Ngập Tràn Trong Tâm Trí Ta

Chương 7




Tác giả: Louis.

Quay trở lại với Hoàng Tiến, lúc này đây, anh đang lật dở ba cuốn sách về trận pháp. Ô hay, sao anh còn chưa chịu chạy đi, định đợi lũ Ma Tu kéo bè lũ đến "làm gỏi" hay dư lào? Ờ thì , người khác sẽ làm thế chứ ở đây thì, xin lỗi, Hoàng Tiến không làm thế. Thử hỏi có "Lão Tổ Ma Tu" nào cuốn xéo ngay tắp lự sau khi lột [email protected] đồ bọn tu sĩ cấp thấp không?

Không!

Hoàng Tiến tiêm nhiễm vào đầu bọn Ma Tu cấp thấp hình ảnh một vị "Lão Tổ" cao thâm, bí hiểm, ngài bá đạo không nói lý, ngài ra tay cực ngoan độc. Nhưng mà sự thật không phải như vậy. Một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy lại, "Lão Tổ" rời đi không thể trong cái tình trạng chạy trối chết thế được, Tiến cần một lý do hợp lý cho hành vi này. Đó chính là: PHIỀN!

"Lão Tổ" ở chốn thanh tịnh nơi ngài thanh tu bị lũ "ruồi bọ" đến vo ve, bực mình, ngài bỏ đi. Ngài đi mà không quên để lại quà dằn mặt cho những kẻ quấy rầy ngài, đó mới là tác phong nên có của ngài. Thấm nhuần "tư tưởng" trên, Hoàng Tiến mới bắt tay vào việc học tập trận pháp cơ bản, lĩnh vực mà một người không có linh lực trong cơ thể như anh cũng ứng dụng được.


Phần bày ra cho người khác xem là thế, còn phần thực thì Hoàng Tiến cũng đã tính xong từ lâu. Anh hiểu, bản thân làm gì thì làm nhưng phải nhanh lên, nơi này không thể ở lâu. Anh không ngây thơ tin rằng đuổi đám Ma Tu Luyện Khí Trúc Cơ kia đi là xong, Kim Đan chân nhân kia sẽ không đến. Việc bọn tay chân đắc tội với một tu sĩ huyền bí sẽ làm cho tên này nóng nảy, do dự rồi đi tới đây dò la thực hư.

Lúc này, khả năng cao là có hai trường hợp sẽ xảy ra, nếu "ngài" tu vi bằng hoặc cao hơn hắn, hắn sẽ trừng phạt bọn kia ngay tại đây để tỏ lòng thành rồi dâng lên một túi trữ vật vừa để đền bù, vừa để kết cái thiện duyên, ngày sau có cơ hội thù đu bám lên; còn nếu tu vi thấp hơn thì kẻ bị tra tấn chính là "kẻ mạo danh Lão Tổ", tức chính là Hoàng Tiến.

Thế nên, anh mới dựng lên màn kịch để lột hết mọi thứ trên người chúng, nhất là bùa truyền tin nhằm kéo dài thời gian vị chân nhân này được tin tức lâu nhất có thể. Tuy vậy, anh không chắc mình có thể qua mặt tên Kim Đan kia không, so với việc đặt cược tính mạng mình vào canh bạc này, anh sẽ chủ động rời đi, bỏ lại "một món quà nhân phẩm" cho vị này. Kim Đan chân nhân sẽ được trải nghiệm một bài học đắt giá mang tên "gieo nhân nào, gặt quả nấy". Nếu hắn đến đây không có ác ý, chỉ đơn thuần nhận tội thôi thì hắn sẽ bình an vô sự, còn nếu đã mang ý xấu, cũng chỉ trách hắn mà thôi.


