Ngập Tràn Trong Tâm Trí Ta

Chương 6




Tác giả: Louis.

"Khách ghé thăm" khá đông, "tiền mừng" khá nhiều. Sau khi nhét hết những thứ tà ma vào một túi trữ vật, còn lại bao gồm 500 linh thạch hạ phẩm, 15 viên linh thạch trung phẩm, 25 cây linh mộc không rõ chức năng, có thể có linh thảo trong đó, 100 lá bùa ẩn thân, 75 lá phun lửa, 83 lá phun nước, 32 lá Thanh khiết, 18 lá Truyền Tin, 5 cái lò luyện đan(?), một lô lốc các thể loại đan dược trị thương, bổ máu, bổ sung linh lực, kíƈɦ ɖụƈ,... pháp khí các loại dùng được và một túi không dùng được, một cái túi trữ vật 100m2, những cái còn lại thì đều dưới 40m2, một đống quần áo, mấy cuốn công pháp và vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Trong đống công pháp thì đa số dành cho Ma Tu, với Hoàng Tiến thì cũng chẳng có công dụng gì lớn, còn lại là 3 cuốn về trận pháp, 5 cuốn luyện khí và 1 cuốn luyện đan.


Kiểm kê xong xuôi, bây giờ là khung giờ cho chuyên mục giải thích dành cho các vị độc giả, màn kịch của Hoàng Tiến vốn nó là như thế này.

Từ góc độ của bọn Ma Tu, khi bọn chúng đến nơi tên đầu tiên tử nạn, chẳng còn dấu vết gì ở đây cả, tại đây, tâm trạng vừa mới hứng lên của bọn chúng lại cụp xuống, bao nhiêu mệt mỏi, chán chường, thất vọng sau những tháng ngày vất vả tìm kiếm chỉ toàn là công cốc, ở giai đoạn này chính chúng là những nhạc công lấy cảm xúc làm nhạc cụ, từ hí hửng hân hoan đến chán trường tuyệt vọng. Lúc này đây, dàn "giao hưởng" với vị nhạc trưởng ưu tú là Hoàng Tiến mới bắt đầu "lên sàn".

Mở đầu bằng việc làm giả "tín hiệu vũ trụ" kèm những tiếng gió xào xạc, anh dần nâng cao độ nhạy thính giác bọn chúng và hạ thấp độ phơi sáng trong mắt chúng tạo nên một khung cảnh vừa hài hòa vừa đối lập: bọn Luyện Khí thì mới đầu hăng hái nhưng càng vào sâu thì càng sợ hãi tột độ còn tên Trúc cơ thì hăng tiết vịt chạy theo lời tổ tiên mách bảo made by "cụ tổ" Hoàng Tiến. Đến trước cửa hang, tiết tấu dồn dập khiến hai thái cực cảm xúc tạo thành một bức tranh tương phản tuyệt đối.


Nội tâm cuộn trào dậy sóng thế thì ngoại cảnh cũng không thể kém, tiếng gió rít gào tựa như tiếng hú giữa rừng cây, độ ẩm trong không khí và mùi hương từ những cây dây leo mọc quanh đây đẩy nhịp độ màn biểu diễn lên mức tương đối cao, mọi thứ lúc này căng như dây đàn. Đột nhiên, tiếng người đàn ông lạnh lùng vang lên, vừa như tiếng chuông gõ tỉnh tất cả, vừa làm giãn tiết tấu, "kết thúc phần điệp khúc, bắt đầu phần lời hai".

Phần "lời hai" bắt đầu với tiếng lao xao chửi rủa trong nội tâm của các Ma Tu, khi cảm xúc cứ lên xuống như chơi tàu lượn thì chúng cần tìm một nơi để "nôn" ra, đỉnh điểm là khi nó được tuôn ra từ mồm của một tên Luyện Khí trong tiếng đồng tình của bè lũ xung quanh, nhưng đen ở chỗ, bọn chúng đã chọn nhầm người. Đột nhiên một trận "uy áp" mênh mông giáng xuống như một cú tát giáng trời vả cho lũ Ma Tu tỉnh lại, đồng thời khiến chúng tự bổ não, chẳng hạn: "vị ngồi trong kia" tu vi cao đến uy áp đè cho bọn chúng phải phun máu, vị kia đã mạnh đến độ tu luyện không tạo ra dao động linh lực, cái hang kia hẳn là động phủ trong tay vị ấy, bla bla.


