Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 54: Chương 54 :




Điều kiện đã biết: Hai người nằm trên giường ở trong phòng, ga trải giường lộn xộn, áo quần không ngay ngắn, môi sưng đỏ.

Hỏi: Làm sao để vị khách không mời mà đến tiêu tan lòng nghi ngờ?

Bùi Duẫn nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, sửa sang lại quần áo trên người.

Sau khi về nhà thì cậu đổi thành một bộ đồ mặc ở nhà, bộ độ này không có vấn đề gì hết, chỉ là hơi dễ nhăn.

Cậu cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Bình thường mỗi lần Tần Trú làm chút gì đó với cậu, đều cứ như bị Bùi Duẫn bắt ép, phần lớn thời điểm đều hết sức bình tĩnh, chỉ khi nhìn vào mắt anh mới nhận ra được dục vọng bị kìm nén.

Hôm nay anh làm loạn hết cả lên cứ như một con gấu, kết quả Chung Lan Tâm lại tới rồi?

Đây con mẹ nó là cái vận khí gì vậy?

“A Duẫn?” Chung Lan Tâm không nghe thấy lời đáp từ trong phòng, thấy hơi lạ, lại gõ cửa hỏi một tiếng.

Vài giây sau, bên trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn của con trai bà: “Mẹ, mẹ vào đi.”

Chung Lan Tâm mở cửa, sau khi nhìn rõ tình huống trong phòng thì ngẩn người: “Các con đang làm gì vậy?”

Cửa cách âm khá tốt, sau khi mở cửa, Chung Lan Tâm nghe thấy một giọng nói ngọt ngào đang hô: “Một, hai, ba, bốn...”

Bà đi qua đó, chiếc máy tính đối diện cửa phòng đang phát video bài thể dục nhịp điệu.

Bùi Duẫn và Tần Trú ngồi trước máy tính, trên bàn đặt một đĩa cổ vịt cay.

Tần Trú cầm cổ vịt, Bùi Duẫn cầm quả ớt cay.

Ớt còn dư phân nửa, Bùi Duẫn ăn đến mức nước mắt lưng tròng.

Chung Lan Tâm lập tức quên luôn việc hỏi sao họ lâu mở cửa vậy: “Con đang làm gì đấy?”

Bùi Duẫn bị cay đến không chịu nổi, chớp đi giọt lệ đọng nơi khóe mắt, vừa hít hà vừa nói: “Đánh cược với, với Tần Trú, con thua rồi, ai thua thì phải ăn ớt.”

Bây giờ cậu cực biết ơn quản gia Hứa.

Quản gia Hứa biết Bùi Duẫn làm bài tập chắc chắn sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, ngày nào cũng sẽ đưa chút đồ ăn lên, hôm nay vừa hay là cổ vịt cay.

Thứ khác có thể xử lí được, nhưng môi thì khó mà giải thích.

Bùi Duẫn không phải người rất biết ăn cay, xém chút nước mắt ào ào chảy ra. Vốn dĩ Tần Trú bảo để anh ăn ớt cay cho, nhưng bị Bùi Duẫn ngăn lại: “Ăn cái gì mà ăn, cổ vịt không đủ cay, không lừa được mẹ em đâu.”

Bùi Duẫn cứ như là thấy được cứu tinh, ném nửa quả ớt đi, nốc vài ngụm nước có ga hương vải: “Mẹ tôi tới rồi, tôi không ăn nữa đâu.”

Tần Trú vừa buồn cười lại vừa thấy hơi đau lòng.

Chung Lan Tâm: “Mẹ cứ nghĩ con đi theo Tần Trú sẽ thông minh hơn chút, không ngờ vẫn ngốc nghếch như vậy.”

Bùi Duẫn không phục: “Đây là cá cược, việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.”

Chung Lan Tâm nhìn nửa quả ớt trong thùng rác: “Thế thì con nên ăn cho hết.” Tác dụng chậm của quả ớt này rất ghê gớm, bây giờ Bùi Duẫn vẫn chưa đỡ hơn chút nào.

Cậu nhìn đến nửa quả còn dư lại, e ngại theo bản năng: “Chưa tính là đàn ông, con vẫn là thiếu nam, ăn một nửa là được rồi.”

Nên rén thì phải biết rén.

Chung Lan Tâm: “...”

Tần Trú: “...”

Chung Lan Tâm nhìn quanh một vòng: “Mẹ cứ tưởng mấy đứa đang học bài, ngại làm phiền, kết quả hai đứa lại đang xem chị gái nhỏ... Sao giường lại lộn xộn vậy?”

Bùi Duẫn ngại ngùng nói: “Có một em gái cực kì xinh đẹp, thế là... hơi phấn khích một chút.”

