“Hợp đồng bán thân” là khi nửa đêm Tần Trú không ngủ được, lại ngồi dậy viết.
Anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vậy mà chỉ có vài chữ lác đác rơi trên giấy.
Bùi Duẫn cầm tờ giấy thật mỏng này, trong lòng ngực nóng bừng: “Nếu như cậu làm như vậy thì sẽ bị lỗ đó.”
Tần Trú: “Sao thế?”
Bùi Duẫn: “Sao cậu lại không đòi hỏi thứ gì đó ở tôi?”
Cậu nở nụ cười: “Như vậy đi, tôi cũng sẽ tặng bản thân cho cậu.”
Xa xa có người bắn pháo mừng nổ tung trên không trung, một đường chạm đến trái tim của Tần Trú.
Trái cổ của Tần Trú giật giật, giọng nói khàn khàn: “Được.”
Bùi Duẫn từng ảo tưởng rất nhiều lần, nếu như ở bên Tần Trú thì muốn làm chuyện gì.
Cậu nghĩ tới việc sẽ ngồi lên đùi anh, trêu chọc anh.
Cũng nghĩ tới việc sẽ không nói gì cả, chỉ ôm anh, cảm nhận nhịp tim của nhau, để nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cả hai hòa vào nhau và ngấm vào đối phương.
Nhưng khi thật sự đã ở bên nhau thì chỉ có những cảm xúc bối rối ngây thơ bao trùm lấy Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn và Tần Trú nhìn nhau hai giây: “Trình tự của đôi mình cũng không quá giống như người bình thường, vì để tránh việc trực tiếp nhảy đến giai đoạn của đôi vợ chồng già, chúng ta phải làm chút gì đó để duy trì cảm giác mới mẻ của vợ chồng mới cưới.”
Tần Trú: “... Chúng ta mới quen nhau một tháng.”
Ôi chết tiệt, đúng vậy nhỉ.
Đừng nói chậm, hai người bọn họ đúng thật là nhấn nút tua nhanh luôn.
Bùi Duẫn cau mày suy nghĩ một chút, an ủi: “Không sao, người đã cũ rồi.”
Tần Trú: “...”
Anh mãi mãi không thể theo kịp sóng não của Bùi Duẫn.
Vừa mới bên nhau ngày đầu tiên, người bạn trai này lại lo rằng anh không đủ mới mẻ.
Bùi Duẫn cong một chân, tay đặt lên trên đầu gối: “Chúng ta phải nên có sự ngây thơ của thời thiếu niên e thẹn, còn phải có bầu không khí mang theo tia lửa. Khi tay vừa chạm vào nhau phải buông ra ngay, lập tức liếc nhìn nhau, xẹt xẹt xẹt xẹt, tia lửa xuất hiện.”
Tần Trú: “...”
Con mẹ nó chứ e thẹn, lại còn xẹt xẹt xẹt xẹt.
Bùi Duẫn lại giải thích thêm một vài ví dụ: “Ví dụ một lọ thủy tinh rơi trên mặt đất, chúng ta cần phải ăn ý cùng nhau ngồi xổm xuống nhặt, tay chạm tay, sau đó cùng ngẩng đầu liếc nhìn nhau, xẹt xẹt xẹt xẹt, cuối cùng khi cả hai đều ngồi im như gà xong, xung quanh liền quanh quẩn một bầu không khí ngây thơ cùng mập mờ. Cậu không cảm thấy rất tốt đẹp sao?”
Tần Trú nghe xong, chỉ hỏi một vấn đề: “Chai nước kia được nhặt lên chưa?”
Bùi Duẫn: “... Cậu chỉ quan tâm đến cái đó thôi sao?”
Tần Trú: “Hiệu suất công việc phải được đảm bảo.”
Bùi Duẫn đang muốn phun ra vài câu phàn nàn thì nhìn thấy khóe môi nhạt màu của anh nhẹ cong lên, băng tuyết trong mắt tan chảy, mang theo sự nuông chiều không nói ra.
Lời nói đầy trong đầu đều tan biến, Bùi Duẫn xít lại gần anh, cười nói: “Anh Chúc, ăn kẹo bông gòn không?”
Lời còn chưa nói xong, một cái chạm nóng bỏng mềm mại in lên khóe môi của Tần Trú.
