Lời nói của Dĩ Anh khi nói ra đối với Hứa Lâm Phong lại giống như là một sự ghen tuông. Hắn nghĩ cậu đang ghen tuông với Khánh Viên, hắn nghĩ rằng Dĩ Anh chỉ muốn hắn mãi thuộc về cậu.
Tự ý nghĩ kia không chế cảm xúc của hắn lại, hắn bỗng dưng nhẹ nhàng mà dỗ dành Dĩ Anh. Sau đó còn hứa sẽ li hôn với Viên Khánh.
Nhưng Dĩ Anh lại không nghĩ vậy, làm sao mà cậu có thể phá hoại hôn nhân của người khác chứ, làm sao cậu có thể để một đứa nhỏ không đủ tình yêu thương của cha mẹ? Một người vợ mang tiếng hai đời chồng? Một Lâm Phong mang tiếng bội tình bạc nghĩa?
Sự xuất hiện của cậu sẽ làm xáo trộn một hạnh phúc lên mất... Cho nên lời vừa rồi Lâm Phong nói ra càng khiến Dĩ Anh hoảng hốt hơn, cậu lắc đầu liên tục thành khẩn cầu xin hắn.
" Lâm Phong, anh hiểu lầm rồi. Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là anh buông tha cho tôi đi có được không ? Quay về với gia đình đi có được không ? Anh nhìn tôi xem, cả người tàn tạ xấu xí, lại còn làm trai bao, dơ bẩn đến độ người đời chán ghét như thế hà cớ gì anh phải vì tôi mà hi sinh một mái ấm hoàn hảo chứ ?"
Hứa Lâm Phong thay đổi sắc mặt, trạng thái ôn nhu đã vụt tắt. Hắn nhìn chằm chằm Dĩ Anh, nghiêm túc vừa nói cũng như vừa cảnh cáo.
" Tôi không có chê em dơ bẩn, cũng không thấy em xấu xí chỗ nào. Nhưng nếu em không chịu nghe theo lời tôi mà cứng đầu quay trở về con đường đó thì tôi sẽ đánh chết em. Có nghe rõ chưa ? Còn về chuyện gia đình tôi, tôi biết con trai Lâm Hàn của mình rất ngoan. Thời gian đầu khi tiếp xúc với em có lẽ thằng bé sẽ còn khó tính một chút, nhưng tôi tin bằng sự dịu dàng của mình...con trai tôi nhất định sẽ rất quý em. Dĩ Anh! Em còn điều gì thắc mắc nữa không ?"
Lời Hứa Lâm Phong càng nói càng sai. Cách yêu của hắn càng lúc càng mù quáng, hắn không chịu buông tha cho cậu. Cũng nhất quyết không thả cậu đi, rõ ràng trong mắt Lâm Phong... Dĩ Anh vẫn là người mà hắn yêu nhất, yêu đến độ lí trí cũng đánh mất.
Nhưng mà năm tháng qua đi, con người sẽ thay đổi. Càng xa nhau càng có nhiều bí mật hơn, Dĩ Anh biết mình chẳng còn xứng với hắn nữa cho nên càng không muốn ở cạnh Hứa Lâm Phong.
Nhưng mà hắn là một người có địa vị trong xã hội, còn cậu chỉ là một tầng lớp thấp mặc người người khinh rẻ. Vậy...cậu sẽ thành công trốn thoát khỏi hắn sao ?
Dĩ Anh không biết, Hứa Lâm Phong dẫu sao cũng đã tìm được cậu rồi dễ gì hắn để cậu chạy nữa. Năm xưa hắn bị cha mình thao túng nên mới không đủ sức bảo vệ cậu, hiện tại chẳng có ai có thể làm càng với hắn... Chẳng lẽ hắn không thể bảo vệ Dĩ Anh được hay sao ?
Hai người tự đấu tranh với nhau một hồi, cuối cùng Dĩ Anh như cắn phải bùa tà... Biết là vô vọng nhưng cậu vẫn gắng sức chạy đến chỗ cánh cửa, cố gắng mở nó ra.
Nhưng mà...ổ khóa không hề xoay chuyển, cánh cửa kia không hề động đậy. Tựa như ngôi nhà này xây ra là đề giam cầm Dĩ Anh lại vậy.
Hứa Lâm Phong nhìn hành động cố gắng chạy trốn của Dĩ Anh, trong lòng càng tức giận hơn. Hắn bước đến, trực tiếp nắm lấy đầu tóc của cậu, liên tục tát mạnh vào khuôn mặt nhỏ kia nhiều cái. Vừa đánh vừa nói.
" Có phải là em chán sống rồi không ? Mẹ nó bao năm không gặp em bạo gan hơn rồi nhỉ ? Dám ở trước mặt tôi bỏ trốn à? Em có phải muốn tàn tật rồi không ? Thế nào, hay tôi đánh gãy tay em trước để cảnh cáo nhé ? Em trốn đi, có giỏi thì em trốn đi... Xem tôi đây có chặt đứt hết tay chân của em không ? Dù cho có xuống địa ngục tôi nhất định cũng sẽ kéo em theo? Em có nghe rõ chưa ?"
Từng cái đánh lên mặt khiến Dĩ Anh dần dần mất đi lí trí, giờ đây căn phòng rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng hét đau thương cầu xin của Dĩ Anh và những cái tát tai liên hồi của Lâm Phong... Cớ sự tại sao lại thành ra hai người yêu nhau lại hành khổ nhau như vậy chứ ?
Lâm Phong sau khi đã đánh đủ rồi liền xé áo quần Dĩ Anh ra, bắt đầu cuộc xâm phạm đầu tiên. Ngày tháng còn dài, Dĩ Anh còn phải chịu khổ nhiều.