Tần Trú: “...”

Chung Lan Tâm trợn to mắt: “Nào, thử biểu diễn mẹ xem, còn có thể phấn khích đến mức này, con đang lừa...”

Bây giờ Bùi Duẫn đang có tật giật mình, không nghe nổi chữ “lừa”, lập tức đứng bật dậy, phấn khích chạy vòng tròn rồi bổ nhào lên giường, hai chân điên cuồng đạp ga trải giường, sợ chưa đủ sức thuyết phục, còn há họng gào lên: “Làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ!”

Tần Trú: “...”

Thái dương Chung Lan Tâm giật giật: “...”

Chung Lan Tâm gượng cười nói: “Ngại quá. Con trai dì vẫn luôn như này hả?”

Tần Trú nói: “Chắc là vì dì quay lại nên cậu ấy hơi kích động, bình thường không thế này.”

Chung Lan Tâm nhìn anh: “Con thật biết ăn nói mà, giỏi hơn A Duẫn nhiều.”

Bùi Duẫn biểu diễn xong, tự ngẫm lại thấy không có sơ hở gì.

Chung Lan Tâm cũng không phải người phải tìm cho ra ngọn nguồn, vẫy tay với cậu: “Dù sao thì con cũng không học bài, đi ra ngoài với mẹ một lát đi.”

Bùi Duẫn: “Cái gì mà không học bài chứ, đây gọi là chiến đấu vì vinh dự của lớp, mẹ vẫn cho rằng con đang xem các em gái sao? Con không phải, con đây là đang xem động tác duyên dáng của các cô ấy.”

Chung Lan Tâm lờ mờ, mới nhớ lại cậu đã đắc ý khoe với bà được chọn vào đội cổ vũ, nói đến mức trước nay chưa từng có, rõ ràng không muốn mà chẳng biết sao lại tự nhiên trở nên đắc ý.

Vườn hoa của biệt thự được trang hoàng rất đẹp, còn được tô điểm bởi ánh đèn lãng mạn.

Nội tâm thiếu nữ bị chôn vùi bấy lâu của Chung Lan Tâm bỗng rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhưng lại có kẻ gây tuột hứng.

Bùi Duẫn đập “bép” một cái, thổi bay xác muỗi trong lòng bàn tay: “Con thứ ba.”

Chung Lan Tâm: “... Con có thể đừng đập muỗi nữa không?”

Bùi Duẫn: “Ai bảo mẹ chọn cái chỗ như này, bình thường dì Tần cũng không hay tới đây.”

Chung Lan Tâm hận sắt không thành thép: “Sao mẹ lại sinh ra thằng nhóc thúi đã không có tế bào lãng mạn lại cứ luôn gây mất hứng như con nhỉ.”

Bùi Duẫn: “Lãng mạn có lợi ích gì, con đẹp trai.”

Chung Lan Tâm: “Con không có tình thú.”

Bùi Duẫn: “Con đẹp trai.”

Chung Lan Tâm: “Con... Con...”

Bùi Duẫn: “Con, đẹp trai.”

Chung Lan Tâm: “...”

“Con sống với Tần Trú như thế nào?” Chung Lan Tâm từ bỏ, bắt đầu một chủ đề khác.

“Cũng khá ổn.”

Nhắc tới Tần Trú, không biết sao Bùi Duẫn nghĩ tới hồi nãy, vì cậu sốt ruột nên hất Tần Trú xuống, đối phương nằm trên giường trông hơi mờ mịt.ứng dụng TᎽT

Khóe môi vô tình cong nhẹ lên: “Ở chung khá ổn ạ, con người cậu ấy rất tốt.” Chung Lan Tâm nhìn vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng của cậu, không hiểu sao trong lòng thấy hơi lạ lạ: “Đúng là khá tốt, biết ăn nói hơn con nhiều. Tính cách hai đứa kém xa nhau như vậy, mẹ cứ sợ hai đứa ở chung không hợp.”

Bùi Duẫn: “Với tính cách người gặp người yêu này của con, làm sao lại không hợp được?”

Hơn nữa còn ở chung quá là hợp luôn.

Mặt Chung Lan Tâm không biểu cảm: “Con màu mè quá đi, tém tém lại.”

Bùi Duẫn: “...”

Lúc sau không biết tại sao hai người không ai nói gì, im lặng trong chốc lát.

Bùi Duẫn đánh vỡ sự yên tĩnh: “Mẹ còn đi nữa không?”

Chung Lan Tâm ngồi trên xích đu, quơ chân: “Không đi nữa.”