Tần Trú vô thức chế ngự sau ót của cậu, không thả cậu ra nữa.
Đây là lần hôn môi thứ hai của bọn họ, người chủ động vẫn là Bùi Duẫn.
Nhưng lần này Bùi Duẫn lại tỉnh táo.
Cậu tỉnh táo mà cảm nhận được môi của Tần Trú có hơi lạnh, cũng rất mềm mại, giống như anh vậy.
Bọn họ cũng không có kinh nghiệm, chỉ theo bản năng, vụng về hôn đáp lại.
Chẳng biết hôn bao lâu, mãi cho đến khi mọi người xung quanh đang vây xem huýt sáo cắt ngang bọn họ.
Lúc này Bùi Duẫn mới phát hiện có mấy người du khách đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, chẳng biết nhìn bao lâu rồi.
Đối với người ngoài, Bùi Duẫn không cảm thấy có gì ngại ngùng.
Cậu thoải mái hào phóng yêu đương, không cảm thấy xấu hổ, những ngượng ngùng duy nhất đều chuyển hết cho Tần Trú.
Bùi Duẫn vươn ngón cái và ngón trỏ như cây súng mà biu một phát về hướng bọn họ, giống như không vừa lòng vì bọn họ phá hỏng chuyện tốt của mình.
Các du khách thiện chí nở nụ cười, phất tay lên tiếng chào rồi tản đi.
Bởi vì hôn môi, mắt của Bùi Duẫn đọng lại hơi nước, nhiệt độ trên mặt cũng không rút đi, cả người nhìn vô cùng mềm mại.
Tần Trú dùng ngón cái lau đi nước bọt bên môi, giọng khàn khàn: “Giữ khoảng cách một tí?”
Cái động tác này, khiến Bùi Duẫn suýt mất kiểm soát.
Cậu nhẹ nhàng dời mắt: “Có thể phóng khoáng một cách tiết chế trong khi lén lút.”
Tần Trú cười nhẹ nói: “Vậy không được, ngài Bùi nói được thì phải làm được.”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, hai chữ “ngài Bùi” thốt ra còn có chút lưu luyến.
Trong lòng Bùi Duẫn tê dại: “Vậy ngài Tần muốn thế nào?”
Tần Trú: “Trước hết nâng cao thành tích của cậu lên đã.”
Bùi Duẫn: “?”
Tôi yêu đương với cậu, cậu lại đem thành tích ra nói chuyện với tôi?
Bùi Duẫn trầm mặc một hồi: “Cậu như vậy mà cũng tìm được bạn trai.”
Tần Trú: “...”
Trên đường về, Bùi Duẫn vươn ngón út, thỉnh thoảng xoa mu bàn tay của Tần Trú.
Từ trong điện thoại cậu bật lên một đoạn âm thanh xẹt xẹt xẹt xẹt.
Theo sự truyền ra của âm thanh đó, cậu bắt nhịp, đưa tay đi cọ một chút.
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn giải thích: “Quen đi quen đi.”
Chơi đủ rồi, Bùi Duẫn nói: “Tôi vốn muốn hỏi cậu thích tôi từ khi nào, nhưng mà phát hiện không cần thiết.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Tần Trú thấy vẻ mặt của cậu, lẩm nhẩm: 3, 2, 1…
Bùi Duẫn: “Dù sao thì anh Bùi của cậu có cá tính đầy sức hấp dẫn đang ở đây, lại còn đẹp trai như vậy, không yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên là do cậu có định lực tốt đấy.”
Tần Trú: “...” Quả nhiên là như thế.
Bùi Duẫn không bao giờ keo kiệt khi dùng những từ ngữ để khen bản thân, thổi phù chém gió một trận để tâng bốc bản thân như thần tiên hạ phàm, nói Tần Trú cực kì tinh mắt.
“Bây giờ tôi có chút huênh hoang, tôi không ngờ tôi còn chưa chuẩn bị gì cả mà lại câu cậu đến tay rồi.”
Tần Trú dừng bước: “Chưa chuẩn bị gì cả?”