Gặt mớ mưu kế sang một bên, Tiến chúi mũi vào đống sách vở trước mặt. Sau 2 ngày học lý thuyết và 3 ngày thực hành, Hoàng Tiến đã nghiền ngẫm, nghiên cứu và thực hành toàn bộ trận pháp trong cả ba quyển trận pháp, tất cả chúng đều có thể hoạt động và Hoàng Tiến đã rút ra được bản chất của trận pháp. Trận pháp mang bản chất của một hệ thống khai thác các dạng năng lượng trong vùng ảnh hưởng của nó, rồi chuyển hóa, điều hướng chúng phục vụ cho mục đích của trận pháp. Điều này có thể làm ảnh hưởng đến sự phân bố và kết cấu của năng lượng trong kết giới. Ở cảnh giới cao siêu hơn nhiều thì những vật này có thể chuyển động thành quỹ đạo, vừa mượn năng lượng trong trời đất duy trì trận pháp, vừa bổ sung năng lượng tiêu hao trong chính chúng, thế nhưng điều này xa vời quá, nói sau đi. Ngoài ra, trận pháp được phân loại dựa trên mắt trận hoặc/và công dụng.


Ở vùng không gian này, vạn vật đều có linh, trong nhiều trường hợp, có thể coi "linh" là một dạng năng lượng như đã đề cập bên trên. Thế nên, có một số trường hợp "vật" bày trận/tham gia vào trận là con người, tu sĩ, yêu tu, động vật, thực vật, linh mộc, linh thạch, xương, tóc, máu, pháp khí, bảo khí, phù chú,... cũng không có gì lạ, đều chứa năng lượng cả ý mà. Tuy nhiên, không phải thứ gì có "linh" đều auto dung nhập được vào trận pháp, thường thì mức độ năng lượng quá thấp và thuộc tính không phù hợp là hai yếu tố chính đá bay những thứ này ra chuồng gà, chấm xuống dòng.

Kiểm kê lượng tài sản tiêu hao sau năm ngày, Hoàng Tiến thấy linh thạch hao đi kha khá, chỉ còn 300 viên mà thôi, thế là anh đánh chủ ý sang dùng những lá bùa và dự định lồng các trận pháp vào nhau. Đây đã là bản năng ăn vào máu của anh từ khi anh đi học hay sau này khi giảng dạy ở đại học.
Mọi kiến thức đều bắt đầu bằng những thứ đơn giản, dễ hiểu, tiếp theo là bài tập kết hợp giữa kiến thức đó và một hoặc 2-3 loại kiến thức đã học và bài thi thì là kết hợp của 5-8 loại, là nỗi ám ảnh bao nhiêu thế hệ học sinh sinh viên. Với anh, đây là một lẽ tất yếu. Các em ấy suốt ngày than ngắn thở dài các môn khoa học tự nhiên khô khan nhưng các em đâu biết rằng, phần lớn cuộc đời các em xoay quanh những thứ nặng tính logic và cách giải quyết chính làm theo trình tự trên, học những mẩu nhỏ, dùng tư duy kết nối chúng lại để giải quyết các vấn đề từ nhỏ nhặt đến to lớn khó nhằn.

Lúc này, trong đầu Hoàng Tiến đang mường tượng ra món quà để lại là một hệ thống phát nổ nếu như bị chạm vào. Bên cạnh đó, anh cũng có một phát hiện thú vị. Chả là trong quá trình thực hành bày trận, anh tiếp xúc với một trận pháp tên là "Tụ Linh Trận" vào ngày thứ ba. Trận pháp này có tác dụng hút linh khí trong trời đất vào trong phạm vi kết giới nhằm cung cấp lượng linh khí lớn hơn nhiều lần trong không khí cho người dùng. Bày trận xong, anh đi lấp đầy cái bụng mà không để ý rằng bản thân sơ ý để một chiếc lá cây táo dại lọt vào trong trận. Lúc sau, khi đã đánh chén no nê, Tiến mới quay lại nhìn và nhận ra rằng, chiếc lá táo này bị linh khí xâm nhập vào bên trong, nên nhớ rằng cây táo dại chẳng phải linh thảo hay có ý nghĩa tâm linh gì cả, thế mà nó có thể bị "rót" linh khí vào.
Tuy nhiên, sau khi quan sát thêm vài tiếng đồng hồ, chiếc lá không chịu nổi linh khí trong trận pháp và bắt đầu xuất hiện các vết nứt, vỡ trong hệ thống gân lá. Dần dà, chiếc lá bị linh khí ép đến vỡ vụn từ trong ra ngoài. Lý giải cho hiện tượng trên, Hoàng Tiến cho rằng chiếc lá táo này mang bản chất của một vật không sống(nó rụng khỏi cây táo rồi nên không thể coi là một vật sống được) nên khi tiếp xúc với mật độ linh khí dày đặc trong tụ linh trận, sự gột rửa của linh khí quá thô bạo với cấu trúc gân mạch mong manh của nó, thành ra nó bị ép đến hỏng từ cấp độ tế bào luôn.

