tây Linh nói, lợi ích mà anh có được khi trao đổi tin tình báo với cô, còn lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Nếu Thời Chỉ kiên quyết chỉ muốn một trăm năm mươi nghìn, thì có thể yêu cầu anh thêm ở những vấn đề khách nữa.
“Đỡ cô chút việc nhỏ như tìm việc, đối với tôi mà nói cũng chẳng mất mát gì.”
Thời Chỉ không định nợ Phó Tây Linh quá nhiều ân tình. Huống hồ, cô tự tin với nhiều năm nỗ lực của mình, thì dựa vào khả năng của bản thân để kiếm một công việc tốt, chắc không có gì là khó khăn.
Nhưng Phó Tây Linh thực sự là một bạn hợp tác đáng tin cậy. Thời Chỉ cũng chân thành cảm ơn anh, nên giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước đó.
Sau khi từ chối sự giúp đỡ của anh, cô còn để ý đến lòng tự trọng của anh chàng giàu có đời thứ hai này, bèn bổ sung thêm một câu: “Nếu tôi thực sự không tìm được, sẽ nhờ anh giúp.”
Hiếm khi thấy Thời Chỉ nói năng thế này, lại còn chơi chiêu ứng xử khéo léo với anh nữa? Phó Tây Linh mỉm cười đồng ý: “Có vẻ kiên nhẫn hơn trước rồi này!”
Sau đó, anh nhìn thấy Thời Chỉ biến sắc, ánh mắt như trộn lẫn với dao, bay qua vèo vèo. Anh bật cười đi về phòng thay một bộ quần áo, đến khi ra ngoài thì ngồi luôn xuống sofa bên cạnh Thời Chỉ.
“Kể cho cô nghe chuyện này…”
Phó Tây Linh uể oải đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc cũng chuyển sang màu nâu vàng.
Phó Tây Linh nói, khi anh cử người của mình đi bàn chuyện hợp tác với vài chủ nhà khác, đều đã đề cập đến mợ của Thời Chỉ.
Thấy Thời Chỉ quay ngoắt sang nhìn, anh mới mỉm cười: “Hiểu rồi sao?”
Thời Chỉ biết Phó Tây Linh đã làm gì, anh đang “bài binh bố trận”. Hiện tại, khoản bồi thường mà các chủ cửa hàng nhận được chắc chắn cao hơn những gì họ mong đợi, vì vậy tất cả đều vô cùng vui mừng, nhưng trên thực tế, toàn bộ đều đã bị lỗ.
Họ sử hữu nguồn thông tin nghèo nàn, không biết có những dự án như trung tâm triển lãm và các trung tâm mua sắm lớn. Trong hai hoặc ba năm tới, chắc chắn khu phố sẽ vô cùng phồn hoa.
Nếu cửa hàng có thể bán được vào thời điểm đó thì giá trị sẽ nhân lên nhiều lần, ắt hẳn sẽ có lúc họ phải vỗ đùi đầy tiếc nuối.
Mà người của Phó Tây Linh đã dồn toàn bộ công lao lên người mợ của Thời Chỉ. Hiện tại, những chủ hàng cảm kích vì sự xúi giục của mợ cô bao nhiêu, thì sau này sẽ càng hận bà ta bấy nhiêu.
“Người của anh đã nói gì? Liệu họ có nghĩ mợ tôi ăn thêm tiền ngoài không?”
“Sao thế, không nỡ à?”
Thời Chỉ lắc đầu.
Ngay cả khi sự việc bị đưa ra ánh sáng, cùng lắm thì mợ của cô cũng sẽ bị áp lực về mặt tinh thần. Mất đi một vài người bạn, nhận phải đôi lời phàn nàn hoặc một vài cái nhìn lạnh lùng, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Mức độ “trả thù” này có thể giúp Thời Chỉ xả cơn tức, vì họ là người thân của cô, nên cô không thực sự muốn gây ra tổn hại về mặt lợi ích cho họ. Không thể không nói, mức độ nắm bắt của Phó Tây Linh là vừa phải.