Anh cười như không cười nói: “Chà sữa tắm lên cổ tay không phải là cậu sao?”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Duẫn và anh đứng đối diện nhau, sắc mặt ngượng ngùng: “Làm sao cậu biết?”
Tần Trú dừng một chút: “Vừa rồi…”
Anh vừa mới mở lời, ngay lập tức lại không nói được nữa.
Độ ấm của môi đối phương tựa như vẫn còn đọng lại trên môi, cực nóng, gần như thiêu đốt lý trí của anh thành tro.
Bùi Duẫn cũng nghĩ đến, nhưng da mặt cậu dày, nói thẳng: “Là trong lúc tôi đang ôm lấy cổ cậu sao?”
Tần Trú không lên tiếng.
Bùi Duẫn: “Không ngờ cậu lại có thể phân tâm đấy.”
Tần Trú cho là cậu mất hứng, cho nên muốn giải thích một chút.
Kết quả là nghe Bùi Duẫn kinh ngạc cảm thán nói: “Học bá các cậu đều trâu bò như vậy sao, có thể dạy tôi một lúc làm hai việc hay không? Tôi có thể vừa làm bài tập toán vừa nhìn cậu.”
Tần Trú: “...”
Tần Trú vội ho một tiếng: “Cậu tập trung làm bài tập đi, kì thi tháng sắp đến rồi.”
Bùi Duẫn nghĩ anh thật sự không phải người: “Khó lắm mới có được một kỳ nghỉ.”
Tần Trú: “Nhưng mà cậu chưa làm bài tập xong.”
Bùi Duẫn: “Chúng ta đang ở thành phố C.”
Tần Trú: “Cậu mới nhớ được có 2 từ vựng.”
Bùi Duẫn: “Tôi…”
Tần Trú: “Mấy tác phẩm văn cổ cậu chỉ mới học thuộc được một câu.”
Bùi Duẫn: “...”
Giọng nói của Tần Trú dịu đi: “Tôi giúp cậu.”
Bùi Duẫn nghĩ như vậy cũng được thôi, dù thế nào thì bọn họ ở đâu cũng tốt, không nhất thiết phải chơi: “Có phần thường gì không?”
Rất sợ Tần Trú lại nói một câu “Kết quả thành tích của cậu chính là phần thưởng”, Bùi Duẫn nhấn mạnh: “Mang tính chất hữu hình.”
Tần Trú liếc cậu một cái: “Có, trước hết cậu làm bài xong đã, rồi tôi sẽ cho cậu biết.”
Bùi Duẫn dùng ngón út nắm lấy ngón tay anh dọc cả một đường, không an phận mà cứ trêu chọc, nhưng tới lúc đến cửa biệt thự, cậu nhanh chóng buông tay ra, đi trước một bước vào phòng.
Tần Diệp đã dậy rồi, đang ngồi xếp bằng trên ghế salon xem TV, trong miệng ngậm điếu thuốc.
Vừa mới thấy bọn họ, Tần Diệp dập tắt điếu thuốc: “Anh còn nghĩ là các em chưa dậy, đi ra ngoài sớm như vậy sao?”
Bùi Duẫn: “Đúng vậy, chúng em đi tham khảo một chút về phương pháp học tập.”
Tần Diệp: “...”
Anh ấy không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bùi Duẫn: “Sáng sớm tinh mơ, đi ra bên ngoài thảo luận về phương pháp học tập?”
Bùi Duẫn: “Bầu không khí bên ngoài tốt, môi trường tốt, khiến tâm trạng thoải mái, không dễ dàng đánh nhau.”
Tần Diệp: “...”
Tần Trú đang theo vào nhà ở phía sau: “...”
Anh ấy thật sự rất đồng cảm với Bùi Duẫn.
Không biết đầu óc Tần Trú bị nhúng nước hay gì, ấn người trong lòng ra học tập, làm đến mức người ta muốn đánh nhau với anh.
Nhưng cái cơ thể này của Tần Trú không chịu nổi đòn đánh.
Tần Diệp muốn sờ bao thuốc lá trên bàn, tay vừa kịp chuyển qua cầm tách trả, cuối cùng cũng vì em trai mình mà khuyên bảo một câu: “Các bạn nhỏ không nên đánh nhau, nếu thật sự không được thì… oẳn tù tì.”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “...”