Bùi Duẫn ngạc nhiên nói: “Mẹ cũng chỉ mới chơi hơn một tháng, đủ rồi á?” Chung Lan Tâm khựng lại vài giây: “Con đang giỡn hả? Đi ra ngoài chơi phải có tiền, tiêu hết tiền rồi sau này lấy tiền đâu cho con cưới vợ?”

Bùi Duẫn: “Cũng đúng ha.”

Tần Trú rất đắt, có nằm mơ cậu cũng muốn có ba trăm triệu mua đứt quyền sở hữu anh.

Lần này Chung Lan Tâm đi chơi, nhà họ Tần sắp xếp khách sạn và vé máy bay, những khoản phí khác bà đều phải bỏ tiền túi, không rẻ chút nào.

Bà không giống với Bùi Duẫn, bởi đây là điều khoản đã thương lượng với nhà họ Tần, nên bà thoải mái nhận lấy.

“Thế, còn chú Đường thì sao?”

“Ông ấy cũng không phải người thành phố A, ở chơi vài bữa là đi rồi.”

Điều này hơi khác so với dự đoán của Bùi Duẫn.

Cậu nhìn biểu cảm của Chung Lan Tâm, khuôn mặt bà ẩn vào trong bóng tối, nhìn không rõ lắm.

Bùi Duẫn thử thăm dò nói rằng: “Mẹ nỡ sao?”

Chung Lan Tâm sặc nước miếng: “Gì mà nỡ hay không nỡ chứ, ông ấy phải về nhà.”

Bùi Duẫn hết hồn: “Đệt, chú ấy có gia đình rồi?”

Chung Lan Tâm nói: “Con đang nghĩ linh tinh gì vậy, ông ấy độc thân, có việc ở thành phố B, lần này tới giải sầu một chút, con nghĩ mẹ thành kiểu người gì thế?”

Bùi Duẫn ngại ngùng nói: “Đây không phải do con sợ mẹ bị lừa ư?”

Chung Lan Tâm: “Lừa không nổi, dù sao mẹ cũng không định kết hôn.”

Lần đi du lịch này, nhờ có Đường Diệc mà có chút sắc thái mộng ảo.

Chung Lan Tâm không quên được, vào một đêm mưa, người đàn ông làm mất điện thoại và ví tiền lúng túng ngồi bên vệ đường, bà lại ma xui quỷ khiến giúp ông ấy.

Sau đó thì ngẫu nhiên gặp được mấy lần.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi đi du lịch một mình, bà cũng vậy, chúng ta kết bạn đồng hành đi.”

Thành phố A là trạm cuối cùng.

Chung Lan Tâm sắp sửa nói lời từ biệt với ông ấy.

Loại tính cách này của Bùi Duẫn, có phần được di truyền lại từ Chung Lan Tâm.

Chung Lan Tâm cũng không cần ai nói, sảng khoái kể lại chuyện cho con trai nghe.

Bà kể với Bùi Duẫn về lần gặp gỡ đầu tiên này một cách cực kì khoa trương, sinh động như thật, gì mà sự xếp đặt của vận mệnh, dường như lúc ánh mắt chạm nhau trời đất bỗng trở nên yên ắng, còn dùng rất nhiều cách mô tả đầy bí ẩn.

Bùi Duẫn nghe cả buổi, có cảm giác giọng điệu kể chuyện của bà cứ như tổng giám đốc bá đạo yêu tôi.

“Con không biết đâu, dáng vẻ ông ấy giúp mẹ tóm lấy tên móc túi, giống như cái gì mà... đế vương bóng đêm!”

Trong lòng Bùi Duẫn yên lặng ghi nhớ từ vựng mới: Đế vương bóng đêm.

“Lần đó đụng phải đám ăn vạ, trời ơi, khí chất đó, hình như gọi là gì nhỉ... như Tu La bò ra từ địa ngục, ánh mắt tàn nhẫn đẫm máu.”

(*) Tu La: những linh hồn độc ác trong thần thoại Ấn Độ.

Bùi Duẫn cảm thấy có hơi không đúng lắm, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, dù sao cũng lướt trúng điểm mù rồi.

Chung Lan Tâm kể từng chút một.

Mỗi khi kể về một phần, cảm giác trái tim cứ như có gì đó bị lấy đi, hết sức trống rỗng.

Sau khi bà nói xong thì thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy bản thân có thể chịu đựng được việc tách khỏi Đường Diệc.

Chung Lan Tâm: “Đại hội thể thao của các con, mẹ có thể đi xem không? Với dáng người không chút hấp dẫn này của con, mẹ không tin là con có thể hòa hợp tốt với những bé gái thơm tho mềm mại đó được.”

Bùi Duẫn: “Ha, mẹ cứ chờ mà ngạc nhiên đi.”

