Tài xế của Hứa Lâm Phong không dám cãi lệnh hắn, suốt đêm tập trung lái xe. Hai người ngồi phía sau vị tài xế này có lúc không nói gì, có lúc lại cãi nhau kịch liệt. Nhất là áp lực từ Lâm Phong tỏa ra khiến ông càng muốn lái xe đến nơi nhanh hơn.
Trời vừa sáng chiếc xe của Hứa Lâm Phong trở về vùng ngoại ô ở Bắc Kinh, ở đây không hẳn là vắng người. Nhưng vì đây là khu dành cho người giàu ở, chế độ an ninh cũng được cho là tốt vì thế việc Lâm Phong cưỡng ép mang một người về hàng xóm cũng không hay.
" Lâm Phong ! Lâm Phong. Anh nghe tôi nói đi, tôi không muốn ở đây. Anh mau thả tôi ra, tôi không thể trở về được"
Hứa Lâm Phong một mực kéo Dĩ Anh vào nhà, mặc cho cậu giằng co cầu xin đến cỡ nào hắn vẫn kéo cậu lên phòng. Sau đó ném Dĩ Anh lên giường, tức giận hỏi.
" Phục vụ có mỗi mình tôi không tốt hay sao ? Tôi cho em nhà ở, cho em cuộc sống đầy đủ. Nếu muốn người hầu kẻ hạ cũng sẽ có, vậy mà tại sao em nhất quyết không trở lại ? Em mau nói đi, nếu không có lí do chính đáng đừng trách tại sao tôi nặng tay với em"
Dĩ Anh ngã trên giường, cả người ốm yếu thở dốc một chút sau đó cậu vươn người đến, hai tay nắm bắt lấy tay Lâm Phong liên tục cầu xin.
" Tôi...tôi không thể ở đây được, cầu xin anh. Lâm Phong, đừng để mọi chuyện đi quá xa nữa. Chúng ta chấm dứt từ lâu rồi mà, tại sao anh nhất quyết phải mang tôi về đây kia chứ?"
Trong mắt Hứa Lâm Phong hiện lên tơ máu, hắn oán hận đau khổ cực kì. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung kìm nén suốt mấy năm qua giờ đây hóa thành tức giận và thù hận. Hắn ngồi xuống, dùng một tay mình xoa mặt cậu hỏi.
" Năm đó tại sao lại bỏ đi ? Năm đó tại sao không đợi tôi trở về ? Chẳng phải tôi đã hứa sẽ đón em về ư ? Là do em tự bỏ trốn trước. Nếu lúc đó em chờ đợi tôi, hai chúng ta thà khác đi một chút còn đỡ hơn là mất nhau mãi mãi. Mười năm qua tôi luôn nhớ em ,mỗi lần đến sinh nhật của em tôi đều mua bánh kem đứng ở chỗ cũ để chờ em về. Mười năm qua không có khi nào tôi không ngừng tìm kiếm em... Vậy mà em còn dám đi ngủ với người đàn ông khác, em...cuối cùng xem tôi là cái gì? Mau nói đi, em mau nói cho tôi nghe đi"
Hứa Lâm Phong thống khổ gào lên, hắn cũng biết đau được gọi là như thế nào ? Người trước mắt chính là người hắn đã từng coi như là cả sinh mạng, mười năm qua trong kí ức nếu không có người này thì cũng chỉ có một người tên Dĩ Anh. Vĩnh viễn chẳng ai thay thế được vị trí của cậu trong lòng hắn, vậy mà tại sao giờ đây gặp lại nhau... Bọn họ lại chỉ là một đường thẳng không hề chạm vào nhau được.
Dĩ Anh khóc đến độ nước mắt đầy mặc, cậu lắc đầu đau khổ đáp.
" Xin lỗi, thành thật xin lỗi vì đã không thể chờ đợi anh được. Tôi...tôi có nỗi khổ riêng của mình."
Hứa Lâm Phong nắm bắt tay Dĩ Anh, gằng từng câu từng chữ nói.
" Nỗi khổ ? Nỗi khổ gì em nói đi. Hiện tại tôi có gì mà tôi không làm cho em được chứ ? Nói đi, em mau nói cho tôi nghe đi "
Quả thật hiện tại Hứa Lâm Phong không có gì mà không giải quyết được cho Dĩ Anh, cậu muốn tiền sẽ có tiền, cậu muốn có thân phận sạch sẽ hơn ngay lập tức sẽ có. Cậu muốn trả thù người đã ăn hiếp mình, chuyện này dù có khó đến đâu Lâm Phong cũng sẽ làm được cho cậu.
Chỉ là...Dĩ Anh không trả lời nữa, cậu nhìn sững hắn...nước mắt lưng tròng gặng hỏi một câu.
" Giữa chữ hiếu và tình, anh sẽ chọn cái gì ? "
Một câu hỏi khiến Lâm Phong sững người, hắn không thể trả lời được. Năm đó, Lâm Phong vì chữ hiếu mà bỏ Dĩ Anh quay trở về tiếp quản gia tộc, khiến cậu sống khổ sở chật vật trong mấy tháng liền. Hắn cũng đã từng hứa khi có tiền sẽ mang cậu về, nhưng mà hắn không thể thành công chỉ trong vòng vài ngày, một năm cũng có thể làm thay đổi con người... Một năm hắn rời đi, Dĩ Anh chật vật thế nào...đáng lẽ hắn là ngườ tưởng tượng ra rõ nhất.
Nỗi đau, khổ cực, khó khăn, tổn thương... Chính những điều này sẽ khiến con người phải thay đổi. Dĩ Anh cũng vậy, biến cố trôi qua...dù cậu có nhu nhược như trước thì hiện tại...bản thân cậu đã không còn sạch sẽ nữa rồi.
Đứng trước câu hỏi của Dĩ Anh, Hứa Lâm Phong đứng hình trong giây lát rồi mới nói.
" Cha mẹ tôi đều đã không còn, em hỏi điều đó làm gì ?"
Dĩ Anh nghe câu trả lời đó, tim nhói đi một lượt. Cậu biết không thể bắt ép hắn chọn giữ tình và chữ hiếu cho nên năm đó cậu đã với người kia sẽ rời xa hắn. Như thế gánh nặng trên vai Lâm Phong sẽ nhẹ đi.
Lời hứa đó không phải gió thoảng mây bay, cậu hứa được phải làm được. Nhất định không thể làm khổ Lâm Phong nữa.
Dĩ Anh ngẩng mặt nói.
" Tôi cũng vậy, giờ tôi không còn như trước nữa... Anh quản tôi làm nghề được sao ?"
Chát!!