Tần Trú trong lúc vô tình lại bị ụp một cái nồi, anh phản bác: “Khi nào thì anh quay về?”
Tần Diệp: “Ngày mai, sao nào, chê anh là bóng đèn à?”
Tần Trú ngầm thừa nhận.
Tần Diệp hừ lạnh một tiếng: “Anh không đi nữa.”
Tần Trú: “Tùy anh.”
Bùi Duẫn ngáp một cái: “Ngủ một giấc rồi lại đi làm bài tập thôi.”
Tần Diệp thuận miệng hỏi: “Mấy giờ thì thức dậy?”
Mắt Bùi Duẫn hiện lên một tầng hơi nước: “Hơn bốn giờ.”
Tần Diệp: “?”
Tần Diệp phát hiện mình không theo kịp suy nghĩ của giới trẻ.
Hơn bốn giờ đi ra ngoài để thảo luận phương pháp học tập, loại tinh thần kiểu gì vậy?
“Được lợi ích không nhỏ.” Ánh mắt của Bùi Duẫn dạo qua một vòng trên môi của Tần Trú: “Tần Trú rất giỏi.”
Tần Trú: “...” Thật sự đủ rồi.
Anh đè vai Bùi Duẫn lại: “Được rồi, ngủ của cậu đi.”
Bùi Duẫn cảm thấy chột dạ trước mặt Tần Diệp, cậu bật ra như bị điện giật: “Nói chuyện thôi, đừng đụng tay đụng chân.”
Tần Diệp rất có hứng thú, chờ sau khi Bùi Duẫn vào nhà, nói với Tần Trú đang không nói nên lời: “Xem ra em không theo đuổi được người ta rồi, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của người ta kìa.”
Tần Trú liếc nhìn anh ấy một cái, thản nhiên nói: “Chưa chắc.”
Đã theo đuổi được rồi, ánh sáng của anh đã thuộc về anh.
Nhưng chùm sáng này chỉ muốn chơi trò yêu ngầm mà thôi.
Tần Diệp bắt chéo hai chân: “Anh chờ xem, đầu óc của em chỉ biết học, một chút tế bào lãng mạn cũng không có, có thể theo đuổi được người ta, anh sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Anh có một chút cổ phần ở Sơn Duyệt Cư, nếu em có thể theo đuổi được cậu ta, chờ các em lãnh giấy đăng ký kết hôn, cổ phần trong tay anh chuyển tặng cho các em.”
Lúc đó Tần Trú tìm Tần Diệp để đầu tư một phần, vì vậy trong tay Tần Diệp có chút cổ phần.
Phần cổ phần này vốn là Tần Diệp để lại cho hôn lễ của em trai, cho ai cũng là cho, nhưng anh ấy thật sự không tin.
Làm sao có thể có người thích một người chỉ biết đến học tập chứ?
Cho dù chỉ biết học tập thì thôi đi, còn đè người ta ra để học cùng nhau.
Tìm ngược sao?
Tần Trú: “Em ghi âm rồi.”
Tần Diệp: “...”
Tần Trú vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Bùi Duẫn đang vén tay áo đứng trước bồn rửa tay, rửa sạch nước hoa trên cổ tay bằng nước, là hương chanh.
Bùi Duẫn khom lưng, quần áo của cậu là loại rộng thùng thình, vòng eo được giấu bên dưới lớp vải.
Sáng sớm Tần Trú đã ôm rồi, rất nhỏ.
Cậu luôn nói cậu ăn rất nhiều, cơ bụng gần như biến mất, nhưng Tần Trú lại nghĩ không tồi, rất bằng phẳng.
Nếu như có bụng nhỏ, mềm như vậy cũng rất thoải mái.
Bùi Duẫn rửa tay xong thì đóng vòi nước lại, đang định cầm khăn lau mặt đã thấy Tần Trú tiến vào.
Bọn họ liến nhìn nhau trong gương.
Trong không gian riêng tư, bọn họ đè xuống ngọn lửa đang rục rịch một lần nữa.
Bùi Duẫn cúi đầu tìm khăn lông: “Nếu còn nhìn nữa thì tôi sẽ không cho cậu đi đâu.”
Tần Trú dựa vào khung cửa: “Định làm thế nào?”
