Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 14: Chương 14 :




Thầy Tôn đã đi ăn cơm nên Bùi Duẫn đặt bản kiểm điểm lên bàn, dùng cốc sữa bò đè lên rồi chạy nhanh ra cổng trường.

Trường trung học số 3 không quy định học sinh phải ăn trong căn tin tưởng nên mấy quán ăn vặt ngoài cổng cũng rất phong phú.

Nhiều học sinh đặt đồ ăn bên ngoài nhưng cần phải nhận tại cổng trường.

Vì là giờ tan học buổi trưa nên rất đông người.

Cả người Bùi Duẫn đầm đìa mồ hôi, vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông.

Cậu xắn hai tay áo lên khiến bộ đồng phục vốn đã ngắn trở thành áo ba lỗ.

Bùi Duẫn đứng ngoài cổng trường, vừa kéo cổ áo để quạt gió vừa kiếm người giống người giao hàng của Sơn Duyệt Cư.

Đột nhiên ánh mắt cậu dừng lại, ở dưới bóng cây cách đó vài mét có một người rất giống.

Cạnh một chiếc xe đạp điện cũ màu đỏ hồng, đèn xe còn bị vỡ, người lái xe mặc một chiếc tạp dề cũ và đang cầm mũ rơm để quạt.

Đúng rồi, chính là anh ta.

Bùi Duẫn không hề do dự đi lại đó.

Từ sau việc Minibus hôm đó, Bùi Duẫn cũng có hiểu biết hơn đối với những nhân viên làm việc bên cạnh Tần Trú.

Quả nhiên khi cậu vừa đến gần đã nghe tiếng của người giao hàng gọi mình: “Cậu Bùi, tôi là quản lý của Sơn Duyệt Cư, đồ đã được giao đến.”

Bùi Duẫn hỏi: “Anh nhận ra tôi sao?”

Quản lý cười lớn: “Đương nhiên, ông chủ đã gửi ảnh chụp của cậu đến nhóm làm việc nên tất cả nhân viên đều nhận ra cậu.”

Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh: “Đây, cậu Bùi khá dễ nhận ra.”

Bùi Duẫn nghiêng đầu nhìn: “…”

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động, Bùi Duẫn đang nằm nghiêng trên bàn, mặt úp xuống bàn, ngủ đến mức trời đất tối sầm.

Cả người Bùi Duẫn không ổn, may mắn cậu không chảy nước miếng khi ngủ.

Cậu thay đổi biểu cảm trong một giây, cười nói: “Bức ảnh này phải thay đổi theo thời gian thật, tôi của ngày hôm nay đã không còn là tôi của ngày hôm qua, cho nên tôi đề nghị đổi một bức ảnh mới.”

Trong phòng học.

Tần Trú nhận được thông báo có tin nhắn mới từ nhóm làm việc của Sơn Duyệt Cư trên top tin nhắn cố định.

Quản lý: [Hình ảnh]

Nhân viên A: [Ồ wow, ông chủ ơi, bạn của cậu đẹp trai như vậy sao?]

Nhân viên B: [Nếu tôi trẻ lại năm sáu tuổi, tôi nhất định phải theo đuổi, sói con thật sự rất được.]

Nhân viên A: [(Cười bỉ ổi) Được chỗ nào?]

Nhân viên B: [(Cười bỉ ổi) Cô thật hư hỏng.]

Trong bức ảnh, thiếu niên đứng dưới bóng cây, tay giơ chữ V, cười vô cùng rực rỡ.

Tần Trú nhìn bức ảnh một lúc rồi nhấn nút lưu.

Tay anh gõ vài cái, gửi hai tin nhắn.

Tần Trú: [Không phải bạn.]

Tần Trú: [Là vợ của ông chủ.]

[Nhân viên A đã thu hồi một tin nhắn.]

[Nhân viên B đã thu hồi một tin nhắn.]

Tần Trú mặc kệ hai nhân viên đang khóc lóc cầu xin tha thứ trong nhóm.

Anh không có ý định trách phạt bọn họ, Tần Trú nhìn đồng hồ, phát hiện Bùi Duẫn đã đi ra ngoài gần nửa tiếng.

Tần Trú: [Cậu đi lấy cơm rồi lạc đường luôn à?]

Anh đợi hai phút cũng không thấy Bùi Duẫn trả lời.

Bên ngoài cổng trường, Bùi Duẫn mất mười phút để chụp ảnh, sau đó còn phải xóa hàng chục bức ảnh trước khi cậu chọn được một bức đẹp nhất: “Bức này được, góc độ ánh nắng chiếu lên người vừa phải, nụ cười cũng đẹp, rất nhiệt tình nhưng không nịnh nọt, khoảng cách giữa hai ngón tay cũng rất hoàn hảo.”

