Khi giáo viên ngữ văn bước vào lớp, bầu không khí vui vẻ trong lớp vẫn chưa ổn định lại.
Cô ta cau mày, dùng sức vỗ vào bục giảng, mắng to: “Các em đang làm gì vậy? Tính tạo phản à? Cả tầng này chỉ có lớp các em là ồn ào nhất, đã học thuộc văn bản chưa hả?”
Tiếng cười ngay lập tức dừng lại như bị ấn nút tạm ngừng.
Giáo viên nữ trẻ tuổi đứng trên bục giảng không vui, lại nói: “Lớp này là lớp có thành tích kém cỏi nhất trong tất cả các lớp khoa học tự nhiên khối 11, không lo học hành chỉ biết chơi bời. Các em nhìn lớp một bên cạnh đi, không nói đến các môn khác, chỉ tính môn ngữ văn thôi mà điểm trung bình các em cũng thấp hơn người ta mười điểm.”
Cả lớp im lặng.
Giáo viên ngữ văn tên là Đới Liên, mới tốt nghiệp không lâu và đang là một giáo viên thực tập. Hiện tại chủ yếu là dạy lớp âm nhạc.
Vì người nhà của giáo viên ngữ văn ban đầu bị bệnh nên thầy ấy đã xin nghỉ dài hạn.
Đáng lẽ người đứng lớp là các giáo viên ngữ văn khác nhưng Đới Liên dùng quan hệ xin được giảng dạy lớp 11A1. Nhưng dù đã thông qua quan hệ nhưng sau khi có chỉ định sắp xếp lớp, Đới Liên trợn mắt chết lặng.
Không phải lớp 11A1, mà là lớp 11A5, lớp 11A1 được một giáo viên ngữ văn có thâm niên trong nghề dạy.
Đới Liên tức muốn nổ phổi, đây rõ ràng là khinh thường cô ta.
Các giáo viên thực tập khác không có được cơ hội như vậy lại phải nghe cô ta than thở bất công, nói với thái độ không rõ ràng: “Đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, sang năm nếu thành tích lớp A5 tăng lên thì tất cả đều là nhờ công lao của cô, nói không chừng còn có thể trở thành giáo viên chính thức trong biên chế, lại có được tiền thưởng cuối năm.”
Mặt Đới Liên tối sầm, căng não đi tìm hiểu thành tích của lớp A5, nhưng vừa tìm hiểu xong, tâm trạng cô ta càng xấu đi.
Dựa theo các kì thi và kiểm tra cuối kì của lớp 10, cho dù là điểm trung bình hay tổng điểm thì lớp A5 đều xếp hạng nhất đếm ngược.
Trong số đó còn có những người không tham gia thi, kéo chân sau của lớp.
Đới Liên cũng không đi tìm hiểu tại sao lại có người vắng mặt trong kỳ thi, trực tiếp đơn phương đánh giá học sinh của lớp A5 dựa trên phiếu điểm này.
Cô ta rất không hài lòng, rõ ràng trình độ của cô ta có thể dạy lớp A1 nhưng lại bị ném tới dạy một lớp gánh nặng, chuyên kéo chân sau như này.
Vì vậy khuôn mặt của Đới Liên khi đối diện với học sinh lớp A5 không có tí tốt đẹp gì. - Editor: Eudora T Y T
Đới Liên đứng trên bục giảng châm chọc thành tích của bọn họ. Cô ta đang nói dở thì đột nhiên thấy cả lớp mang gương mặt kì lạ nhìn về hàng cuối của tổ 4.
Tuy số lần Tần Trú thi một cách hoàn chỉnh cũng không nhiều, nhưng bọn họ vẫn nhớ kĩ càng về điểm số luôn gần đạt mức tuyệt đối của anh, cũng bởi vì vậy mà bọn họ gọi anh là học thần.
“Người ngồi bàn cuối của tổ bốn, đúng vậy, chính là em.”
Đới Liên yêu cầu anh đứng dậy: “Tần Trú, vì không tham gia thi nên đã kéo chân sau cả lớp, em không muốn học cũng không sao, nhưng có thể suy nghĩ cho lớp được không?”
Vẻ mặt Tần Trú không thay đổi, cũng không có ý định giải thích.
Đại diện môn ngữ văn giơ tay, nói: “Cô ơi, bởi vì sức khỏe của Tần Trú không tốt nên phải xin nghỉ vào viện, cho nên mới không tham gia thi.”
Đới Liên “Ồ” lên một tiếng rồi nói tiếp: “Được rồi, không cần phải tìm cớ, dù sao cũng là người từng trải, ai cũng hiểu rõ.”
Khuôn mặt của cả lớp chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn cô ta.