Bùi Duẫn vừa lau tay vừa nói: “Viết năm ngàn chữ tâng bốc khen bạn trai của cậu, từ ngữ trau chuốt phải hoa mỹ đẹp đẽ, có nhiều chân thành.”
Tần Trú: “Còn gì nữa không?”
Bùi Duẫn treo khăn mặt lên xong: “Còn nữa, bài tập của tôi còn chưa làm xong, cậu đừng trêu tôi nữa.”
Tần Trú: “Rất tự giác.”
Bùi Duẫn thật sự buồn ngủ.
Cậu vốn là người ngủ nhiều, sáng sớm thức dậy cũng là vì có sắc đẹp chống đỡ, bây giờ tinh thần thoải mái, cơn buồn ngủ cũng ùa tới.
Bùi Duẫn không ngủ ở bên của mình, mà ngủ thẳng ở ổ chăn của Tần Trú.
Gần đây Tần Trú không đeo đồng hồ mà đeo vòng hạt đàn hương, trong chăn có mùi đàn hương, im lặng một hồi lâu, cậu núp ở trong chăn nên ý thức đã trở nên mơ hồ rất nhanh.
Trong lúc mơ hồ, cậu cảm giác có người đang tới gần, trên lỗ tai như được dán bởi thứ gì, nhưng lại lập tức biến mất.
“Mơ đẹp nhé.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng giống như đám mây truyền đến.
Ngón tay Bùi Duẫn nhúc nhích một chút, rồi hoàn toàn mất ý thức.
Lúc Bùi Duẫn ngủ, Tần Trú ngồi trước bàn đọc sách, lên kế hoạch cho buổi dạy kèm tiếp theo.
Anh phát hiện Bùi Duẫn thích học toán nhất.
Nhưng lão Tôn chắc chắn không thích cậu, bởi vì thích toán mà còn có thể viết được cái bài giải kì quặc như vậy sao?
Thật ra Bùi Duẫn rất thông minh, có đôi khi nhìn một chút liền hiểu, nhưng cậu cứ theo thói quen thích làm bừa.
Tần Trú dạy cũng không uổng công, cũng có lòng tin.
Nếu như có thể, anh tất nhiên là mong muốn bọn họ có thể thi vào cùng trường đại học với nhau, nếu như mà không cùng thì cũng phải cùng một khu vực.
Tiếng Anh có chút khó giải quyết, ngữ văn cùng cần phải tích lũy.
Những môn khác cũng chỉ có thể đưa cho cậu nhiều loại đề.
Trải qua nửa tháng học tập, mỗi ngày đều ghi lại số lần mất tập trung của Bùi Duẫn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy số lần đã giảm xuống không ít.
Nhưng mà không quá tự giác, phải cần có Tần Trú ép học.
Tần Trú thở dài, có lẽ mình phải treo cà rốt mà cậu thích lên.
Bùi Duẫn ngủ một giấc đến trưa, bị Tần Trú lay dậy.
“Dậy ăn cơm.”
Bùi Duẫn mơ mơ màng màng nói: “Ăn cậu?”
Tần Trú: “...”
Cơm trưa phải vào nhà hàng ăn.
Tiệc buffet ở khu du lịch rất ngon, quản lý Vương đưa cho ba phiếu giảm giá.
Tần Diệp tạm thời đi xã giao, còn chưa trở lại, vì vậy chỉ có hai người họ đi.
Ngày hôm qua Bùi Duẫn có hứa với ông chủ tiệm bánh chẻo áp chảo hôm nay sẽ đến, tuy rằng người ta có thể không nhớ rõ.
Cậu tính buổi tối đi đến chỗ đó ăn, Tần Trú không phản đối.
Bởi vì du lịch đang vào mùa cao điểm, có rất nhiều người trong nhà hàng buffet.
Bùi Duẫn cùng Tần Trú đi lòng vòng hai vòng mới tìm được chỗ cho hai người, lấy trước một cái đĩa đậu nành để chiếm chỗ rồi mới đi lấy đồ ăn.
Nhà hàng này có rất nhiều đồ ngọt, Bùi Duẫn không nhịn được lấy bánh nghìn lớp và vài khối bánh ngọt nhỏ khác, còn có loại bánh gạo nếp có nhân tan chảy.
