Tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Cố Thi Thi biến sắc: “Cách đại hội thể thao của trường chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
Lê Lê buồn bã nói: “Đúng rồi đó, hơn nữa chẳng rõ đám lớp 12 biết được thông tin này ở đâu nữa, đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi.”
Cố Thi Thi rất hơn thua, làm cái gì cũng muốn giành hạng nhất.
Cô ấy bình tĩnh lại rất nhanh: “Giáo viên có đưa đề bài cho em không?”
Lê Lê gật đầu: “Có, em sao chép lại rồi.”
Cố Thi Thi nhận lấy USB rồi cắm vào máy tính.
Trên màn hình lớn, một nhóm những cô bé xinh đẹp đang lắc lư cơ thể, hơi thở thanh xuân ập thẳng vào mặt.
Không biết là ai đang nói: “Cái này hình như là… Vũ đạo debut của một nhóm nhạc nữ.”
Tất cả mọi người: “…”
Bùi Duẫn sững lại một chút rồi chạy vèo ra cửa sau.
Cố Thi Thi hét lên: “Đóng cửa! Đừng thả cậu ta ra ngoài!”
Nữ sinh đứng cạnh cửa ngẩn ra trong giây lát rồi vội vàng đóng cửa lại.
“Ầm!” Cửa đóng lại ngay trước mặt Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn đành xin tha: “Chị gái ơi, vũ đạo của nhóm nhạc nữ thì thôi đi vậy, tôi nhảy múa thì cũng chẳng đẹp đẽ gì đâu.”
Cố Thi Thi tiến lên trước mấy bước, tóm lấy áo cậu: “Gọi bà ơi thì cũng vô dụng thôi, cậu mà chạy mất thì tôi biết đi đâu tìm người đây?”
Ngoại trừ cuộc thi nhảy giữa các đội cổ vũ thì vẫn còn những tiết mục biểu diễn khác nữa.
Bạn học không tham gia thì không chịu tham gia loại hình hoạt động này, mà những người tích cực tham gia thì sau khi hết hy vọng với đội cổ vũ cũng đã tham gia biểu diễn các tiết mục khác từ lâu rồi, đặc biệt là thời điểm cận kề với đại hội thể thao của trường như hiện giờ, về cơ bản là không tìm được người.
Cả người Bùi Duẫn đều không ổn rồi: “Bàn bạc lại tí đi.”
Cố Thi Thi: “Không bàn bạc gì nữa, cho dù có phải mặc đồ nữ thì cậu cũng phải nhảy cho tôi!”
Bùi Duẫn: “…”
Hai chữ “Đồ nữ” này cứ không ngừng vọng lại bên tai cả đám.
Mọi người đần mặt ra.
Cố Thi Thi dám chơi thật đấy, nắm đúng thóp Bùi Duẫn sẽ không ra tay đánh người thì lại càng chẳng thèm kiêng nể gì.
Chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ.
Chính là nữ sinh tóc ngắn đã bầu cho Bùi Duẫn một phiếu.
Lúc Cố Thi Thi nói tới “đồ nữ”, mắt cô ấy sáng lên: “Anh Bùi, tôi thấy cậu mặc đồ nữ trông cũng đẹp mà.”
Mặt Bùi Duẫn vô cảm: “Mơ đi.”
Nữ sinh tóc ngắn cũng không nản lòng: “Không phải mặc váy đâu!”
Bùi Duẫn: “Cậu có bao giờ thấy tên trùm trường nào lại mặc đồ nữ không hả? Kể cả có không phải mặc váy thì cũng không được.”
Cố Thi Thi rầu rĩ nói: “Đúng rồi đó, tôi cũng chưa thấy có tên trùm trường nào lại nhảy theo vũ đạo của nhóm nhạc nữ cả.”
Bùi Duẫn: “…”
“Anh Bùi đừng đi mà!”
“Ngăn lại ngăn lại!”
“Khóa cửa!”
Bùi Duẫn bị bốn người ấn lên ghế.
Cậu không thể ra tay với mấy cô gái nhỏ được, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cố Thi Thi: “Thời gian buổi trưa không nhiều, khoảng thời gian còn lại chúng ta xem bài vũ đạo này hai lần trước cho quen đi.”
Cô ấy kéo tiến độ về lại với thời điểm ban đầu.
Nhóm nhạc nữ này vốn không nổi tiếng, 5 năm trước debut, số người biết đến bọn họ tính tới giờ cũng rất ít.
Bài nhảy này là vũ đạo debut của bọn họ, cũng không biết nhà trường tìm đâu ra nữa.
Một em gái giúp cả đám giải đáp thắc mắc: “Nghe nói chủ nhiệm Đinh thích họ lắm, còn đề cử với các giáo viên khác cơ, lúc tôi đi đến văn phòng thì vô tình nghe được.”