Bùi Duẫn lười biếng dựa vào ghế, kéo dài giọng cười nói: “Vậy ý của cô là, việc xin nghỉ phép vì bị bệnh đều là cái cớ để trốn học?”
Đới Liên biết mình đã lỡ lời nhưng cũng không giải thích gì mà chỉ nhìn Bùi Duẫn: “Em chính là học sinh mới chuyển trường đến? Điểm cuối kỳ không tính nhưng bài kiểm tra của em chỉ được 38 điểm là thế nào? Em bị mớ ngủ sao?”
Ý cười của Bùi Duẫn không chạm đến đáy mắt: “Quà tặng cho cô đó, rất thích hợp với cô. Đường cong duyên dáng này, có giống lúc cô nhìn mình ở trong gương không?”
Im ắng đến đáng sợ.
Cả lớp lại thêm một lần nữa đổi mới nhận thức.
Tuy vị đại ca vô hại này thật sự có chút vô hại, nhưng một khi chó lên thì vẫn rất chó, cậu không hề sợ giáo viên.
Tần Trú nhìn cậu, thấp giọng nói: “Ra mặt giúp tôi à?”
Bùi Duẫn: “Đã nói sẽ bảo kê cho cậu mà, không cần cảm ơn.”
Tố chất tâm lý của Đới Liên quá kém nên đã tức giận bỏ đi.
Bùi Duẫn ngồi đợi thầy Tôn kêu cậu đến văn phòng nói chuyện, nhưng đợi mãi cũng không thấy tới.
Cậu xoay bút, nhìn bản kiểm điểm đã viết trên bàn, buồn bực nói: “Có chuyện gì vậy?”
Mấy ngày nay, Diệp Lãng Tinh đã không còn sợ cậu lắm, cậu ta quay lại nói: “Thầy Tôn là một người bao che khuyết điểm, học thần lại là học trò cưng của thầy ấy, bị cô ta khinh thường như vậy, thầy ấy không tức giận mới lạ.”
Bùi Duẫn “Ồ” lên một tiếng, hiểu rõ: “Nói như vậy thì tôi có thể được khen ngợi không? Cũng không cần phải viết bản kiểm điểm nữa?”
Diệp Lãng Tinh: “Tỉnh táo lại, chấp nhận sự thật đi.”
Sở Hạo chạy như bay từ ngoài vào lớp, hét lớn thật xa: “Anh Bùi, thầy Tôn kêu cậu viết thêm bản kiểm điểm hơn một ngàn chữ.”
Vẻ mặt Diệp Lãng Tinh kiểu quả nhiên là thế.
Bùi Duẫn chớp mắt khó hiểu: “Tại sao?”
Sở Hạo chạy nhanh quá nên thở gấp, đứt quãng nói: “Ồ, gì nhỉ, à, có phải cậu sửa lại điểm gốc của bài kiểm tra hay không?”
Bùi Duẫn mới chợt nhớ ra việc này, mở to mắt quay đầu nhìn Tần Trú: “Tôi còn chưa sửa điểm lại sao?”
Tần Trú cũng sững sờ: “Cậu không sửa lại à?”
Cả hai nhìn nhau, Bùi Duẫn che kín mặt: “Kệ đi, nợ nhiều rồi không lo. Thầy Tôn còn nói gì không?”
“Nộp trước giờ nghỉ trưa, nếu không viết xong thì không được phép ăn cơm.” Sở Hạo nói với giọng đồng tình.
Bùi Duẫn im lặng xem giờ: “Bây giờ đã là tiết ba rồi.”
Sở Hạo nói: “Cậu cũng không nghe giảng bài, lúc học viết đi.”
Bùi Duẫn cầm bút, vừa nhanh chóng viết ra giấy vừa rảnh rỗi giáo dục cậu ta: “Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm, đi học phải có dáng vẻ của đi học, đó mới là sự tôn trọng đối với giáo viên.“
Tần Trú đang làm bài luyện tập tiếng Anh, nhìn tiêu đề rồi ghi A vào ngoặc đơn, anh nghe vậy thì thản nhiên nói: “Vậy cậu đừng ngủ trong lớp nữa.”
Bùi Duẫn: “Đó không phải là ngủ, mà là nhập thần, dùng tâm linh để giao tiếp với giáo viên.”
Diệp Lãng Tinh suy nghĩ: “Hiệu quả thế nào? Có thể nghe hiểu không?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cậu ta.
Diệp Lãng Tinh ngơ ngác: “Làm sao thế?”
Cậu ta quá thật thà, khiến Bùi Duẫn không nhẫn tâm lừa gạt, lấy quyển sổ ghi chép ném đến trước mặt cậu ta: “Đây là ghi chép của tôi khi trao đổi bằng tinh thần với giáo viên.”
Diệp Lãng Tinh hứng thú bừng bừng lật quyển sổ ra, sau đó cứng đờ.