Càng nghĩ càng thấy sợ, kết hợp với ngạo khí toát ra trong lời nói của vị ấy, chúng lùi lại theo bản năng và một tên đầy bất hạnh đã "lọt hố" xương tên Ma Tu đã chết kia. Tiếng "Á" thứ hai vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Cái hố kia chứa xương người châm ngòi cho "sự kiện triển lãm xương động vật" đi kèm với mùi máu ẩn sau mùi dây leo khiến cảm xúc chúng treo cao hơn, tự bổ não tiếp. Lúc này đây, vị thần bí kia mới hé lộ ra "phán quyết" khiến cho chúng càng hoảng loạn hơn nữa, đẩy dynamic lên mức cao nhất, bắt đầu đoạn climax

Lúc này, "ngài" thương tình chỉ yêu cầu để lại túi trữ vật thì một tên Luyện khí khác nhảy ra phá đám, tất nhiên cũng do Hoàng Tiến phía sau giật dây, ngài "phẫn nộ" tấn công mà không dẫn đến sự dao động của linh lực, khiến tâm trạng bọn chúng treo cao thêm một đoạn nữa, hóa ra có thể đây là một vị lão tổ. "Ngài" bỏ lại hai chữ "nhưng mà" tạo khoảng trống hạ dynamic xuống cho các nhạc công bất đắc dĩ mang tên Ma Tu "biểu diễn", tiếng van xin như sấm, dậy sóng cả vùng trời. Tiếp theo Hoàng Tiến giành lại sân khấu, nâng dynamic lên mức cũ bằng việc "đổi ý", thêm uy áp, rồi lột [email protected] bọn chúng chỉ chừa nội y.
Bước vào đoạn thoái trào, tâm trạng chúng vừa hạ xuống một chút, chúng lại choáng ngợp bởi "con quỷ" ngài phái ra. Cao, to, đen, hôi, nó treo trên cổ là một lô túi trữ vật, cách hành xử thì bá đạo chẳng khác gì ngài, quen tay thu hết rồi đuổi bọn chúng đi. Càng như thế, chúng càng tin trong kia là "vị Ma Tu cấp cao đang thanh tu", nhiều tu sĩ tu vi càng cao thì càng cổ quái, thế nên vị "cao nhân" này cũng không quá khác thường. Thấy được tha mạng, chúng chạy trối chết. Chạy được khá xa, cảm xúc trong chúng từ từ hạ xuống, thay vào đó là nỗi không cam tâm, uất ức lại dần chồi lên, nhưng chỉ là phận tôm tép, lũ Luyện Khí chẳng dám nói gì.

Chỉ đến khi tên cầm đầu [email protected] tiết qua cả hành động lẫn lời nói, chúng mới rối rít phụ họa đồng thời [email protected] tiết hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng ra. Các tấm chiếu mới ngây thơ nghĩ rằng "màn kịch" đã kết thúc nhưng không, "lão tổ" thình lình làm quả jumpscare đầy chất lượng, đẩy dynamic tạo thành một cái semi-climax rồi buông xuống hai câu "quá tam ba bận" và "tội sống có thể tha, tội chết khó tha" kèm theo những tràng cười khanh khách hạ màn "buổi biểu diễn".
"Ngài" đã đi rồi, nhưng hậu quả ngài để lại vô cùng khủng khϊếp. Nhờ phúc của Hoàng Tiến mà từ giờ trở đi, chúng sẽ luôn sống trong cảnh bị chấn thương nơi thần hồn dày vò ngày đêm, tâm trạng chúng lẽ luôn căng như dây đàn, sợ bóng sợ gió liệu "lão tổ" có lại đến không, cuối cùng, có lẽ chúng phát điên, Hoàng Tiến cũng không biết nữa. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh tâm lý tạo thành tâm ma mới là sự trừng phạt thích đáng nhất cho bọn người mọi rợ như chúng.

Đó là những gì đã xảy ra với lũ khốn, vậy Hoàng Tiến đã làm như thế nào?