Bùi Duẫn nhận xét: “Miễn cưỡng chọn bức ảnh này.”

Quản lý lấy điện thoại lại: “Muốn chỉnh sửa nữa không?”

Bùi Duẫn: “Anh thấy khuôn mặt của tôi còn cần sửa nữa sao? Tôi 360 độ không góc chết.”

Quản lý nghĩ thầm, nếu không góc chết thì sao còn phải chụp lâu như vậy.

Anh ta trông thấy vài học sinh đi ngang qua cũng nhìn bọn họ với ánh mắt quái dị.

Trong đó còn có vài người bàn tán: “Bây giờ cửa hàng muốn xin đánh giá cũng phiền phức như vậy sao? Lại còn cần cả ảnh chụp à? Đánh giá được thưởng rất nhiều tiền à?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Quản lý: “... Không phải, không phải, đừng hỏi nữa…”

“Thêm một lớp filter nữa.” Trai đẹp 360 độ không góc chết nói.

“Xong rồi.” Quản lý là người có kinh nghiệm, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, thuần thục thêm một lớp filter rồi gửi vào trong nhóm của các nhân viên làm việc.

Quản lý chưa kịp liếc nhóm làm việc đã bỏ điện thoại vào túi quần.

Trên xe đạp điện có một thùng xốp, khi mở tấm xốp ra còn suýt bị gió thổi bay.

Trong thùng xốp đựng vài hộp đồ tươi sống, túi nhựa và túi chườm đá.

Bùi Duẫn lại gần nhìn thấy hai hộp nhựa tròn đựng bánh, còn có một ít cốc nhựa đựng nước uống.

Cốc nhựa rất mềm, nắp in còn bị lệch nên nhìn qua rất thấp kém.

Bùi Duẫn phải nhìn thật kỹ mới dám xác nhận đồ ngọt trong hộp có giá trị từ sáu đến bảy trăm.

Quản lý đưa cho cậu hộp giữ nhiệt năm tầng treo trên tay lái của xe điện: “Chỉ có ít đồ này, cậu còn cần gì nữa không?”

Bùi Duẫn nói: “Không cần gì nữa, cảm ơn, anh vất vả rồi.”

Cậu cầm theo hộp giữ nhiệt trở về lớp học.

Học sinh ngoại trú thì trở về nhà còn các học sinh nội trú ăn cơm xong cũng trở về kí túc xá nên hiện tại trong lớp chỉ còn hai người bọn họ.

Bùi Duẫn bày từng món một ra bàn: “Tôi thấy cậu vì giả nghèo mà thật sự vô cùng cố gắng.”

Tần Trú nhìn mồ hôi trên trán cậu: “Cần phải lâu như vậy sao?”

Bùi Duẫn: “Cậu cũng biết mà, với tư cách là một người nổi tiếng, tôi thật sự rất bận rộn.”

Tần Trú: “Bận chụp ảnh?”

Bùi Duẫn câm nín vài giây rồi thản nhiên nói tiếp: “Đúng vậy! Không phải chụp ảnh quảng cáo là một việc cần thiết hay sao? Nó đại diện cho hình ảnh và nhan sắc của tôi.”

Nói đến đây, Bùi Duẫn nhớ ra rồi phàn nàn: “Cậu lại còn chụp ảnh tư thế ngủ đáng yêu của tôi, thứ riêng tư như vậy sao có thể gửi ra ngoài?”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn cũng cảm thấy mình diễn hơi quá rồi, cho nên không tiếp tục truy hỏi anh nữa.

Món tráng miệng là tự tay người quản lý chọn, các món ăn cũng dựa theo khẩu vị thường ngày của Tần Trú nên Bùi Duẫn chỉ cảm thấy hứng thú với món sinh tố vải thiều.

Cậu nhấp một miếng sinh tố đã cảm thấy tâm hồn gần như muốn bay.

Cậu ngạc nhiên nói: “Trên đời còn có loại đồ uống cao cấp như vậy sao?”

Tần Trú thấy cậu đã uống gần hết rồi thì giữ cốc lại: “Ăn trước đã.”

Bùi Duẫn tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: “Sẽ tan ra đấy.”

Tần Trú không bị cậu làm lung lay: “Tan rồi vẫn uống được, ăn trước đi.”

Bùi Duẫn: “Để tan rồi thì nó sẽ mất đi tôn nghiêm của một ly sinh tố.”

Tần Trú bình tĩnh, nói: “Ăn cơm trước hay uống cốc này là cốc cuối cùng, chọn một trong hai cái.”

