Tần Diệp cảm thấy hơi phiền.
Hai thằng nhóc này đi ăn mà không mang theo điện thoại di động, Tần phu nhân không gọi điện thoại cho tụi nó được, lại gọi điện đến cho anh ấy, kiên quyết nói Tần Diệp đuổi hai người bọn bọ ra ngoài.
Đây là tiếng người sao?
Lúc đó Tần Diệp vừa mới kết thúc buổi xã giao, đang chuẩn bị rời đi, âm thanh rống lên của Tần phu nhân lớn đến mức bạn bè anh ấy đều nghe thấy.
Anh ấy đến thở dài cũng không còn sức nữa: “Mẹ lại xem phim truyền hình gì đó trên TV nữa rồi đúng không, đừng tự bổ não nghĩ vớ vẩn nữa.”
Tần phu nhân: “Vậy con để cho bọn nó nghe điện thoại đi.”
Tần Diệp: “Mẹ kiếp con phải đi đâu tìm bọn nó đây?”
Tần phu nhân: “Cút đi tìm! Tìm không được thì mẹ mắng con.”
Tần Diệp: “...”
Sau đó do sau khi Tần Diệp về thấy phiếu giảm giá của tiệc buffet trên tủ giày ở ngay cửa ra vào, anh ấy mới nhớ tới thử đi nhà hàng buffet xem.
Cũng hên vận may tốt, rất nhanh sau đó đã tìm được bọn họ.
Tần Trú dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Chuyện gì?”
Tần Diệp còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một câu tràn đầy kinh ngạc: “Tổng giám đốc Tần.”
Bây giờ Tần Diệp mới phát hiện, bàn này ngoại trừ Tần Trú và Bùi Duẫn, còn hai người khác.
“Dì là?”
Mẹ Hướng Vũ đứng lên: “Ngài có lẽ không nhớ tôi, tôi là giám đốc kinh doanh của công ty chi nhánh, ở buổi họp báo sản phẩm đã gặp qua ngài một lần.”
Tần Diệp khách sáo cùng bắt tay với bà ấy: “Chào dì.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “...”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Bùi Duẫn len lén làm một kí hiệu OK: Chuyện nhỏ, đơn giản thôi.
Mẹ Hướng Vũ: “Ngài ở đây là có chuyện gì sao?”
Tần Diệp: “À, tôi đến tìm…”
Bùi Duẫn cắt ngang cuộc trò chuyện, nói tiếp: “Tìm tụi con.”
Cậu cũng đứng lên: “Ông chủ Tần, còn có chuyện gì sao?”
Tần Diệp bị câu “Ông chủ Tần” này làm cho cứng họng: “...”
Bùi Duẫn: “Ngài thật sự không cần khách sáo như vậy, nhặt được của rơi mà không chiếm làm của riêng là việc chúng tôi nên làm, từ nhỏ giáo viên và gia đình đã dạy chúng tôi…”
“Khụ.” Tần Trú ho khan một tiếng, cắt đứt mấy lời khoe khoang tiếp theo của cậu.
Bùi Duẫn kéo lại chủ đề: “Chỉ là nhặt được cái ví tiền thôi mà, ngài cho chúng tôi ăn ở đây mà không cần trả tiền, chúng tôi đã rất cảm ơn rồi, mấy thứ khác thật sự không cần đâu.”
Tần Diệp không hổ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn.
Anh ấy hoảng hốt trong giây lát rồi cũng hiểu tình huống hiện tại.
Tần Diệp bị ép phải rớt ví tiền giơ tay, mạnh mẽ mà cắt ngang cậu: “Cậu xem thường tôi rồi.”
Bùi Duẫn không ngờ anh ấy còn có thể đáp lại vở kịch này, sau đó ăn ý lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng hốt: “Tôi thật sự không có.”
Tần Diệp lạnh lùng nói: “Chỉ vậy thôi mà cũng gọi là đền đáp? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì về sau còn ai dám giúp tôi nữa chứ?”
Vẻ mặt Bùi Duẫn phiền muộn: “Tôi…”
Tần Diệp: “Không cần nói nữa, các cậu ăn xong rồi ra ngoài, tôi ở bên ngoài chờ các cậu.”
Anh ấy và bốn người gật đầu chào nhau, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Bùi Duẫn ngồi xuống với vẻ mặt phức tạp, diễn rồi thì diễn tới cùng, ngóng nhìn bóng lưng của Tần Diệp thật lâu rồi kính trọng nói: “Nhân cách của ông chủ Tần thật sự rất tốt, chẳng trách công việc kinh doanh phát triển lớn như vậy.”