Những điều trên mở ra một chân trời mới cho Hoàng Tiến, thay vì ghét bỏ những thứ mang ít linh khí, mình có thể "sạc linh" cho chúng, phục vụ cho "món quà" này mà. Nghĩ cái làm luôn, anh đi lấy thêm gỗ táo, xương, đá các thứ về để thí nghiệm. Sau một chuỗi các thể loại thí nghiệm, Tiến lại rút ra được một kết luận khác, những thứ trên cơ thể sinh vật sống như xương, gỗ là vật chứa tốt nhất, bởi những thứ này được tạo thành bởi các tế bào, chúng có các cấu trúc dạng ống phù hợp để vận chuyển và hấp thụ linh khí, đồng thời, tiết diện đường ống càng rộng, càng trơn, tốc độ hấp thu càng nhanh. Nói cách khác, "sạc" linh khí cho vật có nguồn gốc từ sinh vật sống như gỗ, xương dễ hơn cho vật không sống như đá. Thế nếu có thể đục đẽo những mao mạch tiết diện lớn lên gỗ đá, liệu hiệu suất hấp thụ linh khí có gia hay không?
Những câu hỏi cứ nảy lên trong đầu khiến lòng Hoàng Tiến thật ngứa ngáy khó chịu, và khi tâm trạng anh không tốt, anh lại dựng lũ quỷ dậy lệnh chúng chúng học đục đẽo gỗ đá. Thế là ngoài việc hằng ngày đi thu thập thức ăn, lũ quỷ còn phải lo đục khoét gỗ đá trong rừng. Một tuần sau cái ngày định mệnh ấy, tức ngày thứ mười Hoàng Tiến tiếp xúc với trận pháp, anh đã có thể thành công lồng Tụ Linh Trận, Ảo trận, trận pháp che dấu vào với nhau, tuy vẫn còn vài khuyết điểm nhưng phải công nhận, đây quả là một thành tựu đáng nể phục.

Thế mới nói, năng lực học tập của Hoàng Tiến khủng khϊếp đến mức độ nào. Đi kèm với năng lực học tập kinh người này, khả năng vận dụng và sáng tạo của Hoàng Tiến cũng không thể coi thường, may quá có sợi dây đạo đức kéo anh lại để anh còn làm người, chứ nếu không chúng ta sẽ có một gã nhà khoa học điên mất. Lạy trời.
Dọn dẹp lại cái hang bừa bộn của mình, Hoàng Tiến đi ra ngoài xem thành quả một tuần của lũ quỷ. Bọn quỷ này cũng tiến bộ phết, từ những thứ thô to, cục mịch vừa đủ dáng hình tới những thứ tinh tế mảnh dẻ và đầy sống động. Hệ thống đường ống bên trong thì đủ loại kích cỡ, trạng thái, từ nhỏ như cái tăm đến lớn như ống nước, từ gồ ghề đến trơn nhẵn. Thấy ông chủ nhỏ gật đầu, lũ quỷ như được đại xá, có trời mới biết trước kia hành động của chúng không được linh hoạt, thế nhưng hơn hai tháng nay, chúng phải phục tùng yêu cầu của ông chủ nhỏ, từ cầm vỡ 3 tổ trứng, hoa quả dập nát, cầm nắm cũng không xong, tới nay, sau vài lần giáo dục không nhẹ nhàng, chúng dần trở nên linh hoạt, vip pro.