Bùi Duẫn: “…”

Thật độc ác, vậy mà lại đe dọa cậu không ăn cơm thì sau này không được uống sinh tố vải thiều nữa.

Cuối cùng Bùi Duẫn đành phải chấp nhận để cốc sinh tố sang một góc bàn, ăn một miếng cơm lại liếc nhìn cốc sinh tố hai lần.

Tần Trú có cảm giác giống như mình đang bắt nạt cậu: “…”

“Ồ, anh Bùi với học thần cùng ăn cơm à.” Sở Hạo vừa đi chơi bóng rổ về, dưới cánh tay còn đang kẹp bóng.

Bùi Duẫn và Tần Trú cũng đã ăn gần xong cho nên Sở Hạo không biết được bọn họ ăn cái gì.

Sở Hạo: “Anh Bùi có nước không? Tôi uống hết nước rồi.”

Bùi Duẫn đặt đũa xuống nhìn vào ngăn bàn: “Có, chờ một lát.“

Sở Hạo lau mồ hôi, nhìn thấy cốc “đồ uống kém chất lượng” để ở góc bàn thì lập tức cầm lên, nói: “Anh Bùi, tôi uống cái này được không?”

Tần Trú: “Đợi đã…”

Bùi Duẫn hốt hoảng muốn nói không được nhưng đã quá muộn.

Về sau, Sở Hạo có vô số đêm mất ngủ, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay, Sở Hạo tự hỏi vì sao hôm đó cậu ta lại uống hết.

Có lẽ vì cảm giác mát lạnh trên tay khiến cậu ta bị mê hoặc, làm tâm hồn cậu ta nhất thời bị mê muội.

Tóm lại dù vì lý do gì, Sở Hạo vừa uống một hớp liền không dừng lại được.

Sở Hạo uống một hớp hết cả.

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “…”

Tim Bùi Duẫn đau đến chảy máu, cậu nghẹn ngào nói: “Hạo Hạo, cậu thật sự rất có mắt nhìn.”

Bùi Duẫn biết, ngoại trừ người có ý chí sắt đá như Tần Trú thì hoàn toàn không một ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của sinh tố vải thiều.

Sở Hạo: “Anh Bùi mua cái này ở đâu thế, sao lại ngon như vậy?”

“Hạo Hạo, cậu phải nhớ kỹ, đây là thứ mà anh Bùi của cậu đã phải dùng mạng để đổi lấy.” Nói xong những lời này, Bùi Duẫn ngả người ra sau, dựa vào trong ngực Tần Trú.

Sở Hạo có chút ngơ ngác: “Vậy là sao?”

Tần Trú đặt tay trên lưng cậu, đẩy cậu ra: “Ăn no quá rồi.”

Sở Hạo sờ đầu: “Xin lỗi anh Bùi, tôi không nhịn được uống hết rồi, cậu mua ở đâu vậy? Tôi đi mua một ly khác cho cậu.”

Bùi Duẫn cũng không phải là người keo kiệt nên đã lỡ uống thì thôi, với lại đây cũng là do Tần Trú mời cậu uống.

Hơn nữa trước đây cậu cũng từng uống ké nước của Sở Hạo, người ta còn mua một chai Coca cho cậu.

Cậu xua tay: “Bỏ đi, xem như trả lại chai Coca lần trước.”

Sở Hạo trở về lớp chỉ để uống nước nên rất nhanh lại ôm bóng rổ rời đi.

Tần Trú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu: “Không tức giận sao?”

Bùi Duẫn đang dọn dẹp đồ ăn trên bàn, nghe vậy thì ngơ ngác: “Tức giận vì cái gì? À, chuyện vừa nãy hả, dù sao tôi cũng uống rồi, cũng cho rằng không có cơ hội uống nữa. Tôi đã nói nó uống rất ngon mà, cậu nhìn dáng vẻ của Sở Hạo đi, chậc chậc, cậu còn khinh bỉ tôi.”

Tần Trú tức đến nỗi bật cười: “Đừng đổ tội cho tôi, tôi không có khinh bỉ cậu.”

Bùi Duẫn: “Sang năm cửa hàng của cậu còn ra món này không?”

Tần Trú: “Còn.”

Bùi Duẫn suy nghĩ: “Thế thì để năm sau uống cũng được.”

Tần Trú khựng lại, im lặng nhìn cậu thật sâu.

Tuy Bùi Duẫn có thể đùa giỡn gọi anh là chồng, khi nhắc đến việc bọn họ kết hôn cậu cũng không có gì khó chịu nhưng trong lòng cậu có một bức tường ngăn cách, luôn tự nhắc nhở chính bản thân cậu với nhà họ Tần chỉ là tạm thời sống chung.