Mẹ Hướng Vũ mói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tần tuổi còn trẻ nhưng thành tựu lại không nhỏ, rất giỏi.”
Tần Trú chống cằm nhìn cậu, gắp cho cậu một miếng bánh ngọt nhỏ.
Có một khoảnh khắc anh nghĩ rằng nghĩ rằng, Sơn Duyệt hình như có đầu tư vào công ty điện ảnh, sau này nếu như Bùi Duẫn muốn đi diễn phim thì cũng không sao cả.
Hướng Vũ nhìn bóng lưng của Tần Diệp rồi lại nhìn sang hai người bọn họ: “Chúng ta thật sự không cần nằm vùng một chỗ nào đó để nhặt ví tiền sao?”
Vừa dứt lời, cậu ta bị mẹ vỗ xuống đầu: “Tuổi còn nhỏ mà chỉ biết đi đường tắt, phải có suy nghĩ không ngừng học tập để đạt được thành tích chứ.”
Hướng Vũ rất tủi thân.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trú, muốn nói cái gì đó nhưng khi ánh nhìn chạm đến ánh mắt của đối phương thì bỗng nhiên quên mất.
Bởi vì cậu ta phát hiện, Tần Trú và vị tổng giám đốc Tần ban nãy, trông vô cùng giống nhau.
Nhất là…
Lúc tổng giám đốc Tần lạnh mặt.
Tần Trú nâng mắt, phát hiện Hướng Vũ như có điều suy nghĩ nhìn mình, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Hướng Vũ: “Học thần, cậu có anh chị em gì không?”
Tần Trú: “Có, anh trai đang làm công ở nơi khác.”
Hướng Vũ chần chờ “À” một tiếng.
Là cậu ta suy nghĩ nhiều sao?
Mặc dù đều là họ Tần.
Mặc dù dáng dấp giống nhau.
Hướng Vũ: “...” Càng nói càng thấy sai.
Nhưng mà Tần Trú rất thản nhiên, giống như thật sự không quan tâm Tần Diệp có ở đó hay không.
Hướng Vũ bình thường trở lại.
Chắc là do cậu ta suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Tần Diệp xuất hiện, ban đầu Hướng Vũ nghĩ đến việc đi xem chỗ bọn họ ở nhưng bây giờ cũng phải từ bỏ ý nghĩ trong đầu.
Buổi tối Hướng Vũ phải về, buổi chiều còn muốn đi dạo đâu đó cho nên bọn họ hẹn gặp lại nhau ở trường học.
Tần Diệp đứng dưới một cái cây hút thuốc.
Lúc Bùi Duẫn và Tần Trú đi qua, thấy vẻ mặt anh ấy bực bội đuổi mấy người nam nữ đang tới gần đi.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Tần Diệp chờ bọn họ đến gần, hút một ngụm khói cuối cùng, nhấn lên thùng rác kế bên.
Tần Diệp: “Anh trai diễn xuất thế nào?”
Tần Trú: “Cũng được.”
Tần Diệp không vừa lòng: “Chỉ là cũng được thôi sao?”
Bùi Duẫn: “Đặc biệt trôi chảy, max điểm.”
Tần Diệp thoải mái: “Quả nhiên là người một nhà, ít nhất phải có một người biết nói chuyện.”
Tần Trú: “Tìm tụi em có chuyện gì không?”
Tần Diệp mới nhớ tới việc chính, sau khi giải thích một hồi mới phàn nàn: “Dây dưa lâu như vậy, không chừng lại trách anh thông đồng với các em mất.”
Anh ấy ném điện thoại di động của mình sang: “Gọi đi.”
Tần Trú gọi video call để nói chuyện.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, hiện ra hình ảnh Tần phu nhân với đôi mắt và mũi đỏ bừng vì khóc, âm thanh bối cảnh không biết từ bộ phim truyền hình nào.
Tần Trú vừa mới kêu “Mẹ”, Tần phu nhân đã phất tay: “Con đừng chắn mẹ, mẹ muốn gặp Phạn Phạn.”
Tần Diệp: “Cái quái gì vậy? Phạn Phạn gì cơ?”
Sau đó anh ấy cũng biết ai là Phạn Phạn: “...”
Được lắm, mấy người biết đùa đấy.
Bùi Duẫn ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi: “Dì.”
Tần phu nhân ghé lại gần màn hình: “Con gầy đi rồi đúng không?”
Tần Trú: “Cậu ấy ăn còn nhiều hơn ai hết.”
Bùi Duẫn mỉm cười, dùng sức đá anh một cái.