Bạn cùng bàn Hướng Vũ thăm dò nhìn sang: “Sao thế? Cậu thấy cái gì?”
Diệp Lãng Tinh thở dài khép quyển sổ trả lại cho cậu: “Miêu tả hình dáng vạn dặm giang sơn uốn lượn như thế nào.”
Hướng Vũ: “Nguệch ngoạc thì nói là nguệch ngoạc, còn miêu tả hình dáng.”
Diệp Lãng Tinh: “Cho trùm trường chút mặt mũi đi, nếu không cậu ấy lại đánh tôi, kiểu giống cậu chắc chắn không sống được quá ba tập.”
Hướng Vũ chắp tay với cậu ta.
Bùi Duẫn cười đến mức cằm bút cũng không vững, cảm thấy học sinh trường trung học số ba cũng rất thú vị.
Tiết thứ tư là tiết vật lý.
Giáo viên vật lý năm nay đã năm mươi tuổi, khi giảng bài nói nhỏ như muỗi, cũng không để ý đến kỷ luật, các bạn học nghe giảng cũng phải rất tốn sức.
Sau khi cầm bài kiểm tra vật lý trên tay, Bùi Duẫn đã nhận được tất cả điểm kiểm tra của sáu môn học.
Vật lý 30 điểm, cao nhất là tiếng Anh được 44 điểm.
Cậu lấy máy tính ra để tổng điểm, nhìn thấy tổng điểm cuối cùng thì rất kinh ngạc: “Cũng không đến nỗi nào.”
Tần Trú vốn cũng không muốn để ý đến cậu, anh lấy tờ kiểm tra toán làm bài, nhưng Bùi Duẫn cứ phải tìm ai đó để chia sẻ niềm vui trong lòng nên anh đành đặt bút xuống: “Được bao nhiêu điểm?”
“200,5 điểm.”
Tần Trú nghi ngờ mình nghe lầm, im lặng hai giây: “Chỗ nào đáng để vui vẻ?”
Bùi Duẫn: “Phát huy ổn định, vượt qua bản thân. Điểm thi cuối kỳ của học kỳ 1 tôi chỉ được có 200 điểm.”
Tần Trú không biết nói gì hơn: “Chúc mừng cậu.”
Bùi Duẫn cười hớn hở: “Cùng vui cùng vui đi.”
Tần Trú cảm thấy, loại vui vẻ mù quáng trên người Bùi Duẫn này thật sự rất thần kì.
Nếu anh được 200 điểm, anh chắc chắn không cười nổi.
Bùi Duẫn lại nhìn con số trên máy tính một lần nữa: “Không ngờ vừa mới đến trường trung học số ba này mà tôi đã thoát khỏi vị trí hạng nhất từ dưới đếm lên.”
Tần Trú: “…”
Đúng rồi, hạng nhất từ dưới đếm lên chính là Tần Trú được 0 điểm vì bị bệnh nên vắng mặt trong kỳ thi.
Bùi Duẫn vui xong thì tiếp tục vùi đầu viết kiểm điểm.
Cậu tra trên điện thoại một vài bài mẫu nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ dài.
Bùi Duẫn cắn nắp bút, vươn tay chọc Tần Trú: “Cậu từng viết kiểm điểm chưa?”
Tần Trú: “Cậu nghĩ sao?”
Bỏ đi, hỏi cũng bằng thừa.
Bùi Duẫn không từ bỏ: “Cậu có muốn trải nghiệm niềm vui khi viết kiểm điểm không?”
Tần Trú: “Không muốn, cậu tự viết đi.”
Bùi Duẫn cảm thấy việc viết xong trước giờ tan học là không thể: “Chúc Chúc…”
Tần Trú liếc cậu với ánh mắt hình viên đạn.
Bùi Duẫn lập tức sửa miệng: “Anh ơi.”
“Anh em tốt?”
“Ba?”
Bùi Duẫn nắm lấy cổ tay anh, gọi tất cả những xưng hô mà cậu có thể nghĩ đến, nhưng Tần Trú vẫn không bị lây chuyển.
Tần Trú cúi xuống nhìn: “Tay.”
Bùi Duẫn: “Tôi không bỏ.”
Tần Trú: “Bỏ ra.”
Đột nhiên trong đầu Bùi Duẫn loé lên một cách gọi khác.
Bùi Duẫn ngây người.
Tần Trú thấy cậu không nói nữa, tưởng cậu đã thông suốt rồi, cho nên định rút tay mình ra.
“Khụ…” Bùi Duẫn cảm thấy hơi nóng: “Có phải cậu muốn ép tôi gọi cái kia không?”
Tần Trú: “?”
Bùi Duẫn cảm thấy kể từ khi kết hôn giả với Tần Trú, đầu óc cậu có hơi không ổn.