“Cảm ơn.”
“Khách sáo quá rồi, con người tôi thích đôi bên cùng có lợi, không thích nhìn thấy bạn hợp tác của mình chịu thiệt thòi.”
Sơ yếu lý lịch đăng tải lên ứng dụng, đã có rất nhiều người liên lạc lại, tin nhắn liên tục gửi đến điện thoại của Thời Chỉ. Phó Tây Linh ngó đến liếc nhìn vài cái, mắt nhìn của anh rất cao, nên chẳng ưng bất cứ công ty nào.
Thời Chỉ chuẩn bị ghi lại, để kiểm tra xem sao, thì anh đã âm thầm pass hết rồi, anh cầm cây bút trong tay cô, linh hoạt xoay xoay nó trên đầu ngón tay.
“Đừng xem nữa, đều không được.”
“Tại sao?”
Bản thân Phó Tây Linh là ông chủ, cũng là người thừa kế dự bị được ông nội, ba, bác cả và chú út hợp tác đào tạo, nên ít nhiều cũng có bản lĩnh.
Anh cứ thế cúi người xuống, viết tên và thông tin liên lạc của mười mấy công ty vào cuốn sổ trước mặt Thời Chỉ. Viết xong lại cầm cây bút chỉ chỉ vào tờ giấy: “Những doanh nghiệp này tương đối phù hợp với cô. Họ có tuyển người hay không tôi không rõ, cô có thể vào xem thông tin tuyển dụng trên trang web chính thức của họ, hoặc gọi điện đến hỏi.”
Anh đứng sau lưng cô, khoảng cách rất mập mờ, nhưng vì chuyện nghiêm túc nên Thời Chỉ không để ý đến.
Cô chưa từng thấy ai có thể nhớ và viết ra được nhiều số điện thoại như vậy, nên có chút nghi ngờ: “Không phải đều là công ty của họ hàng nhà anh mở đấy chứ?”
“Gia đình tôi nào có mạnh như vậy?”
Phó Tây Linh lấy điện thoại ra cho cô xem, trong danh bạ điện thoại chỉ có số của duy nhất một người: “Đã nói với cô rồi còn gì, trí nhớ của tôi rất tốt.”
“Đừng có đánh tiếng giúp tôi.”
“Yên tâm. Cô đã từ chối tôi rồi, tại sao tôi lại cứ nhất quyết phải chen chân vào chứ?”
Nói xong những điều này, Phó Tây Linh liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh bảo Thời Chỉ phối hợp với mình để chụp một tấm ảnh cô đang vùi đầu vào máy tính, rồi gửi vào nhóm gia đình.
Sau đó, quơ quơ điện thoại với cô: “Đi đây.”
Thỉnh thoảng Phó Tây Linh sẽ về nhà, anh xách theo một hộp tôm hùm đất cay lớn, ăn đêm cùng cô, hoặc chỉ về để thay đồ, hay lấy tài liệu.
Một đêm nọ, Phó Tây Linh qua đêm tại chỗ bạn của anh ở đại học B, sáng hôm sau, lại mang đồ ăn sáng là bánh rán về cho Thời Chỉ.
Cũng có một lần, Phó Tây Linh về nhà vào buổi sáng, vừa vào cửa, tình cờ gặp Thời Chỉ đang nấu bữa sáng. Trong cuộc sống, kỹ năng của Thời Chỉ là khá đầy đủ, có thể tự thay bóng đèn, cũng có thể tự sửa đường ống nước bị tắc và sự cố về máy tính, nấu ăn cũng rất thành thúc nữa.
Khi Phó Tây Linh vào nhà, thì Thời Chỉ đang ở trong bếp, làm cái này lại làm cái kia. Tay phải cầm muỗng khuấy cháo trong nồi, đồng thời, tay phải cầm một quả trứng gà, gõ nhẹ vào mép bàn bếp, đập trứng vào chảo dễ dàng bằng một tay.