Bởi vì cơ thể mới của Hoàng Tiến mang theo chấn thương, mà kể cả có lành lặn thì anh cũng không thể phát huy tối đa năng lực ngoại cảm của mình. Lý do thì tại năng lực ngoại cảm của anh quá mạnh, cơ thể này không thể nào thích ứng kịp với chỉ vỏn vẹn 2 tháng ngắn ngủi. Vậy nên hiện tại ,khi anh muốn dùng toàn lực, anh phải xuất hồn, chắc phải mất khoảng 3 năm nữa cơ thể này mới hoàn toàn thích ứng và cho phép anh dùng toàn lực.
Những thứ như tăng cường thính giác và giảm độ phơi sáng của mắt là do anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ các dây thần kinh võng mạc và màng nhĩ với cường độ thích hợp. Lúc bọn chúng đến trước cửa hang, thấy tiếng gió hú chưa đạt yêu cầu lắm nên anh cũng dùng năng lực tâm linh truyền chúng vào não bộ bọn chúng. Cả lời nói cũng được truyền vào não bộ bọn chúng nhưng được khống chế tạo cảm giác giống như phát ra từ trong hang. Up áp thì anh dựa theo trí nhớ của tên Ma Tu đã chết mà mô phỏng theo, dùng năng lực ngoại cảm tạo thành một tấm màn trùm lên bọn chúng mà chúng phun máu vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh và đột ngột lên vùng lồng ngực, bụng và não bộ.

Trong môn Vật Lý phần Quang học, chúng ta được dạy rằng, ta chỉ nhìn thấy một vật khi có ánh sáng từ vật đó truyền vào mắt chúng ta. Bằng việc chủ động chặn tín hiệu ánh sáng từ đám xương thú truyền đến mắt lũ Ma Tu, đống xương sẽ "vô hình" trong mắt chúng. Sau khi điều khiển một tên ngã vào hố xương, Hoàng Tiến làm loạn tín hiệu đầu vào tới mắt lũ đấy để tạo hiệu ứng làm nhòe đi khung cảnh và làm cho mớ xương thu thập trong hai tháng này biến thành những đống xương dã thú cỡ lớn đầy dũ tợn, trắng xóa. Đồng thời, anh không quên điều hướng khứu giác bọn chúng ngửi mùi máu hôi thối- cũng là thành quả chăm chỉ tưới suốt thời gian qua - lẫn trong mùi dây leo, tất nhiên đống xương thực sự chỉ bằng 1/30 so với ảo ảnh mà thôi.
Tới đoạn cả lũ bị ép quỳ rạp thì anh điều khiển các dây thần kinh ở chân, phản hồi tín hiệu cho não bộ là chúng đang bị ép quỳ xuống. Còn vào đoạn semi-climax lúc cuối thì là combo xuất hồn, truyền vào thần hồn chúng những tràng cười khanh khách, tra tấn thần hồn chúng rồi lưu lại cho chúng nỗi ám ảnh khủng khϊếp khiến chúng bị tâm ma quấn thân, khó lòng mà bước tiếp trên con đường tà đạo.

Còn về lũ quỷ, đừng có nghĩ ngây thơ rằng Hoàng Tiến thu chúng nó để làm việc nhà, chúng nó được anh liên kết tinh thần, trong những tháng ngày thu thập thức ăn học được thần thái trấn lột ở mức thượng thừa. Sau khi được liên kết, chúng có thể hợp thành một con quỷ cao lớn, đen đúa nhưng trên người thì gầy tong teo, nhưng chớ có khinh thường, gầy nhưng đấm rất đau. Nó thậm chí từng tay không đập chết một con gấu nâu gần trưởng thành. Thế nhưng đời mà, chủ tịch mặc quần áo giản dị bị bọn nó khinh, để sự nghiệp ông bảo vệ cosplay tổng tài được trót lọt, trong màn trình diễn này, anh phải dùng đến năng lực ảo ảnh khá hạn chế của bản thân. Nào thì là tạo cơ bắp, thêm thắt chuỗi vòng cổ làm từ túi trữ vật cho nó, dựng nên hình tượng kẻ sai vặt cao ngạo của lão tổ, khác một trời một vực so với lũ quỷ sợ hãi rúm ró co mình trong lá cờ đen. Tiện thể cho chúng nó được đấm bọn Ma Tu mấy phát, tan bớt lệ khí, giúp anh bớt tốn sức khi giúp chúng đi đầu thai.
Chưa kể, việc anh đích thân ra thu túi trữ vật thì nó làm hỏng hình tượng "lão tổ" trong tâm trí bọn Ma Tu kia. Một cách khác mà tu sĩ có thể dùng là cách không thu lấy túi trữ vật thì Hoàng Tiến có phải "hàng thật" đâu mà thu được. Vậy nên, việc có mặt của lũ quỷ rất cần thiết cho vở kịch này, vừa làm cho hình tượng của anh cao thâm bí hiểm, vừa xóa bớt lệ khí trên người bọn chúng, một mũi tên trúng hai con chim. Nhân tiện, trí tưởng tượng của lũ Ma tu cũng đóng góp công lao không nhỏ cho sự thành công của buổi biểu diễn, thế nên mới có câu nói, ảo tưởng là bệnh và cần phải trị.