Tần Trú thấy cậu còn muốn lấy nữa thì cản cậu lại: “Ăn ít đồ ngọt thôi.”
Bùi Duẫn buông cái kẹp ra: “Sợ tôi ngọt chết cậu sao?”
Tần Trú: “...”
“Anh Bùi? Học thần?!”
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.
Bùi Duẫn ngẩn ra, cậu quay lại nhìn, lại là Hướng Vũ.
Hướng Vũ há to miệng: “Ôi đệch, thật sự là các cậu sao?”
Hướng Vũ không có đến một mình, bên cạnh cậu ta còn có một người phụ nữ trung niên, dùng sức vỗ vào cái ót của cậu ta: “Đừng có mà ôi với chả đệch, xem có khó nghe không hả?”
Hướng Vũ: “... Mẹ, trước mặt bạn bè, giữ lại mặt mũi cho con đi.”
Mẹ của Hướng Vũ nhìn về phía bọn họ, sau đó bị giá trị nhan sắc của bọn họ làm cho bất ngờ, sửng sốt hai giây.
Trong ấn tượng của bà, lớn lên mà đẹp mắt thì có thành tích không tệ.
Bà mỉm cười nói: “Chào các con, các con là bạn học của Tiểu Vũ sao, con dì được các con quan tâm nhiều rồi.”
Bùi Duẫn: “Không cần khách sáo đâu dì, Hướng Vũ rất hòa đồng.”
Bọn họ trao đổi nói chuyện với nhau vài câu, mẹ Hướng Vũ nói: “Các con đi hai người thôi à, có chỗ ngồi chưa?”
Bùi Duẫn: “Chúng con vừa mới lấy được chỗ ngồi hai người…”
Cậu quay đầu định chỉ tay một cái, chợt phát hiện có hai người trung niên chiếm chỗ ngồi của bọn họ: “...”
Mẹ Hướng Vũ: “Vậy chúng ta ngồi cùng nhau đi, tìm một chỗ bốn người.”
Bùi Duẫn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ: “Không làm phiền hai người…”
Mẹ Hướng Vũ: “Không phiền gì cả, dì muốn hỏi một chút về tình hình học tập của Tiểu Vũ trong trường.”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú chào hỏi xong cũng không lên tiếng.
Thật ra Hướng Vũ rất bất ngờ khi thấy bọn họ ở đây, so với lúc hai người bọn họ cùng ra ngoài chơi, cậu ta càng thêm bất ngờ vì Tần Trú lại ở đây
Chi phí đi khu du lịch suối nước nóng không hề thấp.
Mọi người đều biết gia cảnh của Tần Trú.
Nhìn quần áo của Bùi Duẫn cũng không phải là người thuộc dạng nhà có tiền.
Hướng Vũ tò mò muốn chết, nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ đi kiếm chỗ ngồi trước đi, ba người tụi con đi dạo.”
Mẹ Hướng Vũ nói: “Cũng được, các con đi một chút rồi trở về.”
Chờ bóng dáng của bà ấy biến mất khỏi tầm mắt, Hướng Vũ chờ không được nói: “Hai người các cậu…”
Bùi Duẫn đã sớm chuẩn bị xong lí do giải thích: “Làm người tốt, tất được hạnh phúc đến cuối đời.”
“Hả?”
“Lúc chúng tôi đi trên đường thì nhặt được một cái ví tiền, đợi ở chỗ đó nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đợi được người đánh rơi. Người mất ví là chủ của khu du lịch này, nên người đó đã tặng chúng tôi hai tờ phiếu khuyến mãi, có thể miễn phí ăn ở.” Bùi Duẫn mặt không biến sắc nói.
Tần Trú: “...”
Hướng Vũ: “... Anh Bùi, vận may của cậu cũng tốt thật đó.”
Bùi Duẫn: “Cho nên, làm người tốt, sẽ được đền đáp xứng đáng.”
Hướng Vũ xoa tay: “Vậy buổi tối đó chúng ta ra bên ngoài nằm vùng một chỗ nào đó để nhặt ví tiền đi?”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “...”