Sự thật chứng minh, Chung Lan Tâm nói đúng.

Cố Thi Thi lại hô dừng một lần nữa: “Không được, kỳ cục quá.”

Lần này bởi vì có Bùi Duẫn, các cô từ bỏ động tác trẻ trung sôi động, nhờ biên đạo lại thành động tác vũ đạo ngầu ngầu mà cả nam lẫn nữ đều có thể nhảy được.

Nhưng vẫn... rất kỳ cục.

Bùi Duẫn quá cao, chưa từng nhảy, tuy đã rất cố gắng nhưng tứ chi vẫn bị cứng.

Cố Thi Thi đau đầu: “Vị trí đứng phải thay đổi một chút.”

Lúc mới đầu Bùi Duẫn không vui khi được vào đội cổ vũ, nhưng không ngăn nổi thái độ tốt.

Dù sao cũng đến rồi, nhảy chút rồi đi.

Tuy rằng Cố Thi Thi mới là người không hài lòng nhất, luôn chờ cậu nói muốn rời khỏi.

Thật sự trên diễn đàn có nhiều người tám nhảm, nói cậu là một thằng con trai lại đi nhảy cái này mà không thấy ngại, một ít lặn xuống nước, người nhìn Bùi Duẫn không vừa mắt lần lượt xuất hiện, photoshop chút ảnh dìm cho cậu.

Bùi Duẫn chỉ liếc sơ, sau đó đã giao lại cho Khỉ Mập lâu rồi chưa làm việc.

Khỉ Mập rất giỏi làm chuyện này, dùng ip ủy nhiệm, đăng một loạt bài thổi phồng vẻ ngoài của Bùi Duẫn, giọng điệu không trùng lặp, cái này khác với cái trước, thả rất nhiều ảnh “chụp vội“.

Hướng gió trên diễn đàn thay đổi rất nhanh.

Thay đổi đến mức hơi mất kiểm soát.

Có em gái đăng một bài, nhận về rất nhiều bình luận.

— Bùi Duẫn đẹp trai quá à, rốt cuộc học thần có đè hay không vậy? Nếu không đè thì để chúng tôi đè.

Bùi Duẫn run rẩy dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trú: “Thật sự tôi không hề muốn thu hút ong bướm, ai bảo điều kiện bên ngoài của tôi tốt quá làm gì, ngay cả cậu cũng bị tôi mê hoặc…”

Tần Trú: “Giữ chút thể diện đi.”

Cố Thi Thi so sánh chiều cao: “Tôi thấy cậu nên nhảy dẫn đầu.”

Bùi Duẫn: “...”

Vẻ mặt Cố Thi Thi bất đắc dĩ: “Cậu không thể cưa một đoạn chân được sao, nếu cậu chỉ có 1m7 thì dễ tính rồi.”

Bùi Duẫn: “Tôi đây, đạt điều kiện tiêu chuẩn của nam chính đấy, rốt cuộc cậu còn không hài lòng cái gì?”

Cố Thi Thi chỉ vào dưới chân mình, lạnh lùng nói: “Được rồi nam chính, cậu ra khỏi đám người, đứng ở đây, chỉ cần cho bọn tôi thấy bóng lưng của cậu là được.”

Bùi Duẫn: “...”

Ban đầu người nhảy dẫn đầu là Cố Thi Thi.

Bùi Duẫn quên động tác còn có thể xem của cô ấy để nhớ lại, nhưng bây giờ cậu đứng ở phía trước.

Cố Thi Thi thấy cậu ngập tràn tự tin, ngược lại thấy không yên tâm: “Cậu không có vấn đề gì chứ?”

Bùi Duẫn: “Có thể có vấn đề gì được?”

Rất nhanh, Cố Thi Thi đã biết được, để Bùi Duẫn nhảy dẫn đầu không phải vấn đề khó khăn nhất.

“Không, không hay rồi.”

Em gái đeo kính Lê Lê chạy từ ngoài vào, lo lắng đến mức mắt đỏ cả lên: “Chị Cố ơi, tiêu đời rồi, mới nãy giáo viên xét duyệt nói là, bởi những năm trước không hạn chế thể loại biểu diễn, vì vậy có khi hạng nhất được chọn ra khiến mọi người không phục, thế nên…”

Lê Lê chạy cả đường, lúc nói lại gấp gáp, bị sặc nước miếng một chút, ho sặc sụa.

Mọi người đã có phỏng đoán không mấy tốt đẹp trong lòng.

Cuối cùng Lê Lê đã bình tĩnh lại, cô ấy liếc nhìn Bùi Duẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần biểu diễn này cần phải thống nhất vũ đạo, nội dung do nhà trường quyết định.”