Tần Trú: “...”
Tần phu nhân: “Sao con lại phiền vậy, mẹ thấy gầy. Hai anh em con sao lại ngược đãi người ta?”
Tần Diệp nói tiếp: “Liên quan gì tới con? Tần Trú đè người ta ra học tập nên mới gầy đi đó.”
Tần phu nhân nhìn con trai, phản ứng đầu tiên là con bị điên rồi, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến tờ giấy trong cặp sách kia, trong nháy mắt hiểu ý của con trai.
Được rồi, đi bằng con đường khác cũng được.
Tần phu nhân hoàn toàn không biết Tần Trú đã lừa người tới tay, lương tâm trỗi dậy, vì con trai nói một câu: “Phạn Phạn à, thành tích là rất quan trọng, con hãy theo Chúc Chúc học thật tốt.”
Bùi Duẫn không phát hiện ra chút nào, chỉ coi là lời khách sáo, trò chuyện với Tần phu nhân một lúc mới tắt máy.
Tần Diệp cảm thấy rất kì lạ: “Cậu ta cho hai người uống canh mê hồn à?”
Tần Trú không lên tiếng.
Nếu thật sự có canh mê hồn, cũng là anh cam tâm tình nguyện uống.
Vốn việc hoãn lại kế hoạch du lịch cũng là vì chuyện học tập của cậu mà gặp trở ngại.
Tần Trú muốn học vào buổi tối để buổi chiều có thể dẫn cậu đi chơi.
Bùi Duẫn từ chối: “Buổi tối muốn để dành cho cậu.”
Bùi Duẫn cũng không phải rất muốn đi ngắm cảnh, quá nhiều người, cậu tới thành phố C chủ yếu là để ngâm suối nước nóng và tán tỉnh bạn cùng bàn.
Bọn họ trở về biệt thự, vừa mới vào phòng ngủ, Bùi Duẫn đã bị ấn lại trên ván cửa.
Tần Trú cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cậu: “Lúc ở nhà hàng, cậu muốn làm gì thế?”
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hô hấp quấn lấy nhau, hơi cử động một chút là có thể hôn môi đối phương.
Bùi Duẫn vốn chỉ muốn chiếm tiện nghi một chút, nhưng phát hiện dính vào nhiệt độ cơ thể của Tần Trú có chút không chạy được, cậu cười nói: “Chỉ muốn ôm một cái.”
Tần Trú ấn cậu vào trong lòng: “Không có gì khác?”
Bùi Duẫn dùng chóp mũi cạ cạ lỗ tai anh: “Ôm trước một lát đã.”
Ăn cơm no thì lại có cảm giác buồn ngủ.
Bùi Duẫn dựa trên người Tần Trú, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Bọn họ cứ ôm như vậy năm phút, ai cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến năm phút sau, Tần Trú mới buông cậu ra: “Đến giờ rồi, đi làm bài tập.”
Bùi Duẫn: “?”
Tần Trú thật sự nghiêm túc, anh đi trước tới bên bàn đọc sách: “Qua đây.”
Bùi Duẫn gãi đầu, không tin được nói: “Tôi không có sức hút đối cậu như vậy à?”
Tần Trú phủ nhận: “Không phải.”
Bùi Duẫn không tin: “Đây là cách cậu bỏ tiền ra kinh doanh sao? Ném tiền một lần được năm phút, vậy sau này làm…”
Những lời còn sót lại đều bị nuốt xuống, Bùi Duẫn thay đổi cách thức, vỗ hai tay: “Cũng năm phút à?”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn nhìn cả người anh đều cứng lại rồi, tâm trạng vui sướng mà đi tới: “Tôi đây sẽ rất buồn bã.”
Tần Trú thở ra một hơi thật sâu: “Loại chuyện như vậy vẫn còn sớm.”
Vẻ mặt Bùi Duẫn vô tội: “Tôi biết là còn sớm mà, nhưng thời gian cũng sẽ không bởi vì còn sớm mà tăng lên.”
Sau đó, Tần Trú cho cậu biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Bùi Duẫn bị hôn đến mức eo mềm chân mềm, cậu dựa vào ghế ngồi, giơ tay lên đụng vào chỗ bị anh cắn ở khóe miệng, “Xuýt” một tiếng: “Cậu sớm như vậy không phải là tốt rồi sao, rụt rè đúng là dư thừa.”
Tần Trú: “...”
Loại việc này bất kể là trừng phạt hay là khen thưởng, cuối cùng đều sẽ biến thành khen thưởng.