Hướng Vũ lấy điện thoại di động ra: “Nhưng mà trước hết thì anh Bùi, cậu giúp tôi rút ra một lá bài được không? Lần nào tôi rút mười lần liên tiếp đều chỉ ra SR thôi.”
Một tay Bùi Duẫn cầm đĩa, rảnh tay còn lại, tự tin bấm vài cái trên màn hình: “Tôi nói cho cậu biết, anh Bùi của cậu mà đã ra tay thì đảm bảo dễ như trở bàn tay.”
Tần Trú đưa tay giúp giữ lấy cái đĩa: “Đưa cho tôi đi.”
Bùi Duẫn né tránh: “Vậy là không được đâu, đè hỏng tay cậu tôi sẽ đau lòng.”
Tần Trú: “...” Không đến mức đó chứ.
Hướng Vũ nhìn chằm chằm màn hình: “Chậc chậc chậc, hai người các cậu thật là…”
Âm thanh xẹt xẹt xẹt xẹt lóe lên, mười tấm thẻ đều lộ ra mặt mũi thật của chúng.
Bùi Duẫn vừa đi đến gần nhìn: “...”
Ngoại trừ thẻ N và thẻ R, còn ra hai thẻ SR giống nhau.
Bùi Duẫn còn định cứu vãn tình thế, chợt nghe thấy Hướng Vũ kích động nói: “Tôi đã muốn tấm thẻ này lâu lắm rồi, còn có thể tăng sao, cảm ơn anh Bùi, cậu thật sự quá trâu bò.”
Bùi Duẫn không chột dạ chút nào: “Đó là đương nhiên, tôi là ngôi sao may mắn của lớp A5 đó.”
Tần Trú nghe xong thì đau đầu:” Được rồi ngôi sao may mắn, đừng đứng chặn đường ở chỗ này nữa.”
Hướng Vũ lấy lại tinh thần từ trong vui mừng: “Ôi đúng đúng đúng, lấy chút gì ăn trước đã.”
Trên tay Tần Trú và Bùi Duẫn bưng đĩa, chuẩn bị đi chỗ đến ngồi để bỏ xuống.
Bọn họ đều rất bất ngờ khi gặp phải người quen.
Bùi Duẫn nói: “Cũng may, cậu không có thói quen ở trường mặc đồ chắp vá, ra khỏi trường lại mang theo dây chuyền vàng.”
Tần Trú: “Nếu như cậu ấy thật sự phát hiện, cậu sẽ bịa đặt thế nào đây.”
Bùi Duẫn suy nghĩ một chút, xít lại gần anh nói: “Anh Bùi là phú nhị đại ngầm, len lén bao nuôi một người nào đó.”
Tần Trú khẽ cười một tiếng.
Bùi Duẫn nghe anh cười đến lòng ngứa ngáy, muốn chiếm một chút tiện nghi nhưng mà không phải lúc.
Tần Trú thấy sự tiếc nuối trong mắt cậu, giật mình: “Trở về rồi hẵng nói.”
Trong lòng Bùi Duẫn nóng lên.
Mẹ Hướng Vũ nói rất nhiều, lúc biết được Tần Trú là học bá thì càng thêm nồng nhiệt.
Người lớn không có sức chống cự với người vừa có thành tích tốt vừa có ngoại hình đẹp, mẹ Hướng Vũ vốn muốn hỏi tình hình học tập của Hướng Vũ trên trường, nhưng sau đó lại hoàn toàn không để ý đến con mình.
“Hai con đến đây chơi à, người nhà có yên tâm không?”
“Ôi trời ăn nhiều một chút, xem các con gầy như vậy kìa.”
“Con cua này rất tươi, có ăn không? Dì bốc cho các con.”
Tuy rằng Tần Trú ít nói, nhưng rất có lễ phép.
Bùi Duẫn nói ngọt, khiến cho mặt mày bà tươi cười rạng rỡ.
Hướng Vũ: “...”
Xong.
Hai vị đại lão, các cậu kìm nén sức hút lại xíu đi.
Cậu ta trở về sẽ phải chết đó.
Bữa cơm đã sắp kết thúc mà Hướng Vũ vẫn đang không ngừng mà cầu nguyện.
Bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng dừng lại ở cạnh bàn của họ.
“Anh tìm hai đứa nửa ngày rồi.”