Tới lúc này Hoàng Tiến tiến hành đem đống thành phẩm này vào Tụ Linh Trận cách xa hang động, cầm giấy bút trên tay kiểm nghiệm thành phẩm. Tụ linh trận lần này là sự kết hợp giữ bùa phun lửa và linh thạch để nạp linh khí hành hỏa vào mộc và thạch, tức gỗ và đá. Từ trong trận pháp, nước trong những khúc gỗ bốc lên nghi ngút, những tượng đá thì không có phản ứng gì. Khoảng 30 phút sau, một số tượng gỗ bắt đầu bốc cháy, cũng may giữa chúng có khoảng cách nên lửa không cháy lan tới, còn những tượng đá không có phản ứng gì. Trong 3 giờ tiếp theo, 90% tượng gỗ đã bị bốc cháy, nhiệt độ trên các bức tượng đá tăng cao. Quan sát thêm khoảng 3 tiếng đồng hồ nữa, chỉ còn lại năm bức tượng gỗ còn tượng đá thì vẫn còn nguyên vẹn, không xuất hiện hư hao gì.
Triệt bỏ trận pháp, Hoàng Tiến bảo lũ quỷ di chuyển cách xa chỗ này khoảng 20m rồi anh quay lại tiến hành kiểm tra thêm về những bức tượng gỗ. Còn đống đá ư, có lẽ chúng sẽ đóng một vai trò khác chứ không phải là vật liệu cấu thành "món quà nhân phẩm".

Cầm trên tay những tấm phù phun lửa đã tiêu hao gần hết trong trận pháp, Hoàng Tiến kích hoạt rồi ném chúng về phía những những bức tượng gỗ, tiếp đó lại nhanh nhẹn lùi ra sau một gốc cây gần đó.

RẦM!RẦM!RẦM!RẦM!RẦM!

Những tiếng nổ vang rầm trời khiến bầy thú khu vực lân cận hoảng loạn chạy trốn, cơn mưa than hồng thì bay lả tả trong khu vực bán kính 10m từ vùng tâm chấn, cả một góc rừng nhốn nháo hết cả lên. Mượn góc nhìn của lũ quỷ, Hoàng Tiến có thể quan sát trọn vẹn quá trình những tượng gỗ này phát nổ. Tiện tay vung ra một bộ trận pháp dùng bùa thanh khiết, giải quyết đám "mưa hồng", vụn gỗ và tro đen chốn này, Hoàng Tiến hài lòng kết quả này. Trong đám thành phẩm bằng gỗ, cái nào có hệ thống ống dẫn(khoét gọt bên trong) càng gần với hệ thống kinh mạch và xương cốt trơn láng giống loài người thì càng tối ưu, tối ưu cả về tốc độ hấp thụ linh khí và cả khả năng phát nổ.
Hài lòng với thành quả này, Hoàng Tiến mới vô thức nghĩ thầm, chà, kế hoạch ban đầu của mình thật phèn iar(từ mất vệ sinh quá nên xin được viết sai chính tả). Kế hoạch ban đầu của anh là chôn toàn bộ bùa phun lửa xuống đất, phủ lên trận trong trận với Tụ Linh Trận để các lá bùa luôn trong trạng thái được kích phát, trận pháp che giấu che đi linh lực dao động của Tụ Linh và bùa, rồi dùng một khúc gỗ đẽo hình người phủ lên, để Ảo trận biến nó thành hình một Tu sĩ, chỉ cần động đến Tu sĩ, toàn bộ bùa chú theo đó sẽ phát nổ, kẻ bước vào sẽ tan xác như chơi. Thế nhưng, nhược điểm của nó là quá lộ liễu, nhiệt lượng tỏa ra không thể bị che dấu, nó sẽ làm nóng mặt đất, đám dây leo trước cửa sẽ héo rũ, giữa một rừng cây xanh mơn mởn mà cái hang này thì nóng hừng hực thì lạ quá, nơi đây tất có trá. Thế nhưng nếu anh lấy khúc gỗ làm thuốc nổ, ngòi nổ là 2-3 lá bùa thì lại khác. Nạp linh khí hệ lửa vào khúc gỗ, kích phát hỏa phù bên dưới, hễ có dị động, lập tức khúc gỗ phát nổ. Nhắc đến gỗ, anh đã có ý tưởng cho loại "thuốc nổ" đặc biệt này.
"Đi thôi. Đi sát hạch trình độ điêu khắc của các ngươi."