Bùi Duẫn nếm được một chút ngon ngọt, trêu chọc anh không biết mệt, nhưng Tần Trú hình như thật sự biến thành trạng thái chờ thời, trêu chọc anh thế nào đều không phản ứng.
Tần Trú gõ bàn một cái: “Làm bài tập.”
Bùi Duẫn: “Làm xong sẽ hôn sao?”
Tần Trú: “Làm trước đi đã.”
Bùi Duẫn tiếp tục tranh thủ: “Năm phút cũng được.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “Một phút, không thể ít hơn nữa.”
Tần Trú nhìn cậu cười trêu chọc, cuối cùng không kiềm được bản thân, bước đến hôn một cái lên trán cậu: “Nghe lời.”
Bùi Duẫn: “...”
Cảm giác như đang tra tấn chính mình.
Bùi Duẫn bình tĩnh, vùi đầu vào làm bài tập lý.
Có thể bởi vì có bạn trai nên tâm trạng tốt, Bùi Duẫn cảm thấy đặt bút như được thần trợ giúp.
“Lần này thật sự sẽ làm được, tôi mới nhận được lời chúc phúc của thần thi cử, tỉ lệ chính xác tuyệt đối là 70%.”
“Thần thi cử”: “...Im miệng làm bài đi.”
Đến cuối cùng bởi vì chém gió quá, tỉ lệ chính xác đừng nói là 70%, 20% cũng không có.
Bùi Duẫn nhìn sắc mặt Tần Trú lạnh như băng, co rút ở một bên yên tĩnh như gà.
Tần Trú tức đến bật cười: “Tiếp tục chém gió đi.”
Bùi Duẫn: “Lý tưởng với hiện thực sẽ có một chút chênh lệch mà.”
Tần Trú lạnh mặt kéo cậu qua đây: “Đề này hôm qua tôi có nói rồi.”
Bùi Duẫn không nhớ nổi, khó khăn nói: “Vậy chắc là do tôi với nó còn chưa đủ quen thuộc.”
Tần Trú: “Vậy cậu quen thuộc với cái gì, định lý Pytago?”
Bùi Duẫn: “Xem thường ai đấy? Tôi còn biết số lẻ thay đổi số chẵn giữ nguyên, ký hiệu nhận biết góc vuông.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn sợ anh thật sự tức giận, thò tay kéo kéo vạt áo của anh: “Đừng giận, tôi làm lại một lần nữa.”
“Không giận.” Sắc mặt Tần Trú dịu lại, nhưng lời nói ra lại lãnh khốc vô tình: “Làm lại, sau đó so với đáp án của đề bài rồi chép phạt ba lần.”
Bùi Duẫn: “...”
Yêu đương cùng học thân là cảm giác gì?
Đau tay, cảm ơn.
Sau khi làm lại, tỉ lệ chính xác có chút tăng lên, Tần Trú giảng giải cho cậu một lần nữa: “Nghe hiểu không?”
Bùi Duẫn: “Cũng hiểu.”
Tần Trú: “Còn có vấn đề gì không?”
Bùi Duẫn cắn bút: “Có thể chia cho tôi một chút ít đầu óc của cậu được không?”
Tần Trú: “...”
Sau khi làm xong hết bài vở và bài tập hôm nay, Bùi Duẫn đã kiệt sức rồi, vốn buổi tối định trêu đùa bạn trai nhưng giờ không còn sức đùa cợt gì nữa.
Cậu xoay cổ tay: “Mệt mỏi quá.”
Tần Trú nắm tay cậu, giúp cậu xoa bóp: “Lần sau còn dám vừa nhìn tôi vừa làm bài nữa không?”
Bùi Duẫn có chút bất ngờ: “Cậu biết sao.”
Tần Trú rũ mắt, nắn bóp lòng bàn tay cậu, không nói chuyện.
Rõ ràng như vậy, sự yêu thích không thể che giấu đó gần như muốn đốt cháy anh.
Tần Trú sợ không khống chế được, chỉ có thể ấn cậu xuống nghiêm túc làm đề.
Bùi Duẫn nhìn bàn tay ấm áp như ngọc của anh, tim đập nhanh hơn vài nhịp: “Tôi vẫn còn dám.”
Động tác của Tần Trú dừng lại.
Bùi Duẫn giữ ngón tay anh lại, khàn giọng cười nói: “Thầy ơi, không nhìn thầy em không có động lực.”
Tần Trú nhắm mắt, kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ: “Thì sao nào?”
“Tôi nghĩ ra cách này.” Bùi Duẫn đan ngón tay vào giữa khe hở ngón tay anh: “Mong cậu phối hợp chút.”