Cả đám: “…”
Này là đang gian lận ấy hả?
Công bằng mà nói thì tiết tấu của đoạn vũ đạo này vui tươi mà cũng chẳng phức tạp cho lắm.
Bùi Duẫn càng nhìn càng thấy quen quen.
Những người khác cũng càng xem càng thấy quen mắt.
Bùi Duẫn ngồi thẳng người dậy: “Tôi thấy bản thân gánh vác trọng trách rất to lớn.”
Hai bên thái dương Cố Thi Thi giật giật.
Bùi Duẫn: “Vũ đạo như này ấy mà, một ngày tôi học được mười kiểu lận.”
Cố Thi Thi thở dài, lần này cô ấy lại chẳng tìm ra được lời nào để phản bác lại.
Bởi vì điệu nhảy của nhóm nhạc nữ này là một biến thể của loại hình tập thể dục theo đài.
Đa phần các động tác thì giống với bài tập thể dục theo đài của học sinh tiểu học pha tạp với đám học sinh trung học vậy, chỉ thay đổi tốc độ và trình tự, điểm không giống ở đây là động tác trong bài nhảy của nhóm nhạc nữ mềm mại hơn chút mà thôi.
Bùi Duẫn vẫn đang huyên thuyên: “Tôi biết sao lại chọn cái này rồi, khác với sự cứng đờ của các bài tập thể dục theo đài chính thống, cái này có tính thưởng thức cao hơn, mà nội dung chính thì không đổi, chủ trương thanh niên tích cực tiến lên.”ứng dụng TᎽT
Cố Thi Thi day day huyệt thái dương.
Bài tập thể dục theo đài thì bài tập thể dục theo đài vậy.
Chí ít thì cái vị tổ tông kia còn chịu phối hợp một chút.
Trước khi tan cuộc, Cố Thi Thi dặn dò: “Vì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, chỉ còn ba ngày thôi, mong mọi người có thể học thuộc video, mỗi ngày chịu khó bỏ chút thời gian ra tập luyện một chút, cố gắng học thuộc sớm nhất có thể để còn diễn tập lại với nhau.”
“Anh Bùi chịu cực nhút nhé, phụ trách làm giáo viên.”
Bùi Duẫn dừng bước, nói: “Không có việc gì thì gọi Bùi Duẫn mà có việc thì lại kêu anh Bùi, cậu thay đổi nhanh đấy nhỉ.”
Cố Thi Thi cầm lấy một quyển sách rồi đập cho cậu một phát: “Cút đi.”
Bùi Duẫn bước vào phòng học, các bạn đã ngủ cả rồi.
Cậu bị bầu không khí này làm ảnh hưởng, cũng không kìm được mà ngáp một cái.
Giáo viên vật lý đi công tác, tiết này đổi thành tiết tự học.
Sau khi Bùi Duẫn ngồi xuống, lấy hết sách từ trong ngăn bàn ra, chồng lên cao, đầu vùi vào giữa cánh tay, chuẩn bị ngủ một chút.
Cậu vừa mới nằm sấp xuống, Sở Hạo ở cạnh đó đã gọi cậu: “Anh Bùi, cậu cứ thế mà ngủ à, không có gì cần giải thích với học thần sao?”
Bùi Duẫn vò tóc, hoang mang ngẩng đầu lên: “Giải thích cái gì cơ?”
Sở Hạo “chậc” một tiếng, đang muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Dật Gia cần quyển sổ ghi tên bước lên bục giảng bèn ngậm miệng lại.
Bùi Duẫn chẳng hiểu gì cả, cậu đụng nhẹ Tần Trú: “Sao vậy?”
Tần Trú còn chẳng thèm ngẩng đầu, anh bình thản nói: “Không sao.”
Bùi Duẫn: “Cậu có biết ý ngoài lề của không sao không? Đó là tôi tức rồi đấy cậu mau dỗ tôi đi.”
Tần Trú: “Biết thì tốt.”
Bùi Duẫn: “…”
“Tôi thấy cái lời thoại này của cậu không đúng.” Bùi Duẫn dịch ghế qua một chút: “Cậu nên nói là “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không tức mà”, sau đó tôi nên điềm nhiên như không mà ngủ một giấc thật say sưa, chỉ còn lại mình cậu tức tối.”
Cuối cùng thì Tần Trú cũng nhìn cậu: “Tôi tức giận, không vui.”
Bùi Duẫn: “Ồ, tại sao vậy?”
Tần Trú đẩy điện thoại qua cho cậu xem: “Giải thích.”
Bùi Duẫn cúi đầu nhìn: “Má nó.”
Trên màn hình là bức ảnh cậu bị bốn em gái đè xuống ghế, cũng không biết là ai bắt trọn được khoảnh khắc thế này, trên mặt Bùi Duẫn còn mang theo nét cười nhạt, nhìn có vẻ khá là tận hưởng.