Loài cây anh chọn là Cây Táo Nhỏ Tử Thần, Hippomane mancinella. Mancinella sinh sống ở khu vực nhiệt đới phía Nam lục địa Bắc Mỹ và phía Bắc của lục địa Nam Mỹ, khá ngạc nhiên trong khu rừng thường xanh mang hơi hướng châu Á này lại có thể tìm thấy nó. Nhưng cũng phải thôi, dù gì đây cũng là ở một thế giới khác, giống như Thiên Thai ở đây không thuộc về Trung Quốc vậy.

Quay trở lại với cây Tử Thần, Mancinella là cây có tán lớn, đạt chiều cao 15 m. Vỏ cây màu xám, lá màu xanh lục bóng, với các chùm hoa nhỏ màu ánh lục. Quả tròn, giống trái táo tây, màu xanh và vàng ánh lục khi chín. Điều khiến nó được ban cho cái tên rùng rợn trên bởi hầu hết các bộ phận của Mancinella đều chứa kịch độc, từ lá, vỏ, thân, rễ, quả gây tử vong nhanh chóng sau khi ăn phải, cho đến nhựa cây thường được dùng để tẩm vào các mũi tên và nếu có lỡ dính phải, dù chỉ qua da thì cái chết đến với nạn nhân đó là khó tránh khỏi. Việc đứng dưới tán cây Mancinella trú mưa không phải là một sự lựa chọn khôn ngoan bởi nhựa cây hòa tan cùng những giọt mưa, thậm chí một giọt mưa nhỏ thôi sẽ làm cho da phồng rộp. Bá đạo hơn cả, cũng chính là thứ anh tìm đến loại cây này, chính là khói đốt từ thân, lá loài cây này là có thể gây chết người nếu hít phải, hoặc nhẹ thì mù mắt khi tiếp xúc với mắt. Nói đi thì cũng phải nói lại, chỉ cần không có ác ý, hệ thống cũng đâu phát nổ.
Cũng thật tình cờ khi anh phát hiện ra chỗ Mancinella sinh trưởng. Lần đó, anh muốn đi sâu hơn về phía Tây để tìm muối mỏ hoặc cái gì đó thay thế cho muối, địa hình rừng thường xanh rất rậm rạp, khó di chuyển là thế, nhưng tự dưng, anh lại thấy một khu vực mà ở đó bớt rậm rạp hơn hẳn. Tò mò, anh lại gần và tới lúc nhìn kỹ loại cây này, anh mới tá hỏa phát hiện nó là một mảng Mancinella cổ thụ. Nhanh chóng lùi lại, may mà anh chưa tới quá gần. Với loài cây "vạn loài ngại" này, anh lựa chọn đi vòng. Thảo nào, quanh đây chẳng có cây cối, chim chóc hay động vật nào, lại gần là mất mạng như chơi. Lúc này, anh đang đạp lên pháp khí phi hành trở lại đây để tạc một bức tượng gỗ.