Nhưng cậu nhìn qua bản kiểm điểm còn chưa viết được một nửa liền cảm thấy có xấu hổ hay không cũng không quan trọng, cắn răng nói ra hai chữ: “Chồng ơi.”
Tần Trú: “…”
Bút rơi xuống, vang lên một tiếng “cạch”.
Biểu cảm thờ ơ của Tần Trú vỡ vụn, khiếp sợ nhìn Bùi Duẫn.
Cậu gọi xong lại rất bình tĩnh: “Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, giúp đỡ chút đi mà anh ơi.”
Một khi đã không biết xấu hổ thì làm cái gì cũng không xấu hổ.
“À ừm… Hai nam sinh ngồi bàn cuối của tổ bốn.” Giáo viên vật lý cầm phấn, khó xử nói: “Trong lúc học không nên yêu đương, đừng có nắm tay, thầy đã nhìn hai em được nửa ngày rồi.”
Hai mươi bốn cái đầu giống như phát hiện cái gì rực rỡ kỳ lạ, đồng loạt quay đầu lại.
Sở Hạo ngồi gần hai người họ nhất nên thấy rất rõ ràng: “Ồ wow…”
Hướng Vũ: “Ôi trời!”
Nhưng Diệp Lãng Tinh nhìn chỗ bọn họ đang nắm, ngơ ngác nói: “Hai người các cậu lại giao lưu bằng tinh thần à? Hiệu quả không?”
Bùi Duẫn: “…”
Tần Trú: “…”
Bùi Duẫn từ từ bỏ tay ra.
Tần Trú hít sâu nặng nề, Bùi Duẫn chột dạ rụt cổ lại.
Cậu có linh cảm, danh dự khi về già không giữ được nữa.
Một số bạn học thấy chuyện lớn bé kiểu gì cũng đăng lên diễn đàn.
Giáo viên vật lý: “Đừng nhìn nữa, tiếp tục học đi.”
Các bạn cùng lớp cười mờ ám, sau đó quay đầu lại thì thầm.
Bùi Duẫn đưa tay sờ mũi: “À ừm, bản kiểm điểm…”
Tần Trú lạnh lùng nói: “Giấy.”
Nếu anh không đồng ý thì ai biết được lại xảy ra chuyện gì trong lớp học nữa.
Bùi Duẫn đưa giấy qua cho anh, còn giả bộ khách sáo hỏi: “Không trì hoãn cậu làm bài tập toán trong tiết vật lý chứ?”
Tần Trú: “Còn muốn tôi giúp cậu không?”
Bùi Duẫn: “Anh, em sai rồi.”
Bùi Duẫn chỉ cho anh nội dung đang viết dở là gì.
Tần Trú nhìn chữ viết của cậu mấy lần, sau đó cúi đầu viết tiếp.
Bùi Duẫn cũng vùi đầu ghi ghi chép chép.
Hai người phân công hoạt động nên nhanh hơn, chuông tan học vừa vang lên, đúng lúc bọn họ cũng gian khổ viết xong.
Bùi Duẫn xoa cổ tay đau nhức: “Đã xong rồi, tôi muốn đi nộp cho thầy Tôn.”
Tần Trú đóng nắp bút lại, đưa bản kiểm điểm đã viết xong cho cậu.
Bùi Duẫn dùng hai tay cầm lấy: “Cảm ơn cảm ơn.”
Cậu nhìn thấy nội dung của bản kiểm điểm thì sững sờ: “Sao cậu bắt chước chữ viết của tôi giống quá vậy?”
Tần Trú: “Nếu không thì muốn bị thầy Tôn phát hiện sao?”
Bùi Duẫn cảm thấy nhất định học bá không phải người trái đất.
Bộ não của bọn họ có lẽ bị nhiễm bức xạ nên mới không giống người bình thường như vậy.
Tần Trú đột nhiên nhớ tới việc gì: “Không phải cậu nói không sao chép bài tập sao? Cũng không làm bài tập giúp người khác mà?”
Bùi Duẫn chính trực nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không có nói sẽ không tìm người khác giúp viết kiểm điểm.”
Tần Trú nhịn không được dùng tay đẩy đầu cậu một cái: “Đứng dậy, đi ăn cơm.”
“À!” Bùi Duẫn nói: “Để tôi đặt cơm cậu, cảm ơn sự vất vả lao động của cậu, cậu ngồi đi, tôi đi lấy.”
Tần Trú xoa bóp giữa trán.
Dáng vẻ mượn hoa hiến Phật* này, Bùi Duẫn tỏ ra lại không hề xấu hổ chút nào.
(*) Mượn hoa hiến Phật: ẩn dụ cho việc dùng đồ của người khác để làm ơn.