Bùi Duẫn: “…”
Ai chụp vậy trời, còn chụp cậu trông hèn hạ thế nữa?
Bùi Duẫn thu nhỏ hình ảnh, xem danh thiếp.
—Trùm trường chui nhầm vào động bàn tơ.
Bình luận thứ nhất thì nói: “Rõ ràng là đám hậu cung của trùm trường.”
“Động bàn tơ?”
“Cái đó…”
“Hậu cung?”
“Tôi không có…”
“Vui quên cả trời đất?”
Bùi Duẫn lắp bắp: “Cậu nghe tôi giải thích đã.”
Tần Trú: “Ừ.”
Bùi Duẫn giải thích thế này thế kia một lúc rồi mà Tần Trú vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nhưng thấy dáng vẻ của anh như thế, cũng không giống là không vui.
Bùi Duẫn: “Có phải cậu đang chơi tôi hay không?”
Tần Trú lấy lại điện thoại, không trả lời: “Lúc nào về thì dạy dỗ cậu sau.”
Dựa theo những đôi tình nhân bình thường thì dạy dỗ này lại không giống với dạy dỗ kia.
Có thể là còn có chút thú vị nữa kìa.
Nhưng Bùi Duẫn cũng đã chịu thiệt mấy lần rồi, biết Tần Trú cũng khá biết giở trò lừa bịp… đổi trò bắt cậu học.
Bùi Duẫn thương lượng: “Nếu cậu muốn dạy dỗ thì dạy dỗ cả đi, đừng có nặng bên này nhẹ bên kia.”
Tần Trú: “Cái này cũng gọi là dạy dỗ?”
Cái này gọi là phần thưởng.
Nhưng chính vì là phần thưởng cho nên Bùi Duẫn mới muốn tranh thủ.
Bùi Duẫn thấy anh từ chối thì cũng không nản lòng: “Cho chút ngon ngọt, học tập càng vui hơn.”
Tần Trú nhìn cậu một cái: “Tối nay học.”
Bùi Duẫn: “Ò.”
Tần Trú: “…”
Nói là học, quả nhiên là học thật, chả có tí giá trị kỳ vọng nào cả.
Từ sau cái lần mà Tần Trú tức giận kia thì bọn họ cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào cả.
Tần Trú rất nghiêm khắc nói với cậu đừng có mà tham lam.
Bởi vì mỗi lần đều sẽ “châm lửa”, đa số thời gian đều là hai bên bình tĩnh lại, đè xuống, giày vò nhau.
Trong lòng Bùi Duẫn bĩu môi, đạo đức giả, rõ ràng ánh mắt không nói như thế mà.
Tiết học cứ thể kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra cả.
Bùi Duẫn duỗi eo: “Xong rồi à?”
Tần trú gấp sách lại, nhàn nhạt nói: “Chưa đâu.”
Bùi Duẫn lật sách: “Không phải là đã giảng hết rồi à? Còn có gì khác nữa à?”
“Có.” Tần Trú sờ gáy, giọng điệu lạnh nhạt: “Môn sinh lý.”
Lần trước bị bịt mắt còn lần này thì Bùi Duẫn đã thấy được hết biểu cảm của Tần Trú.
Ánh mắt nói cho cậu biết người này đã mất khống chế rồi, nhưng vẻ mặt lại vẫn như đang đè nén gì đó, cố ý làm bộ lạnh nhạt.
Có một sức hấp dẫn khác.
Cái người này thật sự xấu xa.
Chỉ vài chỗ hỏi tên khoa học, hỏi cảm nhận của cậu, không trả lời được thì không động đậy gì nữa.
Tí nữa thì Bùi Duẫn phát điên.
Cậu cứ như đang nằm giữa những con sóng dữ trên mặt biển rộng, lắc la lắc lư, rung đến độ đầu váng mắt hoa, cả người mất sức, vào thời khắc cuối cùng, Bùi Duẫn choáng váng, mọi âm thanh đều bị chiếm đoạt trong nụ hôn vừa kiềm chế lại vừa mãnh liệt.
Tần Trú ngồi dậy rút ra vài tờ giấy ăn, từ từ lau tay: “Đến tôi rồi.”
Đây là lần đụng chạm đầu tiên của Bùi Duẫn, vừa bắt đầu đã giống như có được đồ chơi hiếm lạ gì đó, về sau thì cái đồ chơi này không còn hiếm lạ nữa, còn khiến tay cậu vừa tê vừa đau.
Bùi Duẫn lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên chút.”
Tần Trú: “Ừm.”
Qua một lúc sau.
Bùi Duẫn: “Vẫn chưa được hả anh trai?”