Đến nơi, anh ra thả lũ quỷ ra rồi bảo bọn chúng khoét thân cây Mancinella to nhất, bảy đến tám người ôm mới xuể, lấy gỗ đẽo tượng "Lão tổ ngồi thiền". Không chỉ yêu cầu đẽo bên ngoài, anh còn yêu cầu chúng khéo léo đục đẽo ra các lỗ trong tượng tạo thành hình dáng kinh mạch, khoét rỗng vị trí cột sống, xương các loại, chịu thôi, muốn nhanh chóng nạp linh khí thì phải làm vậy. Trong lúc lũ quỷ bận rộn, Hoàng Tiến cũng chẳng ngồi không mà bắt tay nghiên cứu trận pháp giúp ngừng cung cấp linh khí khi khúc gỗ đã nạp đầy, anh cũng gặt hái được kha khá thành tựu. Hai ngày sau, bức tượng theo đúng yêu cầu của Hoàng Tiến ra lò. Anh sai chúng bỏ tượng vào trong một cái túi trữ vật, giao lại cho anh rồi anh đạp lên pháp khí phi hành trở về.
Vừa trở về, lũ quỷ bị bắt thu dọn đồ đạc có giá trị vào túi trữ vật. Tiếp theo, Hoàng Tiến phối kết hợp với chúng để ép hết sát khí tích tụ bao năm trên người chúng rồi mới thu chúng vào cờ, anh không muốn bị mất tập trung trong khi dựng trận pháp với thứ gỗ chết người này. Lấy ra toàn bộ nguyên liệu cho trận pháp, anh dành 2 tiếng để bố trí trận, hoàn mỹ dung hợp thêm sát khí của lũ quỷ vào. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra lại thêm 15 phút nữa, không có gì sai lầm, anh mới thả lũ quỷ ra. Lấy ra một hộp chất lỏng trong suốt, anh ra lệnh cho lũ quỷ bế anh lên để anh viết chữ lên tường. Xong xuôi, anh bảo chúng thả xuống, anh đi ra ngoài.

Đứng từ bên ngoài, anh dùng năng lực tâm linh điều khiển lũ quỷ nhẹ nhàng đặt tượng gỗ lên trên trận pháp. Ngay lập tức, khối gỗ biến thành hình dạng một người đàn ông trung niên đang ngồi thiền, tay cầm pháp khí, quay lưng lại so với cửa hang. Tất nhiên người đàn ông trung niên này chẳng có ngoại hình giống anh đâu. Hài lòng với "món quà" nhân phẩm này, anh thu lũ quỷ lại rồi lấy ra vài lá thanh khiết phù, xếp chúng thành trận pháp thanh tẩy sạch sẽ cơ thể, quần áo trên người anh. Gắn thêm linh thạch rồi bước lên pháp khí, anh lại dựng lên trận pháp bảo hộ từ linh thạch và ẩn thân phù rồi dứt khoát rời đi.
Đúng như dự đoán, hai tuần sau, tên Kim Đan kia biết tin, hắn cho người kiểm tra đám thuộc hạ thì phát hiện thần hồn bọn chúng đều bị chấn động mạnh, ít nhất phải tu luyện 20 năm mới có thể khôi phục. Mà lúc này, cả lũ bị điên hết rồi, thế nên hắn dứt khoát đem bọn chúng đến gặp vị "Lão tổ thanh tu". Mới đến, hắn còn thành thật đứng ngoài, nhưng lúc sau thấy im ắng quá, hắn bước vào trong và thấy "người đàn ông". Hắn dè dặt bước lên phía trước, thấy người đàn ông đang nắm lấy một thanh pháp bảo, hai mắt nhắm chặt, sát khí nhè nhẹ tỏa ra. Ngay lập tức, gã đoán "lão tổ" đang bị pháp bảo khống chế, giờ không diệt trừ thì chẳng lẽ đợi nó cưỡi lên đầu lên cổ mình, gã liền tung một chưởng toàn lực.