Hơi nước của nồi cháo đang sôi và khói từ trứng chiên đều bị máy hút mùi hút đi. Cô mặc bộ váy ngắn tay ở nhà, tóc được búi thành búi giản dị, có vài sợi tóc xõa xuống tai và sau gáy.
Như nghe thấy tiếng đóng cửa, cô liền quay đầu lại, ném vỏ trứng vào thùng rác, rồi thuận miệng hỏi anh: “Ăn sáng không?”
Phó Tây Linh đáp: “Được luôn!”
Thời Chỉ chiên thêm một quả trứng, cháo trắng cũng chia cho anh một bát, còn trộn xà lách và bông cải xanh cùng giới giấm salad trong tủ lạnh.
Thường ngày trông Thời Chỉ đều rất ngầu, đột nhiên lại lộ ra phong cách bếp núc gia đình thế này, khiến Phó Tây Linh rất không quen: “Tôi là người đầu tiên ăn bữa sáng do cô làm phải không?”
“Không phải.”
“Vậy còn ai từng ăn nữa, Thẩm Gia sao?”
Thời Chỉ liếc nhìn anh: “Đương nhiên là không phải, anh nghĩ cái gì thế hả?”
Vài ngày trước, Thời Chỉ đã kiểm tra danh sách tên công ty mà Phó Tây Linh viết ra và thấy rất phù hợp với vị trí tuyển dụng của một trong số những công ty đó. Cô đã nộp hồ sơ, và chiều qua còn có bộ phận nhân sự của một bên liên lạc với cô.
Do vấn đề này, nên buổi sáng hôm nay, Thời Chỉ đã nhiều lời hơn đôi chút. Cô nói trước đây khi sống nhờ ở nhà họ hàng, có em trai, có em gái, trước khi đi học sẽ phải làm đồ ăn sáng cho ba người.
Phó Tây Linh đã hiểu: “Vấn đề tìm việc có thuận lợi không?”
Thời Chỉ nhìn anh: “Không thuận lợi.”
“Nếu không thuận lợi thì cô đã lạnh lùng ném tôi ra ngoài rồi, vậy mà lại nấu bữa sáng cho tôi nữa?”
Bất giác, Phó Tây Linh đã trở thành người khác giới có mối quan hệ gần gũi nhất với Thời Chỉ, tuy nhiên cô lại chẳng hề nhận ra điều đó. Cũng chưa từng nghĩ, kể cả khi hẹn hò với Thẩm Gia, cô cũng không thoải mái, hay trò chuyện tự nhiên được như vậy với Thẩm Gia.
Vài ngày trước khi khai giảng, là lễ Thất Tịch, Thời Chỉ rất ít quan tâm đến các ngày lễ tết, nên chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Vì vậy, khi Phó Tây Linh ôm một bó hoa hồng xuất hiện tại ngưỡng cửa, thì cô đã thực sự choáng váng.
“Tặng cô này!”
“… Anh bị thần kinh à?”
Thậm chí Thời Chỉ còn nghi ngờ rằng Phó Tây Linh tỏ tình với cô gái nào đó, nhưng lại bị người ta từ chối.
Phó Tây Linh không đùa nữa: “Chị họ khăng khăng đòi tôi đưa bạn gái về ăn cơm, nhưng tôi nói chúng ta muốn có thế giới của riêng hai người. Nào, cô làm ơn đến ôm cái này đi, để tôi chụp tấm ảnh.”
Thời Chỉ xị mặt, ôm bó hoa vào lòng, cô cúi đầu để giấu mặt rồi chỉnh sửa lại tóc: “Chụp đi.”
Phó Tây Linh chụp xong ảnh, mới đưa cho Thời Chỉ chiếc túi giấy, trong túi là một chai rượu vang đỏ, nói là thù lao. Dứt lời, anh lại nhanh chóng quay người đi ra cửa.
Thời Chỉ trêu chọc: “Đi gặp bạn gái hịn đấy à?”
Đôi mắt Phó Tây Linh ẩn chứa nụ cười: “Thảm lắm, không ai thèm hẹn, hay là cô chia cho tôi hai ly rượu trong chai rượu kia của cô nhé?”