Tần Trú: “Sắp rồi.”
Bùi Duẫn: “Đồ lừa đảo.”
Trời đã trở lạnh, nhưng hai người lại bị ép cho đổ mồ hôi đầy người.
Bùi Duẫn đi lấy nước: “Còn kém hơn một điếu thuốc nữa.”
Tần Trú tựa vào đầu giường, lâu đến mức chẳng muốn động đậy gì nữa: “Cậu đâu có biết.”
Bùi Duẫn vừa định nói gì đó thì đột nhiên nhớ ra một việc bị cậu quên béng đi mất.
“Toi rồi, mấy giờ rồi?” Bùi Duẫn quay đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Bọn họ lăn lộn với nhau một lúc lâu, giờ đã hơn 12 giờ rồi.
Tần Trú: “Sao thế?”
Bùi Duẫn: “Cậu ngủ trước đi, có phòng nào cách âm tốt một tí không? Cố Thi Thi bảo tôi tối nay học động tác, mai đi dạy cho cả đám.”
Tần Trú: “Cứ ở đây đi.”
Anh lại nói: “Cậu còn sức nhảy nhót à?”
Tai Bùi Duẫn đỏ bừng: “Xem thường ai đấy?”
Nói thật thì bây giờ chân cậu có hơi nhũn ra.
Nhưng cậu sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.
Trưa ngày hôm sau.
Mấy người Cố Thi Thi đang thảo luận vấn đề trang phục.
Bọn họ thấy Bùi Duẫn đến thì đùa cợt: “Anh Bùi nghĩ kĩ chưa, xem phải mặc quần áo gì nào?”
Bùi Duẫn: “Nghĩ kĩ rồi.”
Bùi Duẫn tiện tay đóng cửa, cười nói: “Tôi còn nghĩ đến việc làm cách nào để thắng được cơ.”
Cố Thi Thi nhướn mày: “Nói ra nghe thử coi.”
Bùi Duẫn: “Động tác nhảy lần này đều giống nhau, đương nhiên là ai nổi bật hơn thì người đó thắng.”
Cố Thi Thi cho cậu một ánh mắt “nói toàn lời thừa”.
Bùi Duẫn: “Đừng vội, còn chưa nói xong đâu. Vận may của mọi người lớn thật đấy, đã có người bạn đồng hành được nhiều người vây xem như thế này thì đã thành công được một nửa rồi.”
Cố Thi Thi: “…”
Cái từ “Không biết xấu hổ” này Cố Thi Thi đã nói đến phát chán ròi.
Bùi Duẫn tiếp tục nói: “Lần này người đánh giá chúng ta không phải là học sinh toàn trường mà là các thầy cô giáo. Điều mà chúng ta cần làm là hiểu rõ ý nghĩa ẩn sâu của đề bài lần này, làm vừa lòng những người đánh giá, thế là xong rồi. Từ quần áo, đến động tác, đến cả người nhảy đứng đầu như tôi… đừng đừng đừng đừng vứt, chúng ta đều phải khác biệt.”
Cậu ngoắc ngoắc tay với cả đám: “Tới đây, tôi dạy mọi người.”
Đám em gái ngơ ngác nhìn nhau, tụ lại.
Ngày hội thể thao của trường.
Trước lễ khai mạc, mọi người đều ngồi trong phòng học chia đồ ăn.
Đây là một ngày có thể “dã ngoại” một cách đường đường chính chính.
Trường Trung học số 3 không bắt các em học sinh phải ngoan ngoãn ngồi vào chỗ trong lớp mình, dù sao thì vận động viên cũng cần có sự cổ vũ.
“Anh Bùi, cậu có mang theo đồ ăn không đấy?”
Bùi Duẫn ngồi lên bàn, một chân đung đưa: “Hỏi bạn cùng bàn của tôi ý, gia sản của tôi đều ở chỗ cậu ấy.”
“Ê—”
Bùi Duẫn vừa cắn vừa ngậm cây kẹo mút vị vải: “Ê cái con khỉ, muốn kí tên thì nhanh cái chân lên, đợi biểu diễn xong thì mấy cậu chắc chắn là không chen vào nổi đâu.”
Đám bạn học: “Hừ!”
Lúc đến giờ, lão Tôn bước vào: “Trật tự nào trật tự nào, bây giờ xếp hàng trước cửa lớp đi, mang theo ghế, sau ghi đặt ghế xuống thì các em đi vòng quanh chỗ cửa sau, mọi người đều đang xếp hàng ở đó, xếp hàng trước nhé.”
“Tần Trú, bảng lớp ở phòng làm việc của thầy, em ra lấy đi.”
“Bùi Duẫn, Trang Du Lam, các em dàn hàng xong thì đi lên tầng một của nhà thi đấu để tập hợp, nhớ thay quần áo đấy.”