Và cái kết đúng như dự đoán, gã bị vụ nổ chấn văng đập vào tường, khói xộc vào làm mù mắt hắn, bụi gỗ cháy làm phá hủy pháp y, bỏng da hắn. Trước khi hai mắt hắn hoàn toàn mù lòa, hắn thấy dòng chữ trên vách tường đối diện: "Đạo hữu đang quấy rầy ta thanh tu đấy.". Gã bò ra từ trong cái hang, chẳng có chỗ nào trên người gã lành lặn cả, lũ Ma Tu bên ngoài cũng xui xẻo không kém. Khác với Kim Đan chân nhân hay Ma Tu Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ có cơ thể chẳng khác người phàm là mấy, khói tỏa ra làm chúng chạy không kịp, lần lượt chết đi trong đau đớn. Tên Trúc Cơ thủ lĩnh bị áp giải tới thì không thể chạy, chỉ còn nằm thoi thóp trên mặt đất còn hai tên Trúc Cơ khác đi theo thì khá hơn, chúng đều cưỡi kiếm bay lên, tránh khỏi chỗ bị khói, tuy hai mắt nhiễm chút khói có thấy bỏng rát nhưng không bị mù.
Tất cả những điều này đều thu vào mắt của một con đại bàng bay trên không trung 3000m, nó vỗ cánh bay đi chỗ khác. Thông qua liên kết tâm trí, Hoàng Tiến mượn tầm nhìn của đại bàng và chia sẻ tầm nhìn cho lũ quỷ. Nhìn thấy kẻ từng luyện hóa chúng thê thảm như vậy, lệ khí trên người lũ quỷ cũng tan hết, giờ chỉ còn huyết khí mà thôi. Gieo nhân nào, gặp quả nấy, nhìn "món quà nhân phẩm" của mình tặng được mở ra, Hoàng Tiến chỉ muốn tặng cho gã Kim Đan bốn chữ: vì bạn xứng đáng. Nếu bức tượng mãi không được động vào, sau 2 năm, Tụ Linh Trận và phù phun lửa sẽ hết linh khí và tự tắt, không gây nguy hiểm. Thế nhưng lòng người hiểm ác thế đấy, chủ tịch giả nghèo bị bọn nó khinh, người rơi vào nghịch cảnh bọn nó cũng hùa lên mỗi đứa góp một đạp mà thôi. Thôi, lòng thương hại cho bọn này tốt nhất không nên tồn tại.
Mọi chuyện đã xong rồi, giờ chỉ cần chờ đến sáng mai là có thể giúp bọn quỷ tiến vào luân hồi. Ngắt kết nối tâm linh, anh mặc kệ lũ quỷ, còn mình đi chuẩn bị một bữa thật ngon, vừa để tự thưởng cho những tháng ngày làm bạn với lương khô, hoa quả dại, anh muốn ăn thịt. Lũ quỷ thì vẫn cứ ngẩn ngơ mãi, kẻ gϊếŧ hại, tra tấn, luyện hóa chúng đã lâm vào cảnh sống dở chết dở rồi, tất cả là nhờ ông chủ nhỏ. Với chúng, kẻ kia như một sự tồn tại tuyệt đối về thực lực, chúng không thể chạy thoát, ngày ngày bị tra tấn, hành hạ, bị gã sai khiến cho tới khi chúng rơi vào tay ông chủ nhỏ. Tuy rằng ông chủ nhỏ tính tình không tốt lắm, lúc nào mặt mày cũng lạnh lùng, cũng đánh chúng nó khi không làm hỏng việc nhưng chẳng phải sau đó ông chữa trị luôn cho bọn nó đấy thôi, ông chủ nhỏ nói được, làm được 2/3 điều ông hứa hẹn với chúng nó rồi. Cả lũ hai mắt rưng rưng rồi bay đến ôm chầm ông chủ nhỏ.
"Có chảy được giọt nước mắt nào không mà bày đặt khóc lóc, đi xử lý con bò này đi, ông đây muốn thịt."

Thế là lũ quỷ lại như thói quen mà xử lý con bò, Hoàng Tiến thì đi chuẩn bị nguyên liệu tẩm ướp, khử mùi hôi làm món bò nướng. Trời sâm sẩm tối, sau khi đánh chén no nê xong, anh thu lại lũ quỷ. Nhìn ngắm lá cờ đen trong tay, duyên phận của anh với chúng kiếp này sắp hết, tới lúc tận hưởng những giây phút cuối cùng trước khi chúng rời xa. Có lẽ anh sẽ gặp kiếp sau của chúng, cũng không biết được, thôi cứ thuận theo ý trời đi. Cất lá cờ vào túi trữ vật, anh kiểm tra lại trận pháp trước cửa hang, gia cố thêm một tầng nữa rồi đi ngủ, mai anh cần dậy sớm, lũ quỷ cũng vậy.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Louis: Love u