Bởi vì vậy nên dù Tần Trú đã nói là cho cậu đặc quyền vĩnh viễn xem như là quà kết hôn nhưng cậu lại lặng lẽ trả về.

Bùi Duẫn chỉ cần một ly này, nếu nhiều hơn thì cậu sẽ không đưa tay ra nhận.

Tần Trú nhớ lại Tần phu nhân từng nói cậu là một người rất hiểu chuyện, cũng rất bớt lo.

Nhưng anh bỗng dưng lại nghĩ, Bùi Duẫn đòi hỏi một chút, anh cũng sẽ không tức giận.

Buổi chiều nay có tiết thể dục.

Nhưng vì giáo viên tiếng Anh bận họp nên đã đổi tiết với tiết thể dục vào thứ sáu, đến lúc đó hai tiết tiếng Anh vào thứ sáu nối liền với nhau, làm một bài trắc nghiệm quiz.

Học sinh cũng không biết nên coi đây là chuyện tốt hay xấu.

Bởi vì học tiết thể dục cũng rất khổ sở.

Vì thầy Tôn muốn dùng giờ thể dục để nói tiếp những câu hỏi buổi sáng còn chưa làm xong nhưng thầy thể dục lại không đồng ý, nói hôm nay phải thi chạy đường dài.

Hai người trực tiếp cãi nhau ở ngoài hành lang.

Mấy cô gái vốn đang nắm tay nhau chuẩn bị đi vệ sinh thì nghe thấy hai thầy tranh cãi, không nhịn được nói: “Em cảm thấy học toán tốt hơn.”

Thầy Tôn đắc ý: “Thấy chưa thấy chưa?”

Bùi Duẫn chạy đến góc tường của tổ một nghe ngóng, thò đầu ra nói: “Thầy ơi, em nghe nói người trẻ dễ bị mắc bệnh về cột sống cổ, hơn nữa ngồi lâu cũng dễ bị trĩ.”

Thầy thể dục: “Đúng vậy, cho nên cần phải vận động nhiều hơn.”

Thầy Tôn: “Bùi Duẫn, em còn muốn viết kiểm điểm nữa phải không?”

Bùi Duẫn nghĩ ra một ý tưởng ngớ ngẩn: “Nếu không thì như vậy đi, thầy đi theo chạy với bọn em, vừa chạy vừa giảng bài.”

Thầy Tôn không tin nổi: “Em thật sự là một nhân tài.”

Cuối cùng thầy Tôn nhìn vào bụng mình, chủ động từ bỏ tranh chấp.

Giáo viên thể dục vô cùng vui vẻ, cũng không so đo việc Bùi Duẫn trốn học nữa, giơ ngón cái khen ngợi.

Bùi Duẫn ra vẻ khiêm tốn: “Nên làm ạ.”

Tiết thể dục vẫn diễn ra như bình thường, có người vui, có người buồn.

Bùi Duẫn trước đây thường chơi bóng rổ nên thể lực rất tốt, không sợ chạy đường dài.

Nhưng một vài nữ sinh có thể lực bình thường thì không vui vẻ nổi.

Bởi vi từng có ơn cho mượn bút nên Thu Đồng còn có thể nói mấy câu với Bùi Duẫn, còn những nữ sinh khác chỉ dám im lặng trợn mắt.

Việc này cho dù đẹp trai đến mấy cũng không giải quyết được.

Bây giờ trên sân thể dục đã có nhóm nữ sinh đầu tiên thi chạy, Thu Đồng thuộc nhóm thứ hai.

Thu Đồng chạy đến trước mặt Bùi Duẫn, nói: “Sao cậu còn thêm dầu vào lửa làm gì vậy hả?”

Bởi vì Chung Lan Tâm thường dặn cậu phải đối xử với bạn học nữ dịu dàng một chút nên thái độ của của Bùi Duẫn khi đối xử với bạn nữ đều rất tốt, cậu cười nói: “Lần này không chạy thì lần sau cũng phải chạy.”

Thu Đồng không vui: “Nhưng ít nhất cũng hoãn được một tuần.”

Hướng Vũ chạy lên, nói: “Này em gái, vậy thì để anh Bùi mời cậu uống nước đi.”

Thu Đồng nhìn cậu, chờ cậu trả lời.

“Ồ, được thôi, vậy tan học cậu đi theo tớ.” Bùi Duẫn không nghĩ ngợi gì đã đồng ý.

Lúc này không biết có ai nói xen vào một câu: “Anh Bùi, cậu không sợ học thần nhà cậu không vui hả?”